Đồ Thần Chi Lộ

Chương 441: Trò chơi tử vong bắt đầu




Biểu hiện?" Trương Dương sửng sốt.

"Không lâu nữa, rất nhanh ngươi sẽ hiểu được. Giờ thì ngươi hãy ra ngoài khách sạn, lên một cái taxi, điện thoại đừng gác!"

"Ta......"

"Lập tức!" Mạch Phi đột nhiên hét lớn, giọng nói vốn nhẹ nhàng giờ tràn đầy bạo ngược. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Trương Dương không tiếp tục nói chuyện, hiện tại nói gì đều không có ý nghĩa, điện thoại cầm trong tay, bàn tay nắm chặt ống nghe.

"Lưu Bưu, ngươi và Tiểu Lý Tử trông chừng A Trạch, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được rời khỏi A Trạch nửa bước, nhớ kỹ!" Trương Dương vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lưu Bưu. T

"Được, nhưng còn ngươi…" Lưu Bưu mở miệng rồi lại không biết nói cái gì.

"Không sao đâu, các nàng đó quan trọng nhưng A Trạch cũng vậy. A Trạch là huynh đệ của chúng ta, chúng ta không thể bỏ hắn được. Có người ở bên cạnh sẽ giúp cho việc thức tỉnh của hắn thêm kiên định. Nhớ kỹ, bất kể chuyện gì, cũng không được rời xa A Trạch!" Trương Dương nhấn mạnh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lưu Bưu cùng Tiểu Lý Tử.

"Ok!"

"Chỉ cần chúng ta còn một hơi thở, A Trạch sẽ không vấn đề gì!" Lưu Bưu nắm chặt tay, cả người gồng cứng lên…

"Tốt, ta đi đây!"

"Cẩn thận một chút!"

Trương Dương gật gật đầu, đi nhanh ra ngoài cửa.

Ra ngoài khách sạn, lên xe taxi xong, Trương Dương lại đưa điện thoại lên tai.

"Đi đâu?" Trương Dương hỏi. "Ừm, tốt lắm, rất biết điều. Ta nghĩ là chỉ mình ngươi, đúng chứ?"

"Ừm!"

"Ta nghĩ đúng vậy, huynh đệ tốt của các ngươi là A Trạch đang bị trọng thương mà. Dường như đây cũng là ý trời. Nếu như A Trạch không bị thương, 4 huynh đệ các ngươi cùng đến chắc chắn ta sẽ gặp phiền toái. Đáng tiếc, Lưu Bưu và Tiểu Lý Tử phải bảo vệ A Trạch. Xem ra ông trời cũng không giúp ngươi rồi!" Lời nói của Mạch Phi mặc dù có vẻ đắc ý, nhưng ngữ điệu lại vô cùng bình tĩnh, lãnh đạm.

Trương Dương là chuyên gia tâm lý học, hắn rõ ràng hiểu được loại người như Mạch Phi. Tên này đang có một tâm lý nắm chắc phần thắng, người như vậy tố chất tâm lý phi thường vững vàng, sẽ không bị cảm xúc khác ảnh hưởng, bất kể chuyện quan trọng cỡ nào cũng sẽ nén chặt trong lòng.

Người như thế không nghi ngờ gì là loại nhân vật cực kỳ nguy hiểm. Đầu óc bọn họ luôn luôn tỉnh táo!

"Đi theo đường Nhân Dân, cứ đi thẳng!"

"Ừm, bác tài, phiền bác chạy theo đường Nhân Dân, chạy thẳng!"

Chiếc taxi chậm rãi băng qua ngã tư đường, sau hai ngã tư đèn đỏ, lại thấy giọng Mạch Phi.

"Giờ cách ngã tư đèn đỏ thứ ba bao xa?" Mạch Phi hỏi.

"Tầm 400m" Trương Dương nhìn ra ngoài nói.

"Bảo tài xế đợi lúc đèn đỏ thì vượt, ta nghĩ là ngươi chắc sẽ có cách. Đúng rồi, để ta nghe cuộc trò chuyện của ngươi và tài xế luôn!"

