Đô Thị Quỷ Vương

Chương 231




Tuần sau.

Trải qua một tuần yên bình ở nhà cuối cùng Thu Phong cũng lết cái thân xác của mình bay lại về Bắc để giải quyết công việc còn giang dở.

Gần nửa tháng trời hắn ở trong Nam cũng không phải dùng để ăn chơi. Thứ nhất Thu Phong vẫn luyện tập hàng ngày với vô số thiết bị tốt tân tại nhà. Cộng với việc hắn đã ra một cái niên biểu chết người giao cho Quốc Thiên luyện tập. Cái thời gian biểu mà Thu Phong đưa cho nó chiếm gần hết thời gian nghỉ ngơi của thằng em mình. 

Dễ thở hơn Thu Phong một chút. Một ngày Quốc Thiên chỉ phải luyện tập 10 tiếng, tính từ sáng đến tối. Bởi thứ nhất là Quốc Thiên còn vợ con, vợ con hắn mới sinh hắn không hể dành quá nhiều thời gian để luyện tập mà Thu Phong đề ra được. Do đó Thu Phong hạ xuống mức còn 10 tiếng, ngoài thời gian đó Quốc Thiên có thể nghỉ ngơi ăn uống và chơi với con cái.

Ban đầu Quốc Thiên nhìn cái lịch tập mà ngoác hết cả mỏ. Nhưng nghĩ lại thời gian rảnh hắn cũng chẳng dùng để làm gì, thay vì vậy luyện tập sẽ có lý hơn là nằm trườn ra đó chơi với con. Hắn là đàn ông con trai không cần phải có quá nhiều thời gian cho con mình, chỉ cần mỗi ngày hắn chơi với con một chút là đủ.

Tính ra đàn ông cũng vừa sướng cũng vừa khổ. Phụ nữ lo toan gia đình, đàn ông thì lo toan sự nghiệp. Quốc Thiên cũng ngỏ ý với anh trai mình, sau khi đầy tháng con hắn sẽ ra Bắc phụ anh hắn các việc trong bang hội.

Dù có Thành Chân hay Lục Nương bên cạnh đi nữa Thu Phong vẫn có rất nhiều việc phải đứng ra giải quyết. Tuy hắn nhàn rỗi thì nhàn rỗi thật, như đã nói, có một số việc nhất định phải có Thu Phong ra mặt. Chẳng hạn như các giấy tờ ký kết của công ty bất động sản. Thu Phong là một đứa cục súc hắn không thể nào hiểu hết được cái mớ giấy tờ đó, hắn quyết định giao cho Lục Nương nhưng cô ta kiên quyết phải có chữ ký của hắn mới chịu làm. Chắc cú thế là cùng.

Nên bây giờ nếu có Quốc Thiên bên cạnh, Quốc Thiên sẽ thay Thu Phong làm những việc như vậy. Dù gì cũng là anh em trong nhà Lục Nương có thể hỏi ý kiến của Quốc Thiên thay mặt cho Thu Phong được.

Thêm phần nữa khiến Quốc Thiên chấp nhận cái mức độ luyện tập như vậy là vì muốn vượt qua ông anh quái vật của mình. Đồng thời hắn càng ngày càng hiểu thêm về thế giới này, anh trai hắn từng bị một sát thủ hàng đầu thế giới bắt cóc. Anh trai hắn là ai mà có thể người ta bắt cóc và đe dọa tính mạng đến như vậy, do đó dù có mạnh như anh trai hắn gia đình hắn vẫn có thể gặp nguy hiểm.

Hắn không còn như lúc trước nữa, nước tới chân mới nhảy, như vậy quá muộn. Giống với việc lúc hắn đụng độ anh trai mình lần đầu tiên thấy một con người mạnh còn hơn hàng trăm người bình thường khác hợp sức lại. Lúc đó hắn bắt đầu tập nội công cũng đã quá muộn rồi.

Rút kinh nghiệm từ lần đó, dù cái thời gian biểu này có gắt gao hơn hắn vẫn phải tập. Với những thiết bị tại đây hắn có thể dùng bất cứ lúc nào lợi hơn cả anh trai hắn bây giờ phải về lại Bắc thiếu thốn thiết bị.

Tháng sau nếu hắn ra Bắc thì chắc cái công trình phòng thực tế ảo như ở nhà cũng đã hoàn thành xong, hắn cũng có thể tập ở đó. Đồng nghĩa với việc hắn có hai tháng để vượt qua anh trai mình, một tháng vừa rồi hắn đã bỏ phí, còn một tháng còn lại hắn quyết tâm hơn bao giờ hết.

Với một ý chí kiên cường Quốc Thiên lao vào luyện tập với niềm hào hứng rằng sau khi hoàn thành 10 tiếng trong cái lịch hắn sẽ tập thêm hai tiếng nữa, chấp nhận hi sinh thời gian với con cái. Nhưng không, đời cóc như là mơ như hắn nghĩ. Thậm chí cái ngày tập đầu tiên hắn chỉ hoàn thành được 80% đã không còn tí sức lực nào. Nhân viên phòng tập thực tế ảo phải vác hắn về tận phòng giao hắn cho vợ hắn.

