Đồ Thần Chi Lộ

Chương 505: Quyết đấu




"Ngươi có biết trên thế giới buôn bán gì có lợi nhuận nhất không?" Trương Dương cười nói.

"Không biết." Khổng lão nhị yếu ớt nói.

"Thuốc phiện, vũ khí và phụ nữ, mà ba cái này đều móc nối với hắc đạo. Ngươi nói làm hắc đạo có kiếm được không?"

"Vậy sao….Vậy ta sẽ theo Bưu ca làm…." Khổng lão nhị liếc mắt nhìn Lưu Bưu bưu hãn cường tráng.

"Chúng ta còn có việc quan trọng cần xử lý, tạm thời không thể ở lại San Francisco. Cho nên ngươi không thể đi theo chúng ta được. Ngươi có thể theo Tô Đại Phong, chúng ta sẽ cung cấp sự bảo vệ cần thiết cho hắn…"

"Cái này…"

"Quyết định luôn đi, chúng ta không có thời gian để trì hoãn ở đây."

"Thôi được, dù sao cũng là người Trung Quốc, theo ai cũng được, he he." Khổng lão nhị cười cười.

"Tốt, tốt, vậy chuyện này cứ quyết định như thế, Đại Phong đã có kế hoạch kín đáo, các ngươi cứ nghe hắn là được. Bây giờ các ngươi đi tìm Tô Đại Phong đi, ta còn chút việc phải xử lý, hẹn ngày mai gặp lại ở địa hạ quyền tràng."

"Được, ngày mai gặp lại!"

Khổng lão nhị và Đông Bắc Hổ rời đi, bãi biển lại trở nên im lặng.

Trông thấy Trương Dương cô độc ngồi một mình trên bờ cát, trong lòng mọi người xuất hiện cảm giác không thể thân cận. Ngay cả Na Na cũng có cảm giác bị xa lánh.

Bốn người mắt lớn trừng mắt nhỏ, không biết nên nói cái gì, tựa hồ bất cứ lời nào cũng là dư thừa vậy.

Rốt cuộc vẫn là Lưu Bưu đi tới gần, dù sao Lưu Bưu gã cũng là huynh đệ thân thiết nhất của Trương Dương.

"Trương Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lưu Bưu nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống cạnh Trương Dương.

"Ta không biết." Đôi mắt thâm thúy của Trương Dương lộ vẻ mê man.

"Trương Dương, chúng ta là huynh đệ, cho dù là đau đớn hay vui vẻ, huynh đệ đều sẽ chia sẻ cùng ngươi. Còn nhớ thời gian ăn không ngồi rồi của chúng ta ở trường học không? Còn nhớ thời gian chúng ta cùng vào sinh ra tử không?"

"Nhớ chứ, dĩ nhiên nhớ, chỉ là ta không nhớ rõ thời thơ ấu của ta, không, không phải không nhớ rõ, mà phải nói là thời thơ ấu của ta là một thế giới trắng tinh, một thế giới bị người quên lãng. Không có ấm áp, không vui sướng, không đau đớn, không có gì cả. Là một thế giới chỉ toàn màu trắng…"

Trương Dương từ từ quay đầu lại, trong mắt hắn lộ vẻ đau đớn, hắn vẫn luôn lo lắng tới vấn đề này. Nhưng càng suy nghĩ, hắn lại càng cảm thấy đáng sợ, dường như có rất nhiều thứ của hắn sẽ từ từ rời xa hắn.

"Ta… Ta không hiểu lắm." Lưu Bưu gãi gãi đầu.

"Đúng vậy, không ai hiểu được, thật ra nói một cách đơn giản thì ta là một kẻ trắng tay, không có gì cả, không cha mẹ không thân thích. Ký ức trước năm tuổi của ta trống rỗng, cha mẹ ta hình như đã xuất hiện trong ký ức của ta vào một buổi tối…."

"Cái này, ngươi đã gọi điện thoại hỏi bá mẫu sao?" Lưu Bưu hỏi.

"Không."

"Vì sao không gọi?"

"Ta không dám gọi." Trương Dương cười khổ, nói:" Ta sợ, ta sợ ta sẽ mất mát."

"Ta thấy tốt nhất là ngươi nên hỏi rõ ràng một chút, ít nhất thì bộ dạng hiện giờ của ngươi cũng chẳng tốt hơn lúc mất mát là bao." Lưu Bưu hơi suy nghĩ rồi nói.

"Được, ta gọi."

Trương Dương chậm rãi rút điện thoại vệ tinh ra rồi cứ ngơ ngẩn nhìn những phím bấm trên điện thoại. Từ lúc Na Na mở ra cánh cửa ký ức của hắn, hắn vẫn luôn muốn gọi cuộc điện thoại này, nhưng hắn cố nhịn, bây giờ cuối cùng hắn cũng gọi…

"Tút tút…"

"Tút tút…"

Hiện giờ ở Trung Quốc đang là ban ngày, chắc hắn cha mẹ Trương Dương còn đang đi làm.

