Đồ Thần Chi Lộ

Chương 465: Thuyền nhập cư trái phép




Chuyến đi Mỹ này Trương Dương không cho bọn A Trạch Lưu Bưu và Tiểu Lý Tử đi theo.

Đầu tiên là do Trương Dương hiện tại chưa có mục tiêu cụ thể, cả 4 người kéo nhau đi là không có ý nghĩa. Hơn nữa Trương Dương rất lo cho sự an toàn của Đỗ Tuyết.

Kỳ thực không riêng gì Đỗ Tuyết mà sự an toàn của Tiêu Di Nhiên và cha mẹ Trương Dương đều cần phải lo, họ có thể gặp phải nguy hiểm nên cần có 3 người bọn họ ở lại, Trương Dương sẽ cảm thấy an tâm hơn.

Điều khiến Trương Dương không tưởng được đó là lúc bọn họ hoạt động ở Myanmar và Indonesia lại không hề khiến cho các thế lực ở đây chú ý. Nhưng lúc bọn Lưu Bưu rời Indonesia về nước, còn lại mình hắn liền tiếp cận tới một tổ chức ở Indonesia.

Lý do vô cùng đơn giản bởi vì Trương Dương đến Indonesia không thông qua visa bình thường. Mặc dù bọn họ có hộ chiếu thương nghiệp của Mỹ, nhưng lúc rời Indonesia đi vẫn gặp chút phiền toái, phải bổ sung một số giấy tờ và thủ tục chứng nhận phiền phức. Đương nhiên Trương Dương do lười biếng, cuối cùng đành thông qua thực lực của đám hậu duệ quân viễn chinh ở Indonesia, cuối cùng vất vả lắm tiếp xúc được với một thế lực ngầm ở Indonesia.

Đây là một tổ chức xã hội đen nhỏ lẻ, chủ yếu là buôn lậu, nhập cư trái phép và buôn bán phụ nữ cùng với việc bảo kê và cung cấp hộ chiếu giả.

Mặc dù tổ chức này nhỏ, nhưng hiệu suất làm việc vô cùng cao. Chỉ là 1 ngày rưỡi, bọn họ đã giúp Trương Dương liên hệ với một con tàu hàng viễn dương. Hơn nữa lại còn hứa hẹn sẽ được hưởng sự phục vụ loại 1, sẽ có rượu ngon đồ ngon, có thể hưởng thụ gió biển mát mẻ, hưởng thụ ánh nắng ấm áp…Tóm lại cuộc nhập cư trái phép này qua miệng đám xã hội đen đã trở thành một chuyến du lịch Thái Bình Dương đầy thú vị!

Nghe nói là phải đi tàu viễn dương, Trương Dương đang khẩn cấp đương nhiên không đồng ý. Nhưng qua lời mê hoặc của bọn họ, Trương Dương cũng đành xuôi theo. Mặc dù thời gian có lâu một chút, nhưng hắn có thể tranh thủ tu luyện "Tiên đạo mạn mạn". Nhiều lần kinh nghiệm đã cho hắn biết, ở trong vũ trụ hoặc trên biển rộng nếu tu luyện "Tiên đạo mạn mạn" sẽ có hiệu quả tốt hơn rất nhiều so với trên đất liền.

Trời tối, Trương Dương an vị trên một con thuyền đánh cá đến vùng biển quốc tế, rồi lên một tàu hàng viễn dương. Điều làm Trương Dương bất ngờ là mấy người Indonesia kia lập tức quay về, căn bản không hề đi theo bảo hộ như lời "quảng cáo" ban đầu.

Trương Dương có cảm giác giống như là lén lút lẻn lên tàu vậy.

Đây là một chiếc tàu hàng đi đến San Francisco ở Mỹ. Tàu này đựng đầy hàng chất như núi, nhưng trong đó có 2 thùng hàng là rỗng. Thông qua mấy thùng đựng hàng bên ngoài là lối vào bên trong.

