Đồ Thần Chi Lộ

Chương 448: Tử thủ




Rầm!" Cửa phòng bị Trương Dương đóng thật mạnh, trong phòng im lặng một cách đáng sợ, âm thanh phát ra từ các thiết bị hỗ trợ nghe rất rõ.

Ngay lúc cửa đóng, trong nháy mắt, tiểu hòa thượng liền xuất hiện trên màn hình máy tính, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Thế nào?" Trương Dương hỏi.

"Rất nghiêm trọng, não bộ của A Trạch chịu tác động quá lớn của ngoại lực, khiến cho 1721 dây thần kinh não bị tổn thương.

"Tác động của ngoại lực?"

"Kỳ thực, cũng chính là chân khí, võ công của A Trạch có khoảng cách quá lớn so với nữ nhân kia, không thể dùng chân khí bảo vệ não bộ, mà thời điểm lúc hai người gặp nhau, chân khí của nữ nhân kia tựa như đao phong, đã đem thần kinh não bộ của A Trạch cắt thành hai phần, đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến A Trạch bị hôn mê bất tỉnh"

"Vậy ta cần làm thế nào?" Trương Dương nghe vậy liền hỏi.

"Hiện tại, ngươi cần phải chữa trị từng dây thần kinh bị thương tổn của A Trạch, hơn nữa không thể sảy ra sai lầm dù là nhỏ nhất!"

"Chữa trị thế nào?" Trương Dương gật đầu.

"Ngươi dung nhập tinh thần lực vào thegioitruyen.com, tiểu nạp sẽ căn cứ vào một số dụng cụ thiết bị đồng bộ, lấy ra số liệu chỉ dẫn cho ngươi, đúng rồi, Trương Dương, bên ngoài an toàn chứ?"

"An toàn?" Trương Dương không khỏi sửng sốt.

"Cần phải nhắc nhở ngươi, bởi vì tinh thần lực của ngươi trước hết cần dung nhập vào thegioitruyen.com sau đó mới có thể trị liệu cho A Trạch, nên không thể bị bên ngoài quấy nhiễu, nếu không sẽ không thể tiến hành chữa trị liên tục thần kinh não bộ cho A Trạch, cho dù có chữa trị cũng tuyệt đối sẽ để lại di chứng, bởi vậy, chúng ta cần trị liệu theo số liệu đồng bộ, đại não con người trong nháy mắt có thể sảy ra thiên biến vạn hóa…" Tiểu hòa thượng vẻ mặt ngưng trọng nói.

Trương Dương gật đầu, sau đó đi ra bên ngoài.

"Lưu Bưu, Tiểu Lý Tử!"

"Đây!"

"Đây!"

Hai người này vốn đang đứng canh ngoài cửa, nghe vậy liền nhanh chóng hồi đáp.

"Ta muốn chữa trị cho A Trạch bây giờ, không thể bị quấy nhiễu, các ngươi để ý xung quanh, bất luận người nào, chỉ cần muốn tiếp cận phòng bệnh, giết không tha!"

Ánh mắt Trương Dương sắc bén như đao, trước tiên đảo qua Lưu Bưu cùng Tiểu Lý Tử, sau đó rơi vào đám chuyên gia não khoa. Nguồn tại http://Truyện FULL

Rõ ràng, không khí lúc này đã trở lên lạnh lẽo, một cỗ sát khí ẩn hiện trong không khí, vài vị chuyên gia não khoa không khỏi rùng mình…

"Giết không ta!"

"Giết không tha!"

Tinh thần Lưu Bưu và Tiểu Lý Tử cùng chấn động, nghe thấy tin tức có thể trị liệu cho A Trạch, máu huyết trong người cả hai sôi trào lên.

"Tốt, ta bắt đầu đây!" Trương Dương gật đầu, hắn tin tưởng Tiểu Lý Tử và A Trạch đủ sức để ngăn cản Vu Cơ tiến công, mà Vu Cơ hiện nay bị cụt một tay, huống chi Vu Cơ hiện nay có lẽ đang chữa thương, cho nên khả năng tới đây phá đám là không lớn.

"Ngươi yên tâm, cho dù là một con ruồi hay một con kiến cũng không thể tới gần phòng khám!" Tiểu Lý Tử đầy tự tin nói.