"Alo, là Trương Dương phải không?"

"Mẹ, là con."

"Con ngoan, mẹ rất nhớ con, hi hi, Tiêu Di Nhiên cũng rất nhớ con, chỉ là…" Thanh âm của mẹ Trương Dương khá lớn.

"Chỉ là cái gì?" Trương Dương nghe thấy thanh âm tần số cao của mẹ thì cảm thấy ấm áp trong lòng.

"Chỉ là Đỗ Tuyết cũng nhớ con."

"….." Trương Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua Na Na, hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ. Trong những cô gái này, hắn chỉ có thể lựa chọn một người.

"Con ngoan, con thật có bản lĩnh, hì hì, so với cha còn còn mạnh mẽ hơn vạn lần!" Giọng nói của mẹ Trương Dương đầy kiêu ngạo, hiển nhiên, bà coi có được một đứa con vĩ đại như vậy là một niềm tự hào.

"Mẹ, con có một vấn đề, mong mẹ có thể trả lời con." Ngữ khí của Trương Dương bỗng trở lên thận trọng.

"Được được, mẹ sẽ không dối con đâu, có phải muốn hỏi ý kiến mẹ xem Tiêu Di Nhiên hay Đỗ Tuyết tốt hơn phải không?" Thanh âm của Trương mẫu vô cùng vui sướng.

"Không, mẹ, con muốn mẹ nói cho con biết, trước năm tuổi con sống ở đâu?"

Đột nhiên trong điện thoại trở nên yên lặng, thanh âm vui sướng của Trương mẫu dường như biến mất. Sự trầm mặc kéo dài khiến người ta thấy khó thở.

"Mẹ, nói cho con biết, mẹ đồng ý rồi mà."

"Con…." Thanh âm ở đầu bên kia trở nên nghẹn ngào.

"Mẹ, mẹ sao vậy?" Trương Dương kinh hãi.

"Con có phải không cần mẹ nữa rồi không?" Thanh âm đầu bên kia từ nghẹn ngào chuyển sang nức nở.

"Không phải, mẹ vĩnh viễn là mẹ của con, trừ phi mẹ không cần Trương Dương nữa. Trương Dương không thể không có mẹ." Trương Dương nói nhanh.

"Con ngoan, mẹ yêu con, con có thể không hỏi vấn đề này được không?"

"Không được, mẹ, điều này rất quan trọng, vô cùng quan trọng. Cho dù thế nào thì mẹ vẫn là mẹ của Trương Dương, không ai có thể thay đổi sự thật này." Ngữ khí của Trương Dương vô cùng kiên định.

"Vậy được rồi, nếu con đã kiên quyết muốn biết, vậy thì mẹ sẽ nói cho con. Nếu con đã hỏi vấn đề này thì chắc con đã đoán được một ít…"

Trương mẫu dừng lại một lát, tựa như đang sắp xếp lại các chi tiết.

"Trương Dương, ta cùng cha con đều không có khả năng sinh nở, chính vì vậy chúng ta mới đến với nhau. Tình cảm giữa ta và cha con rất tốt, nhưng sau hai năm sống cùng nhau, chúng ta vẫn luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó, cho nên chúng ta đã xin chính phủ mang cô nhi về nuôi, nhưng…"

"Mẹ tiếp tục đi, con hy vọng có thể hiểu về thân thế của chính mình."

"Nhưng vì điều kiện kinh tế của chúng ta bình thường, không phù hợp với điều kiện nhận nuôi, cho nên kế hoạch nhận con nuôi vẫn không được thực hiện. Nhưng vào mùa hè năm XX, khi chúng ta dậy đến ca làm sớm, thì phát hiện con nằm ở cửa nhà chúng ta."

Trương mẫu lại dừng lại, tựa hồ đang tìm tòi trong ký ức.

"Khi đó con đã rất lớn, khoảng chừng năm tuổi."

"Mẹ, sao mẹ biết lúc đấy con năm tuổi?"

"Khi chúng ta nhặt được con, trên người con có đeo một tấm biển nhỏ ghi chép một ít tư liệu về nhóm máu, chiều cao, cân nặng, tuổi tác của con. Khi chúng ta nhặt được con thì còn sợ không nuôi nổi, nên chúng ta không dám giữ con lại, liền đem con đến cô nhi viện. Hơn nữa còn tỏ ý sẵn sàng nhận con về nuôi."

"Sao ban đầu cha mẹ xin nhận thì không được cho, mà sau đó xin thì lại được?" Trương Dương cảm thấy có điều không đúng.

