Lão bà khống chế thân thể đang run rẩy, tựa hồ đoán được cái gì đó, vẻ mặt vốn giống như đóng băng dần dần bị hòa tan, Trương Dương thấy được, ánh mắt sắc bén ấy trở nên ôn nhu, vẻ mặt nghiêm túc kia trở nên thân thiện, thân thể cương ngạnh đó cũng trở nên mềm mại…….
Đây là một loại biến hóa làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ, chỉ trong nháy mắt, lão bà này dường như thay đổi hoàn toàn.
"Ta chờ ngươi, hơn mười năm cũng đã chờ rồi, huống chi là hai giờ?"Lão bà ánh mắt như nước.
"ý ý, bà nhất định phải đợi, nhất định, thời gian có thể hơi lâu, bà nhất định phải đợi nhé………"
Lão bà nhẹ nhàng uống ngụm trà, chậm rãi ngồi xuống, đôi mắt tựa như sương mù nhìn Trương Dương, khẽ gật đầu một cái,Trương Dương cảm giác được trong đôi mắt và động tác bao hàm sự kiên định.
Khẩn cấp,khẩn cấp a!
Trương Dương quên hết tất cả, từ trong phòng xông ra đường bắt taxi, hắn chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đi đến hiệu sách Hồ Đồng Khẩu.
Lão đầu vẫn nằm ngủ ở trên ghế, trên người vẫn đắp một cái thảm màu hồng đã cũ nát, đôi mắt hé mở một nửa, ánh nắng chiếu trên người lão đầu làm cho người ta có cảm giác cô độc, đương nhiên, cái thảm hồng cũ nát kia là thủ phạm đầu sỏ, đây là nhận định của Trương Dương.
"Lý bá, Lý bá, dậy đi, nhanh dậy đi,ta biết ông không ngủ…"Trương Dương nắm chặt cánh tay gầy trơ xương của lão đầu rồi lay lay.
"Uy uy…..tiểu tử,ngươi có biết tôn trọng người già hay không? Lão nhân gia ta một nắm xương già, chịu không nổi thanh niên lôi qua lôi lại như vậy đâu…"Thân thể nhẹ bẫng của lão nhân đều bị Trương Dương nhấc lên, nhất thời giận dữ nói.
"Lý bá, Lý bá, tắm rửa đi, tắm rửa đi…."Trương Dương kéo lão đầu đẩy ra ngoài cửa, tiện tay kéo cầu dao cửa hiệu sách xuống.
"Tiểu tử,ngươi làm cái gì vậy,lão tử vừa rồi mới tắm rửa xong." Lão đầu bị Trương Dương làm cho buồn bực muốn chết. nguồn Đọc Truyện
"A….vậy không cần tắm rửa nữa, trên người lão có tiền không?" Trương Dương nhìn nhìn bộ quần áo có vẻ cũ kỹ trên người lão đầu hỏi.
"Tiểu tử, trên người đại gia tiền còn rất nhiều, nhưng, tìm ta vay thì không có cửa đâu, trừ phi….!"Lão đầu vẻ mặt quái dị từ trên người rút ra một cái card vàng nói.
"Ân ân, có tiền là được rồi, cửa này cũng đừng khóa nữa, mấy quyển sách rách nát của lão không ai cần đâu, lão cũng đừng có "trừ phi trừ phi" với ta nữa, nhanh lên!"
Trương Dương giống như là bắt cóc lão đầu tới đường dành cho người đi bộ, khiến cho lão đầu sững sờ không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Trương Dương quyết tâm không nói. Đương nhiên, lão đầu cũng rất muốn phản kháng, thế nhưng tay Trương Dương tựa như vòng sắt, sát thủ trên tay không có súng đúng là bi thảm và đáng thương.
Thân thể Trương Dương mặc dù không coi là cường tráng, nhưng đủ cao, mà lão đầu lại gầy trơ xương, Trương Dương túm lấy lão đầu dễ dàng tựa như xách một con gà con, đương nhiên, lão đầu cũng không thật sự giãy dụa, gần đây ở chung một thời gian, lão đã phi thường hiểu rõ tính cách Trương Dương, nếu không có chuyện trọng đại phát sinh, Trương Dương tuyệt đối sẽ không làm như thế này, chỉ là, lão đầu vắt hết óc suy nghĩ cũng nghĩ không ra đã phát sinh chuyện gì trọng đại…….
Cuối cùng, khi lão đầu hận không kiếm được một khẩu súng ngắn bắn chết Trương Dương, thì hai người đã đi tới một cửa tiệm có nhãn hiệu nổi tiếng trên đường dành cho người đi bộ, nói là nổi tiếng nhưng thực ra cũng chỉ là tương đối mà thôi, cũng chính là nhãn hiệu đại chúng trong nước, bởi vì nguyên nhân kinh tế, nên Trương Dương đối với chuyện nghiên cứu về ăn mặc ít đến đáng thương.
