Nhìn tòa nhà cũ kia, con mắt Trương Dương đột nhiên sáng ngời!
Nếu lúc này có người chú ý tới Trương Dương, khẳng định sẽ phát hiện thanh niên này ngũ quan có chút trẻ con thoạt nhìn mặc dù hờ hững, nhưng, cước bộ của hắn đã bắt đầu đo đạc trong sân. Con mắt thỉnh thoảng đo lường khoảng cách giữa sân và tòa nhà cũ nát tồi tàn kia……
Trong đầu Trương Dương đang tính toán cực nhanh, một kế hoạch lớn mật mà điên rồ đang dần dần hình thành ở trong đầu.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Lưu Bưu ở phòng làm việc đã trải qua hơn hai giờ. Mà Trương Dương cũng nán lại trong sân vài giờ, bất quá, trong lúc này Trương Dương ra ngoài mười phút từ bên ngoài vào cầm trong tay một cái túi ni lông màu đen. Bên trong có hai bao thuốc. Đương nhiên, trong hộp thuốc rỗng không, là Trương Dương từ trong hố rác tìm được. Trương Dương sẽ không ngây thơ cho rằng với hai bao thuốc thì có thể đưa Lưu Bưu ra ngoài.
"Lão bá, chi đội trưởng của các ngươi khi nào quay nào?" Trương Dương xách theo túi ni lông dí sát cạnh bảo vệ, trên mặt nở nụ cười ti tiện.
"Ngươi là….nga. Thấy ngươi đến đã lâu rồi. Ngươi tìm chi đội trưởng của chúng ta làm gì?" Lão đầu đang xem báo, hồ nghi ngẩng đầu nhìn Trương Dương. Hiển nhiên, hắn lúc đầu cũng chú ý tới người thanh niên vẫn đi loanh quanh trong sân này.
"Cái đó…hắc hắc…Nói ra không tốt…." Trương Dương xấu hổ đem túi ni lông đi tới phía sau giấu đi.
"Vậy ngươi tới không phải lúc rồi. Ta không biết ngươi tìm vị đội trưởng kia, bất quá, ta có thể nói cho ngươi mấy vị chi đội trưởng đều không ở đây."
Lão đầu nhìn thoáng qua túi ni lông đen của Trương Dương vẻ mặt biết rõ. Chuyện này hắn thấy nhiều, tiểu tử này rõ ràng chính là xách hai bao thuốc và một ít đặc sản quê mà! Đương nhiên, lão đầu tự nhiên không thể tưởng được thổ đặc sản kia là bộ y phục Trương Dương mới mua cho Lưu Bưu.
"A! Vậy lúc nào quay lại?" Trương Dương nhất thời vẻ mặt sốt ruột.
"Nghe nói là đi họp trong thành phố, bình thường đi họp đều là đến tối mới về." Lão đầu thông cảm nói.
"Nga….tối mới về." Trương Dương sờ sờ ngực thở dài một hơi nói: "Còn may, còn may, tối về chờ còn kịp. Ta chờ vậy. Ta chờ vậy…."
"A a… Vậy ngươi cứ chờ đi nhé.Bất quá, bây giờ còn rất sớm đó. Bằng không, ngươi trước tiên ngồi ở đây một lúc?" Lão đầu nhiệt tình từ trong phòng bảo vệ bê một chiếc ghế đến.
"Cám ơn lão bá. Ta đến đây một lần cũng vất vả. Chờ một lát cũng không việc gì."
Trương Dương bẽn lẽn cười, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, vẻ mặt này khiến cho lão đầu không chút nào đề phòng, vẻ mặt này không phải là một đứa nhỏ đơn giản sao? Chắc là trong nhà xảy ra chuyện gì cần tìm chi đội trưởng hỗ trợ. Loại chuyện này mỗi ngày đều có.
Hai người nói chuyện phiếm sau đó lão đầu tiếp tục xem báo uống trà.
"Lão bá, ta chuyển chỗ khác. Ngồi đây rất mệt."
"A a, thanh niên mà.Đều ngồi không được, ngươi tùy tiện chuyển chỗ đi, nơi này không có quy củ gì cả đâu." Lão đầu cười đầy thiện ý.
Trương Dương lại bắt đầu di chuyển trong sân. Bất quá, lá gan lần này lớn hơn rất nhiều. Đôi khi còn đến gần vị trí góc tường phòng làm việc, thậm chí, hắn còn đi tới phòng thẩm vấn Lưu Bưu. Từ cửa sổ thấy một cảnh sát đang viết tường trình. Lão cảnh sát lúc đầu bắt Lưu Bưu cũng ngồi ở trong đó.
