Đồ Thần Chi Lộ

Chương 97: Tuyệt thế cao thủ!




Đêm nay đối với Trương Dương và Lưu Bưu mà nói thực sự là một đêm cực hình đầy thống khổ!

Khi loài người phải đối mặt với cơn đói reó gào quặn ruột, chuyện gì khác cũng không trọng yếu, sự thống khổ của cơn đói chắc chắn phải vượt xa bất cứ sự đả kích nào trong lòng, cái gì là tình yêu, tình thân khi đối mặt với cơn đói đều hiện lên yếu ớt dị thường, đều lép vế nhường bước cho cái dạ dày lên tiếng. Đương nhiên thế gian không có sự tình gì là tuyệt đối, trong lịch sử có rất nhiều ví dụ về chuyện người chết đói vẫn tình nguyện hy sinh cho người yêu, thân nhân, bằng hữu của mình ăn no, trong đó vĩ đại nhất là tình mẹ!

Hai thanh niên khỏe mạnh mỗi người chia nhau bốn cái bánh bao nhỏ quả thực là ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ, nếu như không ăn có thể sẽ không cảm thấy đói đến như thế, bởi vì đã ăn mấy cái bánh bao nhỏ ngược lại còn khơi dậy sự thèm ăn mãnh liệt.

Cả đêm này Lưu Bưu đói đến mức ngủ không được, vài lần sờ sờ mó mó vào con dao gọt hoa quả bên hông mình rồi lại nhìn trộm Trương Dương, cuối cùng vẫn không có thay đổi hoặc hành động gì, hắn trằn trọc nghiêng lật người cả mấy canh giờ rồi mới dần dần tiến vào giấc ngủ.

Mà Trương Dương căn bản không ngủ, hắn còn đói hơn so với Lưu Bưu bởi vì buổi trưa hắn cũng không ăn cơm, hơn nữa hắn ở trên đường của tỉnh thành này cũng đã phải đi bộ mấy lần, sức vận động tương đối lớn, sự mất sức về thể lực vì thế cũng tiêu hao cả nguồn dinh dưỡng dự trữ trong cơ thể luôn.

Cơn đói khiến cho Trương Dương không cách nào ngủ được lại, bắt đầu làm mấy động tác đơn giản mặc dù làm mấy động tác này không cách nào bổ sung được năng lượng, nhưng ít nhất cũng có thể quên được cơn đói.

Ban đêm trong công viên cũng có rất nhiều người đi lại nhưng không ai thèm chú ý đến Trương Dương, một tên thanh niên không đáng để vào mắt đang tùy tiện khoa tay múa chân.

Thời gian cứ thế trôi qua, động tác của Trương Dương càng ngày càng chán ngắt, càng ngày càng phức tạp. mới nhìn thì mấy động tác này trôi chảy hoa lệ vô cùng trong không trung lưu lại từng đạo từng đạo lưu ảnh.

Trương Dương cảm giác máu huyết toàn thân phảng phất lưu thông dồn dập, hắn càng ngày càng hưng phấn hơn, đó là một loại cảm giác vô cùng đặc biệt dường như thân thể mình lại một lần nữa biến hóa. Mà tốc độ biến hóa nhanh thế này khiến cho tư duy của hắn cơ hồ đều không theo kịp.

Trương Dương không rõ trong thân thể mình rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Nhưng hắn hiểu rất rõ thân thể mình đang trở nên cường đại, cường đại vô cùng!!!

Tốc độ đôi tay Trương Dương múa lên càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng linh xảo, ở không trung phảng phất như linh xà, mồ hôi trên trán cũng càng thêm dày đặc, sương đêm trong công viên phảng phất như cũng bị hắn quấy động, tung bay cuồn cuộn giống như cùng với trăm vạn thiên binh ở trên bầu trời bày bố trận pháp.

Lúc này Trương Dương đã quên hết tất cả. Thậm chí bản thân hắn ngay cả chính mình làm gì cũng không biết, hắn hoàn toàn huy động tay chân dựa vào trực giác của mình, đây là một trạng thái hoàn toàn vong ngã. Đây là loại tâm cảnh vô dục vô cầu, trong thế giới của Trương Dương đã chỉ còn lại vô số ký ức cổ quái kỳ lạ, những ký ức kia giống như hồng thủy bộc phát, một lần phát ra mà không thể thu lại…

Mỗi động tác ẩn hiện, mỗi chi tiết, mỗi một sự chuyển tiếp đều mang Trương Dương đến một thế giới hoàn toàn mới.

"Chi chi ba ba!"

Xương cốt cả người Trương Dương phát ra âm thanh rất nhỏ, cánh tay Trương Dương ở trong không trung làm vài động tác không theo một thứ tự, quy tắc nào mà hoa cả mắt, mà cũng rất linh hoạt, mạnh mẽ, phạm vi toát ra lớn kinh người.

