Bầu trời quang đãng, sóng biển dập dờn.
Tàu hàng vẫn lướt chậm rãi trên mặt biển, hiện tại không người nào nguyện ý chui vào trong thùng đựng hàng nữa, toàn bộ đang ngồi chồm hổm trên mặt boong, người ngủ, người ngồi, chỗ nào cũng toàn người là người, bước qua cũng khó.
Loài người đúng là động vật rất kỳ quái, hai thùng đựng hàng nho nhỏ có thể chứa hơn bảy trăm người, mà bây giờ một con tàu viễn dương to lớn lại có vẻ chật chội trước bảy trăm người, không thể không nói, loài người là một loại động vật co được dãn được...
Hiện tại Trương Dương và Tô Đại Phong còn có Muhammad Ridwan, Frenky Ridwan đều có phòng riêng, Trương Dương khăng khăng muốn ở riêng một phòng, để một đám thủy thủ ở chung một phòng.
Tất cả dường như vẫn yên ả, Trương Dương cả ngày đều ở bên trong phòng tu luyện, đây là điều mà hắn muốn nhất, hắn không ra mặt nhúng tay vào chuyện nhập cư trái phép của Xà Đầu mà muốn hoàn cảnh an tĩnh để tu luyện.
Trương Dương cảm giác tại biển Thái Bình Dương đang điên cuồng dậy sóng, một con hải âu, một cành hoa, một khối đá ngầm, một làn gió nhẹ, đều không thoát khỏi cảm giác của hắn.
Năng lượng tinh thể hóa của Trương Dương thủy chung không cách nào nhanh chóng đạt đến trình độ 90%, chỉ có thể tiến hành theo từ từ.
Nước biển và không khí đều là năng lượng thuần khiết bị Trương Dương hút lấy, Trương Dương liên tục thả ra phun ra nuốt vào thả ra phun ra nuốt vào để các tế bào trong cơ thể hấp thu... Đọc Truyện Online mới nhất ở Đọc Truyện
Buổi tối phủ xuống, rađa của tàu hàng vẫn lái tàu tự động vượt sóng mà thẳng tiến, ánh trăng bên ngoài khơi phát ra ánh sáng bàng bạc. Toàn bộ trên ca-nô im ắng, đại bộ phận mọi người đều đã nghỉ ngơi. Hiện tại bọn họ đã không cần lo lắng buổi tối Tái Hạt Tử quấy rầy nữa, bởi vì Tái Hạt Tử đã làm mồi cho cá rồi.
Trương Dương phát ra thần thức tìm tòi động tĩnh trong ca-nô, đó cũng hoàn toàn là một loại tập quán quen thuộc. Trương Dương rất thích loại cảm giác nắm giữ không gian trong tầm tay.
Từ trên thùng đựng hàng, Trương Dương tìm tòi đến chiến thuyền, mà bây giờ. Đoàn người đã phân tán, nên hắn cần phải thăm dò lại một lần...
Đột nhiên.
Trương Dương phát hiện ra Tô Đại Phong. Chỉ thấy Tô Đại Phong trong khoang thuyền đảo mắt một chút sau đó mặt lộ một tia cười quỷ dị. Sau đó hắn chậm rãi đi đến phòng thuyền trưởng...
Thuyền trưởng chưa ngủ. Thần tình hắn sầu muộn nằm trên giường hút xì gà. Trương Dương có thể ngửi thấy được hương vị nồng nặc của xì gà.
"Cộc cộc!"
"Cộc cộc!"
Tô Đại Phong gõ cửa. Thuyền trưởng vội đứng dậy dùng tiếng Anh hỏi.
"Là ta"Tô Đại Phong nhẹ nhàng trả lời.