"Khụ khụ…" Trương mẫu tựa hồ có điều khó nói, cứ ho khan mãi.

"Mẹ, đừng có ho nữa, có gì thì nói luôn đi."

"Có hai nguyên nhân, một là con do chúng ta nhặt được, hai là, con lúc ấy, lúc ấy hơi, hơi ngốc nghếch. Cho nên cô nhi viện liền đồng ý ngay."

"Ngốc nghếch?" Trương Dương trợn mắt há mồm.

"Khái khái, đúng vậy, khi chúng ta nhặt được con thì con có vẻ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không khóc cũng không cười. Năm tuổi mà không biết nói chuyện, hơn nữa cũng không biết chữ, ngoại trừ ngủ ra thì cứ ngơ ngẩn. Khi ấy chúng ta đang không được phép nhận con nuôi, lại cũng không cầu kỳ, cho nên…Khái khái…" Trương mẫu có vẻ hơi xấu hổ.

"Là vậy sao?"

"Ừ ừ, chính là như vậy, sau khi chúng ta nhận nuôi con, ta với cha con suốt sớm tối nói chuyện với con, trêu đùa, dẫn con đi chơi, con mới dần dần hồi phục lại được trí khôn như người bình thường. Có điều con lại không thích nói chuyện, từ nhỏ đến lớn đều không giỏi biểu đạt...."

"Không còn gì khác nữa?" Trương Dương hơi thất vọng.

"Hết rồi."

"Mẹ còn nhớ khi nhặt được con thì con mặc quần áo gì không?" Text được lấy tại Truyện FULL

"Nhớ, dĩ nhiên là nhớ, khi ấy con mặc quần áo bằng vải bông màu trắng, rất cao cấp. Khi ấy ta với cha con còn cho rằng con là con nhà giàu có."

"Ồ….." Trương Dương hơi thất thần, vốn còn tưởng rằng sẽ biết được bí mật gì đó. Nào ngờ, biết so với không biết cũng chẳng khác gì nhau. Duy nhất biết được mình chỉ là cô nhi bị bỏ rơi, nhưng đây không phải là điều Trương Dương muốn biết.

"Trương Dương, con có biết vì sao lúc ấy mẹ muốn nhận nuôi con không?"

"Vâng?" Trương Dương không yên lòng nói.

"Khi ta ôm con lên, con đã cười một cái, nụ cười thoáng chốc ấy đã khiến ta quyết định nhận nuôi con. Nhưng, lần thứ hai con cười với ta lại là tận hai năm sau. Ài, chờ một nụ cười của con mà không biết đã hại ta bao lâu…" Trong ngữ khí vui vẻ của Trương mẫu có ẩn chứa một sự tang thương mong khổ tận cam lai. Hiển nhiên, bà nuôi Trương Dương lớn đã gặp phải rất nhiều đau khổ. Thực ra, một đôi vợ chồng không thể sinh nở nhận nuôi một đứa con ngu ngốc vốn đã phải chịu một áp lực tinh thần rất lớn.

"Mẹ, cám ơn mẹ."

"Con là con ta, có gì mà phải cảm ơn chứ, đúng rồi, tấm biển trên người con vẫn còn ở nhà, khi nào có thời gian sẽ đưa cho con. Thực ra nó cũng không có đầu mối gì, chỉ có ít ghi chép cùng một tờ tranh hoạt họa thôi. Đã hai mươi năm rồi, mẹ cũng không nhớ rõ nữa. Nếu có thể giúp con tìm lại được cha mẹ ruột của mình, mẹ cũng thấy rất vui mừng."

"Được rồi, mẹ, làm phiền mẹ rồi, cám ơn mẹ chiếu cố cho con mấy năm nay, mẹ mãi mãi là mẹ của Trương Dương, Trương Dương vĩnh viễn là Trương Dương, bất kể là hiện tại hay tương lai!"

"Được được, ta biết con chúng ta sẽ không bao giờ rời bỏ chúng ta mà, hì hì." Trương mẫu vui vẻ cười to. Mà vẻ mặt của Trương Dương tối sầm, hắn lại trở nên trầm mặc.

Thân thế của hắn đã trở thành một bí ẩn vĩnh cửu.

Thế giới trắng tinh kia cũng đã thành một ký ức không thể khôi phục.

"Tút tút…"

"Tút tút…"

Trong đêm tối, những tiếng chuông điện thoại chói tai đánh vỡ sự trầm mặc kéo dài này.

Là điện thoại của Trương Dương kêu: "Alo!" Thanh âm của Trương Dương trầm thấp mà đầy áp lực.

"Là ta."

"Firman, khỏe chứ" Trương Dương khôi phục lại vẻ lạnh lùng cố hữu.

