"Là ai?"
Cánh cửa bị mở ra, người mở cửa là một cô gái nhỏ tóc rối bù, cô gái tuổi không lớn, nhưng trên da mặt ngăm đen để lại dấu vết của năm tháng, trước nhà làm điểm bán hàng lưu động, mùa hè bán dưa, mùa đông bán các hàng hóa linh tinh.
Cô gái tựa hồ đã quên người trẻ tuổi trước mặt, mặc dù khi năm thứ nhất thuê phòng hai người đã gặp mặt, nhưng đã qua bốn năm, Trương Dương đã không còn ngây ngô như ngày nào.
"Là tôi, chị Trâu, tôi là Trương Dương" Trương Dương lễ phép cười nói.
"Trương… Trương Dương… vào… vào đi, ngồi xuống đây".
Cô gái đầu tiên là ngẩn ra, có chút lo lắng bất an theo Trương Dương đi vào, Trương Dương đi vào phòng khách liền thấy nam chủ nhà đang ngồi ăn mì dưới sàn nhà, mồ hôi đầm đìa.
"Anh à, đây là Tiểu Trương".
"Tiểu Trương?" Người đàn ông vẻ mặt mơ hồ.
"Phòng của chúng ta đó" Cô gái nhắc.
"A, Tiểu Trương, cậu khỏe không, cơn gió nào thổi cậu đến đây vậy" Người đàn ông vội vàng đứng lên, vẻ mặt nhiệt tình bắt tay Trương Dương, bất quá Trương Dương cũng nhìn ra trong ánh mắt người này cũng có vẻ lo lắng bất an.
"Mời ngồi".
Nữ chủ nhân mời Trương Dương ngồi xuống, rót ly nước mời Trương Dương.
"Cảm ơn" Trương Dương gật đầu nói: "Là như thế này…"
"Tiểu Trương, cậu cũng biết, tôi cũng chỉ là làm ăn nhỏ thôi. Mấy năm nay, chúng tôi cũng chưa từng thiếu tiền nhà, mỗi tháng đều đem đến đúng hạn. Cậu xem... cậu xem..." Nữ chủ nhân nói chuyện có chút lắp bắp, tựa hồ khó có thể mở miệng.
"Ha ha. Chị Trâu yên tâm, tôi không phải là đến tăng giá phòng" Trương Dương cười nói.
"Ồ…"
Nam nữ chủ nhân cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bọn họ đều lo Trương Dương đến tăng giá phòng. Phải biết rằng, phòng của Trương Dương vẫn giữ giá của bốn năm trước. Sau bốn năm giá thuê phòng cơ hồ đã tăng gấp đôi.
Bất quá, hai người vừa thở thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức vẻ mặt khẩn trương nhìn Trương Dương.
"Tiểu Trương, ngài có phải muốn thu hồi phòng?"
Hai người khẩn trương nhìn Trương Dương, phải biết rằng hai người tuy làm ăn, miễn cưỡng cũng chỉ có thể nuôi miệng, phòng của Trương Dương vị trí không tệ, giá mềm, ở cũng thoải mái. Nếu Trương Dương thu hồi phòng, bọn họ chỉ sợ có bỏ ra gấp đôi cũng không tìm được phòng tốt như vậy được.
"Ha ha, không đâu, phòng này mọi người ở bao lâu cũng được, nếu mẹ tôi thích thì mọi người có thể mua lại cũng được mà".
"Thật không?!"
Hai người vẻ mặt vui mừng, phải biết rằng, phòng của Trương Dương giá hiện tại đã lên gấp đôi gấp ba, nếu Trương Dương thực nguyện ý bán giá như cũ, thì cho dù bằng mọi giá cũng phải mua lấy, loại cơ hội này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu!
"Ha ha, bất quá, phải được mẹ tôi đồng ý cái đã" Trương Dương gật đầu khẳng định. Hắn sớm đã mua cho cha mẹ mấy tòa sản nghiệp ở thành phố C, mấy cái phòng nhỏ này có hay không cũng được, chỉ sợ cha mẹ đối với cái phòng này có cảm tình đặc biệt gì đó mà không nỡ bán, nếu thực phải bán, Trương Dương thật ra cũng nguyện ý bán cho vợ chồng nghèo khổ này.
"Vậy vậy… vậy thì khi nào cậu nói với mẹ, chúng tôi ở tại thành phố C này cũng đã nhiều năm, chưa từng có nhà của mình" Nam chủ nhân có chút kích động, có thể có được căn nhà của mình là giấc mơ của mỗi một người dân Trung Quốc hiện nay.
