Kétttt!"
Một tiếng phanh xe kinh động lòng người vang lên, phía trước không đến 30 mét đột nhiên xuất hiện một chiếc xe có rèm che đang phanh gấp. Thân xe bị trượt đi một quãng, còn chưa kịp điều chỉnh, động cơ đã gầm lên đinh tai nhức óc, điên cuồng đâm tới Vu Cơ.
Nói thì dài, nhưng trên thực tế mọi chuyện chỉ trong nháy mắt, chiếc xe đã điên cuồng nhào tới trước mặt Vu Cơ…
Nhìn chiếc xe đâm tới với tốc độ bão táp, ánh mắt yêu mị của Vu Cơ đột nhiên híp lại chỉ còn một khe hở, song chưởng mở ra, cả người toát ra ngọn lửa màu xanh, khí thế ngập trời!
Chiếc xe BMW màu trắng càng ngày càng hiện rõ trong mắt ả!
Tới rồi!
Đột nhiên!
Hai cánh tay ngọc kia của Vu Cơ đột nhiên hướng về phía đầu chiếc xe đang lao tới như bão táp kia đánh tới. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, chiếc xe bị mạnh mẽ chặn đứng lại, động cơ đầu xe bị khí lưu cường đại nhấc lên, các mảnh vỡ, linh kiện bay tung tóe trên không trung…
Thân thể Vu Cơ bị lực va chạm cực mạnh của chiếc xe đẩy văng về sau mấy chục mét.
"Bùm!"
"Bùm!"
Một loạt tiếng động vang lên, cơn mưa linh kiện đã rơi xuống mặt đất. Đột nhiên sau đó không khí trở nên vô cùng im lặng, áp lực khiến cho lòng người phát sợ!
Trên đường quốc lộ, đầu chiếc xe gần như đã hoàn toàn nát bét, nhưng mặt sau mặc dù méo mó vặn vẹo vẫn có thể nhìn ra được hình dạng một chiếc xe, quả là kỳ tích!
"!"
"Khụ khụ......"
Chiếc cửa xe phía trước méo mó bị đá tung ra rơi xuống mặt đất. Một trận ho khan vang lên, từ trong buồng lái nhào ra một đại hán to lớn, là …Lưu Bưu! Lưu Bưu trên mặt toàn là máu tươi, bả vai còn găm thủy tinh vỡ, hiển nhiên va chạm kịch liệt vừa rồi đã tạo cho hắn tổn thương không hề nhẹ!
"!!"
Theo sát sau đó là hai cánh cửa vặn vẹo phía sau cũng bị đá văng ra. A Trạch cùng Tiểu Lý Tử cũng chật vật từ trên xe bò xuống.
"Trương Dương, thế nào?" Người hỏi chính là A Trạch.
"Không có việc gì...... Khụ khụ......" Trương Dương lau một chút máu tươi từ khóe miệng tràn ra. Vừa rồi khi chiếc xe lao tới va chạm mạnh, hắn mặc dù cố tránh đến chỗ lối đi bộ nhưng vẫn bị chân khí của Vu Cơ hình thành sóng xung kích chấn tới thân thể, lại một lần nữa tạo thành thương tổn đối với hắn.
"Xú bà nương, Bưu đại gia đến đây!"
Lưu Bưu nhìn thoáng qua Trương Dương, lau mấy vết máu trên mặt rồi đi nhanh về phía Vu Cơ. Mỗi bước đi của hắn khiến mặt đất đều bị chấn động, giống như có cả một đàn voi đi qua vậy.
Đây là phương pháp chồng chất công lực của Lưu Bưu. Trên thực tế, rất nhiều người thích trong quá trình tiếp cận đối thủ, vẫn từ từ đẩy cao khí thế và chiến ý của mình lên đến tột đỉnh.
Đột nhiên!
Lưu Bưu gầm nhẹ một tiếng, thân thể khổng lồ gập lại rồi đột nhiên phát lực, giống như một viên đạn pháo bắn tới phía Vu Cơ. Bởi vì tốc độ quá nhanh nên tạo thành một trận cuồng phong trên không trung, đánh thẳng tới thân thể mềm mại khêu gợi kia của Vu Cơ!
Nhìn thân thể cường tráng giống như một chiếc xe tăng của Lưu Bưu, trong mắt Vu Cơ léo lên một vẻ cười lạnh coi thường, đối thủ quá yếu!
Cười lạnh!
Ra tay!
Gần như cùng thời điểm, cánh tay ngọc mềm mại kia giống như u linh trong bóng đêm, quỷ dị khó lường xuất hiện đánh thẳng vào ngực của Lưu Bưu!
!!!!