Hiện tại Trương Dương đang ngồi xổm trên một cái thùng đựng hàng, xung quanh là một núi thùng hàng. Trong thùng hàng nồng nặc một mùi hôi không thể nào hình dung được, làm người ta thấy buồn nôn. Khác xa so với lời tên môi giới ban đầu "quảng cáo". Nhưng giờ đã lên tàu rồi nên Trương Dương cũng chẳng thèm so đo.

Đương nhiên, nguyên nhân chính vẫn là Trương Dương muốn xem thử con đường nhập cư trái phép của tổ chức tội phạm ở Indonesia như thế nào. Quen thuộc được những "dòng chảy ngầm" này sau này sẽ giúp đỡ rất nhiều trong việc khống chế con đường này.

Rõ ràng kiểu làm ăn cho nhập cư trái phép này không chỉ là mối kiếm lời của tội phạm ở Indonesia mà còn của nhiều quốc gia khác. Bởi vì bên cạnh hắn đang có nhiều người, có cả Trung Quốc, có người Myanmar, có cả Indonesia. Mà trong đó người Indonesia là nhiều nhất. Trong đó các cô gái trẻ là nhiều nhất..

Trương Dương tính toán qua loa một chút. Ở chỗ đống thùng hàng như khu cách ly này chen chúc đến gần 400 người. Không có toilet. Ở một góc có bồn chứa nước tiểu. Bất kể là người phú quý hay kẻ nghèo hèn cũng đều "giải quyết" cùng chỗ đó. Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối chính là xuất phát từ cái bồn nhựa lớn đó.

Ở bên cạnh cách bồn cầu không xa là một cánh cửa nhỏ. Đó là lối đi thông vào một thùng hàng. Cánh cửa đang mở rộng, có thể nhìn thấy một thùng hàng khác bên trong lúc sáng lúc tối mờ ảo. Tuy rằng gần trong gang tấc, nhưng lại tựa như 2 thế giới khác nhau, không hề xâm phạm…

Điều duy nhất an ủi Trương Dương chính là trên mặt thùng hàng này còn có một ống thông gió lớn. Có thể cảm giác được sự mát mẻ của làn gió biển ùa vào. Mặc dù rất nhẹ nhưng cũng đủ cho đám người bên trong hít thở. Điều này làm cho Trương Dương thở phào một hơi nhẹ nhõm. Rõ ràng việc tivi thường xuyên đưa tin những người nhập cư trái phép chết vì ngạt thở đã khiến cho các tổ chức nhập cư trái phép e ngại.

Ở trên phía đỉnh bên trong thùng hàng có một bóng đèn pin, tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Trương Dương sau khi thích ứng với việc ở trong thùng hàng, không ngờ lại cảm giác được bóng đèn này sáng vô cùng.

Cái bóng đèn này chính là "ánh nắng Hawaii ấm áp" sao?

Bồn nước tiểu kia chính là "biển rộng lồng lộng gió mát" hay sao?

Trương Dương cười khổ một tiếng nhìn thoáng qua bồn nước tiểu ở góc, âm thầm cảm thấy may mắn vì bọn Lưu Bưu không đi cùng. Mấy tên đó mà biết bị lừa như thế này, có khi phóng hỏa đốt tàu cũng nên…

Nhìn những khuôn mặt đầy háo hức kia, Trương Dương thở dài. Rõ ràng những người này đang chìm trong giấc mộng đào vàng đổi đời.

Tất cả vô cùng yên tĩnh.

Sự yên tĩnh này cũng bởi vì Trương Dương và một đám người Indonesia gia nhập mà tạo nên. Rất nhanh, mọi ánh mắt đều tập trung lên người Trương Dương. Bên trong thùng hàng mọi người bắt đầu chậm rãi nói chuyện. Mặc dù đã phải hạ thấp giọng, cố thì thào nhưng do chỗ này quá chật chội nên vẫn có cảm giác như là hơi hỗn loạn.

"Anh là người Trung Quốc sao?" Một cô gái ước chừng tầm 18, 19 tuổi nhẹ nhàng chạm tay vào khuỷu tay của Trương Dương. Cô gái này là người Indonesia, cùng lên tàu chở dầu với Trương Dương.

