Đồ Thần Chi Lộ

Chương 474: Lao khỏi lồng giam




Khoảng khắc này, thời gian tựa như đọng lại.

Mấy trăm ánh mắt nhất tề quét qua cửa sắt chậm rãi đổ xuống, trong nháy mắt, nhưng thời gian giống như dài dằng dặc, phảng phất giống như một thế kỷ đã qua.

Theo đó cửa sắt ầm ầm rồi đổ xuống, mọi người thấy được hai khuôn mặt, hai khuôn mặt hiện lên vẻ khó tin.

Hai người này chính là đám tay sai của Xà Đầu, hiển nhiên hai người phụ trách canh cửa và khống chế thông đạo, bên ngoài cửa, là một hành lang sâu thẳm quanh co, bề rộng không đồng đều, hai người kia dựa vào mặt trên thùng đựng hàng, bọn chúng đang nhàn nhã ngồi hút thuốc.

"Bồng!"

Cửa sắt rốt cuộc cũng nặng nề đổ xuống trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, phát ra một tiếng vang thật lớn giống như người ta chọc vào đàn ong vậy, hai hán tử đứng ở ngoài cửa thân thể run lên, cánh cửa lại vừa lúc nện lên trên người bọn họ.

Sau khi sửng sốt một hồi, hai người đồng thời rút ra dao găm sắc bén đằng sau lưng ra, chỉ có điều bọn chúng lập tức tuyệt vọng...

Dao găm tản ra tia sáng hôn ám, đã nhắn cho mọi người thấy được nguy hiểm.

Thình lình một đám người điên cuồng từ phía trong cánh cửa phi ra...

Chỉ là ngắn ngủi mấy phút đồng hồ, đám người đã ào ào chạy ra.

Thực tại, mấy tên kia cũng nghĩ muốn động thủ, thế nhưng phía trước là đám người đang cuộn trào như sóng thần, không phải là lực lượng của cá nhân có thể ngăn cản.

"A...A...!"

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên. Còn có tiếng giẫm đạp, và tiếng thét to cuồng bạo... Rất nhanh. Hai người kia đã bị bao vây...

Lúc này. Bọn người Tô Đại Phong đang đứng cùng một chỗ.

Ba người kinh ngạc nhìn hơn sáu trăm người điên cuồng tiến đến hàng lang không đầy một thước. Vẻ mặt đều dại ra. Chỉ hai phút đồng hồ. Bên trong thùng đựng hàng rỗng tuếch. Mà trên hành lang. Nằm ba cái thi thể. Trong đó hai người chính là hai tên đại hán lúc trước. Trông thi thể không còn nguyên vẹn. Cư nhiên làm cho người ta cảm giác như thiếu hụt cái gì đó. Khiếm người khác nhìn vào cảm thấy thật sợ hãi. Thi thể đầy vết máu đã bị đạp khô. Toàn bộ mặt hàng lang tựa hồ cũng bị vết máu nhiễm lên một tầng nâu ám. trông thật kinh dị...

Dường như không người nào nguyện ý ở bên trong thùng đựng hàng toàn là mùi khó chịu. Hơn nữa, hiện tại sinh mệnh bọn họ bị uy hiếp, mà nguồn gốc của sự uy hiếp chính là chỗ thùng đựng hàng này. Tự nhiên, khi cửa bị mở, ly khai khỏi thùng đựng hàng hầu như là một loại bản năng vô ý thức.

Một người thiếu nữ bị một cây đao cắm trên bụng, bất quá ba người có thể khẳng định, một đao trên bụng kia tuyệt đối không phải là một đao trí mạng. Chân chính khiến thiếu nữ kia chết nguyên nhân là do đoàn người điên cuồng chạy ra. Trong đoàn người điên cuồng đó. Chỉ cần ngã xuống coi như sẽ không còn có hy vọng sống sót. Ba người vẻ mặt dại ra. Lưng toát mồ hôi lạnh.

Nếu như không phải cửa sắt kia bất ngờ bị đánh bay, cơ hồ là có thể khẳng định, ba thi thể kia chính là bọn họ...

Thình lình, con mắt Frenky Ridwan trở nên sắc bén giống một thanh đao, bởi vì hắn thấy một người. Người này là một thanh niên tóc húi cua chậm rãi đi đến.