"Ken két!"Cửa phòng mở ra. Vẻ mặt thuyền trưởng khẩn trương nhìn Tô Đại Phong. Hiên giờ tâm tình của hắn đang buồn chán, lần này giúp đỡ Tái Hạt Tử nhập cư trái phép người, hắn vốn là không muốn, thế nhưng Tái Hạt Tử lợi dụng người khác uy hiếp hắn, khiến hắn phải nghe lời, hiện giờ ở trên tàu có hơn bảy trăm người không có bất luận giấy tờ gì, điều này khiến hắn như ngồi trên bàn chông...
"Thuyền trưởng thân mến, ta nghĩ ngươi hiện tại hẳn là không vui?" Tô Đại Phong cười tủm tỉm nhìn thuyền trưởng.
"..."Thuyền trưởng ngẩn người sửng sốt không nói gì. Bởi vì hắn không biết mục đích của Tô Đại Phong.
"Như vậy đi, chúng ta sẽ hợp tác, ta có thể cho hơn bảy trăm người nhập cư trái phép lặng lẽ ở bên trong thùng đựng hàng, hơn nữa khi đến đường ven biển của Nước Mỹ, chúng ta còn có thể liên hệ thuyền đánh cá, không cần các ngươi mạo hiểm nhập cảng, thế nào?"
"Hợp tác như thế nào?"
Ánh mắt của Thuyền trưởng sáng lên. Hiện giờ hắn lo lắng nhất chính là hơn bảy trăm người nhập cư trái phép sẽ bị cảnh sát biên phòng của nước Mỹ phát hiện. Nếu như một khi bị phát hiện, sẽ bị tổ chức chống nhập cư trái phép nước Mỹ khởi tố. Hàng trên tàu cũng sẽ bị giữ lại, Tái Hạt Tử lúc chưa chết hắn cũng không cần lo lắng, khi đi vào lãnh hải nước Mỹ Tái Hạt Tử sẽ có biện pháp khiến mấy trăm người biến mất, mà bây giờ, Tái Hạt Tử đã cái chết, toàn bộ tài nguyên của hắn đều theo cái chết của Tái Hạt Tử mà biến mất...
"Một mình ta không thể làm chủ, ngươi gọi Frenky Ridwan tới đây, người Indonesia đó, chỉ có thể gọi một người, chúng ta không thể tiết lộ tin tức người nhập cư trái phép ở bên trong thùng đựng hàng, Muhammad Ridwan cũng không thể nói được, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi hiểu rồi!" Thuyền trưởng rất vui mừng, hắn tự nhiên là hiểu ý tứ của Tô Đại Phong, cũng chính là muốn lừa mấy người kia vào thùng đựng hàng, mà người biết chuyện này càng ít càng tốt.
"Ngươi đi kêu hắn đi, ta có điểm bất tiện, ngươi cũng đừng nói nói cho người khác biết ta ở chỗ này" Tô Đại Phong vỗ vỗ vai vị thuyền trưởng Ấn Độ này.
"Được, ta lập tức đi ngay, Tô tiên sinh ở chỗ này chờ ta" Thuyền trưởng vui vẻ lập tức đứng dậy liền xông ra ngoài cửa.
"Từ từ đã" Tô Đại Phong kéo thuyền trưởng lại.
"Gì?"
"Thuyền trưởng thân mến, để biểu đạt thành ý của ngươi, ngươi hay là đem vũ khí giao ra đây" Trên mặt Tô Đại Phong cười giảo hoạt.
"Tô tiên sinh, ta không có vũ khí..."
"Phải không?" Tô Đại Phong lạnh lùng cười, con mắt nhìn chung quanh phòng.
"Đúng vậy mà" Thuyền trưởng chần chờ một chút gật đầu nói.