"Ừ!" Trương Dương gật gật đầu. Biết hắn là người Trung Quốc cũng không có gì lạ, vì khi hắn nói chuyện với tên môi giới kia toàn dùng tiếng Trung. Mặc dù trí nhớ của hắn có thể có phần nghe hiểu được tiếng Indonesia, nhưng bảo hắn mở miệng nói ra vẫn rất khó khăn.

Chẳng qua, Trương Dương cũng có chút tò mò. Cô gái này nói tiếng phổ thông tương đối lưu loát. Nếu không phải đã từng nghe cô nói tiếng Indonesia, hắn có khi còn hoài nghi cô là người Trung Quốc.

"Tôi đã ở Trung Quốc hơn nửa năm…" Vẻ mặt cô gái lộ vẻ đắc ý, trên mặt lộ ra vẻ ngây thơ thuần chất của một đứa trẻ.

"Đừng nói nữa" Một người Indonesia trẻ tuổi cắt ngang lời cô gái. Giọng nói rất trầm, khiến cho người ta có cảm giác uy hiếp. Cô gái lập tức ngậm miệng, bướng bỉnh trừng mắt nhìn Trương Dương. Động tác này khiến cho Trương Dương đâm ra nghi ngờ cô bé này có khi còn trẻ con hơn tuổi thực.

Đó là một người trung niên Indonesia tầm khoảng 30 tuổi, thấp bé nhưng không gầy yếu. Khuôn mặt ngăm đen lộ ra gân xanh, cảm giác tràn ngập lực lượng bạo phát vậy. Ở bên cạnh ông ta còn có một thanh niên trẻ tầm 20 tuổi, vẻ mặt trầm mặc, đang cầm một con dao nhỏ để cắt móng tay. Nhìn thanh niên này, Trương Dương không khỏi nghĩ đến A Trạch. Thanh niên này vô cùng giống A Trạch, hơn nữa tay cũng không rời đao.

Lúc ở trên thuyền đánh cá, Trương Dương đã chú ý đến hai người này. Bọn họ cùng đi lên có hơn 10 người, trừ 2 người này là đàn ông, còn lại đều là các cô gái trẻ, hơn nữa cũng đều thuộc loại có nhan sắc.

Ngồi ở bên người Trương Dương đều là mấy cô gái Indonesia khi nãy cùng lên tàu. Đám bọn họ có vẻ rất im lặng, mà hai người Indonesia dường như cũng không muốn cùng người khác trao đổi gì cả. Thỉnh thoảng lại lấy cái bầu rượu tự chế bên hông đưa lên uống một ngụm, khiến cho không khí vốn tràn đầy mùi hôi giờ lại trộn thêm một loại mùi nữa…

"Tránh ra!" Một tên trẻ tuổi lưng đeo thắt lưng da, mặc quần bò, ngực phanh trần từ xa xa đứng lên, đi đến bên Trương Dương. Tên này hai hàng lông mày thô rậm, mắt lộ hung quang vô cùng mãnh liệt. Nếu như tránh không kịp chắc chắn sẽ ăn một đá. Đám người dường như cũng rất e ngại hắn, chỉ sợ tránh không kịp. Tất cả giống như tránh ôn thần vậy, lập tức đã tạo thành một lối đi đến.

"Tránh ra!" Tên trẻ tuổi đi đến trước 2 người Indonesia.

2 người Indonesia liếc nhìn nhau không lên tiếng, nhưng thân thể vẫn không hề nhúc nhích.

"Tao nói lại lần nữa, tránh ra!" Tên trẻ tuổi nhe răng cười, hai khối cơ ngực nhảy lên, cả người tràn ngập hơi thở nguy hiểm mà chỉ dã thú mới có.

Đột nhiên không khí bên trong thùng hàng trở nên vô cùng khẩn trương. Mọi ánh mắt đều tập trung về phía thanh niên này và 2 người Indonesia.