Giọng Mạch Phi dường như có chút cười khẽ nhưng không hề mang theo cảm tình, nó khiến cho Trương Dương phải chịu một loại áp lực tinh thần thật lớn. Đối phương càng tỉnh táo lạnh lùng, hi vọng để hắn cứu các cô gái lại càng nhỏ. Hơn nữa tâm tư của tên Mạch Phi này cẩn thận kín đáo đến đáng sợ. Việc bắt vượt đèn đỏ này là để thử xem phía sau có người bám theo hay không, nếu có thì nhất định cũng phải vượt đèn đỏ, như thế sẽ bại lộ mục tiêu ngay!

Trương Dương không tranh cãi, tranh cãi chỉ thể hiện sự ngu xuẩn của mình. Bây giờ hắn không có cách nào mặc cả.

"Bác tài, đây là 3000 nguyên, nếu bác vượt đèn đỏ thì 5000 nguyên này sẽ là của bác!" Trương Dương lấy từ trong túi ra tất cả tiền mặt, dùng cách "trực tiếp" nhất nói với tài xế taxi.

"Cậu…cậu…cậu…" Tài xế xe taxi trợn mắt há hốc mồm nói không ra lời, đây là lần đầu tiên gặp loại chuyện thế này.

"Bác có làm được không? Làm được thì sẽ có tiền, không thì dừng xe lại, tôi tìm chiếc khác" Trương Dương hiện giờ không có tâm trạng cò kè mặc cả.

"Làm được, vì cái gì thì mặc kệ!"

Tài xế taxi cũng là người từng trải, lập tức tỉnh ngộ, cầm tiền từ tay Trương Dương, xe lập tức phóng như tên bắn, sau khi đèn từ xanh chuyển sang đỏ, xe lập tức vượt rồi lấn sang làn xe bên trái, chạy nhằm phía ngã tư đường…

"Két!"

"Kéét…!"

Một loạt tiếng phanh xe gấp gáp vang lên, trong không khí đầy mùi khét. Hơn mười chiếc xe lần lượt lao về một phía, may mà do đang là ngã tư, tốc độ di chuyển không cao lắm nên chưa đâm vào nhau.

Quả nhiên người chết vì tham tài, chim chết vì tham mồi. Chỉ mới 3000 nguyên đã khiến cho tài xế taxi liều mạng!

Chiếc xe taxi màu đỏ cam luồn lách qua khe hở xuyên qua ngã tư. Dù vậy tài xế trên trán cũng toát mồ hôi lạnh. Nhưng mà vẻ mặt cũng rất hưng phấn, rõ ràng kiểu cơ hội "vượt đèn đỏ" như thế này không nhiều lắm.

"Tốt. Tăng tốc, chuyển hướng sang đường Đông Phương" Tiếng cười của Mạch Phi vô cùng vui sướng, trong điện thoại hắn nghe thấy một loạt tiếng phanh xe. Giờ thì cho dù có người bám theo cũng đã bị đám xe lộn xộn ở ngã tư kia cản lại rồi.

"Tăng tốc, chuyển sang đường Đông Phương" Trương Dương vẻ mặt cứng đơ, giờ hắn như con rối, để mặc Mạch Phi giật dây sai khiến!

Tài xế taxi tay vẫn nắm chặt 3000 nguyên, vẫn chìm trong hưng phấn. Trương Dương bảo hắn làm gì hắn liền làm ngay. Lập tức, chiếc taxi tăng ga, luồn lách trái phải trong dòng xe cộ, như cá bơi trong nước vậy.

Không thể không nói, có thể làm tài xế taxi thì dù kỹ thuật lái có kém đến mấy cũng vẫn hơn mấy loại lái xe riêng. Việc này đương nhiên, người ta một ngày lái xe mười mấy giờ, cho dù là loại "đầu heo" mà mỗi ngày "luyện" như thế kỹ thuật còn tiến bộ, nữa là con người!

