"Có người muốn giết ta? Ai?" Lông tóc cả người Trương Dương dựng đứng, cái đầu vốn còn có chút mơ mơ màng màng ngay lập tức thanh tỉnh lại, hắn bây giờ đối với từ "giết người" này đặc biệt mẫn cảm, hắn tin tưởng lời của tiểu hòa thượng, chương trình trí tuệ của tiểu hòa thượng này mặc dù cổ cổ quái quái, nhưng hình như từ trước tới nay chưa từng nói sai, huống chi, hắn cũng không cần phải nói dối.
"Không cách nào giải thích, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi, tiểu nạp cũng chỉ có thể giúp ngươi như vậy thôi, nhớ kỹ, còn có thời gian hai giờ, rời khỏi thành phố C, càng xa càng tốt, tìm một chỗ, sống một đời an tĩnh ở đó đi!"
Tiểu hòa thượng lại thở dài một tiếng, màn hình đột nhiên lóe lên rồi biến mất, so với phong cách trước kia không giống nhau chút nào.
"Tiểu hòa thượng, nói cho ta biết, ai muốn giết ta!"
"Tiểu hòa thượng…….."
"Tiểu hòa thượng….."
Mặc cho Trương Dương gào thét gõ bàn phím như thế nào, tiểu hòa thượng cũng không xuất hiện nữa.
Hai giờ?
Hai giờ?
Nếu tiểu hòa thượng nói chỉ có hai giờ, vậy thì khẳng định chỉ có hai giờ, chỉ từ sau khi xuất hiện chuyện trăm ức mỹ kim và võ công bí tịch, Trương Dương đối với tiểu hòa thượng có trí tuệ lập trình trên máy tình này có một loại tin nhiệm mù quáng, bất kể thật hay giả, bây giờ rời khỏi cũng không có sai lầm…..
Nếu Trương Dương không biết về cái chết của Lữ Phi, hắn sẽ không tin tưởng lời nói của tiểu hòa thượng, nếu không chứng kiến máu tanh và sự lãnh khốc trong đổ trường, hắn cũng sẽ không tin lời tiểu hòa thượng, với tư duy của hắn ngày trước, trời đất sáng sủa thế này, không có khả năng có việc giết người phóng hỏa, nhưng sự thật chiến thắng hùng biện, cái mạng của Trương Dương hắn, căn bản chịu không nổi sự dày vò của nhân vật lợi hại này.
"Di Nhiên, anh phải đi, thời gian cấp bách, không có thời gian giải thích, anh đi trước đây, em cố gắng bảo trọng…….."
Ngón tay Trương Dương nhanh đến nỗi huyễn hóa thành một màn hư ảnh, mười đầu ngón tay gõ lướt qua trên bàn phím, dặn dò lại cho Tiêu Di Nhiên sau đó tắt máy rời đi.
"Đi đâu đây?"
Trương Dương đột nhiên có chút mù mịt, hắn cả đời còn chưa từng đi quá khu vực thành phố C.
Hơn nữa, tiền trên người Trương Dương bây giờ chỉ có hơn ngàn, card và sổ tiết kiệm lần trước đều cất ở trong ký túc xá, cho dù tới ký túc xá lấy được card và sổ tiết kiệm cũng phải lấy tiền, đi tới đi lui, hai giờ cũng sẽ không còn, đương nhiên, mấu chốt là số tiền còn lại bên trong card cũng không đến vài đồng đại dương nữa, nếu như trên đường chạy trốn mang theo hơn ngàn nguyên, có lẽ khả năng chết đói cũng đều có thể, Trương Dương đối với năng lực sinh tồn của mình vẫn giữ vững thái độ không tin tưởng.
Lập tức, Trương Dương liền quyết định, tới bệnh viện tìm Lưu Bưu, Lưu Bưu ở đó còn có hơn vạn, nếu có chỗ tiền này, ít nhất mấy tháng không cần vì cuộc sống mà phải mệt nhọc.
Đi tới đường phố, Trương Dương liền cảm giác được một cỗ áp lực.
Tựa hồ, thành phố C tràn ngập sức sống đã trở thành tử khí nặng nề, cảnh sát trên đường cũng biến khác, càng khiến cho Trương Dương bất an chính là ở vài ngả đường trọng yếu, đều có vài đại hán cường tráng mặc đồ Tây đen, đeo kính râm, điều này khiến cho Trương Dương nhớ tới lời nói của người thanh niên nọ………….
Chẳng nhẽ, thế lực sau lưng người thanh niên đã đánh tới thành phố C?
Tiêu Viễn Hành đại ca bây giờ thế nào rồi?