2 người Indonesia lại một lần nữa nhìn nhau.

Trầm mặc!

Rốt cuộc người Indonesia lớn tuổi hơn một chút cũng dịch chuyển, tạo thành một lối đi.

"Ha ha, đừng tưởng rằng không sợ Mỹ thì không có nghĩa là không cần sợ Trung Quốc. Bất kể ở chỗ nào người Trung Quốc chúng tao cũng có thể nuốt gọn đám Indonesia nhỏ bé các ngươi…Nhóc con, nhìn cái gì? Lấy con dao gọt hoa quả của mày dọa đại gia sao? Đao của mày dùng để giết gà cũng không tệ lắm đâu…" Tên trẻ tuổi giơ ngón tay giữa lên với thanh niên người Indonesia, vẻ mặt kiêu ngạo. Hai người Indonesia vẻ mặt hờ hững, cũng không thèm để ý đến hắn.

"Ngươi là người Trung Quốc?" xem tại Đọc Truyện

Tên trẻ tuổi kia đặt mông ngồi chồm hỗm xuống cạnh Trương Dương, xô cô gái trẻ qua một bên. Vẻ mặt hắn vô cùng nhiệt tình, vẻ kiêu ngạo ương ngạnh kia đã biến mất không dấu tích.

"Ừm!" Trương Dương thu hồi ánh mắt. Trên thực tế, hắn luôn quát sát ở phía trên lầu, rõ ràng trên lầu chỉ có ¾ diện tích là để chứa hàng nhưng chỗ đó lại rất ít người. Lúc tên trẻ tuổi này tiến lên, có người vẫn quan sát từ phía trên song sắt.

Chẳng lẽ trong thùng đựng hàng này còn có cái gì lạ?

Đáng tiếc, Trương Dương không có thời gian tự hỏi. Tên trẻ tuổi kia đã bám sát bên hắn dai như đỉa vậy.

"Ngươi là người ở đâu vậy?" Tên này quả thực rất hưng phấn.

"Người Hồ Nam" Trương Dương có chút không yên lòng, hắn lên tàu là muốn tìm chỗ tốt để luyện công. Không ngờ hắn lại phải chui rúc vào trong mấy cái thùng hàng thế này.

"Ha ha, người Hồ Nam à. Đó là một chỗ tốt. Cả đời ta muốn đi nhất chính là chỗ đó" Tên trẻ tuổi cười to không hề ngại gì.

"Vì sao?" Trương Dương sửng sốt.

"Ta thích lão Mao. Ta là fan của hắn, hắn là thần tượng của ta. Ta thích nhất nhìn bút tự của hắn, còn có những câu thơ khí thôn sơn hà của hắn…"

"Ồ…"

Trương Dương cảm giác có chút quái dị. Một tên lưu manh lại có thể sùng bái Mao Trạch Đông, hơn nữa còn thích thơ của Mao Trạch Đông cùng với bút tự của lão, quả là quái dị…

Tên trẻ tuổi này thực sự lắm mồm, nói đủ chuyện trên trời dưới đất.

Dần dần, Trương Dương đối với tên trẻ tuổi này cảm thấy có chút hứng thú và hảo cảm.

"Ta, Trương Dương. Còn ngươi, tên gì?" Trương Dương hỏi.

"Họ Tô, tên Đại Phong. Người Đông Bắc"

"Tên rất hay." Trương Dương cười cười.

"Ừ, ta cũng cho rằng là tên rất hay, gió to xua mây tan… Rất mạnh mẽ, đầy nhiệt huyết!" Tên trẻ tuổi cười đắc ý nói."Ngươi đi Mỹ làm thuê?"

Trương Dương có điểm thích tên trẻ tuổi nhiệt tình này. Hiện tại đi chung đường quả là tịch mịch, có một đồng hương nói chuyện giải buồn cũng không tồi.

"Làm thuê cái rắm gì. Ta không bao giờ phải làm thuê cho Mỹ. Ta bắt người Mỹ làm việc cho ta thì có" Tên trẻ tuổi tùy tiện nói.