"Tàm tạm" Thanh âm của Firman hơi khàn khàn.

"Firman, ta hy vọng ngươi có thể phối hợp với Tô Đại Phong và Muhammad Ridwan, ngươi già rồi, đã đến lúc về hưu hưởng phúc rồi đấy."

"Nếu hiện giờ ta giết chết bọn họ thì sao?" Thanh âm của Firman tràn ngập sát khí, cỗ sát khí lạnh giá đáng sợ này như ngấm trong sóng vô tuyến.

"Ha ha, Firman, có biết vì sao ta không giết ngươi không?" Trương Dương không đáp mà hỏi ngược lại.

"….." Firman không nói gì, nhưng Trương Dương có thể nghe được tiếng nghiến răng của y.

"Giết ngươi dễ như giết một con kiến, nhưng con kiến như ngươi lại khác với những con kiến khác. Giữ ngươi lại có ích hơn nhiều so với giết ngươi, đây cũng là giá trị duy nhất của ngươi."

"Ngươi…." Firman có xu hướng nổi điên.

"Cứ vậy nhé, ngươi muốn giết bọn họ thì cứ việc giết, ta cũng không ngại giết thêm mấy con kiến nữa. Ngày mai ta chờ ngươi tại địa hạ quyền tràng."

"Bíp!" Trương Dương tắt điện thoại.

Trương Dương cắt điện thoại được chừng năm phút rồi mà điện thoại của Firman vẫn còn dán ở lỗ tai, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm hai người đang ngồi trước bàn làm việc, bọn họ là Tô Đại Phong và Muhammad Ridwan.

Đây là văn phòng của Firman, cũng là địa bàn của Firman, bên ngoài chính là một sòng bạc ngầm rất lớn. Trong văn phòng có đứng mười mấy đại hán tay cầm vũ khí, chỉ cần Firman ra lệnh một tiếng, chưa mất tới một giây bọn chúng có thể biến thân thể Tô Đại Phong và Muhammad Ridwan thành tổ ong vò vẽ.

Tô Đại Phong cùng Muhammad Ridwan không dám nhúc nhích, hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay Firman. Tính mạng bọn họ giờ phụ thuộc vào cái điện thoại kia.

Cuối cùng!

Firman chậm rãi buông điện thoại trong tay xuống.

Bàn tay của Firman vỗ xuống bàn làm việc đánh "bộp" một cái, Tô Đại Phong cùng Muhammad Ridwan thót cả tim, bọn họ không khỏi xuất hiện ý nghĩ tiên hạ thủ vi cường.

"Cút!"

Thanh âm của Firman đầy sự giận dữ.

"Cảm ơn Firman, sau này sẽ gặp lại!"

Tô Đại Phong cùng Muhammad Ridwan bước nhanh rời khỏi văn phòng, khi hai người ra khỏi phạm vi khống chế của Firman mới hít một hơi thật sâu. Lúc này hai người mới phát hiện ra quần áo trên người mình ướt đẫm, cứ như vừa mới bước từ dưới nước lên vậy.

Trên thực tế, khi hai người đi vào sòng bạc do Firman khống chế cũng đã thấy hối hận, nhưng lúc ấy đã ở thế cưỡi trên lưng cọp, bọn họ chỉ đành ký thác vào dãy số điện thoại do Trương Dương đưa.

Khiến hai người cảm thấy vui mừng chính là số điện thoại kia đã có tác dụng, bằng không hai người thật chết không nhắm mắt. Loại chuyện ngu xuẩn kiểu tự nộp mình tới trước cửa địch nhân thế này lần sau có đánh chết cũng không nhận. Lần này không biết đã bị dọa chết bao nhiêu tế bào rồi.

Màn đêm lại buông xuống.

Khi Trương Dương và Lưu Bưu, Na Na bọn họ đi tới quyền tràng, bên trong đã ồn ào tiếng người. Hiển nhiên do hôm nay là thời điểm quyết đấu nên vài người đến từ rất sớm.

Lúc Trương Dương đi tới hàng ghế ngồi ở phía trước, liếc mắt một cái liền thấy được Firman và lão Kara.

Firman mặt tái xanh, lẳng lặng ngồi một chỗ.

Mà lão Kara khi thấy Trương Dương xuất hiện thì trong mắt lóe lên những ánh sáng kỳ dị, hiển nhiên lão nghĩ tới việc Firman đã thất bại.

Kara nhìn thoáng qua Trương Dương, rồi lại nhìn Firman, lão không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhưng lão cảm nhận được rõ ràng rằng đã xảy ra việc gì đó.

Đương nhiên, bất kể đã xảy ra chuyện gì, lão Kara cũng sẽ không để ý. Lão chưa bao giờ có thói quen bỏ hết trứng vào trong một giỏ cả.