Chầm chậm, chậm chậm... Động tác của Trương Dương bắt đầu chậm lại, trái tim cùng máu huyết bị kích động cũng mau chóng chậm lại, tất cả lại trở lại bình tĩnh, ngàn động tác giống nhau hết thảy xuất hiện trở lại. Trương Dương tựa như một cỗ máy chẳng biết mệt mỏi, làm một lần rồi lại làm tiếp một lần….

Đột nhiên!

Trương Dương cảm giác được một hơi thở lạnh như băng xao động ở không trung, đây là một loại hơi khí tức cực kỳ nguy hiểm. Sự nguy hiểm khiến cho hắn cảm giác vượt qua bất cứ lần nguy cơ nào từ trước tới giờ!

Đột nhiên hắn mở mắt!

Thân thể Trương Dương tựa như mãnh thú gặp phải nguy hiểm, lông tóc cả người đột nhiên dựng đứng lên. Hiện diện trước mặt hắn không tới một thước có một người đang đứng. Một người bộ dáng có vẻ bình thường, nhưng trong sự bình bình thường thường ấy lại có một tia phiêu dật, một tia thoát trần, còn có phát ra một loại quyền thế uy mãnh. Đây là một loại cảm giác kỳ quái, bởi vì con người không có khả năng đồng thời sinh ra những cảm giác này, người có quyền thế phần lớn đều là người quyền cao chức trọng sẽ không khiến cho người ta sinh ra cảm giác phiêu dật xuất trần nhưng người này hết lần này tới lần khác lại tỏa ra nồng đậm.

Trương Dương cảm tưởng những cảm giác đó phảng phất như người này tùy lúc đều có thể theo gió bay đi….

Xuyên qua bộ quân phục Đông quốc của người này có vẻ từ rất cổ xưa, tuổi tác nhìn không ra số năm cụ thể giống như 30- 40 tuổi, cũng giống như đã 50 tuổi.

Ánh mắt người này giống như ánh sao ban đêm tinh quang lấp lánh thâm thúy vô cùng!

"Ngươi là ai?" Trương Dương nén thấp thanh âm xuống, thân thể co lại giống như một cái lò xo bị nén.

"Ngươi là Trương Dương?" Người vừa đến không đáp lại câu hỏi, vẻ mặt lạnh nhạt thâm trầm.

"Ngươi là người của Mãi Mãi Đề?"

Thân thể Trương Dương đột nhiên lùi lại dữ dội giống như con thỏ sợ hãi gặp mối nguy hiểm kinh thiên động địa, đối phương tự nhiên tùy tiện một câu nói ra tên của hắn, điều này đã chứng tỏ hết thân phận của hắn. Phải biết rằng người biết hắn chỉ có hai loại một là bằng hữu, hai là địch nhân, hiển nhiên người này hắn không nhận ra. Text được lấy tại Truyện FULL

Đương nhiên còn có một khả năng nữa, đó chính là người mà Thất ca phái đến nhưng ý nghĩ này quả thực là không có khả năng nảy sinh. Cho dù Thất ca có năng lực đó hắn cũng sẽ không làm như vậy, chính Tiêu Viễn Hành hắn còn không có cách nào bảo vệ càng không nói là bảo vệ một tiểu lâu la không chút quan hệ gì.

"Ngươi vì sao không trốn đi?" Người vừa đến thấy Trương Dương lùi lại một bước, sau đó lại dừng chân nên không nhịn được tò mò liền hỏi, tuy nhiên từ trong ánh của Trương Dương hắn lập tức phản ứng lại: "Ân, ngươi lo lắng cho đồng bọn của ngươi?"

"...!"

"Ngươi có thể trả lời ta mấy vấn đề không?"

Người vừa đến khe khẽ cười, chậm rãi đi tới bên cái ghế mà Lưu Bưu đang nằm ngủ nhẹ nhàng sờ vào đầu Lưu Bưu. Khiến cho người ta quỷ dị chính là Lưu Bưu không có chút phản ứng, cả người vẫn không nhúc nhích phảng phất hô hấp cũng dừng lại.

Đột nhiên, lông tóc trên người Trương Dương một lần nữa lại xù hết cả ra, một đạo khí lưu lưu chuyển khắp người cả người giống như pháo đạn nhằm về phía người lạ dáng vẻ vô cùng quỷ dị kia, khí thế uy mãnh vô cùng. Hai nắm tay ở trong không trung tùy tiện phát ra thanh âm rít lên phá không, có thể thấy tốc độ và lực lượng vừa nhanh vừa mạnh.

Kỳ thật, điều này hoàn toàn là một loại bản năng, Trương Dương chính mình cũng không biết mình tự nhiên trở nên lợi hại như vậy, có thể là sự nguy hiểm đe dọa Lưu Bưu đã kích phát tất cả tiềm năng của hắn.

"A…..!"