Đương nhiên, Trương Dương đi lại nhiều lần trong sân cũng khiến cho mấy cảnh sát chú ý, Trương Dương lập tức nói là người thân của lão đầu trông cửa, hơn nữa ngay tức khắc đến ngồi bên cạnh lão nhân cùng lão nhân nói chuyện phiếm. Qua lại vài lần, cũng không có người hoài nghi, dù sao, Trương Dương mặc dù cao lớn, bộ dáng lại rất trẻ con, thoạt nhìn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, mọi người đều cho rằng đó là một người thân của lão đầu rất hiếu kỳ.
Đây là một sự tính toán phức tạp mà kỹ càng, đây là một kế hoạch lớn mật mà điên rồ!
Cả sân đều đã được vẽ trong đầu Trương Dương thành một bản vẽ sai số không đến một cm.
Cuối cùng!
Trương Dương ngồi ở bên người lão đầu chứng kiến Lưu Bưu bị giải đến. Sau đó bị nhốt vào trong phòng căn nhà một tầng!
Quả nhiên như thế!
Trương Dương không nhịn được mừng rỡ. Mọi chuyện đều phát triển dựa theo tính toán của hắn. Nếu Lưu Bưu không phải bị giam trong tòa nhà một tầng kia, tất cả kế hoạch của hắn đều không nói nữa.
"Lưu Bưu……" Trương Dương khe khẽ gọi. Đợi đến sau khi hai cảnh sát ngồi trên xe rời đi, giả vờ đi dạo đi tới mỗi cửa sổ căn nhà một tầng xem xem, trong phòng giam rất nhiều người bị tình nghi. Thường xuyên có người tới thăm, nhưng Trương Dương tiếp cận ngược lại không dẫn tới sự hoài nghi của người nào cả.
"Trương Dương, mau cứu ta, tối bọn họ muốn đem ta đưa đến thành phố C, bây giờ đang chờ lãnh đạo ký duyệt." Lưu Bưu thấy Trương Dương nhất thời vui mừng.
"Ngươi yên tâm. Rất nhanh sẽ ra ngoài thôi, nhớ kỹ, khoảng sau hai giờ đêm ngươi nhất định phải đứng bên phải tường…Đúng. Bên phải hiện tại của ngươi đó. Nhớ kỹ, tận cùng bên phải cửa sổ này, ngàn vạn lần đừng đứng ở phía sau cùng, nhớ kỹ, sai sẽ mất mạng đấy. Nếu lát nữa lại có người bị giam vào phòng, ngươi cũng phải làm cho hắn và ngươi đứng cùng chỗ. Nhớ lấy nhớ lấy!"
"Ân ân, bên trong giam giữ một kẻ đang ngủ, cảnh sát kia nói là kẻ trộm. Đợi lát nữa ta đánh thức hắn."
"Ân, ta đi trước đây!"
Trương Dương gật gật đầu sau đó đi tới lão đầu trông cửa kêu đói bụng, ra ngoài ăn cơm rồi chờ tiếp.
Ngay sau khi Trương Dương rời đi, Lưu Bưu nơi này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Ha ha…. Các ngươi muốn làm gì? Có phải cướp ngục hay không?"
Trương Dương vừa rời đi, một người trung niên vốn đang ngủ từ trên giường nhảy ra, vẻ mặt hưng phấn chạy đến bên người Lưu Bưu.
"Đây là nhà giam sao?" Lưu Bưu giận dữ. Nắm lấy gia hỏa gầy yếu này nhấc lên, Lưu Bưu mặc dù có vết thương trên người. Nhưng đối phó với một tên gia hỏa cân nặng còn không đến tám mươi cân vẫn rất dễ dàng.
"Đặt ta xuống, đặt ta xuống, khục khục….. Ngươi không buông ta. Ta có thể kêu lên đó.Nga…" Người trung niên ngực bị nắm lấy nhấc lên không trung, nhất thời hai chân giãy dụa.
"Thành thật cho lão tử!" Lưu Bưu ném tên thấp bé xuống đất một phát.
"Hắc hắc, lão Đại, các ngươi có phải chuẩn bị cướp ngục hay không?" Tên thấp bé vẻ mặt cười nịnh nói.