"Ặc ặc…"

"Ngươi không tin?"

"Ta nói cho ngươi biết, ta là lưu manh có tiềm lực và có tương lai nhất khu phố người Hoa đấy. Lúc ta 16 tuổi đã giết chết một tên cảnh sát da đen ngay tại khu phố người Hoa. Lần này ta trở lại khu phố người Hoa, nhất định phải giúp Đại Quyển Bang thống nhất thế lực ở đây, đuổi hết đám Mafia Mỹ, đám Yakuza …toàn bộ đuổi hết.." Tên trẻ tuổi liếc nhìn 2 người Indonesia bên cạnh vẻ coi thường, dường như là nhìn 2 con chó vậy. Chẳng qua 2 người Indonesia căn bản xem hắn như không tồn tại, vẫn nhắm mắt dưỡng thần.

Có lẽ, người Indonesia căn bản là nghe không hiểu tiếng Trung Quốc......

"Ngươi muốn thống nhất xã hội đen ở Mỹ?" Trương Dương trêu chọc nói.

"À à… khụ khụ…Thống nhất khu vực Đại Quyển Bang kia là đủ rồi. Dù sao cũng phải để cho đám lưu manh của chủ nghĩa tư bản kia kiếm tí cơm ăn chứ…" Tên trẻ tuổi mặt dầy thế mà vẫn phải đỏ bừng.

"Chí lớn!" Trương Dương giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt bội phục. Hắn gần như đã khẳng định, đây là một con gà mờ ấm đầu mới ra xã hội.

"Đâu có đâu có" Tên trẻ tuổi căn bản không nhận ra được ý trêu trọc của Trương Dương, đắc ý vô cùng nói.

"Ngươi biết về Đại Quyển Bang hả?" Trương Dương nói. Đại Quyển Bang thật ra không phải bang phái người Hoa sớm nhất. Trên thực tế, bang phái người Hoa đầu tiên là người Hoa sinh ra tại Mỹ, chứ không phải người Trung Quốc chân chính….

"Ừm?" Trương Dương nghĩ tên trẻ tuổi này quả là có chút thú vị.

"Trong hồ sơ cảnh sát, bang hội Hoa kiều xuất hiện sớm nhất từ những năm 70 của thế kỷ 20 ở phố người Hoa là ABC – (American Born Chinese – Người Hoa sinh ra tại Mỹ ). Tổ chức ABC này đã chiến tranh với Mafia những 3 năm, khiến một băng xã hội đen lớn nhất lúc đó là gia tộc Gan Binuo mất đi 37 nhân tài đắc lực. Cục điều tra Liên Bang #8226 tiến hành nghe trộm ghi âm thủ lĩnh của gia tộc Gan Binuo thấy được vị Bố già này cho rằng đã không còn cách khống chế khu phố người Hoa nữa, không bằng buông tha cho. Cứ như vậy, ABC đã giải phóng được phố người Hoa. Và cũng nhờ vậy đạt được danh dự và sự tôn trọng trên xã hội…"

"Ừm, rất tốt, nói tiếp đi" Trương Dương gật đầu. Hắn phải điều chỉnh cảm xúc diễn thuyết của tên này, thỉnh thoảng phải cổ vũ để đem lại hiệu quả khích lệ. Từ góc độ tâm lý mà xem, người trưởng thành đều vẫn có bản chất trẻ thơ sâu bên trong, chẳng qua khác biệt là người trưởng thành biết kiềm chế hơn nhiều so với trẻ con mà thôi.