Trương Dương gật đầu, khẽ mỉm cười rồi đóng cửa phòng.

Lưu Bưu và Tiểu Lý Tử lập tức đề cao cảnh giới, khống chế tinh thần lực bao trùm phạm vi mấy trăm mét.

Điều khiến cả một đám bác sĩ trợn mắt há mồm chính là hai người này thực sự giết chết cả mấy con ruồi bọ sâu kiến.

Lưu Bưu ngồi xổm trên mặt đất, đôi mắt như ngọn lửa đang tìm con kiến, cứ thấy con kiến nào là lấy ngón tay cái di chết. Mà Tiểu Lý Tử thì tập chung vào mấy con côn trùng bay trên không, thấy là giơ tay vỗ chết, ánh mắt đầy hung quang liếc nhìn đám chuyên gia não khoa, hận không thể vỗ chết cả đám bác sĩ não khoa này.

Sát khí tràn ngập ngoài hành lang, khiến mấy chuyên gia kia sợ tới mức thu rúm người lại phía cuối hành lang, bảo trì khoảng cánh hơn 20 mét với Lưu Bưu và Tiểu Lý Tử. Hiện tại, tuyệt đối bọn họ không rời đi, bọn họ đều muốn tận mắt quan sát xem Trương Dương có thể cứu sống thiếu niên đang hôn mê kia tỉnh lại hay không…

Làm một chuyên gia não khoa, ai cũng muốn được nhìn thấy kỳ tích xuất hiện!

Sau khi vào phòng, một tay Trương Dương khẽ rung lên, trên tay trái lóe ra một cỗ kim mang, sau đó một cỗ hắc vụ lại bắt đầu trùm lấy cánh tay, khiến cho cả cánh tay đều biến mất.

Rất chậm rãi, đoàn hắc vụ kia ngày càng đậm, ngày càng dày, đen như mực, xung quanh cánh tay như có một dòng nước đang chảy, vô cùng quỷ dị.

"Xuy!"

Một âm thanh nhỏ tới mức không thể nghe thấy, cánh tay kia của Trương Dương nhẹ nhàng duỗi ra, chỉ thấy vỏ kim loại của hệ thống mạng dần dần bị hòa tan, biến thành một màu đen kịt, cả cánh tay và hệ thống máy tính hòa vào nhau tạo thành một thể màu ngăm đen, trong đó tràn ngập một đoàn lực lượng quỷ dị khó lường.

"Xoát!"

Tiểu hòa thượng biến mất, mặt khác, trên màn hình máy tính các số liệu xuất hiện với tần xuất khủng kiếp, vô số kí hiệu đại biểu cho thần kinh não không ngừng lóe lên một cách quỷ dị, ở phía sau, tinh thần lực của Trương Dương đã cùng các số liệu tiểu hòa thượng cung cấp hòa thành một thể.

Chậm rãi, mồ hôi Trương Dương bắt đầu nhỏ giọt trên trán.

Chữa trị các dây thần kinh trong não so với tưởng tượng của hắn còn phức tạp hơn rất nhiều, cái này không khác một đại hán cầm dao mổ heo đi khắc hoa, có thể thấy được công nghệ này yêu cầu trình đô khó khăn đến nhường nào.

Hơn 1700 dây thần kinh não bộ bị tổn thương khiến A Trạch không thể tự động chữa trị, phải cần đến sự giúp đỡ từ bên ngoài.

Thời gian chậm rãi trôi qua…

Chân khí của Trương Dương đã thu nhỏ lại đến mức mắt thường không thể nhận ra, vô cùng cẩn thận di chuyển trong não bộ A Trạch, không đám chểnh mảng chút nào.

Trong phòng bệnh, ngoại trừ một số dụng cụ khi hoạt động phát ra tiếng động, còn lại đều im lặng một cách quỷ dị.

Tiểu hòa thượng điên cuồng tính toán, đem kết quả tính toán thông qua liên kết thegioitruyen.com đưa vào đại não Trương Dương…

Thời gian từng giây trôi qua.

Tiểu Lý Tử và Lưu Bưu đứng bên ngoài đột nhiên cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu, tựa như thời tiết thay đổi, trước khi mưa, trời vô cùng oi bức.

Nguy hiểm!