Một âm thanh trầm đục vang lên, vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ mà giờ Lưu Bưu đã như bao cát nằm gục dưới đất, trên mặt đường bê tông tạo thành một vệt nứt nẻ như mạng nhện…
Ngay khi Lưu Bưu ra tay, A Trạch đồng thời cũng động. Lúc mà thân thể Lưu Bưu bị đánh bay ra, thân thể A Trạch đột nhiên chuyển hướng, lách khỏi thân thể khổng lồ của Lưu Bưu đang bay ngược lại, một đạo hàn quang xuất hiện từ trong hư không!
Đao của A Trạch!
Một đao sấm sét giống như ánh chớp!
Một đao nhanh hơn điện!
Sát khí tràn ngập trên không trung, không khí dường như trở nên rét lạnh!
"Ô!"
Nhìn đao mang xuất hiện của A Trạch, trên mặt Vu Cơ hiện lên một vẻ kinh ngạc. Đao này dĩ nhiên lại có thể phá hộ thể chân khí của ả.
Tốc độ thật nhanh!
Giống như điện quang, một đôi cánh tay ngọc mở ra, bàn tay xoay lại, một tầng ngọn lửa màu xanh xuất hiện, từ lòng bàn tay xuất ra hai đạo hồ tuyến màu xanh sắc bén.
"Xẹt!" hai thân thể di động cực nhanh bởi vì tốc độ quá cao khiến cho không khí sinh ra tiếng ma sát kịch liệt.
Sau khi hai người tách ra, khoảng cách không đến 3 mét, đột nhiên đứng khựng lại, giống như 2 bức tượng điêu khắc vậy.
Hai người quay lưng về phía nhau, không khí dường như bị đốt cháy vậy.
"Kịch!" một tiếng, A Trạch quỳ một chân xuống đất, một tay chống xuống đất, khóe miệng điên cuồng trào máu tươi.
A Trạch mặc dù không phải là cường giả, nhưng đao pháp của hắn khiến cho Vu Cơ phải kinh ngạc. Mặc dù đối với Vu Cơ khó có thể tạo thành thương tổn thực chất nào, ngược lại trong nháy mắt giao kích vừa rồi, A Trạch đã bị chân khí hùng hậu của Vu Cơ làm cho bị thương.
Ở giữa Vu Cơ và Trương Dương vẫn còn có một người!
Tiểu Lý Tử.
Tiểu Lý Tử mặt mày rất nghiêm trọng. Đây là lần đầu tiên kể từ khi ra xã hội đến giờ hắn có vẻ nghiêm trọng như vậy. Nữ nhân này gây cho hắn áp lực tinh thần vô cùng cường hãn, dường như cả cục diện ở đây đều dưới sự khống chế của ả.
"Đông!"
"Đông!"
Vu Cơ không thèm nhìn A Trạch đang nửa quỳ trên mặt đất sau lưng ả. Ả không cần nhìn, bởi vì thằng nhãi này đã mất đi sức chiến đấu, hắn có thể sống sót cũng đã là kỳ tích rồi. Vu Cơ rất khó tưởng tượng ra một cao thủ bình thường lại có thể giao thủ với ả một chiêu mà không chết. truyện được lấy tại Đọc Truyện
Vu Cơ đi giày cao gót, tiếng giày chạm trên mặt đường bê tông phát ra âm thanh dễ nghe. Nhưng âm thanh này trong tai Tiểu Lý Tử lại giống như búa tạ ngàn cân đang đập vậy, mỗi tiếng động đều làm máu trong người hắn chấn động, trái tim đập nhanh hơn.
Tinh thần lực cường đại phô thiên cái địa!
Bất kể đối diện cao thủ hay là người thường, Vu Cơ cũng không hề lơi lỏng. Mấy ngàn lần kinh nghiệm chiến đấu đã cho ả biết, bất kể thứ coi thường lơi lỏng nào đều chỉ mang đến tai nạn cho bản thân.
Ánh mắt yêu mị của Vu Cơ nhìn chằm chằm vào Tiểu Lý Tử. Ả cảm giác người này không phải là hai đứa hồi nãy có thể so sánh được, cả người này tản ra một hơi thở cực độ nguy hiểm.
Vu Cơ cảm giác được cánh tay mình có chút mệt mỏi. Liên tục công kích làm cho ả cảm giác thấy thể lực của mình bị suy yếu nghiêm trọng. Đặc biệt là lần cuối cùng vừa rồi cùng với thiếu niên dùng đao kia, dù chỉ va chạm một lần nhưng cũng đã tạo thành tổn thương tương đối lớn đối với ả. Đao của thiếu niên kia quả là quỷ dị, tựa như có thể phá vỡ nội gia chân khí, chỉ va chạm trong nháy mắt mà ả cảm giác da thịt như bị cắt đứt…
Đương nhiên, Vu Cơ vẫn tin ả có thể xử lý mỗi người ở chỗ này!