"Nơi này là nhà giam sao? Lũ chó chết!" Lưu Bưu thích điềm tốt, không thích nhất nghe từ "nhà giam" này. Bởi vì, hắn đã từng bị tạm giam hơn mười năm ngày, hắn ghét nhất chính là vào cục cảnh sát.
"Hắc hắc, lão Đại, ngươi chẳng lẽ không biết. Nơi này không thể tống giam ngươi. Nếu đã bị tống giam ở chỗ này thì 80% sẽ đưa tới nhà tù. Vì thế, nơi này mặc dù không phải nhà giam, nhưng, chẳng khác gì bước vào nhà giam."Tên trung niên thấp bé nói. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
"Tại sao không thể giam người?" Lưu Bưu sửng sốt.
"Lão Đại, chẳng lẽ ngươi chưa học qua pháp luật? Đây là đội phòng chống bạo động, không phải là đồn công an, nơi này không có quyền giữ lại. Trừ phi có một khả năng, đó chính là đã xác định được bản án và thân phận của chúng ta. Trực tiếp đưa đến trại tạm giam của thành phố C chờ xét hỏi. Rõ chưa?"
"Nhưng…. Ta không phạm pháp a……"
"Huynh đệ, có thể bước vào đây đều nói mình không phạm pháp, ta thấy chân ngươi cũng khập khiễng, huynh đệ chúng ta cũng không phải nói nhiều, các ngươi đưa ta ra đi. Ta tuyệt đối không bắn tin. Thế nào?"
"Ngươi dám!"
Lưu Bưu đối với loại ngữ khí uy hiếp này là căm hận nhất. Bàn tay thô ráp nắm lấy yết hầu người trung niên. Trên mặt tràn ngập sát khí, lúc này Lưu Bưu không phải là Lưu Bưu trước kia nữa. Tận mắt chứng kiến Tiêu Viễn Hành bị giết, trên đường lại bị truy sát chạy trốn tới nơi này, cả con người đều thay đổi rồi. Trở nên sắc sảo, trở nên sát khí lẫm liệt. Hắn hiện tại cần nhất chính là phát tiết………
"dát…..Khục khục…Khục khục…ngươi….ngươi….Ngươi giết ta cũng vô dụng…Nếu ngươi giết người, thì ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ rời khỏi nhà giam….khục khục…" Tên thấp bé vẻ mặt nhất thời hiện lên màu gan heo, thống khổ cầu khẩn nói.
"Bồng!" Một âm thanh đáng thương,tên thấp bé lại bị ngã xuống đất.
"Ngươi phạm vào chuyện gì mà tới đây?" Lưu Bưu cặp mắt lạnh như băng hung dữ nhìn chằm chằm tên thấp bé.
"Hắc hắc…. Thì trộm một túi tiền….a……"
Lời tên thấp bé còn chưa nói xong, đã bị một quyền của Lưu Bưu đánh lăn trên đất.
"Ta ta….thật sự…ai nha…Ta trộm một con trâu….ai nha….Không gạt ngươi,ta thực sự không gạt ngươi……a…ô….ô..đừng đánh nữa……ô ô….Ta trộm một cái két an toàn…ô ô…….."
Tên thấp bé ở trong phòng bị đuổi đánh, mặc dù Lưu Bưu khập khiễng chân, nhưng căn phòng cũng chỉ lớn từng này, làm sao trốn được khỏi tên hung thần ác sát Lưu Bưu kia.
"Két an toàn?" Đôi mắt Lưu Bưu nhất thời sáng ngời, bắn ra một đạo quang mang kim sắc. Khóe miệng cũng nhanh chóng nhỏ rớt rãi.
"Không….Ta nói sai.Ta không…ai nha…." Một quyền này, Lưu Bưu dùng sức rất lớn, tên nam nhân thấp bé bị đánh hét lên thảm thiết rồi ngã trên đất.
"Ô ô…đại ca. Ngươi đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ngươi đánh chết ta cũng sẽ không nói.Trừ phi……" Tên thấp bé quỵ trên đất, mặt mũi bầm dập, buồn bã đáng thương.
"Trừ phi thế nào?"
Lưu Bưu trên mặt cười lạnh. Một tên trộm cũng dám ở trước mặt Bưu ca hắn giở trò bịp bợm, chẳng khác nào trước mặt Quan Công dùng đại đao, đại gia ta năm tuổi đã biết dọa dẫm, bắt chẹt người. Mười tuổi nhìn lén muội muội tắm rửa, mười bốn tuổi đã mất đi thân xử nam quý giá, tên trộm nhà ngươi là cái đầu "uồi" gì…