"Ta nghĩ thuyền trưởng ngài hiểu sai ý của ta rồi, cho ngươi giao vũ khí ra chỉ là vì bảo đảm an toàn của ngài, ngài cũng biết, nếu như chúng ta thực sự muốn giết, căn bản ngài cũng không sống được đến bây giờ, hơn nữa, chỉ một mình ngài đối phó với hơn bảy trăm người căn bản không có hiệu quả chút nào, nếu như ngài giao vũ khí ra, chúng ta tự nhiên sẽ bảo đảm an toàn cho các vị, nếu như không giao ra, hắc hắc... Hơn nữa Frenky Ridwan tiên sinh phát hiện ngài cất dấu vũ khí, đến lúc đó ta chắc là không biết vì ngài ta sẽ giải thích thế nào đây..." Con mắt Tô Đại Phong thâm thúy như muốn đâm thủng linh hồn thuyền trưởng.
"Vậy... Được rồi, hy vọng Tô tiên sinh có thể bảo chứng an toàn cho tất cả thuyền viên".
"Đương nhiên, hơn nữa dù cho ta không bảo đảm đi nữa, trong tay ngài chỉ có một cây súng cũng vô pháp đảm bảo tánh mạng và tài sản của mình".
"Vậy cũng được..."
Thuyền trưởng do dự một chút sau đó đi tới bên cạnh bàn lôi ngăn kéo ra. Lục lọi lấy ra một cây súng nhỏ, rất lạ, giống như hàng mỹ nghệ, được bảo dưỡng rất tốt.
"Tốt" Tô Đại Phong tiếp nhận khẩu súng, nhẹ nhàng cầm lấy. Phát hiện súng đã được nạp đạn, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
"Ta đây đi gọi Ridwan tiên sinh".
"Ừm, ta chờ ngài".
Khi thuyền trưởng bước ra khỏi cửa, Tô Đại Phong cũng không liếc mắt nhìn thuyền trưởng, ánh mắt của hắn thủy chung chăm chú nhìn khẩu súng trong tay, trên mặt lộ ra một tia cuồng nhiệt.
Kế hoạch của hắn, bắt đầu thực hiện từ cây súng này...
Trương Dương dùng thần thức thăm dò nhất cử nhất động của Tô Đại Phong, cảm giác thấy vẻ cuồng nhiệt trên mặt hắn, không khỏi nghi hoặc, thằng nhãi này rốt cuộc muốn làm gì?
Trương Dương thật sự nghĩ không ra trên tàu có vật gì đáng giá khiến Tô Đại Phong lập mưu tính kế như vậy, một đám người nhập cư trái phép tuy rằng hiện tại tạm thời đoàn kết. Thế nhưng khi lên bờ sẽ mỗi người một ngả, nếu như nói người có giá trị lợi dụng chỉ có Frenky Ridwan và Muhammad Ridwan, chỉ có điều cả hai đều là người của Việt Bang, hơn nữa Frenky Ridwan tuổi đời và kinh nghiệm thế đạo không ít, tự nhiên là sẽ không bị Tô Đại Phong lợi dụng...
Rốt cuộc hắn có mục đích gì?
Trương Dương không khỏi cảm thấy hứng thú, cơ hồ đem toàn bộ tâm thần tập trung vào phòng này.
"Cốc cốc!"
"Cốc cốc!"
"Két..." Một tiếng rất nhỏ vang lên. Quả nhiên thuyền trưởng mang theo Frenky Ridwan lặng lẽ đi tới, hắn hầu như không làm kinh động bất cứ ai, bởi vì thuyền trưởng ở trên phòng cách biệt riêng với các phòng khác, chỉ có điều để khiến người Indonesia này đến đây, thuyền trưởng cũng tốn không ít nước bọt.
"Tô tiên sinh... Ô... Ô ô..."
Frenky Ridwan sau khi bước vào, thuyền trưởng quay người đóng cửa lại. Ngay khi hắn xoay người đóng kỹ cửa lại trong nháy mắt. Một con dao sắc bén đã cứa lên yết hầu, một bàn tay mạnh mẽ bịt chặt cái miệng của hắn không cho phát ra âm thanh.
Quá bất ngờ.
Thật sự là quá bất ngờ.