Dựa vào thế lực của Tiêu đại ca, lại dám đến thành phố C tìm phiền toái sao? Huống chi, còn có cảnh sát thành phố đầy đường……… Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m
Trương Dương lúc này không dám tiết kiệm nữa, mạng nhỏ quan trong hơn, sau khi lên taxi, từ cửa sổ taxi nhìn ra bên ngoài lại phát hiện, người mặc đồ Tây màu đen càng ngày càng nhiều, tựa hồ, bọn họ đang khống chế giao thông, mà vài cảnh sát lại có thể phối hợp cùng.
Những người mặc đồ Tây đen này đều rất dễ dàng phân biệt, bởi vì, bọn họ không hề che dấu sát khí mình phóng thích.
Trương Dương lúc này cái gì cũng mặc kệ, hắn chỉ mong nhanh chóng rời khỏi vùng đất đầy thị phi này, có thể khẳng định, những người này đều là tới báo thù Tiêu Viễn Hành, bất luận ai thắng ai thua thì một tên Trương Dương nhỏ bé như hắn tùy tiện một ngón tay cũng có thể bóp chết,huống chi, hắn cùng với cái chết của Mãi Mãi Đề gì đó có quan hệ trực tiếp, chờ bọn họ chém giết lẫn nhau xong rồi quay trở lại…..
"Lưu Bưu…….."
Trương Dương sau khi xuống xe, thang máy cũng không ngồi, cơ hồ là chạy một mạch đến khoa xương ở tầng năm, hai giờ đã lãng phí hơn nửa giờ,nhưng, khi hắn thở phì phò đẩy cửa ra, nhất thời vẻ mặt si ngốc, Lưu Bưu không có ở trong phòng bệnh, trong phòng bệnh là bốn đại hán vẻ mặt hung hãn, vẫn là những người mặc đồ đen mà khiến cho người ta cảm giác bị kìm nén.
"Trương Dương!"
"A….Ta….Ta….Ta không phải Trương Dương...."
Một đại hán đột nhiên hét lên một tiếng chẳng kịp đề phòng, Trương Dương không tự chủ đáp lại, ngay lập tức, hắn liền biết hỏng bét rồi, vội vàng phủ nhận, người lùi về phía sau, thân thể giống như một cây cung kéo căng.
:Nếu ngươi cho rằng chạy thoát được đạn của chúng ta, vậy thì ngươi cứ chạy đi!"
Đại hán cười lạnh một cái, vỗ vỗ vào chỗ nhô ra trên lưng quần.
Trong đầu Trương Dương điên cuồng tính toán, cơ hồ trong nháy mắt, hắn liền vứt bỏ sự đấu tranh, bởi vì, hắn không có biện pháp cùng lúc đối phó với bốn đại hán lực lưỡng mang súng, mặc dù bây giờ hắn đứng ở cửa nên rất dễ dàng chạy khỏi phòng, nhưng ngoài phòng là một cái hành lang rất dài,cho dù chạy ra khỏi phòng cũng không cách nào chạy hết hành lang kia, người ta chỉ cần đi ra bắn một súng thì ngay lập tức có thể giết chết hắn.
Biện pháp duy nhất chính là đi theo bọn họ, tìm được cơ hội tốt thì lại chạy trốn.
Chỉ là, Trương Dương đã tính sai, bốn người này cực kỳ chuyên nghiệp ép buộc hắn, tay hai người xách đai lưng quần của Trương Dương, cơ hồ là nhấc bổng Trương Dương đi, khiến cho hai chân Trương Dương căn bản không cách nào dùng lực,quan trọng nhất chính là, hai người khác một trước một sau, duy trì khoảng cách nhất định,một tay trước sau vẫn đặt trên ngực, Trương Dương cho dù dùng đầu gối để nghĩ cũng biết món đồ trong ngực là súng.
Vốn kế hoạch lợi dụng lúc ở trong đại sảnh nhiều người hỗn tạp nghĩ biện pháp đào tẩu cũng không cách nào thực hiện được nữa rồi.
Đi tới bãi đậu xe phía trước, càng phát hiện ra không cơ hội, một người trong bốn người lái xe,một người ngồi buồng phụ xe,hai người khác đưa Trương Dương kẹp ở giữa, cho dù Trương Dương muốn nhảy khỏi xe cũng không có biện pháp, Trương Dương cũng đã từng nghĩ tới việc cướp một khẩu súng, sau khi hắn thấy phía dưới nách mỗi người lộ ra một bao đựng súng rộng, cũng bỏ qua, loại bao đựng súng này mặc dù hắn hiểu rõ kết cấu, nhưng hắn không cách nào nắm chắc cơ hội trong nháy mắt mở bao đựng súng rút khẩu súng sau đó lên nòng nổ súng.
Tiểu hòa thượng đáng chết! Không phải nói có hai giờ sao?