"Có người sống không? Hai người lại đây!"
Trương Dương đoạt lấy chiếc card vàng trên người lão đầu, cầm chặt trong tay rồi đi vào cửa, hét lớn, tỏ ra bộ dáng của một đại gia có tiền.
"Tiên sinh, có thể giúp đỡ gì cho ngài không?"Một nữ nhân bộ dáng quản lý liền đi tới, nhíu mày, hiển nhiên, nàng không coi Trương Dương và lão đầu là khách hàng, bởi vì, vô luận là hình tượng hay cách ăn mặc của Trương Dương hay lão đầu, hoặc khí chất, đều không giống với các ông chủ quen tiêu tiền trong cửa hàng, đương nhiên, người có thể làm quản lý tự nhiên không phải người bình thường, sự kiên nhẫn và khí độ không phải thường nhân có thể so sánh được, ngoài mặt cũng không lộ ra rõ ràng..
"Ân,cho các ngươi nửa giờ, đem toàn bộ y phục trên người lão cởi xuống, nhớ kỹ, cần chính quy một chút, phải là đồ Tây, tốt nhất đắt tiền nhất, nhanh lên, nửa giờ thôi!" Trương Dương nhìn chiếc đồng treo tường nói.
"Ngươi điên rồi, đắt tiền nhất?" Lão đầu bừng bừng tức giận, đây chính là tiền dưỡng lão của lão.
"Hắc hắc, nghe ta đi, đúng vậy, hôm nay hãy nghe ta một lần, nếu như lão trách ta, ta cam đoan sẽ trả lại cho lão gấp mười lần số tiền đã tốn."Trương Dương hắc hắc cười nói.
"Ngươi có tiền trả lại sao?"lão đầu khinh thường hắc hắc cười nói.
"Khái khái,ta không có tiền, ta có thể đi thắng………"Trương Dương gần như là nín thở, cũng may mà nhanh trí trong lúc vội vàng..
"Nêu vậy, bản đại gia cũng muốn xem ngươi chơi trò gì, nhìn cái gì mà nhìn? Nhanh lên, tốt nhất, đắt tiền nhất, vừa vặn nhất, đều mang hết lên…….."Lão đầu không phải thiển cận như Trương Dương, người đã già thì giống như quỷ thành tinh, tự nhiên nhìn thấy được sự khinh thường trong đôi mắt người quản lý
"Vâng vâng…."
Lão nhân trong thành phố chưa có cái gì là chưa gặp qua, trong lúc nói chuyện tự nhiên có một cỗ uy thế hơn người, mấy nhân viên bán hàng và quản lý này vốn không coi lão vào đâu, nhưng quản lý bị lão đầu hét một cái, giật nảy mình, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, đột nhiên phát hiện, lão già lúc đầu có chút nhếch nhác hèn mọn này đột nhiên biến thành cao lớn, trong đôi mắt ẩn hiện uy thế, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Ngay lập tức, hiệu suất của mấy người bán hàng trỗi dậy, cầm y phục, cầm giầy da, đo kích cỡ,giới thiệu màu sắc, vô cùng bận rộn.
Tốc độ quả nhiên rất nhanh, chỉ mười mấy phút, dưới sự "đóng gói" của một đám nhân viên bán hàng có thể coi là chuyên nghiệp, tài sản cũ kỹ trên người lão đầu đã hoàn toàn được cởi xuống.
Lúc lão đầu từ trong phòng thay đồ đi ra, cả cửa tiệm đều rơi vào trong im lặng.
Đây là lão đầu cả ngày nằm ở trên trường kỷ, nhắm mắt giả vờ ngủ đây sao?
Trương Dương xoa xoa con mắt, trợn mắt há mồm nhìn lão đầu từ bên trong đi ra,ngay cả mấy nhân viên bán hàng và quản lý cũng ngơ ngác nhìn, đây là lão già lúc đầu nhếch nhác đó sao?
Lão nhân mặc một bộ quần áo màu cà phê, sơ mi màu trắng đục, ca-vát màu vàng, một đôi giày da màu nâu bóng lộn…….
Đương nhiên,cái này không phải trọng yếu,mà quan trọng chính là khí độ ổn định an nhàn, không chút nào vì thay bộ đồ Tây mà lộ ra vẻ câu thúc, trong khi giơ tay nhấc chân đều có một loại dáng vẻ ung dung.
Trương Dương có thể khẳng định, lão đầu khi còn trẻ là một suất ca cực kỳ đẹp trai!
"Thế nào?"Lão đầu đi tới trước mặt Trương Dương hờ hững cười, cách nói năng giường như biến thành một người khác