Một cảm giác nguy hiểm tràn ngập khắp hành lang, mấy chuyên gia não khoa mồ hôi đã toát ra như tắm, cả người ướt đẫm, tựa hồ không khí đột nhiên nóng lên vô cùng…

Đột nhiên, ánh mắt Tiểu Lý Tử trở lên vô cùng sắc bén, tựa như một lưỡi đao bắt về phía đầu bên kia của hành lang. Đúng là chỗ cầu thang máy, tại hành lang sâu thẳm kia, phảng phất có mãnh thú đang chậm rãi tới gần, khí tức nguy hiểm càng lúc càng dày đặc…

Gần!

Càng lúc càng gần!

Đột nhiên, tại phía cuối hành lang lờ mờ bỗng xuất hiện hai người, hai người rất đặc biệt.

Một người mặc đồ tây màu đen, bên trong mặc sơ mi trắng, đang vân vê cà vạt, giày da bóng lộn, mái tóc được chải rất công phu, râu được cạo rất kĩ. Người này ước chừng độ trên dưới năm mươi, bước đi ổn định, từng bước đều gây ra cho người khác loại cảm giác áp lực kinh tâm động phách.

Một người cao gầy da ngăm đen, mặc một trường bào màu trắng tuyết phủ trùm từ trên xuống dưới, đôi khăn trùm đầu giống như tín đồ Hồi giáo tại Ấn Độ. Tiểu Lý Tử cùng Lưu Bưu cũng không biết nhiều về tín đồ Hồi giáo, nhưng có thể xác định đây không phải người Đông Nam Á, gã cũng đã trên dưới năm mươi, nước da ngăm đen kết hợp với trường bào màu tuyết trắng, khiến cho người ta có một cảm giác âm sâm…

Hai người dường như đột nhiên xuất hiện ở hành lang bệnh viện.

"Đứng lại!" Tiểu Lý Tử cao giọng, bước lên trước rồi hét lớn, mà cả người Lưu Bưu căng lên, tựa như một ông thần giữ cửa, cặp mắt như chuông đồng hung hăng nhìn về phía hai người, hung quang tóe ra bốn phía. Mấy chuyên gia não khoa đã rúm hết vào một góc, hiện tại bọn họ rất muốn chạy đi, nhưng bây giờ có muốn đi cũng không đi nổi. Bốn người phát ra khí thế cường đại khiến cho bọn họ tay chân bủn rủn, cả người run lên bần bật.

"Ngươi bảo ta dừng lại?" Người đàn ông mặc tây trang khẽ cười, bước chân vẫn không dừng lại, bước từng bước lại gần, mỗi bước đều tạo ra áp lực tâm lý cực lớn cho Tiểu Lý Tử, mà người đàn ông giống như một tín đồ Hồi giáo kia lại dường như không để ý tới Tiểu Lý Tử, hai chân phía dưới trường bào bước đi rất có tiết tấu, không hề bị ảnh hưởng từ ánh mắt của Tiểu Lý Tử.

"Ngươi có biết phép tắc của cường giả không?" Tiểu Lý Tử bị khí thế của hai người lấn át, lùi về đằng sau một bước.

"Phép tắc cường giả?!" Hai người nhìn nhau, cả hai cơ hồ đồng thời dừng lại, tựa hồ phép tắc cường giả này vẫn có ước thúc rất lớn với họ.

"He he, nơi này có người thường, các ngươi muốn khai chiến trước mặt người thường sao?" Vẻ mặt Tiểu Lý Tử đầy giảo hoạt.

"Nếu thế thì sao?" Gã đàn ông mặc tây trang khẽ nhếch mép.

"Ha ha, không được hay cho lắm, nếu ngươi dám làm thương tổn bọn họ, ta cam đoan ngươi sẽ không thể còn sống mà rời khỏi Trung Quốc, hơn nữa, nơi này là bệnh viện, nếu chúng ta đánh nhau mà không kiêng nể gì thì sẽ gây thương vong cho người bệnh, ngươi cho rằng cường giả Trung Quốc sẽ bỏ qua cho ngươi?" Tiểu Lý Tử gian hoạt cười nói.

