Đồ Thần Chi Lộ

Chương 437: Vu Cơ đau thương




Không có việc gì, chúng ta gặp một kẻ biến thái."

Lưu Bưu đặt A Trạch lên ghế salon rồi cũng xụi lơ nằm trên mặt đất. Lúc bình thường nếu bảo hắn cõng 10 A Trạch trên lưng cũng không vấn đề, nhưng hiện giờ hắn đã kiệt sức rồi. Nữ nhân kia công lực thâm hậu đến mức khủng bố, chỉ một chưởng nhẹ nhàng đã khiến cho hắn mất tất cả sức lực, giờ hai chân hắn vẫn còn đang phát run.

"Biến thái?" Mạch Phi sửng sốt.

"Bọn ta bị một nữ nhân bất ngờ phục kích. Bọn ta căn bản không biết ả. Đúng rồi, Lưu Bưu, các ngươi vì sao lại xuất hiện ở chỗ đó vậy?" Trương Dương đối với việc bọn Lưu Bưu đột nhiên xuất hiện rất là nghi hoặc.

"À, cái này…Ha ha…Mạch Phi hắn một mình ra ngoài hóng gió, bọn ta 3 người còn lại cũng rảnh rỗi tán gẫu rồi phóng xe đi dạo mát…Khụ khụ…là ta đưa ra ý kiến…" Lưu Bưu có chút ngượng ngùng nói.

"Ngươi đi ra ngoài một mình?" Ánh mắt Trương Dương trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào mặt Mạch Phi.

"Ta chỉ là đi hóng gió. Nữ nhân kia ta tuyệt đối không biết. Nếu ta biết một kẻ có thể đánh trọng thương 4 người bọn ngươi, thì ta còn tìm đến bọn ngươi làm gì?" Mạch Phi xoa tay nhún vai, ra vẻ vô tội!

"Ừ, giờ là thời điểm không ổn định, ngươi nên cẩn thận một chút!" Trương Dương gật đầu. Dựa theo tình lý mà phân tích, Mạch Phi không có khả năng liên quan đến nữ nhân kia.

"Đúng rồi, ngươi đi hóng gió sao lại tới tận chỗ đấy?" Trương Dương hỏi Lưu Bưu.

"Không phải, khi bọn ta đang lái xe vi vu, Tiểu Lý Tử đột nhiên nói ngươi đang gặp nguy hiểm. Ta đi theo hướng hắn chỉ phóng đến quả nhiên thấy ngươi!"

"À!"

Trương Dương không khỏi gật đầu, khó trách có thể đến đúng lúc như vậy. Nữ nhân kia ngay từ đầu phục kích hắn đã phát ra khí tức nguy hiểm làm cho Tiểu Lý Tử cảm ứng được.

Dù sao Tiểu Lý Tử cũng là một cường giả. Ngay trong thành thị có 2 cường giả giao chiến tuyệt đối có thể khiến hắn chú ý. Lại nói, Tiểu Lý Tử sống cùng hắn một thời gian cũng lâu, đối với khí tức của hắn cũng rất quen thuộc.

Nghĩ đến đây, Trương Dương không khỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm. Lúc nãy nếu như không có Tiểu Lý Tử, hắn tuyệt đối khó thoát khỏi kiếp số.

Mơ hồ bên trong dường như có một bàn tay đen đang khống chế hết thảy. Rất nhiều chuyện thoạt nhìn có vẻ ngẫu nhiên nhưng sự thực lại không phải thế.

Trương Dương lúc ấy dụ dỗ Tiểu Lý Tử gia nhập chính là muốn có 2 cường giả để có thể quan tâm giúp đỡ cho nhau. Không thể ngờ được lập tức có hiệu quả như vậy. Nếu không có Tiểu Lý Tử, chỉ dựa vào Lưu Bưu và A Trạch dù có đuổi đến nơi cũng chỉ là phí công. Chính thức khiến cho nữ nhân kia hao phí công lực chính là Tiểu Lý Tử. Rõ ràng sau khi chiến đấu với Tiểu Lý Tử, Trương Dương có thể cảm thấy thể lực ả giảm sút rất nhiều.

"Mạch Phi, ngươi đi nghỉ đi. Để ta giúp bọn hắn chữa thương."

"...... Ừm." Mạch phi chần chờ một chút rồi gật đầu.

"Lần sau nhớ kỹ, đừng rời khỏi phạm vi 100m khỏi ta" Trương Dương thản nhiên nói.