"Haizz, đáng tiếc chính là họ cuối cùng vẫn không phải là người Trung Quốc thuần túy. Sau khi mất đi kẻ địch chung, nội bộ của ABC bắt đầu lục đục. Nội chiến kéo dài hơn 10 năm, mãi đến năm 1985 cảnh sát Mỹ mới thành công nằm vùng và bắt giam toàn bộ thủ lĩnh. Lúc này khu phố người Hoa mới khôi phục lại sự thanh bình. Nhưng hòa bình chỉ ngắn ngủi, xung đột mới là chủ đề vĩnh viễn, mang lại cơ hội quật khởi cho một bang hội Hoa kiều khác là Đại Quyển Bang… Lúc ấy Đại Quyển Bang đã liên quan đến việc nhập cư trái phép và tội phạm công nghệ cao, tìm ra con đường kiếm tiền mới cho khu phố người Hoa"

"Đại Quyển Bang chính là một băng xã hội đen sơ cấp, tổ chức kết cấu không nghiêm mật. Thành viên thì phần nhiều bối cảnh là binh lính. Đại Quyển Bang sớm thành danh ở HongKong, sau đó theo làn sóng dân nội địa di dân mà lan tới các chiến trường ở Bắc Mỹ và Australia…"

"Đầu những năm 80, Đại Quyển Bang được trang bị tiêu chuẩn là súng Black Star 54. Mặc dù cự ly kém, chỉ có thể bắn khoảng 25m, độ giật lên đến 20 cm, nhiều khi ngắm vào cổ họng nhưng giật bắn vào cổ tay là chuyện thường. Dù vậy do nó có lực xuyên thấu cực mạnh, cực kỳ thích hợp với xã hội đen cận chiến. Lúc đấy cảnh sát HongKong tuy có áo chống đạn nhưng gặp Black Star 54 tuyệt đối là gặp khắc tinh, vì vậy cảnh sát HongKong có kinh nghiệm, cứ thấy Black Star là quay đầu mà chạy, ha ha…"

"Còn bây giờ?"

"Bây giờ…Ta sau khi giết người, trốn về nước sau 2 năm giờ cũng không nắm rõ tình hình cụ thể. Nhưng nghe nói hình như hiện tại Đại Quyển Bang đang thực sự hỗn loạn, haizzz…." Tô Đại Phong thở dài một tiếng.

Trương Dương mỉm cười không nói, hắn từ những lời này đã nhìn ra được tên thanh niên này thực tế chỉ là một thằng lưu manh trên phố người Hoa mà thôi. Nếu thật sự là một nhân vật quan trọng, cho dù có rời đi nhưng cũng không thể không biết tình huống hiện tại của Đại Quyển Bang được.

"Ngươi biết võ công chứ?" Tô Đại Phong đột nhiên vẻ mặt thần bí, nhỏ giọng hỏi.

"Võ công......"

Trương Dương không khỏi cả kinh, chẳng lẽ mình lộ ra sơ hở?

"Kiểu như quyền anh, hay tán thủ mấy loại đó…" Tô Đại Phong thấy vẻ cả kinh của Trương Dương, không khỏi có chút thất vọng.

"Không" Trương Dương lắc lắc đầu. Hắn quả thực đâu có biết quyền anh với tán thủ.

"Haizz, xem ra ta một người lực mỏng rồi…." Tô Đại Phong có chút buồn bực, một quyền nện vào tấm thép của thùng đựng hàng sau lưng, phát ra một tiếng thật lớn. Mọi người bên trong đều đưa mắt lại nhìn, thấy không có chuyện gì lại tiếp tục thì thầm nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

"Có việc gì sao? Trương Dương hỏi.

"Không có gì. Yên tâm đi, đến lúc đó, còn vài người Trung Quốc nữa, ta sẽ để chúng biết người của Đại Quyển Bang không dễ chọc, hừ!" Tô Đại Phong cười lạnh.

"Có việc gì sao? Cứ nói, có thể ta sẽ giúp được ngươi" Trương Dương nói.

"Thực ra cũng không có gì. Nếu trên người ngươi không có tiền thì không sao, nhưng nếu có tiền sẽ phiền toái đấy. Nhóm ở trên lầu là một bọn, chúng thường xuyên ở trong đoàn nhập cư trái phép cướp đoạt tiền của, thậm chí còn gian dâm phụ nữ. Nếu chúng ta đông người, bọn họ sẽ không dám làm càn. Nếu chúng ta ít người thì sẽ có phiền toái lớn. Trước khi ngươi tới đây ta đã hỏi qua, trong đám nhập cư trái phép ngoài ta và ngươi còn có 2 đầu bếp và ba tên nữa, còn lại đều là phụ nữ…"

"Coong!"