"Tốt, yên tâm, mẹ tôi quá nửa sẽ bán, phòng này chúng tôi cũng không có ở, cũng không có ý nghĩa gì"
"Vậy vậy… vậy thực phải cảm tạ cậu" Nữ chủ nhân xoa xoa tay nói: "Tiểu Trương, ăn chút điểm tâm không, mấy ngày nay có kiểm tra, chúng tôi rảnh rỗi ở nhà không có chuyện gì làm, không bằng cứ ở lại ăn cơm".
"Cảm ơn, không cần, tôi lấy chút đồ rồi sẽ đi ngay".
"Lấy thứ gì?" Nam chủ nhân hồ nghi hỏi.
"Ừm, tôi có một thứ đặt trong tủ bảo hiểm ở đây từ trước, tôi muốn lấy đi". truyện được lấy tại Đọc Truyện
"Tủ bảo hiểm?"
Vợ chồng nhìn nhau, bọn họ sống ở đây cũng đã hơn bốn năm, lại không phát hiện ở trong phòng có tủ bảo hiểm.
"Lưu ca, phiền toái anh giúp một chút, ở trong phòng ngủ của anh".
"A… được được…" Ba người đi vào phòng ngủ, Trương Dương cùng nam chủ nhân đẩy cái tủ quần áo ra, quả nhiên ở trên tường lộ ra cái tủ bảo hiểm.
Trương Dương lấy ra chìa khóa, mở tủ bảo hiểm, trong tủ bảo hiểm phần lớn là văn kiện hộ khẩu cùng chút giấy tờ của người nhà Trương Dương.
Thấy một cái bao màu đỏ, trái tim Trương Dương đột nhiên đập nhanh.
Tuy Trương Dương đã biết thân thế của mình, nhưng gặp lại đồ vật thời thơ ấu của mình, cũng không thể át chế được sự xúc động.
Trương Dương run rẩy mở cái bao màu đỏ ra, quả nhiên, bên trong có một cái khăn màu trắng, đây là cái khăn dùng làm tã cho trẻ con.
Mở ra, Trương Dương lập tức thấy được một khuôn mặt cười, đó là hình vẽ một tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng bộ dáng tinh quái, làm cho người ta nhịn không được muốn bật cười.
Cơ sở nghiên cứu gen Tiểu hòa thượng!
Trương Dương thấy được một dòng chữ nhỏ màu đỏ.
Một hồi trầm mặc đến ngẩn người, mọi chân tướng đều đã rõ ràng, hơn nữa, đây là một chứng cớ rất có lực.
Hiện tại, hắn là người Trung Quốc thuần chủng nhất, hơn nữa, là người duy nhất.
Trương Dương không khỏi cười khổ, nghiêm khắc mà nói, hắn chính là một sản phẩm thí nghiệm thất bại mà thôi, hắn không có cha mẹ, không có thời thơ ấu.
"Cậu không lấy đi sao?"
Thấy Trương Dương đem mấy thứ đó cất lại, nam chủ nhân không khỏi nghi hoặc hỏi.
"Tôi chỉ muốn xem thôi" Trương Dương thở dài một tiếng nói.
"Ồ…"
Trương Dương có chút thất hồn lạc phách, hắn không biết đã rời khỏi căn phòng kia như thế nào, biết là một chuyện mà gặp lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Một ngày này, Trương Dương tắt di động, một mình lẳng lặng đi khắp các đường ngang ngõ tắt trong thành phố C.
Một ngày này, hắn ở về nhà cũ một chuyến, ở tại triền núi lưu lại một hồi, ở đây, hắn có thời thiếu niên hạnh phúc, hắn ở đó xem người khác câu cá, ở đồng ruộng xem người ta làm việc, nhìn thấy gà chó rượt nhau trong vườn.
Một ngày này, hắn đi thăm các thầy cô giáo cũ.
Một ngày này, hắn không có ăn cơm, đi qua các đường ngang ngõ tắt, ăn khoai nướng, thịt nướng, đậu hủ thối qua ngày.
Một ngày này, hắn không có việc gì, đến chỗ nào cũng dừng lại một thời gian để ngắm, ánh mắt hắn trống rỗng vô hồn, tựa như xác cương thi vậy.
Trương Dương vẫn tự hỏi, tự hỏi hành vi của bản thân.
Hắn có năng lực siêu nhân, lại bị đạo đức, pháp luật cùng một ít lực lượng vô hình trói buộc, trong đó, có tình thân, có tình cảm, có tình yêu.
Nhưng sự ích kỷ thủy chung vẫn tựa như ma quỷ bám chặt lấy trái tim của hắn.
Ích kỷ là động lực!