Vô luận là Frenky Ridwan hay Trương Dương âm thầm quan sát cũng không nghĩ tới Tô Đại Phong lại đột nhiên giết người. Tuy rằng Trương Dương loáng thoáng cảm giác được một tia sát khí, thế nhưng, cũng không quá mạnh, Trương Dương tưởng Tô Đại Phong nghĩ tới điều gì khác mà phẫn nộ.
Hiển nhiên, Tô Đại Phong không có lý do để giết chết thuyền trưởng...
"Ngươi tại sao phải giết chết hắn..."
"!"
"!"
"!"
Ngay khi Trương Dương suy nghĩ, trong nháy mắt, Frenky Ridwan ngồi kiểm tra thi thể thuyền trưởng, sau đó vẻ mặt phẫn nộ ngẩng đầu nhìn Tô Đại Phong, hắn thấy một ánh sáng bạc lóe lên, sau đó tối om, rồi một nòng súng đã dí vào lồng ngực hắn...
Căn bản không có thời gian suy nghĩ, trong lúc nháy mắt, cánh tay Frenky Ridwan luồn xuống hông định rút dao găm ra, đáng tiếc tất cả đã muộn, tay nhanh đến đâu đi nữa cũng không thể nhanh bằng tốc độ của đường đạn, liên tục ba viên đạn bắn vào tim hắn, hơn nữa Frenky Ridwan căn bản không đề phòng Tô Đại Phong, mà cái chết của thuyền trưởng cũng rất đột nhiên, trong lúc đó trở tay không kịp.
Thân thể Frenky Ridwan đầu tiên là run lên, sau đó tựa như một bức tượng điêu khắc đứng im, đôi mắt nhỏ chăm chú nhìn lên trên người Tô Đại Phong.
"Lý do..." Rốt cục, trong miệng Frenky Ridwan khó khăn phun ra hai chữ, môi hắn rỉ ra một đoàn bọt máu.
"Bởi vì ngươi là người Indo, mà ta là người Đại Quyển Bang". Vẻ mặt Tô Đại Phong thản nhiên, thong thả cầm súng trong tay bỏ vào trong tay thuyền trưởng, sau đó đem thi thể thuyền trưởng di chuyển đến vị trí khác.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết Muhammad Ridwan, hắn là huynh đệ tốt nhất của ta" Tô Đại Phong vỗ vỗ tay đứng lên, nhìn thoáng qua con mắt không cam lòng của Frenky Ridwan.
"Thực ra, ngươi có thể yên tâm mà chết, bởi vì cái chết của ngươi đại biểu cho thời đại của ngươi đã kết thúc, chúng ta sẽ cải biến lịch sử, chúng ta là tổ chức hắc bang Á Châu sẽ có thể cùng đại gia tộc tổ chức hắc bang của các quốc gia phương Tây đứng ngang hàng rồi."
"Khụ khụ... Khụ khụ..."
Trong miệng Frenky Ridwan liên tục phun ra máu tươi, miệng há to, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng lại nói không nên lời, thân thể kịch liệt co quắp.
"Ridwan đại ca..."
"!" Đùng một tiếng, cửa phòng bị một cước đạp mở tung, thân thể Muhammad Ridwan tựa như gió xoáy vọt đến.
"A thúc. A thúc, cậu thế nào rồi?" Muhammad Ridwan thấy Frenky Ridwan thân thể đầy máu ôm Tô Đại Phong, nhất thời điên cuồng quát lên.
"Hắn…"
"Hắn…"
Hai mắt Frenky Ridwan sững sờ nhìn Tô Đại Phong. Ngón tay cật lực muốn giơ lên chỉ vào người Tô Đại Phong.
"Hu hu... Ridwan đại ca, đều là ta hại ngươi, hu hu...Ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt cho Muhammad, ta sẽ coi hắn giống như thân huynh đệ, ta đã đáp ứng ngươi thì nhất định sẽ làm được..."Vẻ mặt Tô Đại Phong thương tâm lau nước mắt trên mặt.
"A... A..."