Qua một tuần đến cái ngày mà Thu Phong bước lên máy bay hắn thậm chí còn không có thời gian đi tiễn anh trai mình. Thay vào đó hắn mải mê luyện tập, mong mỏi một ngày sẽ vượt qua anh trai mình.

“Thằng Thiên này … tới ngày anh hai đi mà không ra tiễn!”

Lúc này Thu Phong đang bước lên cầu thang máy bay vẫy tay chào mọi người thì mẹ của hắn bực dọc mắng một câu.

“Để con về xử ổng sau. Nhưng cũng do anh hai ra một mớ bài luyện tập gì đó!”

Vợ Quốc Thiên lúc này cũng hậm hực không kém mẹ chồng mình là bao. Chồng cô tập chăm chỉ đến mức quên cả trời trăng mây gió, con cái không ngó ngàng tới. Hẳn ra là sau mỗi buổi tập anh ta không còn sức để mà thơm con được một cái. Người thì hôi rình, Thảo phải nhờ người hầu tẩy rửa phần thân trên, thân dưới thì cô cũng phải rửa ráy dùm lão ta.

Thảo cũng hết nói nổi. Bình thường thì lười như hủi, bỗng ông anh hai về một cái siêng đột suất không biết là có chuyện gì.

“Thôi kệ nó đi con! Hai mẹ con mình về thôi … còn hai đứa nhỏ ở nhà nữa.” 

Nói thì nói vậy chứ mẹ Thu Phong cũng hiền, bà cũng là một người tài giỏi, bà hiểu thằng Thiên nó điên cuồng tập luyện như vậy là vì sao. Có thể bây giờ cái Thảo chưa hiểu, nhưng về sau nó sẽ hiểu, bà không muốn nó biết quá nhiều đâm ra lo lắng như lúc ở ngoài Bắc rồi tổn hại nhan sắc nữa. Con cái của cái nhà này trừ thằng Phong ra thì ai cũng phải đẹp.

Vừa bước lên máy bay bỗng Thu Phong thấy ngứa ngứa lỗ tai mà không hiểu vì sao. Nếu như hắn biết mẹ hắn có cái suy nghĩ như vậy hắn sẽ tổn thương đến nhường nào. Ít nhất con trai cưng của mẹ cũng bảnh tỏn khi diện đồ lắm nha.

…………..

Hai tiếng sau Thu Phong có mặt tại sân bay thành phố Quảng Phúc cùng với Lý Đại.

“Chào ông chủ!!!!!”

Vừa bước ra khỏi sân bay vào phòng chờ, Thu Phong thấy hàng chục gã mặc vest đen có một đặc điểm là trên cà vạt có hình rồng logo của Hắc Long Bang đứng chào hắn.

Sự hoành tráng ấy khiến cả sân bay nhìn Thu Phong như một con quái vật. Bỗng chốc con người ở đó tránh xa Thu Phong mười bước như một người đang mắc căn bệnh hiểm nghèo.

Không biết từ đâu chui ra một thành viên của Hắc Long Bang đứng bên cạnh Thu Phong tiến tới xin phép được xách hành lý của hắn và Lý Đại.

Lúc này trong đám người Thu Phong thấy một thân ảnh xinh đẹp và một thân ảnh cao gầy. Là Lục Nương và Thành Chân.

Nhìn cảnh tượng ấy Thu Phong vừa đi vừa lắc đầu. Hắn đâu cần phô trương thanh thế như thế này.

“Chào ông chủ!”

“Chào ông chủ …”

Giọng nói nghiêm nghị của Thành Chân, và ngữ điệu nhẹ nhàng của Lục Nương vang lên cùng lúc.

Thấy thế Thu Phong gật gằn giọng nói nhỏ với Thành Chân:

“Lần sau … làm ơn … đưa một tài xế đến đón thôi!”

Thái độ ấy của Thu Phong làm Thành Chân cảm thấy mắc cười. Trên đời này chắc chỉ có mình ông chủ hắc đạo như Thu Phong. Không muốn phô trương thanh thế, không muốn nhiều người biết đến mình, như thể sợ người ta nghĩ xấu mình không bằng.

“Đây là chủ ý của Lục Nương thưa ông chủ!”

Tuy nhiên Thành Chân lại đẩy hết trách nhiệm sang cho Lục Nương. Sau câu nó hiển nhiên Thu Phong nhìn Lục Nương bằng ánh mắt căm phẫn rồi, nhưng hắn lại không dám làm gì.

Bởi dạo gần đây hắn trốn việc quá nhiều, chỉ tập trung cho luyện tập. Công chuyện trên dưới của Hắc Long Bang hắn đều giao cho Lục Nương và Thành Chân làm. Cái nào liên quan đến đánh nhau các kiểu hắn lại giao cho Abid điều người, không thì chính thân Abid và Bạch Vân thân chinh. Thành thử ra hắn dùng mọi thời gian nhàn rỗi của mình lao vào luyện tập. 

