Đồ Thần Chi Lộ

Chương 537: Trương Dương là con của ta




Tiểu hòa thượng rất bận!

Tiểu hòa thượng rất giận dữ!

Tiểu hòa thượng trút bỏ sự giận dữ lên hàng chục ông già tóc bạc phơ.

Đây là cơ sở nghiên cứu có quang cảnh tao nhã ở Bắc Kinh, cổng của cơ sở được trang bị vũ trang bảo vệ, ở đây, cũng là một trong những cơ sở được tướng quân trực tiếp quản lý, nơi này tập trung các nhà khoa học nổi bật nhất Trung Quốc trong lĩnh vực công nghệ không gian.

"24 giờ, ta cho các ngươi 24 giờ đồng hồ, nếu các ngươi không truy cập được vào không gian mở thì ta sẽ bắn chết các ngươi!"

Trên màn hình tiểu hòa thượng nổi giận lôi đình, vẻ mặt hung tợn, hai thanh đao nằm trong tay chuyển động như cối xay gió, làm cho người ta có một cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Còn ở dưới màn hình, tướng quân đứng đó, phía sau tướng quân là hơn ba mươi nhà khoa học già với mái tóc bạc phơ, những nhà khoa học này đều đang mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào tiểu hòa thượng, họ đều lần đầu tiên nhìn thấy huyền thoại phần mềm trí tuệ.

Tướng quân thì mồ hôi đầy đầu, không ngừng lấy tay lau mồ hôi trên trán.

Xử bắn toàn bộ những nhà khoa học ở đây!

Tướng quân chỉ còn biết im lặng, nếu thật sự xử bắn tất cả những nhà khoa học ở đây, công nghệ vũ trụ của Trung Quốc sẽ bị tụt hậu vài thập kỷ, phải biết rằng, cần một thời gian rất dài mới có thể bồi dưỡng ra một nhà khoa học vũ trụ.

"Tiểu hòa thượng, ta thấy …" tướng quân không thể không nói, hắn cũng không thể hạ lệnh xử bắn các nhà khoa học ở đây, cách lựa chọn còn lại là thuyết phục tiểu hòa thượng.

"Cà lăm. Tiểu hòa thượng không thèm để ý. Tóm lại. Trong vòng 24 giờ các ngươi phải mở được cửa không gian. 24 giờ đồng hồ. Không cho các ngươi nhiều hơn một giây nào nữa." Tiểu hòa thượng tức giận ngắt lời tướng quân.

"Nhưng. Hiện giờ có rất nhiều nan giải trong kỹ thuật không thể giải quyết được vấn đề này, ít nhất cũng phải cần đến 3 tháng." Một lão già đầu chỉ còn vài sợi tóc không hề sợ sệt tiểu hòa thượng. Ông ta hẳn cũng không biết tiểu hòa thượng đáng sợ thế nào.

"Lão già. Lão ăn cơm miễn phí trong vài thập kỷ, tiểu nạp cho các ngươi nhiều dữ liệu như vậy, nhiều thông tin như vậy. Vậy mà các ngươi vẫn không có cách nào mở được cửa không gian. Đúng là những lão già vô tích sự!" Tiểu hòa thượng tức giận, mở miệng chửi bới.

"Ngươi ngươi …. ngươi …"

Ông già sau khi nghe tiểu hòa thượng chửi bới thì sắc mặt lúc thì đỏ lựng khi thì tái mét. Từ trước tới nay đây là lần đầu tiên ông bị người khác chửi bới như vậy.

Vấn đề này, các nhà khoa học khác đều giận dữ nhìn tiểu hòa thượng trên màn hình. Rốt cuộc. Trách mắng ông già kia chẳng khác nào là đang lên án họ cả.

"E hèm, tiểu hòa thượng, hay là ngươi hãy tính toán xem có còn cách nào khác có thể mở cửa không gian không. Nơi này để đó cho ta nói cho, xem có đối phó được trong vòng 24 giờ đồng hồ không." Tướng quân cảm giác được mồ hôi nhỏ giọt ướt sũng trên người ông. Những nhà khoa học này còn quý giá hơn cả gấu trúc, không ngờ bị tiểu hòa thượng chửi té tát vào mặt. Hiện giờ cách duy nhất là tách rời hai bên ra, nếu không tình hình sẽ càng xấu đi, tuy ông ấy là tướng quân, nhưng, không có nhiều ràng buộc lắm với những nhà khoa học này.

"Mẹ kiếp, nếu ông mày có cách rồi thì ông cũng chẳng thèm tìm đến các ngươi! Được rồi, 24 giờ đồng hồ, đến lúc đó, nếu không mở được cửa không gian, ông mày sẽ cho nổ luôn chỗ nghiên cứu này, **, một đám già vô dụng… "

Tiểu hòa thượng lại tiếp tục chửi bới, sau đó, màn hình chợt lóe lên, phòng điều khiển trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại vẻ mặt khó coi của những nhà khoa học và tướng quân người đẫm mồ hôi.