Thân thể Frenky Ridwan kịch liệt co quắp, liều mạng muốn mở miệng. Rốt cục thân thể bỗng nhiên run rẩy cái cổ ngoẹo xuống cánh tay Tô Đại Phong.
"A thúc, a thúc, ngươi tỉnh lại đi, tỉnh lại đi..." Muhammad Ridwan hai mắt đỏ đậm, liều mạng lắc lắc thi thể Frenky Ridwan, thế nhưng cặp mắt sắc bén có thần của hắn giờ đã trống rỗng, con ngươi từ từ phóng đại. Sinh mệnh đã từ từ rời bỏ thân thể hắn...
"Đại Phong ca, nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Muhammad Ridwan bỗng nhiên nắm cánh tay Tô Đại Phong, điên cuồng lay, lúc này ngoài cửa đã đứng đầy người, đều là một số đàn ông nhập cư trái phép.
"Muhammad, ta xin lỗi ngươi... Ô ô... Xin lỗi ngươi"
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Ai giết a thúc của ta?" Vẻ mặt Muhammad Ridwan điên cuồng, sát khí tỏa ra bốn phía.
"Ta ta... hu hu... Chúng ta cùng nhau bàn bạc chuyện này nên xử lý như thế nào... chuyện tình về băng nhóm... hu hu..."Tô Đại Phong thương tâm muốn ngất. Tựa như cha mình chết vậy.
"Nói!" Muhammad Ridwan nhẹ nhàng vuốt cặp mắt đang mở trưng trừng của Frenky Ridwan xuống, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ba người chúng ta thương lượng việc xử lý người nhập cư trái phép như thế nào, nhưng ý kiến bất đồng, thuyền trưởng nói nếu để cho những người này quá lộ liễu trên thuyền. Sự tình nếu bị bại lộ, sẽ liên lụy đến hắn, thuyền trưởng kiến nghị nên đánh đắm tàu, mấy người chúng ta cùng nhau ngồi thuyền cứu nạn thoát đi, lúc đó ta không muốn, sau đó đứng dậy ra ngoài, muốn nói cho đoàn người kia biết, kết quả thuyền trưởng bị tức giận hắn lấy súng đuổi tới cửa, a thúc ngươi đứng dậy ngăn cản, ai đoán trước được thuyền trưởng đột nhiên nổ liền ba phát súng, cũng vì cánh tay hắn bị a thúc ngươi nắm, ta nhân cơ hội đó mới đâm chết hắn... Thế nhưng a thúc ngươi lại không may mắn... Ô ô... Đều là ta không tốt, nếu như ta không ly khai, a thúc ngươi..."
"A thúc..." Muhammad Ridwan vẻ mặt đỏ bừng, phảng phất như bị ngọn lửa thiêu đốt, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Frenky Ridwan.
"Muhammad, a thúc ngươi khi sắp chết nói hai câu..."
"Nói cái gì?"
"Hắn... Hắn nói ngươi thuở nhỏ ngươi đã khổ nhiều rồi, hắn rất không yên tâm về ngươi, hy vọng ta có thể chiếu cố ngươi..."
"A thúc..."Muhammad Ridwan rốt cục không khống chế được nước mắt rơi xuống, ôm chặt lấy thi thể Frenky Ridwan gào khóc.
"Hắn còn nói, hy vọng chúng ta có thể coi nhau như huynh đệ cùng nhau kề vai sát cánh, vừa nãy hắn nhìn ta chính là muốn ta đáp ứng hắn, ta... ta... Thực ra ta đã đáp ứng rồi, hắn chỉ muốn ta nói trước mặt ngươi thôi... Hắn chết không nhắm mắt mà..."
Sự tình kết cục, "nhìn" cảnh tượng vừa xảy ra Trương Dương trừng mắt líu lưỡi.
Nhân tài!
Quả nhiên là một nhân tài!