Có cái lợi và cũng có cái hại trong đó. Cái lợi thì chỉ có mình hắn hưởng mà thôi, bởi nên bây giờ hắn chỉ dám lườm Lục Nương chứ chẳng dám thái độ gì lồi lõm với cô ta. Cuộc sống này quá khó khăn, chắc chắn chỉ có mình hắn là ông chủ mà đi sợ nhân viên như thế này.

Cái hại thì nhiều lắm, kể điển hình ra là cái thành phố này Hắc Long Bang tuy là mạnh nhất nhưng chưa là bá chủ. Chẳng có một rừng nào có hai hổ cả. Vậy mà giờ tính sơ ra hắc đạo của thành phố này còn rất nhiều, con mọt to nhất đó chính là Huệ Nhan. Cần phải giải quyết Huệ Nhan càng sớm càng tốt.

Bây giờ là thời điểm thích hợp nhất, bởi Huệ Nhan sắp chịu hết nổi cái tình cảnh này rồi. Không sớm thì muộn hắn mà báo về cho Duy Bạch Hổ là hỏng. Nhưng cái gì dám chắc rằng Huệ Nhan chưa báo về cho Duy Bạch Hổ. Đơn giản mà, trước đó Thu Phong đã cài mấy con chíp theo dõi vào trong nhà của Huệ Nhan, thậm chí cả xe cá nhân, xe chuyên chở, quần áo và giày dép của hắn đều được gắn chíp. Hắc Long Bang còn có cả một đội chuyên ngồi một chỗ nghe Huệ Nhan tán phét, chơi gái, chửi rủa, đánh đập đàn em.

Nói hẳn ra bây giờ người hiểu Huệ Nhan nhất không phải chính bản Huệ Nhan mà chính là cái đội ngồi nghe lén kia. Hắn có thói quen gì, ăn giờ nào, ngủ giờ nào, tính khí thất thường ra sao đều được họ nắm rõ.

Và dạo gần đây số lần Huệ Nhan cáu gắt trở nên càng lúc càng nhiều. Hắn ta cũng tìm hiểu về Hắc Long Bang nhiều hơn trước, thậm chí có những lần hắn ngủ mớ đòi đem Lục Nương xuống giường. Nghe được điều đấy Lục Nương rất là sôi máu nhưng cô vẫn phải nhịn để đợi lệnh của Thu Phong.

Bắt gặp ánh mắt của Thu Phong lườm mình, Lục Nương liền lườm lại như thể muốn nói mau mau mà làm việc đi tên chủ khốn khiếp.

“Về thôi … tới lúc đổ máu rồi!”

Thu Phong dẫn đầu đoàn người xã hội đen rời khỏi sảnh sân bay dưới sự xa lánh của người dân lương thiện.

Lần này về đây hắn cốt cũng muốn giải quyết cho xong Huệ Nhan và đám giang hồ còn lại của thành phố này. Bởi theo nguồn tin hắn nhận được, Cổ Thành sắp có biến, có thể lan sang Quảng Phúc bất cứ lúc nào.

…………..

Có một người sắp xong rồi mà hắn chẳng hề quan tâm đến điều đó. Hắn quá mệt rồi, hắn chán cái cảnh phải chịu đựng như thế này rồi.

Kẻ đó không ai khác chính là Huệ Nhan. Hắn cảm thấy bản thân sắp nổ tung mỗi lần nghĩ đến cái đám giun đen kia (ý nói Hắc Long Bang là giun, giun đen:V) Bọn chúng lấy đâu ra tài lực mà so với hắn, dám ngang nhiên mở các cửa hàng cạnh tranh với mối làm ăn của hắn. Hắn chịu đựng không nổi rồi.

“Tao sẽ cho chúng mày biết thế nào gọi là chó cùng dứt giậu!”

“Rầm!”

Huệ Nhan nghiến răng nghiến lợi, hắn càng lúc càng trở nên điên cuồng. Đụng gì đập đó.

Cuối cùng Huệ Nhan quyết định, hắn không gọi cho Duy Bạch Hổ nữa. Bởi gọi cho Duy Bạch Hổ đồng nghĩa với việc ông ta sẽ hạ hắn xuống và diệt hắn. Ông ta sẽ đầu tư cho cái đám Hắc Long Bang kia.

Do đó không cần đến Hắc Long Bang phải ngăn chặn thông tin từ trong thành phố tuồn ra ngoài, thậm chí Huệ Nhan còn làm điều đó dùm Lục Nương cơ. Hắn ta vừa mới được Duy Bạch Hổ rót vốn, hắn sẽ dùng số tiền này để chơi chết một sống một còn với Hắc Long Bang xem thằng nào nhiều tiền hơn.

Trong một thành phố hai con hổ đang tính kế nhau. Liệu mèo nào ăn mỉu nào đây?