"… Chúng ta có hai người, cường giả Trung Quốc không hề đoàn kết, bản thân ta cũng không tin cường giả Trung Quốc có thể làm gì chúng ta" Gã mặc tây trang trước tiên là sửng sốt, sau đó cười to. "Ha ha, xem ra lời khuyên vừa rồi không có tác dụng với các ngươi, nếu ta cho ngươi biết, vài ngày trước tại thành phố C này đã xuất hiện sáu cường giả, ngươi có tin không?"

"Sáu người!" Gã mặc tây trang đồng tử nhanh chóng co lại, giọng nói đầy châm chọc "Theo tin tức ta biết, đã hơn 18 năm, tại Trung Quốc chưa từng có kiểu cường giả tập chung với quy mô lớn như vậy, ngươi tưởng chúng ta tin lời nói dối này?"

"Ha ha, nếu ngươi không tin, ngươi có thể phóng xuất khí tức cường giả của mình xem, ta cam đoan không đầy 10 phút, nơi này sẽ bị cường giả vây quanh, ta cho ngươi biết một bí mật…" Tiểu Lý Tử tỏ vẻ thần bí nói.

"Bí mật gì?" Gã mặc tây trang chần chờ một chút rồi hỏi.

"Lần này nhóm cường giả tập chung tại thành phố C là vì Vương Yến…"

"Vương Yến!"

Sắc mặt hai cường giả khẽ biến, liền lùi lại một bước, hiển nhiên, bọn họ tin tưởng, nếu trên thế giới này gia tộc nào có thể triệu tập một lúc 6 cường giả, thì đó phải là gia tộc của Vương Yến.

"Đúng, Vương Yến!" Tiểu Lý Tử làm bộ cáo mượn oai hùm, vẻ mặt đầy đắc ý.

"Ngươi đang cố kéo dài thời gian?" Gã mặc đồ tây sắc mặt lại khẽ biến đổi.

"…" Tiểu Lý Tử bất ngờ không kịp đề phòng, bị hắn hỏi đến trợn mắt há mồm.

Rất rõ ràng, sát khí ngày càng lan tràn trong không khí, cả nơi đây bỗng rét lạnh.

"!"

Gã mặc tây trang đánh một quyền về phía Tiểu Lý Tử, tạo thành một trận cuồng phong trong không khí, Tiểu Lý Tử tuy vẫn chăm chú phòng bị, nhưng rốt cuộc vẫn bị mất đi tiên cơ, một quyền đỡ lại không đủ lực, thân thể bị lực lượng khổng lồ chấn bay lên, rơi xuống mặt đất phía xa xa, "bồng!" một tiếng, ngã xuống ngay gần chỗ đám chuyên gia não khoa, khiến bọn họ sợ co rúm người lại.

"Bồng!" Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

Ngay lúc Tiểu Lý Tử bị đánh bay, Lưu Bưu đã xuất quyền, quyền nặng như núi nện lên trên người gã mặc tây trang, một quyền nay Lưu Bưu súc thế đợi phát đã lâu, hơn nữa lại nắm bắt thời cơ vô cùng tốt, vừa vặn lúc gã kia phát ra hết lực, chưa kịp phục hồi, đây chính là lúc đầu quyền của Lưu Bưu tới, đánh hắn bay lên cao ba mét, cả người đụng phải trần nhà, rơi xuống phía cầu thang, có thể thấy được quán tính lớn đến mức nào.

Kỳ thực, nói thì dài, trên thực tế mọi việc diễn ra chỉ trong chớp mắt, ngay lúc Lưu Bưu đánh trúng gã mặc tây trang thì tên ngăm đen ăn mặc theo lối tín đồ Hồi giáo cũng xuất thủ, thủ trảo màu đen dưới ánh đèn lại trở lên sáng bóng, không giống như tay con người, bất luận kẻ nào bị một trảo này túm lấy chỉ sợ rằng sẽ gãy toàn bộ xương cốt…

"Bồng!"

Lại mà một quyền cực nặng, lúc đầu Lưu Bưu xuất ra quyền phải, bây giờ lại là quyền trái; chẳng qua, lúc này đây vận khí Lưu Bưu cũng không được tốt như nãy, bởi vì đây là một trảo toàn lực của cái tên "Hồi giáo" này, hơn nữa hắn cũng là một cường giả còn Lưu Bưu lại không phải, cho nên khoảng cách đôi bên ngay lập tức lộ rõ.

"Phốc!"