Trương Dương.

Trương Dương chính là đang ngồi xổm bên cạnh cỗ thi thể của thiếu nữ kia, thi thể đã hoàn toàn bị biến dạng, căn bản vô pháp phân biệt được nàng ta đến từ quốc gia nào.

Nhìn cỗ thi thể, Trương Dương nhẹ nhàng thở dài, người này vốn là có thể không chết.

Hắn đã đánh giá thấp sự phẫn nộ của đoàn người, hơn nữa, cánh cửa kia mặc dù là do hắn mở, thế nhưng. Hắn thật không ngờ lại nhanh như vậy đã bị phá. Tại nơi như nước triều dâng, thân thể hắn cũng bị đẩy ra ngoài. Dường như một chuỗi chuyện khiến cho cô gái này chết oan.

Trương Dương tin tưởng, vô luận là Frenky Ridwan hay Muhammad Ridwan, chỉ cần bọn họ có một người tiến lên trước, người thiếu nữ này cũng sẽ không chết.

Đương nhiên, Trương Dương còn không có vĩ đại vì một cái chết của một người xa lạ mà đau buồn, khiến hắn bất ngờ chính là nhân tâm, xem ra, tâm tình con người vĩnh viễn là không thể đo lường được, khiến cho một người bất ngờ nhất cũng là nhân tâm.

Mà tiềm lực của con người, cũng thật kinh khủng, những người bảo vệ này trước mặt có vẻ dị thường cường hãn, thế nhưng trong sóng người trước mặt vẫn chỉ yếu đuối giống như trẻ nhỏ mà thôi...

"Ngươi vừa ở nơi nào thế?" Frenky Ridwan cắt đứt suy nghĩ của Trương Dương.

"Ta trong đám người kia trở lại" Trương Dương nhìn thoáng qua Frenky Ridwan, tên trung niên này có tâm lý vững vàng, hơn nữa sát khí lạnh thấu xương, đáng tiếc, chỉ là một cao thủ phổ thông, cùng cường giả vốn không có chút ảnh hưởng nào.

"!"

"!"

Đột nhiên, hai tiếng muộn hưởng truyền tới, thanh âm rất yếu ớt, mọi người đều giật nảy mình.

Tiếng súng!

Đúng tiếng súng!

"Đi!"

Tô Đại Phong trên mặt lộ ra vẻ chần chờ chỉ trong chốc lát, thân thể chợt nhanh như cơn gió hướng ra phía ngoài bắn đi, trong tay của hắn cầm theo một thanh khảm đao to lớn, đao này chính là bị Frenky Ridwan phi qua giết chết cự hán nọ.

"Chúng ta đi thôi!"

Frenky Ridwan nhìn thoáng qua Trương Dương, Muhammad Ridwan hai người theo Tô Đại Phong chạy ra ngoài.

Nhìn ba bóng lưng biến mất tại khúc cua bên trong hành lang, Trương Dương âm thầm gật đầu, hiển nhiên Tô Đại Phong nghĩ tới đây đây đang là ở trên thuyền, nếu như hơn sáu trăm người bị khống chế, như vậy bọn họ cũng vô pháp chạy trốn.

Lần này, đúng là một chuyến đi thú vị.

Trên mặt Trương Dương lộ ra dáng vẻ tươi cười thoải mái, khom lưng nhẹ nhàng đem dao găm trên người thiếu nữ rút ra, sau đó từ bên trong bọc trên vai lấy ra một bộ âu phục đắp trên người thi thể, thở dài một tiếng rồi bước đi...

Dưới ngọn đèn âm u, bóng lưng Trương Dương cô tịch không gì sánh được.

Con đường của cường giả, đúng là tịch mịch...

Nắm người trong tay, chính là thượng vị giả, cường giả... Còn có nhiều nhân vật ẩn mình nữa có thể làm khuynh đảo chính trị một quốc gia lớn, đều là tịch mịch, khi ngươi đứng ở đỉnh cao, bao quát tất cả sinh linh, hỉ nộ ái ố của dân đen đã vô pháp ảnh hưởng đến một thượng vị giả.