"Uh, nhớ rồi, các ngươi có cần gì giúp đỡ cứ gọi điện cho ta"

"Hắn đã ra ngoài bao lâu?" Nhìn Mạch Phi khuất sau cửa, sau khi nhẹ nhàng đóng cửa lại Trương Dương bèn hỏi Lưu Bưu.

"Không rõ, chẳng qua lúc bọn ta đi cứu ngươi thì hắn vẫn chưa về. Ở trên đường bọn ta cũng không thấy xe của hắn, có chuyện gì à?" Lưu Bưu hỏi.

"Không… nhưng ta cảm giác Mạch Phi này vẫn có gì đó rất lạ" Trương Dương vẻ mặt trầm ngâm nói.

"Ừm, ta cũng có cảm giác thế. Ánh mắt hắn rất tà khí, mỗi lần hắn nhìn ta đều khiến ta dựng cả tóc gáy lên… Thật đúng là lần đầu tiên có kẻ như vậy…" Lưu Bưu liên tục gật đầu nói.

"Được rồi, có gì sẽ tìm hiểu sau. Nếu hắn có mục đích gì sẽ sớm hành động thôi. Ngươi có cần ta trị thương giúp không?"

"Không cần, ngươi trị giúp hai tên kia đi. Ta còn chịu được, buồn ngủ quá…" Lưu Bưu đi đến giường, quần áo còn không cởi ra, đã lăn ra ngủ.

"...... Ngươi ngủ đi......"

Nhìn Lưu Bưu ôm chăn nằm ngủ trên giường, Trương Dương không nói gì. Tên này đối với việc luyện công dường như không thấy cố gắng mấy. Vốn lúc này đáng phải chữa thương thì hắn lại lăn quay ra ngủ. Đương nhiên việc này cũng liên quan đến thể chất của Lưu Bưu.

Trương Dương bắt đầu giúp Tiểu Lý Tử chữa thương.

Trương Dương khẽ lật tay, trên không trung hình thành một dòng lốc xoáy tụ lại, năng lượng thông qua lốc xoáy không ngừng tiến vào cơ thể Trương Dương. Từ từ, bàn tay Trương Dương phát ra quang hoa màu sáng, xen lẫn có màu đạm vàng lóe lên, dường như giống như ánh sao trên bầu trời vậy, ánh sáng không hề chói mắt.

Không thể nói "Tiên đạo mạn mạn" của Trương Dương có hiệu quả chữa thương rất tuyệt. Tầng ánh sáng nguyệt sắc kia lướt qua người Tiểu Lý Tử xong, các kinh mạch vốn bị đứt gãy trong người liền phục hồi lại. Rất nhanh, Tiểu Lý Tử đã tỉnh lại, tự ngồi xuống vận công trị liệu.

Nhưng thương thế của A Trạch thì nghiêm trọng hơn nhiều.

Khác với Tiểu Lý Tử, A Trạch chưa phải là cường giả. Tiểu Lý Tử là cường giả, thương thế chỉ cần Trương Dương hỗ trợ một chút là sau đó có thể tự mình chữa thương. Nhưng A Trạch lại không như vậy, thần kinh của A Trạch cứng cỏi vô cùng, điều này ngược lại khiến cho Trương Dương rất khó có cách điều trị.

Thời gian chầm chậm trôi qua…

Trương Dương từng chút từng chút tu bổ nội tạng và kinh mạch bị thương của A Trạch, nhân tiện giúp A Trạch mở rộng dung lượng của kinh mạch.

Đây là một quá trình phi thường mạo hiểm và cần cẩn thận từng chút, không thể có tí sai sót nào, nếu không sẽ tạo thành sự tiếc nuối cho cả đời của A Trạch.

Ngay khi Trương Dương giúp A Trạch chữa thương, trên đường Vũ Lăng ở thành phố C có một phòng khám tư nhân bị phá vỡ một lỗ lớn ở cửa, thủy tinh vỡ vụn rơi trên mặt đất, dưới ánh đèn đường mờ mờ tỏa ra ánh sáng mê người, giống như là bảo thạch quý giá vậy..

Bức rèm của phòng khám được kéo lên.

Là Vu Cơ.

Váy áo trên người Vu Cơ đã rách nát lắm rồi, cánh tay và bả vai áo đã mất hết, lộ ra cánh tay trắng trẻo giống như ngọc, nhưng giờ đây không sáng bóng mê người mà lại dính đầy máu tươi.

Trong không khí tràn ngập mùi nước sát trùng.