"Rắc rắc…"

Lưu Bưu phun ra một ngụm máu, bởi vì đang đứng trong nhà, nên thân thể to lớn đập mạnh vào tường, khiến mấy đồ gốm sứ bên cạnh vỡ hàng loạt.

"Đến đây nào!" Lưu Bưu lau máu tràn ra khóe miệng, nhe răng cười. Gã mặc tây trang nhân lúc người chưa rơi xuống đất liền mượn lực đạp lên vách tường vọt tới, cơ hồ đúng lúc Tiểu Lý Tử cũng như diều hâu xoay người chạy tới.

Bốn người kìm giữ nhau, ánh mắt dán chặt lên đối thủ.

Nhiệt độ trong không khí điên cuồng gia tăng, đầy nóng, đầy áp lực, giống như bên trong một cái lò vậy, mấy chuyên gia não khoa hoảng sợ nhìn bốn người, biểu tình trong mắt lộ rõ vẻ không thể tin. Có đánh chết họ cũng không thể tin một người có thể nhảy cao đến ba mét…

"Ngươi cũng là cường giả?" Vẻ mặt gã mặc tây trang lộ rõ vẻ khiếp sợ.

"He he, cảm ơn lời khen tặng, ta chính là một trong sáu cường giả" Vẻ mặt Tiểu Lý Tử ngạo nghễ, khí thế bễ nghễ thiên hạ, biểu tình xấu xa đáng khinh lúc trước đã hoàn toàn biến mất.

"Ngươi sắp đột phá cảnh giới cường giả?" Gã tín đồ Hồi giáo trầm mặc ít nói đột nhiên dùng tiếng phổ thông rành rọt hỏi Lưu Bưu.

"Đúng, sau khi đại gia đánh với ngươi một trận, sẽ thành cường giả!" Lưu Bưu cười ha hả, đôi mày rậm nhướng lên, vô cùng uy mãnh.

"Đáng tiếc, ngươi không còn cơ hội" Gã mặc trường bào cười nhạt, cả người trong lúc đó tỏa ra khí thế kinh người, trong phạm vi ba mét có cảm giác hắn giống như một mặt trời, thân thể như bị lọt vào trong sa mạc nóng bỏng, khó chịu vô cùng.

"Đến đây đi, chỉ cần Bưu đại gia còn sống, các ngươi đừng hòng bước qua cánh cửa này" Song chưởng Lưu Bưu mở ra, đột nhiên trở lên to hơn gấp đôi, cả người nổi lên từng thớ thịt như những chiếc rễ cây chằng chịt khủng bố, cả đám chuyên gia não khoa nhìn thấy vậy đều xuýt rớt cả tròng mắt, điều này đã thoát khỏi phạm trù khoa học.

Chuyển động!

Cả hai cường giả đều không do dự, trong lúc này cả hai giống như những hai thanh kiếm rời vỏ.

Mũi kiếm nhắm thẳng vào Tiểu Lý Tử và Lưu Bưu.

Khoảng cách vốn không đến mười thước, nhưng thân thể hai người không khác một đoàn khói hình kiếm, chỉ còn lại tàn ảnh đằng sau…

"Phốc!"

"Phốc!"

"Phốc!"

Trong không khí vang lên tiếng giao kích kịch liệt, nhóm bác sĩ não khoa không nhìn thấy động tác của bọn họ, chỉ nghe thấy âm thanh tay chân chạm vào nhau, tất cả đều nhanh như chớp, khiến mọi người hoa cả mắt.

Mỗi tiếng va chạm đều khiến đám chuyên gia não khoa cảm thấy kinh hồn.

Đương nhiên, bọn họ không biết lời nói ban đầu của Tiểu Lý Tử cũng tạo ra hiệu quả nhất định, hai cường giả do không muốn làm thương tổn đến người thường nên tận lực khống chế lực công phá tại một khoảng cách nhất định, nếu không đám chuyên gia não khoa kia đã bị chân khí tỏa ra cắt thành mảnh vụn.

Trên thực tế, đó cũng là kế sách của Tiểu Lý Tử, do chịu ảnh hưởng của Vi Tiểu Bảo, nên ngay từ đầu Tiểu Lý Tử đã lợi dụng phép tắc cường giả để ước thúc đối phương, nếu đối phương ra tay không chút kiêng kị thì lực công phá sẽ ảnh hưởng đến tòa nhà này, khi ấy tất sẽ ảnh hưởng đến quá trình chữa thương của Trương Dương cho A Trạch.