"Rẽ phải, lên cầu vượt!"

"Rẽ phải, lên cầu vượt!" Trương Dương chỉ có thể lặp lại lời Mạch Phi nói. Lúc này nếu lỡ nói hoặc làm gì chọc giận Mạch Phi đều rất nguy hiểm.

"Ở giữa cầu vượt dừng xe lại!"

Trương Dương từ trên taxi bước xuống, đứng trên cầu vượt nhìn xuống có thể thấy dòng xe cuồn cuộn như nước phía dưới.

"Nhảy xuống đi!"

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Trương Dương trong mắt ánh lên một tia giận dữ, bảo hắn nhảy vào giữa dòng xe cộ cuồn cuộn không có bất cứ vấn đề gì, nhưng thế tuyệt đối sẽ gây ra hỗn loạn. Dù sao thấy một người từ trên cầu vượt nhảy xuống mà không chết, khẳng định sẽ khiến cho người thường chú ý. Làm một cường giả phải cố gắng tránh làm cho người bình thường hỗn loạn.

"Lách cách!"

"......"

Lưng Trương Dương phát lạnh, hắn nghe có tiếng súng nổ trong điện thoại.

"Một phát này là cảnh cáo, nếu ngươi còn dám làm trái ý ta, viên đạn tiếp theo sẽ không bắn vào đất, mà là vào một thân thể mềm mại đó… Ha ha, Trương Dương, quên nói cho ngươi biết, súng trong tay ta là súng ngắm hạng nặng kiểu mới, sử dụng đạn cải tiến từ súng máy tấn công của trực thăng Apache Helicopter. Ngươi thử đoán xem, loại đạn này nếu bắn lên người kết quả sẽ thế nào?" Giọng nói Mạch Phi rất từ tốn, không giống như uy hiếp mà giống kiểu bình thản kể chuyện xưa vậy…

"Ta nhảy!"

Răng Trương Dương cắn chặt, khóe miệng chảy máu tươi, vừa dứt lời liền đi tới nhảy xuống…."Vụt!"…

"Phốc!"

"!"

"!"

Lại một loạt tiếng phanh xe chói tai vang lên. Sau đó là một loạt tiếng va chạm do xe húc vào đuôi nhau.

Chỗ này không phải là ngã tư đèn xanh đèn đỏ, tốc độ xe đi ở đây rất nhanh. Hơn nữa không ai nghĩ là sẽ có người nhảy từ trên cầu vượt xuống, nên trong lúc bất ngờ không đề phòng, đều phanh xe theo bản năng. Trên thực tế, Trương Dương sau khi chạm đất liền biến mất tăm không thấy bóng dáng. Điều này khiến cho người lái chiếc xe phanh đầu tiên còn tưởng mình ban ngày gặp quỷ, rõ ràng vừa có người nhảy vậy mà ở đầu xe không hề thấy cái gì…

Sự việc quái dị này khiến người tài xế toát hết mồ hôi lanh, về nhà liền sốt cao, mê sảng, mãi vài tuần mới khôi phục bình thường lại. Khi ông ta đem chuyện này đi kể cho người quen biết, thì tất cả đều không ai tin lời cả.

"Nói!" Trương Dương nhìn đoàn xe lộn xộn phía xa, trong mắt bắn ra một tia quang mang băng lãnh. T

"Trương Dương, đừng nóng giận. Trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi. Cứ kiên nhẫn, có nhìn thấy một cái siêu thị không?" Mạch Phi vẫn dùng giọng điệu nhẹ nhàng, nụ cười mang theo chút tà khí.

"Thấy, siêu thị Hoằng Phát"

"Đúng, đi qua đấy!"

Trương Dương không do dự bước tới. Hắn không dám nghĩ đến cảnh viên đạn 30 li bắn vào người cô gái nào cả.

"Nhìn thấy một chiếc xe địa hình màu đen không?"

"Có thấy!"

"Lên xe".