Tiếng giày cao gót vẫn vang lên, Vu Cơ càng ngày càng tiến lại gần. Mắt Tiểu Lý Tử hơi khép lại, đây chắc chắn sẽ là một kích kinh thiên động địa, long trời lở đất.
10 mét!
Tiểu Lý Tử đột nhiên mở hai mắt, trong mắt hào quang bộc phát.
Sau một tiếng thét lớn, thân thể hắn như lưu tinh vọt tới, tất cả các thứ khác chỉ là dư thừa, hữu hiệu nhất chính là dùng thân thể mình công kích. Giống như phương pháp nguyên thủy nhất dùng tay chân va chạm trực diện để giành thắng lợi.
Biện pháp nguyên thủy nhất cũng là biện pháp hữu hiệu nhất. Ở trong lúc chiến tranh, lợi dụng thân thể dùng tốc độ đánh tới là một thủ đoạn vô cùng thông dụng. Ở bên trong thiên quân vạn mã, các đại tướng có thể tung hoành vô địch đều là dựa vào lực trùng kích của chiến mã và vũ khí để chém chết đối thủ.
Phía sau lưng Tiểu Lý Tử, bởi vì hai chân dùng sức quá độ nên lưu lại cả một cái hố sâu. Mỗi bước đều lưu lại hố sâu nối tiếp nhau, xung quang hố nhỏ là các vệt rạn nứt như mạng nhện, từ đấy có thể nhìn ra được lực đánh vào của Tiểu Lý Tử có bao nhiêu cường hãn…
Đột nhiên một đôi song chưởng bọc trong ngọn lửa màu xanh xuất hiện từ trong hư không hiện ra trước mặt Tiểu Lý Tử.
"Bùm!"
Một tiếng động như trời đất sụp đổ vang lớn, không khí chấn động như có một vụ nổ bom vậy. Cát đá tung bay, bê tông mặt đường trong phạm vi 20 mét xung quanh đều bị vỡ vụn, vết rạn nứt sâu không lường được, nhìn giống như một đám bò sát ngoằn ngoèo trên đường, vô cùng ghê người!
"Phốc!"
"Phốc!"
Lực va đập cực lớn khiến thân thể Tiểu Lý Tử bay lên không trung, liên tiếp phun ra 2 ngụm máu tươi. Mưa máu trên không trung phiêu đãng tràn ngập, mùi huyết tinh càng ngày càng đặc hơn.
"Bùm!" một tiếng vang lên, Tiểu Lý Tử đập mạnh xuống đất, không nhúc nhích nữa…
Bốn người đều đã bị đánh thành trọng thương, tình hình chiến đấu thảm thiết chưa từng có. Vu Cơ cảm giác bước chân mình loạng choạng, ánh mắt có chút hoa lên. Lần va chạm vừa rồi khiến cho lục phủ ngũ tạng của ả như lộn tùng phèo lên vậy.
Vu Cơ ác liệt cắn đầu lưỡi một cái để tỉnh táo lại.
Không thể thất bại trong gang tấc!
Vu Cơ tin tưởng, thứ có thể để cho một trí tuệ lập trình coi trọng như vậy chắc chắn rất quan trọng!
Thời gian dừng lại, yên tĩnh đến đáng sợ......
A Trạch đến giờ vẫn nửa quỳ, miệng vẫn không ngừng trào máu tươi, nhuộm đỏ cả một mảng đất trước mặt. Tiểu Lý Tử lẳng lặng nằm nghiêng không nhúc nhích, rõ ràng đã hôn mê bất tỉnh. Còn Lưu Bưu đâu? Lưu Bưu thân thể khẽ động, "Răng rắc" một loạt tiếng xương khớp kêu lên, thân thể hùng vĩ của Lưu Bưu đã từ từ đứng dậy.
"Con quỷ nhỏ, còn có Bưu đại gia ta!"
Lưu Bưu cả người đẫm máu, giọng nói khàn khàn, thần thái vô cùng dữ tợn, giống như ma quỷ dưới địa ngục vậy!
Trên thực tế, Lưu Bưu đã đến tình trạng kiệt sức rồi. Mặc dù chỉ tiếp xúc trong nháy mắt, nhưng hai người căn bản không phải chiến đấu cùng một cấp bậc. Hiện tại cơ thể hắn đã không còn cảm giác gì, thân hình khổng lồ là vậy nhưng đôi chân hắn không nghe theo khống chế nữa, đang run rẩy rất khẽ…