"Coong!" Trong lúc Tô Đại Phong đang nói với Trương Dương, một nam nhân cao to như một cái tháp sắt cởi trần đi từ trên lầu xuống, tay cầm theo một cái cờ lê lớn màu đen, không ngừng gõ lên cầu thang sắt, phát ra tiếng kim loại va chạm kinh khủng.

Lập tức sự sợ hãi lan tràn bên trong thùng hàng. Thấy đại hán kia chậm rãi đi xuống, nhiều cô gái đã hoảng sợ phát run.

Trong những tiếng "Coong" liên tục, tên đại hán ngực bụng đầy lông lá kia đi xuống. Hắn đầu tiên là nhìn đám phụ nữ Indonesia sau đó lắc lắc đầu. Tiếp đó thân thể to lớn của hắn bắt đầu đi lại giữa đám người…

Trong không khí tràn ngập một áp lực vô hình, bên trong thùng hàng im lặng như tờ. Mọi người đều nhìn lén tên nam nhân tráng kiện kia, ánh mắt không dám đối diện với mắt hắn.

Rốt cục đại hán kia đi đến trước mặt một đôi vợ chồng trẻ tuổi.

"Ngươi!" Đại hán chỉ ngón tay, chỉ vào trên người cô gái xinh đẹp kia. Đây là một cô gái đàng hoàng, ăn mặc vô cùng kín đáo, làn da trắng nõn, mắt ngọc mày ngài. Còn nam nhân bên người nàng đeo kính, có vẻ là văn sĩ.

Tên đại hán kia nói tiếng Anh, nghe không ra là người nước nào. Nhưng từ làn da ngăm đen và dáng người tráng kiện của hắn, Trương Dương phán đoán đây là một người Ấn Độ. Khứu giác mẫn cảm của hắn thậm chí còn ngửi thấy mùi cà ri trên người tên này.

"Không…" Cô gái kia cả người run lên, vẻ mặt sợ hãi ôm chặt lấy người đàn ông bên cạnh. Còn người này cũng vẻ mặt sợ hãi ôm lấy cô.

"Ngươi!"

Đại hán lại nói một chữ, đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào nam nhân đeo kính kia. Cờ lê trong tay phải không ngừng nện ở lòng bàn tay trái, phát ra tiếng "bịch, bịch" tràn đầy uy hiếp.

Im lặng đến mức nghẹt thở.

Đột nhiên nam nhân đeo kính kia đẩy mạnh cô gái ra, mạnh đến nỗi cô gái không kịp đề phòng bỗng bị đẩy bắn ra cả mét, ngã vào trong đám người.

"…." Cô gái vội vàng ngồi xuống, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nam nhân đeo kính.

"Anh không bảo vệ được em" Người đàn ông đeo kính vẻ mặt trắng xanh, nói theo kiểu rất Indonesia.

Cô gái mặt bỗng xám như tro tàn, thân thể yếu đuối không ngừng run rẩy, đôi mắt trở nên ảm đạm vô thần. Dưới ánh mắt của mọi người, cô dùng sức cố đứng dậy rồi lại lảo đảo ngã xuống, lắc lư đi về phía trên lầu. Còn tên đại hán kia vẻ mặt đắc ý tay cầm cờ lê đi theo sát cô gái. Bàn tay to của hắn không ngừng xoa nắn bộ mông đầy đặn của cô gái.

Một cỗ sát khí tràn ngập không trung.

Ánh mắt Trương Dương dừng lại ở người Indonesia trẻ tuổi tay cầm dao gọt hoa quả. Người này đã cắt hết móng tay, nhưng Trương Dương có thể nhìn thấy rõ gân xanh đang nhô ra trên mu bàn tay người trẻ tuổi đó