Không thể nghi ngờ, đây là một kẻ kiêu hùng, thấy Tô Đại Phong như vậy, Trương Dương lại đang nhớ lại đoạn lịch sử về Lưu Bị, Trương Dương cho rằng, Tô Đại Phong nếu so với Lưu Bị chắc còn cao thâm hơn.
Người này đúng là không tầm thường, chỉ một đêm đã hoàn toàn khống chế con tàu này.
Hơn bảy trăm người lại lần nữa quay lại bên trong thùng đựng hàng, bởi vì Tô Đại Phong đem sự tình giải thích cho mọi người, nếu như đứng trên tàu, ai cũng không thể đến được nước Mỹ, cuối cùng mọi người đi đến một kết quả, phe Trương Dương, Tô Đại Phong, còn có Văn Vũ chờ trên ca-nô, người khác đều ở bên trong thùng đựng hàng, dù sao bảy trăm người ở trên thuyền cũng là mục tiêu quá lớn, cũng không thể quản lý được.
Mọi người đều yên tâm, bởi vì hơn bảy trăm người trên thực tế chia ra làm từng nhóm nhỏ, Muhammad Ridwan dẫn dắt hơn mười phụ nữ, mấy phụ nữ này tự nhiên là tin tưởng hắn. Mà những thứ khác cũng phái ra một đến hai người chỉ huy, như vậy ai cũng vui vẻ.
Hơn nữa còn thêm một điều, khi nào bên ngoài an toàn. Có thể để từng nhóm ra hít thở không khí trong lành.
Cuối cùng.
Trên tàu cũng khôi phục sự an tĩnh, hiện ở trên tàu uy tín tối cao nhất chính là Tô Đại Phong, mỗi người đều cho rằng Tô Đại Phong là ân nhân cứu mạng của bọn họ. Không có Tô Đại Phong, rất có thể bọn họ đều sẽ làm mồi cho cá.
Mỗi khi Trương Dương dò xét nơi ở của Tô Đại Phong, hắn lại có nhận xét khác nhau, mấy ngày này Tô Đại Phong thuyết phục Muhammad Ridwan đem nhóm người phụ nữ này đem đến phố người Hoa khống chế phạm vi thế lực của đường dây mại dâm.
Hơn nữa, hai người còn nói một số chuyện buôn bán lớn nữa. Thì ra lần này Frenky Ridwan và Muhammad Ridwan len lén trở lại nước Mỹ chủ yếu là ám sát một tên trùm Mafia ở San Francisco, tên này khống chế đại bộ phận thế lực ngầm ở San Francisco, hơn nữa phần lớn gái mại dâm trong tổ chức của bọn chúng ở Đông Âu đều đến nước Mỹ, giá cả so với phụ nữ người Indo lại thấp hơn, phải biết rằng tại nước Mỹ một ít thu nhập đó đều bị người Indonesia khống chế. Chủ yếu là bọn họ có số lượng gái mại dâm rất lớn, thế nhưng bây giờ giá cả của gái mại dâm so với phụ nữ Indo lại thấp hơn, điều đó dẫn đến sự cạnh tranh vô cùng kịch liệt.
Đó cũng là lý do chính vì sao hai người phải trà trộn vào đám người nhập cư trái phép quay về giết người, còn đem một đám phụ nữ xinh đẹp theo nữa.
Đã không còn Frenky Ridwan, Muhammad Ridwan đã hoàn toàn rơi vào sự khống chế của Tô Đại Phong, đương nhiên hiện tại hai người vẫn là bình đẳng, chỉ có điều, quyết định chính vẫn là Tô Đại Phong. Muhammad Ridwan ngoại trừ thân thủ lợi hại ra, căn bản là một kẻ không hiểu thấu sự đời.
Nhân tài!
Tô Đại Phong tuyệt đối là một nhân tài!