Trương Dương hoảng sợ nhìn khuôn mặt ở phía trước mặt cách không tới một thước, thân thể hắn giống như chạm phải một bức tường vô hình, một bức tường trong suốt, nắm tay hắn chỉ cách khuôn mặt này khoảng cách một bàn tay, đoạn khoảng cách này phảng phất giống như dãy núi lớn không biện pháp nào vượt qua được.

Một sự sợ hãi không thể nào hình dung ra được đang lan tràn khắp bên trong mỗi tế bào của Trương Dương.

Điều này đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn, chắc người lạ kia không phải là người nữa rồi.

Một cỗ lực lượng âm nhu mà khổng lồ phản kích làm Trương Dương ngã rơi xuống đất, người mới đến cũng chầm chậm ngồi xuống. Người ở bên ngoài mà có nhìn thấy cũng xem hai người giống như bạn tốt lâu năm nói chuyện thân mật.

"Tốt, chúng ta hỏi lẫn nhau mấy vấn đề, thế nào?" Trên mặt người lạ vẫn bình đạm như nước nhưng lại tràn ngập một cỗ lực lượng không thể phản kháng lại, phảng phất như vẻ mặt này đã giữ nguyên ngàn năm không thay đổi.

Trương Dương chỉ có thể không ngừng gật đầu, hắn không cách nào kháng cự được yêu cầu của đối phương, áp lực tinh thần cường đại khiến cho hắn hô hấp cũng trở lên khó khăn, đến lúc này hắn mới phát hiện mình đột nhiên không có cách nào nói chuyện bình thường được, hình như có một lực lượng vô hình khống chế yết hầu hắn.

"Ta hỏi trước nhé! Ai dạy công phu cho ngươi?"

"Hô…..không ai dạy ta…!" Trương Dương hít một hơi thật dài, cảm giác mạch máu trái tim bị dừng lại phi thường khó chịu.

"Không có?" Người vừa đến nhất thời nhíu mày, "Vậy ngươi như thế nào lại biết mấy động tác vừa rồi?"

"Ta cũng không rõ, sau khi nhìn một chút trong sách thì trong đầu đã xuất hiện mấy động tác quái lạ này!"

Tâm tư hắn trong lúc đó thay đổi rất nhanh. Trương Dương lập tức quyết định giữ kín bí mật về ký ức tri thức kia, không thể tiết lộ cho người lạ biết. Đương nhiên hắn nói từ trong sách tìm ra được những động tác này cũng không tính là nói dối, bởi vì hắn đích xác có cảm giác, cảm giác chính mình cùng tri thức bên trong cổ tịch dung hợp lại, chỉ là tự hắn nói không nên lời con đường cụ thể mà thôi, phảng phất như một loại tinh thần lẫn lộn dung hợp lại.

"Cái gì?" Vẻ mặt người trung niên tràn đầy khiếp sợ, bất ngờ đứng bật dậy.

Người trung niên đột ngột đứng lên làm Trương Dương phảng phất như bị một cơn cuồng phong thổi qua, cỗ áp lực khiến cho trái tim hắn như bị một bàn tay lớn bóp chặt.

"Thật xấu hổ, a a...! Chê cười rồi, chê cười rồi, thật sự là ngoài ý muốn, năm tháng dài đằng đẵng như vậy tự nhiên lại thấy được một thiên tài đản sinh có chút kích động, có chút kích động a……..!" Người trung niên đối với sự khiếp sợ của mình có chút xấu hổ. Cười trừ rồi ngồi xuống.

"Là ngươi giết nhi tử út của Mãi Mãi Đề?" Người trung niên lại hỏi.

"Không phải!"

"Vậy tại sao hắn muốn truy sát ngươi?" Trung niên sửng sốt.

"Chỉ có chút quan hệ với ta thôi!" Trương Dương nghĩ đến nụ cười quỷ dị của người trẻ tuổi lúc sắp chết, không nhịn được thở dài.

"Ân, hiểu rồi, nếu đã có quan hệ với ngươi thì dám chắc ngươi sẽ không sống nổi đâu!" Người trung niên tự hỏi rồi sau đó gật gật đầu.

"Ta có thể hỏi ngươi được không?" Trương Dương hỏi.

"Ân, có thể, ta có thể dốc sức thỏa mãn vấn đề của ngươi, bởi vì nếu như ngươi có thể sống mà đi ra chúng ta sẽ trở thành bằng hữu!" Trung niên cười nói.

"Ngươi là thủ hạ của Mãi Mãi Đề?"

"A...ha ha…ha ha…!" Người trung niên đầu tiên là sửng sốt, nhất thời bộc phát ra một trận cười to, tiếng cười vút thẳng tới tận trời cao, phảng phất như nghe được tiếng cười đùa rất lớn.

"Nga, ta hiểu rồi, không phải hắn bởi vì hắn không xứng làm lão Đại của ngươi!" Trương Dương từ trên vẻ mặt khinh thường của người trung niên mà thấy được.

"A a….!" Người trung niên không tỏ rõ ý kiến liền nở nụ cười.

"Vậy thì tại sao ngươi lại muốn giết ta?"