"Tướng quân, mặc dù chúng ta nắm trong tay số liệu của nền văn minh khoa học ngoài trái đất, nhưng, cửa không gian không thể trong vòng 24 giờ có thể mở ra được, cho dù đó là không gian song song hay không gian khác, đều tồn tại một loại lượng tử …"

"Nhảm nhí, không có gì trong thế giới này là không thể cả, lão già, đừng có nói với ta cái gì mà nguyên tử lượng tử, lúc tiểu hòa thượng ta chơi công nghệ cao thì nhà ngươi vẫn còn đang đóng khố cơ, ta cho 24 giờ, nếu trong vòng 24 giờ mà vẫn không có cách nào mở ra được đường thông không gian, thì ngày sau tiểu nạp sẽ không cung cấp công nghệ ngoài vệ tinh cho chính phủ nữa, được rồi, cứ thế đi, có việc gì thì tìm ta, chờ đợi trong vòng 24 giờ!"

Ông già còn chưa nói xong, tiểu hòa thượng đột nhiên lại nhảy tới màn hình, vẻ mặt đầy hung ác, nhìn hắn như thể ngay lập tức muốn cầm lấy con dao chạy xuống màn hình đâm chết lão già cho xong chuyện vậy.

Một đám bạn già đột nhiên nhìn nhau, nếu mà nói là bắn chết họ, họ chắc chắn sẽ không hề để tâm, cũng không để bụng, họ cũng biết sẽ chẳng có ai giết họ, nhưng, nếu tiểu hòa thượng nói là sẽ không cung cấp công nghệ không gian, điều này là một sư uy hiếp đáng sợ đối với họ.

Là một nhà khoa học ưu tú, đối với việc nghiên cứu đã gần như trở nên điên cuồng, nếu tiểu hòa thượng đe dọa không cung cấp công nghệ nữa, điều này đối với họ mà nói có thể nói đó là một sư trừng phạt nặng nề, trong những năm gần đây, họ cũng nghe nói đến phần mềm trí tuệ cung cấp cho họ những hỗ trợ kỹ thuật, tất nhiên là biết một số khả năng của tiểu hòa thượng.

Cuối cùng, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tướng quân.

"Tôi cũng không có cách nào, trong thế giới của loài người, chỉ có một người duy nhất có thể ràng buộc cậu ta, nhưng hiện nay có rất nhiều nguyên nhân làm cho người này không có cách nào ràng buộc được cậu ta, các ông chỉ có 24 giờ đồng hồ, chúc các ông may mắn!"

Tướng quân nhún vai, đầy vẻ bất lực, đi nhanh ra phía ngoài, ông ấy bây giờ bắt buộc phải tìm ra Trương Dương, ông ấy biết rằng, Trương Dương chính là nguồn gốc của chuyện này, nếu có thể tìm ra được Trương Dương thì tất cả mọi việc đều trở nên dễ dàng. Text được lấy tại Truyện FULL

Tuy nhiên, tướng quân vô cùng chắc chắn, cơ hội tìm ra Trương Dương là con số không, với khả năng của Trương Dương, nếu hắn không muốn bị ai tìm thấy thì chẳng ai có thể tìm ra hắn được cả.

"Tướng quân, chúng ta vẫn còn một sự lựa chọn cuối cùng."

Ngay lúc tướng quân rời khỏi cửa lớn trong nháy mắt, một nhà khoa học do dự hô tướng quân dừng lại.

"Nói!" Mắt tướng quân bỗng bừng sáng, lập tức dừng lại.

"Hiện giờ chúng ta chỉ có thể dùng những kỹ thuật mà tiểu hòa thượng cung cấp để tìm kiếm vị trí của cửa sổ không gian, nhưng, chúng ta không có cách nào mở được cửa không gian, bởi vì, những công nghệ mà tiểu hòa thượng cung cấp cần tạo ra một số thiết bị, mà những thiết bị này lại đòi hỏi một số lượng lớn kim loại quý hiếm, trên trái đất lại không có những kim loại này, chúng ta mà muốn nghiên cứu ra kim loại địa cầu để thay thế cho những kim loại này thì phải cần có một thời gian rất dài..."

"Nói trọng điểm, mỗi lần ông nói thêm một câu thì sẽ tiêu tốn vài giây trong 24 tiếng." Tướng quân ngắt lời nhà khoa học.

"Trên thực tế, ngày trước chúng ta hứa hẹn rằng trong vòng một tuần có thể mở ra cửa sổ không gian là không thể, huống hồ là 24 tiếng, đây hoàn toàn là một nhiệm vụ không thể hoàn thành bằng việc tính toán thời gian, bởi vì, trên trái đất này không thể tìm ra được vật thay thế những kim loại quý hiếm kia, hiện giờ cách duy nhất để có thể mở cửa sổ không gian của chúng ta là dùng sức lực…"

"Như thế nào? Tướng quân hứng thú nói.