Chẳng qua, còn một nguyên nhân sâu xa bên trong nữa, hai cường giả này là đồng minh với Đại Hà, Đại Hà lại là chỉ huy của hai người bọn họ, Vu Cơ ra lệnh cho hai người truy sát Trương Dương, điều này khiến hai người không có lối thoát, làm việc cũng không tận lực.

Đủ loại nguyên nhân, khiến cục diện bốn người tạo thành thế giằng co.

Việc này đối với Tiểu Lý Tử và Lưu Bưu quả là không tưởng tượng nổi.

Phải biết rằng, tuy Tiểu Lý Tử là cường giả, nhưng Lưu Bưu lại không phải, tuy Lưu Bưu đã tiếp cận rất gần với cường giả nhưng vẫn chưa phải cường giả, đây chính là điểm khác biệt, hình thành sự cách biệt về thực lực không thể dùng cấp bậc để tính toán.

Ở trong mắt cường giả, bất luận võ công của người thường có lợi hại ra sao, cũng không chịu nổi một đòn.

Hai cường giả này cũng có suy nghĩ đó, nhưng càng đánh càng khiến họ kinh ngạc, càng đánh càng phát hỏa.

Tiểu Lý Tử là cường giả, khó chơi là điều đương nhiên, nhưng Lưu Bưu lại là một người thường, vậy mà lực kháng cự lại mạnh đến mức đáng sợ, ngay sau khi bị đánh cho hộc máu lại có thể bật dậy chiến đấu tiếp.

Hai người tất nhiên không thể biết được, khả năng lợi hại nhất của Lưu Bưu là năng lực chịu đòn, lúc còn ở trong hang động, mấy mãnh thú tiền sử nặng cả tấn còn bị Lưu Bưu đánh cho tơi bời mà chạy, có thể thấy thân thể của Lưu Bưu cường hãn cỡ nào.

Rốt cục, sự kiên nhẫn của hai cường giả cũng đến cực hạn, bọn họ bị cản ngoài này đã 20 phút…

"Dừng lại!" Gã mặc tây trang đột nhiên lùi lại đằng sau, quát dừng.

Gã mặc trường bào thấy đồng bọn lùi lại thì cũng lập tức lui ra sau, bọn họ đang chiếm ưu thế lên tiến thối đều dễ dàng.

"Niệm tình các ngươi tu luyện không dễ, một tên đã tiến nhập thế giới cường giả, một tên sắp đột phá cảnh giới cường giả, nên tha cho các ngươi một mạng, biết khôn thì tránh ra!" Gã đàn ông mặc tây trang nét mặt bạo ngược, nét tao nhã ban đầu sớm đã biến mất.

"He he, ta thấy không phải vì chúng ta, mà là Vương Yến…"

"Hừ, không biết tốt xấu!"

Gã mặc tây trang như bị nói trúng tim đen, gã vuốt tóc dựng đứng lên y hệt lông con nhím, từng bước tiến về phía Lưu Bưu, mỗi bước đều khiến người ta cảm thấy đất rung núi chuyển, khiến cả bệnh viện chấn động, đám chuyên gia não khoa thì càng hoảng sợ, vô cùng khiếp đảm…

Ngay lúc đó, toàn bộ người trong tòa nhà đều chạy đi sơ tán, họ tưởng rằng đang sảy ra động đất.

"Nào hãy cho ta xem, thân thể ngươi cường hãn thế nào!"

"Đến đây đi, Bưu đại gia sẽ cho ngươi biết, ta tuy không phải cường giả, nhưng cũng không sợ ngươi, Tiểu Lý Tử, tránh ra!"

Lưu Bưu cười ha hả, gân cốt toàn thân chuyển động, mỗi thớ gân thịt dường như chứa đựng lực lượng vô cùng, vô cùng kinh người.

"Lưu Bưu!" Tiểu Lý Tử hô to.

"Tiểu Lý Tử, ta một tên mi một tên!" Lưu Bưu trừng mắt. "Được…" Tiểu Lý Tử chần chừ một chút, lập tức hiểu ý đồ của Lưu Bưu, hiện tại, Lưu Bưu đang cố kéo dài thời gian.