Thắp hương mỗi ngày đều có, bái phật mỗi ngày đều có, thành kính đối với Phật tổ lại nhiều vô số kể, thần tiên cũng có năng lực quản lý mọi việc ở nhân gian, thế nhưng, chúng ta lúc nào thấy bị tật bệnh, nghèo khó, tình yêu, hạn hán, ôn dịch, dằn vặt, con người đều hướng tới thần tiên cứu vớt?

Tất cả, đều phải xem ánh mắt của thượng vị giả.

Phi thường đơn giản mà nói, tâm tình thần tiên nếu tốt, sẽ đối tốt với ngươi, tâm tình không tốt, sẽ bỏ mặc không nhìn tới, ngay cả khi đang ở trước mặt người, bọn họ cũng sẽ làm như không thấy, kỳ tích chỉ xuất hiện tùy thuộc vào tâm tình của thượng vị giả...

Cái gì là cảnh giới?

Đây là cảnh giới!

Dường như họ đối đãi với loài người giống như sủng vật, thích thì vuốt ve, không thích thì ném xuống đường, đó cũng là nguyên nhân vì sao mà chó hoang lại xuất hiện càng ngày càng nhiều, chó có được hạnh phúc hay không cũng chỉ là trong một ý niệm của con người mà thôi...

Công bình, hòa bình đúng là một truyện cười, thế giới nhân loại, cho tới bây giờ cũng sẽ không có công bình, ngay cả pháp luật, cũng đều là công cụ phục vụ kẻ có tiền, trong lịch sử loài người cho tới nay, vô luận là thời kì đồ đá cho đến giờ chế độ pháp luật cũng chỉ là trò chơi mà thôi, đều nằm trong tay cường quyền, người yếu vĩnh viễn đều là một tảng đá phía dưới cùng của kim tự tháp.

"!" Nguồn tại http://Truyện FULL

Trong không gian lần thứ hai truyền đến tiếng súng, thân thể Trương Dương vẫn như cũ thong thả tiêu sái, hắn tin tưởng năng lực của Frenky Ridwan cũng đủ dẹp chuyện phiền phức trên con tàu này. Trương Dương thủy chung không muốn xuất đầu, cũng không muốn phá hư hoàn cảnh tu luyện của bản thân, nếu như hắn ra tay, vị trí đứng đầu tất nhiên rơi xuống trên người của hắn, tổ chức của vô số quốc gia, ngôn ngữ của hơn sáu trăm người cả trai lẫn gái không thể nghi ngờ sẽ hao tổn tâm trí truy tìm hắn...

Rốt cục từ bên trong khe của vô số thùng đựng hàng chồng chất như núi đi ra.

Ánh mặt trời phi thường chói mắt, trên bong tàu nóng hổi, chỉ có điều, đó là do không khí bên trong thùng đựng hàng toát ra, hoàn cảnh ở đây quả thực là giống như tiên cảnh, Trương Dương có điểm không nghĩ ra tại sao Tái Hạt Tử phải đưa người nhập cư trái phép vào trong thùng đựng hàng, chẳng lẽ, đây là một loại ý nghĩ biến thái.

Trên mũi tàu đoàn người dày đặc đang đứng.

Trương Dương đi ngang qua một chỗ, bỗng nhiên hắn phát hiện một cỗ thi thể, đúng là tên con trai đeo mắt kính, ánh mắt thật to nhìn bầu trời, trên mặt nổi lên một tia mỉm cười quỷ dị, lồng ngực của hắn có một lỗ máu to, còn đang không ngừng tràn ra máu tươi, trong tay hắn còn nắm chặc một cây bút máy.

Một Thiếu phụ quỳ gối ôm thi thể, cúi đầu, tóc ngắn che hết khuôn mặt, thiếu phụ không khóc, thân thể chỉ là liên tục run rẩy...

Tự tử!

Lúc bên trong thùng đựng hàng Trương Dương cũng cảm giác được tên con trai đeo kính này muốn chết, hiển nhiên bây giờ hắn đã đạt được nguyện vọng, hắn dùng tánh mạng để giữ lại danh dự cho mình.

Trên mũi tàu diện tích cũng không lớn, hơn sáu trăm người dày đặc chen chúc cùng một chỗ, chỉ cần loạn lên một chút, rất nhiều người sẽ bị đẩy xuống biển, thế nhưng không ai lo lắng vấn đề này, bởi vì lúc này chính là thời khắc sinh tử tồn vong.