Người như thế nếu như là tại thời loạn, tuyệt đối có thể gây dựng một sự nghiệp vĩ đại, hắn hiểu rõ nhân tình thế thái, hiểu và nắm chặt cơ hội, hắn biết những người nào là hữu dụng những người nào là vô dụng, mấy ngày nay, hắn cơ hồ là đã tìm hiểu toàn bộ về người nhập cư trái phép, còn đem một số địa chỉ và số điện thoại của vài người giữ lại, lòng nhiệt tình và sự gần gũi của hắn khiến mọi người cảm thấy an toàn...
Mấy ngày nay Trương Dương dùng điện thoại vệ tinh liên hệ với lão già, để hắn tại nước Mỹ hỏi thăm tin tức một số bạn bè của lão, thế nhưng chỉ là một cái tên nên không tìm hiểu được gì, giữa biển người mênh mông, huống gì lại ở dị quốc tha hương, tìm một người hoàn toàn dựa vào vận khí.
Nhìn bầu trời ngàn dặm không có đám mây nào, ánh trăng sáng tỏ rơi trên biển rộng vô hạn, ngồi ở trên bong tàu Trương Dương cảm giác tim mình như đổ xúc xắc, tuy rằng gần đây xảy ra rất nhiều chuyện thú vị, thế nhưng tâm hắn không ở trên này, hiện tại hắn bắt đầu hối hận vì sao lại lên tàu này, nếu như ngồi máy bay, hắn đã sớm tới nước Mỹ rồi, tuy rằng tới Nước Mỹ không nhất định tìm được Na Na, thế nhưng còn hơn là trên tàu này.
"Trương Dương, đến đây nói chuyện với chúng ta nào".
"Cái gì?" Trương Dương mạnh mẽ lắc đầu, dường như muốn đem bóng hình xinh đẹp của Na Na xua tan đi. "Ngươi nhập cư trái phép đến nước Mỹ làm gì?" Tô Đại Phong ngồi xuống bên người Trương Dương.
"Ta có thể làm gì đây, ngoài chuyện kiếm tiền ra, mà tốt nhất là mở một công ty, đại loại là thế..." Trương Dương cười cười, cuối cùng đến phiên hắn, trong khoảng thời gian này Tô Đại Phong đã đem lí lịch toàn bộ người nhập cư trái phép ghi lại, hiện tại hắn là người cuối cùng.
"Ha hả, đừng nói đùa chứ, người nhập cư trái phép không có thẻ xanh, thì mở công ty cái chó gì" Tô Đại Phong cười mắng vỗ vỗ vai Trương Dương, Trương Dương khéo léo tránh qua khiến Tô Đại Phong sửng sốt ngẩn người.
"Ngươi có thể suy nghĩ lại".
"Nếu như ngươi không có dự định gì, vậy Trương Dương ngươi theo ta đi! Ngươi yên tâm ta sẽ không để cho ngươi đi chém giết đâu, mà để ngươi làm một số chuyện ghi chép nhẹ nhàng, thế nào?"
"Ghi nhớ sổ sách?"Trương Dương sửng sốt.
"Đúng vậy, ghi nhớ sổ sách, Muhammad không phải dẫn theo hơn mười một phụ nữ đẹp sao, tới nước Mỹ rồi, ta để mấy phụ nữ này làm việc, ngươi chỉ cần ghi sổ sách là được, đương nhiên thuận tiện nên kiểm soát mấy người bọn họ không thể để cho các nàng tùy tiện làm bậy..."
"Thế nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
"Ta sợ nếu làm sổ sách không tốt ngươi sẽ giết ta thì sao" Con mắt thâm thúy của Trương Dương nhìn Tô Đại Phong.
"Ha hả, yên tâm, ngươi là người Trung Quốc, ngươi chỉ cần không bán đứng ta là được, nếu như ngươi không muốn làm nữa, lúc nào cũng có thể rời đi, ta Đại Phong ca tuy rằng không phải người tốt gì, thế nhưng chưa bao giờ ức hiếp người một nhà!" Tô Đại Phong hào sảng cười, lại lần nữa vỗ vai Trương Dương, thế nhưng hắn vẫn không chạm được đến vai Trương Dương.