Miệng vết thương ở cánh tay trái, phía dưới bả vai. Miệng vết thương không dài, nhưng lại rất sâu. Thực ra cũng khó có thể dùng từ "sâu" để tả, bởi vì chỗ đó thực sự là thiếu đi một miếng thịt, có thể nhìn thấy cả xương trắng hếu, dị thường khủng bố.

Miệng vết thương thiếu thịt kia giống như một hồ nước khô cạn vậy, phía trên vẫn còn phủ một ít bùn đất màu đen. Bên cạnh vết thương rách miệng máu đã đông lại, nhưng chính giữa vẫn bầy nhầy thịt vụn, thỉnh thoảng vẫn trào máu đen ra, sủi bọt, có vẻ sẽ còn chảy máu tiếp…

Thực tế lần đánh lén này của Ngân Mị không thành công, bởi vì lấy tốc độ của Ngân Mị mà tập kích mục tiêu chỉ tạo thành thương tổn cỡ này, không thể nghi ngờ chính là thất bại.

Nhưng điều này đối với Vu Cơ mà nói là vô cùng nhục nhã. Đã chiến đấu cả ngàn trận, nhưng bị thương nặng bên ngoài thế này là lần đầu tiên!

Nữ nhân đều coi trọng vẻ bề ngoài, đây là điều không cần nghi ngờ!

Vu Cơ dùng nhíp gắp sạch thịt nát, sau đó dùng cồn rửa lại vết thương lần nữa, rồi dùng băng gạc băng lại.

Thân thể quyến rũ thon thả đó từ từ đứng lên, vết thương đau đớn khiến cho mặt Vu Cơ khẽ nhăn. Từ từ, ả cởi hết bộ váy áo rách nát trên người, lộ ra thân thể khiến người khác phải kinh tâm động phách, mặc chiếc áo dài trắng khám bệnh vào, sau khi bố trí đâu vào đấy, Vu Cơ bèn cầm chiếc điện thoại trên bàn làm việc lên.

"Đại hòa thượng!" Vu cơ gọi một cú điện toại.

"Vu Cơ...... Ngươi bị thương?" Trí tuệ lập trình kia hình như nghe được sự suy yếu trong giọng nói của Vu Cơ

"Giúp ta chuyển điện thoại đến Bệ hạ."

"Ok!"

"Ái Cơ, thế nào rồi?" điện thoại lập tức được chuyển, bên kia vang lên một giọng nam trầm.

"Bệ hạ, thất bại......"

"Nói cho ta biết trước, là vật gì?"

"Bệ hạ, nô tì không biết, bởi vì......"

"Trẫm mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, ngươi phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì bây giờ chỉ có cái trí tuệ lập trình kia mới có thể phá hỏng kế hoạch của chúng ta. Nếu Đại hòa thượng nói rất quan trọng thì tức là rất quan trọng thực sự. Ngươi phải biết rằng, hắn là trí tuệ lập trình, mỗi kế hoạch của hắn đều được thông qua hơn mười triệu lần tính toán mới ra được kết quả!" Giọng nam trầm kia vô cùng nghiêm khắc. Text được lấy tại Truyện FULL

"...... Bệ hạ yên tâm, thần thiếp nhất định hoàn thành nhiệm vụ!" Vu Cơ thấp giọng nói.

"Cạch!"

"Tút tút tút…"

Điện thoại đã gác máy, bên trong vang lên một loạt tiếng tút dài. Vu Cơ vẫn cầm điện thoại trên tay, dường như đã hóa đá. Trong cặp mắt yêu mị kia xuất hiện một sự đau thương.

Ả vĩnh viễn cũng chỉ là một công cụ của hắn, ngay cả lúc hắn đã thê thảm đến nông nỗi này, thân phận ả vẫn không có gì thay đổi.

Trong mắt nam nhân kia, trừ quyền lực cao nhất, không hề có thứ gì khác.

"Cạch!" Vu Cơ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng buông ống nghe. Mặc kệ thế nào, ả yêu hắn. Ả nguyện ý vì hắn mà trả giá hết thảy, dù cho hắn chưa bao giờ đối đãi với ả như với một phi tử, cho dù hắn chưa từng yêu ả…

Năm ngày!

Năm ngày là đủ rồi!

Sau năm ngày là có thể trở về bên cạnh Bệ hạ.

Vu Cơ nhẹ nhàng sờ sờ miệng vết thương, trong mắt ánh lên vẻ ngoan độc…