"Trên thực tế cửa không gian là một đường khe không gian nén, nó luân chuyển tốc độ ánh sáng xung quanh mặt trời không theo quy tắc nào cả, không theo một phương hướng nhất định, trôi dạt vô định, nhưng, theo như những dữ liệu mà tiểu hòa thượng cung cấp, chúng ta có thể tính ra được quỹ đạo hoạt động của nó, vì vậy, việc tìm ra đường thông không gian không còn khó khăn nữa, khó ở chỗ chúng ta làm thế nào để mở ra đường thông không gian đó, theo lý thuyết của tiểu hòa thượng là chúng ta xây dựng một cỗ máy, một cỗ máy có thể phát ra tần số sóng não, điều duy nhất không giống là, tần số phát ra của chiếc máy này phải mạnh hơn người bình thường hàng vạn lần, thậm chí nhiều hơn thế nữa, thông qua loại tương tự như sức mạnh tinh thần của các sóng não bộ xé nát khe không gian trong trạng thái chuyển động.

"Ta chỉ là một tướng quân đem quân đi đánh trận, xin hãy nói thẳng vấn đề ra." Tướng quân cau mày nói.

"E hèm … đơn giản mà nói, hiện giờ chúng ta không tìm ra được người có thể dùng sức mạnh tinh thần xé nát không gian thông đạo, vì thế cho nên, chúng ta mới phải tự chế tạo loại máy phát ra sức mạnh tinh thần, nhưng, tôi nghĩ ra một cách, nước chúng ta có rất nhiều chủ lực sức mạnh tinh thần, ví dụ như tướng quân!"

"Ừm, tiếp tục đi!" Tướng quân gật gật đầu, ông ấy hiểu được cái đạo lý này, ông đã từng dùng sức mạnh tinh thần phát hiện cửa không gian đó, nhưng, để kiểm soát tốc độ ánh sáng di động đến cửa không gian đã khó, chứ đừng nói đến mở đường thông vào không gian.

"Chúng ta có thể triệu tập một nhóm các cao thủ sức mạnh tinh thần, kéo đường thông không gian đến một không gian cố định, sau đó, dùng tên lửa lớn xé nứt không gian thông đạo…"

"Dùng tên lửa?!" Tướng quân miệng há hốc nhìn nhà khoa học với biểu hiện đầy kinh ngạc.

"Đúng vậy, đây là cách duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra để mở ra đường thông không gian trong vòng 24 giờ, tất nhiên, dùng tên lửa xé rách không gian khác chỉ là một ý tưởng, cũng không thể đảm bảo được rằng có thể thực sự mở được đường thông không gian không.

"Cái này … cái này phải để tiểu hòa thượng tính kỹ tính khả nghi của nó, hơn thế nữa, không phải nói phóng tên lửa là có thể phóng được, nếu là ở trên mặt biển, còn cần phải công bố thời gian phóng và giờ giới nghiêm của quân đội, đỡ làm thương vong đến các thuyền chở cá và chở dầu..." Quay trở lại, ngay lập tức, các dòng dữ liệu chảy như một thác nước ở trên màn hình, toàn bộ nguồn dữ liệu trở thành một đường ánh sáng, điều đó cho thấy tốc độ tính toán của tiểu hòa thượng nhanh đến mức nào.

"20%!"

"Cái gì 20%?" Tướng quân và các nhà khoa học tất cả cùng nhìn vào tiểu hòa thượng đang suy nghĩ ở trên màn hình lớn.

"Xác xuất thành công có thể đạt tới 20%." Tiểu hòa thượng nét mặt ngưng lại.

"Vậy tìm biện pháp khác." Tướng quân đầy vẻ thất vọng, 20% đồng nghĩa với thất bại, nếu là 50%, hoặc là 40% thì còn có thể đánh cuộc một lần, còn xác xuất thành công chỉ đạt có 20% thì quả thực là quá thấp.

"Cược đi!" Tiểu hòa thượng đột nhiên bổ một nhát dao vào một cây gỗ hư ảo, cây gỗ bị bổ nát bét, giống như những bông tuyết bay khắp trời.

"Cược!" Tim tướng quân một trận co rút.

"Đúng đấy, không thể dựa vào đám lão già này để nghĩ ra cách gì được, muộn hơn chút nữa, Trương Dương sẽ gặp nguy hiểm, nếu Trương Dương gặp nguy hiểm, tiểu nạp, tiểu nạp, tiểu nạp cũng sẽ không sống nữa …" giọng tiểu hòa thượng trầm xuống, vẻ mặt dứt khoát.

"Tại sao chứ? " Tướng quân mồm há hốc mắt trợn ngược, ông chưa bao giờ nghĩ trong lòng tiểu hòa thượng Trương Dương lại giữ địa vị quan trọng đến vậy.

"Nó là con của ta, là đứa con duy nhất còn sống sót trong hàng trăm đứa con khác, ta không thể để nó chết, ta không thể để nó chết, không thể … " Giọng tiểu hòa thượng có phần tê dại.

Nhìn vẻ mặt nặng nề của tiểu hòa thượng, lần đầu tiên tướng quân thấy rằng, tiểu hòa thượng không còn là một chương trình nữa, mà là một con người đích thực, cậu ấy trừ không có thân thể của một con người ra, suy nghĩ của cậu ấy, vẻ mặt cậu ấy, hành vi của cậu ấy còn giống con người hơn cả con người.