Nhân loại là ở trong sự ích kỷ mà phát triển, vô luận là tài phú địa vị, hoặc là quốc gia, hoặc là phát triển khoa học kỹ thuật, bên trong đó đều có cái bóng của sự ích kỷ phát huy tác dụng.
Nhưng sự ịch kỷ thủy chung chỉ là một phần của động lực, mà nhân loại phát triển càng phải dựa vào sự cống hiến, có sự cống hiến của cha mẹ, có cống hiến những người đã ngã xuống, chúng ta mới có thể ở nhà xem TV, hưởng thụ tách cà phê.
Ý nghĩa của sinh mệnh là ở cái gì?
Trương Dương cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến vấn đề sau như vậy, khi hắn học đại học chỉ mong tìm được một chỗ làm tốt, nhưng hiện tại hắn không thể không tự hỏi vấn đề này, năng lực càng lớn thì trách nhiệm mà người ta gánh vác càng lớn, cái này không phải là một câu nói trong phin, mà là vấn đề không thể không lo lắng.
Sống có gì vui, chết có gì sợ!
Một khi đã không thể tránh né, vậy oanh oanh liệt liệt cống hiến một lần thì thế nào?
"Gầm…"
Đứng ở bờ sông Trương Dương thét dài một tiếng, trong lòng sông dựng lên sóng lớn ngập trời, bầu trời gió mây nổi lên, phảng phất như đột nhiên khởi lên phong ba bão táp vậy.
Trương Dương một mực né tránh, một mực chờ đợi, hắn chờ đợi một thời cơ thích hợp, hắn chờ đợi "Tiên Đạo Mạn Mạn" của mình đại thành, nhưng hiện tại hắn không thể chờ đợi, vô luận là vì cống hiến hay là ích kỷ thì hắn đều không thể chờ đợi.
Từ khi giá cả của thép và các loại kim loại quý hiếm bắt đầu leo thang, Trương Dương đã cảm giác được một cỗ áp lực không hiểu, cỗ áp lực này đã càng ngày càng nặng, đủ làm suy sụp bả vai của hắn.
Văn minh khoa học kỹ thuật ngoài hành tinh không phải địa cầu có thể chống lại được, theo biểu hiện của đại hán kim giáp ở dị không gian kia, hắn hiển nhiên là không có khả năng dưỡng già ở tại địa cầu…
Nhẹ nhàng phất mái tóc, Trương Dương kinh ngạc phát hiện, tóc của mình đã dài quá cổ.
Trương Dương trên mặt không khỏi cười khổ, bất tri bất giác mình đã bị mái tóc dài khí phách phiêu dật của Vương Hào kia ảnh hưởng.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Trương Dươn mở di động.
"Tích tích!"
"Tích tích!"
"Tích tích…"
Mở điện thoại không đến một phút, đã nhận được hơn mười tin nhắn, toàn bộ là do đám người Lưu Bưu cùng Tiểu Lý Tử nhắn lại.
Trương Dương không có gọi lại, tùy tiện bấm hơn mười con số.
"Lão Đại, ngươi rốt cuộc cũng đã chịu gọi điện cho hòa thượng ta" Trong điện thoại vang lên thanh âm thở hổn hển của tiểu hòa thượng, Trương Dương cơ hồ tưởng tượng được bộ dáng nổi trận lôi đình của tiểu hòa thượng hiện tại, chắc là đang cầm hai thanh đao thật lớn đâm chém dọa người!
"Làm gì?"
"Hu hu… đến bây giờ, ít nhất có mấy chục người tìm ta muốn hỏi tin tức của ngươi" Tiểu hòa thượng buồn bực nói.
"Người nào?"
"Đám người Lưu Bưu, còn có Na Na, Vương Yến, tướng quân, Tuyết Liên…"
"Ồ, biết rồi, vậy tin tức của đại hán kim giáp?"
"Ngươi không gọi điện cho bọn họ?"
"Không cần, nói cho ta đi".
"…" Tiểu hòa thượng trầm mặc.
"Đừng ép ta" Trương Dương thanh âm trở nên lạnh lùng, không khí phảng phất cô đọng lại.
"Ngươi tìm hắn làm gì?"
"Làm thiêu thân".
"Làm thiêu thân…"
"Đúng vậy, đại trượng phu có việc nên làm có việc không, nếu ta không đi, ta đời này cũng sẽ sống trong thống khổ dày vò, ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ làm anh hùng, bất quá ta cũng không muốn mình sẽ hối hận cả đời, nói cho ta đi!" Trương Dương tóc phấp phới trong gió, hắn lại nghĩ tới bộ dáng của trung niên tóc dài, hắn tên là Vương Hào, hắn thủy chung vẫn không thể thoát khỏi cái bóng của người này.