Đồ Thần Chi Lộ

Chương 418: Tử đạn




Đúng, trình độ thư pháp của Trần Hành Trường rất cao, đã đạt đến cấp đại sư. Nếu như Trần Hành Trường lấy Thái Kinh làm vật dẫn, lấy Nhan Chân Khanh làm xương, tôi nghĩ Trần Hành Trường dù là làm quan hay làm người, hoặc là thư pháp đều có thể đạt đến cảnh giới đại sư. Một người nếu như có thể lựa chọn hoặc lưu danh thiên cổ cùng tiếng xấu muôn đời. Không thể nghi ngờ sẽ lựa chọn lưu danh thiên cổ. Đương nhiên nếu như không thể lựa chọn, vậy tiếng xấu muôn đời cũng là một sự lựa chọn"

Nhìn màn mưa bụi lất phất trong đêm, ánh mắt Trương Dương vô cùng thâm thúy.

"Cậu có lựa chọn rồi sao?" Trần Hành Trường thở dài một tiếng. Hắn cũng cảm thấy điều này hơi khó hiểu.

"Không có, đúng tôi xuống đây, tôi muốn yên tĩnh một mình"

"Được"

Trần Hành Trường không đi ngay, nhìn đến khi Trương Dương biến mất mới khởi động xe.

Cả tối hôm đó, Trần Hành Trường nghĩ không biết mình có phải nằm mơ không. Sáng sớm tỉnh dậy, hắn chạy đến gốc cây đó, khi một lần nữa nhìn thấy cành héo úa, Trần Hành Trường mới tin mình không phải đang nằm mơ.

Đã bốn giờ sáng, Trương Dương một mình đi trên phố. Text được lấy tại Truyện FULL

Gian hùng.

Kiêu hùng!

Anh hùng!

Lưu danh thiên cổ, tiếng xấu muôn đời.

Những từ đó mãi quanh quẩn trong đầu Trương Dương. Đạo lý đều đã nói khi một chuyện rơi vào đầu mình, không phải mỗi một người đều có thể làm được. Quý tộc thành.

Gần như là một loại trực giác, Trương Dương ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn đường sáng rực hắn thấy ba chữ màu vàng.

Thấy ba chữ lớn màu vàng này, Trương Dương cười khổ, trong vô thức hắn đã đi trên con đường dẫn tới cửa Quý tộc thành.

Có người.

Nhìn qua rèm cửa sổ có thể mơ hồ thấy ánh đèn màu vàng, có thể khẳng định Quý tộc thành có người.

Trương Dương đã từng làm ở Quý tộc thành, biết quy luật nơi này. Bởi vì Quý tộc thành ở trên một con phố phồn hoa. Suốt hai tư tiếng đều có bảo vệ và hệ thống giám sát. Cho nên bên trong không cần có người phải trực. Quý tộc thành có quy định hết giờ nhân viên phải kiểm tra các thiết bị điện, tắt hết nguồn điện.

Hiển nhiên đó là Vương Yến.

Bây giờ người còn có thể tiến vào Quý tộc thành chỉ có Vương Yến.

Gần như là một động tác vô thức, Trương Dương đẩy cửa tiến vào. Cửa khóa, nhưng không làm khó được Trương Dương. Chân khí Tiên Đạo Mạn Mạn hơi vận chuyển, nhẹ nhàng dùng sức, ổ khóa đã mở ra.

Tầng một không có ai.

Trương Dương lên tầng hai.

Cửa kính trên tầng hai mở ra, ánh đèn sáng ngời phát ra từ nơi này chiếu xuống tầng một.

Trương Dương nhẹ nhàng đi vào cửa kính tự động.

Tất cả các bóng đèn trong phòng đều bật, im ắng, làm cho người ta cảm thấy áp lực nặng nề.

Không thấy Vương Yến.

Trương Dương từ từ đi tới, mới phát hiện ra Vương Yến đang nằm ngủ trên ghế. Vương Yến mặc một chiếc vest ngắn, một chiếc quần jean lửng hở chân, lộ ra vòng eo thon nhỏ trắng nõn. Chân hơi co quắp lại nằm trên ghế.

Hiển nhiên nàng hơi lạnh, muốn chui cả người vào trong khe hở của ghế.

Những sợi tóc mềm mại của nàng rơi trên mặt, lộ ra cái mũi trắng nõn và xinh xắn, đôi tay ngọc, một tay để gối đầu, một tay đặt trên ngực, che đi khe rãnh kinh tâm động phách.

Trương Dương không đánh thức nàng, cầm lấy một chiếc chăn trên giường nhẹ nhàng đắp lên người nàng. Hắn ngồi xổm bên cạnh nàng, mặt nàng bị những sợi tóc bao trùm nên chỉ có thể nhìn thấy cái mũi.

Một lúc sau, Trương Dương khẽ thở dài đứng lên, quay đầu lại nhìn bức thư pháp trên tường.

Đại tần thiết giáp như vân.

Không hiểu sao Trương Dương lại nghĩ đến người đàn ông trung niên tóc dài trong dị không gian, nhớ đến mấy chục đại hán mặc áo giáp.

Nghĩ đến đây, Trương Dương không khỏi cười khổ. Có nhiều lúc sức tưởng tượng của mình thật phong phú. Người ngoài hành tinh đến trái đất không có gì ngạc nhiên. Nhưng người trái đất nếu muốn tiến vào dị không gian hiển nhiên là không có khả năng. Dù sao nền khoa học kỹ thuật của trái đất không thể làm được.

Mặc dù khoa học kỹ thuật trái đất đã phát triển cực nhanh trong gần trăm năm qua, nhưng vẫn chưa thể tự do ra vào không trung. Trước mắt loài người vẫn chưa thể ra khỏi Thái Dương hệ. Từ trái đất đến mặt trăng đã phải chuẩn bị rất phức tạp. Bao năm qua, loài người lên được mặt trăng có thể đếm trên đầu ngón tay.

Đột nhiên.

Trương Dương nghĩ đến một vấn đề. Nếu như người đàn ông trung niên tóc dài là loài người đi ra, mình có cho bọn họ tiến vào không.

Trương Dương giật mình.

Tại sao mình lại có suy nghĩ kỳ quái đó?

Tại sao mình lại xuất hiện sự lựa chọn đó trong đầu?

Chẳng lẽ trong vô thức của mình không muốn cho người này tiến vào...

Trương Dương cảm thấy cả người ướt đẫm.

Tại sao?

Tại sao?

Tại sao lại sinh ra suy nghĩ này?

Chẳng lẽ bởi vì đối phương mạnh hơn cường giả?

Chẳng lẽ bởi vì võ công của người đó cao hơn mình? Mình cảm thấy sợ, vì sự sợ hãi của mình nên mới không muốn.

Trương Dương đi nhanh ra ngoài cửa. Hắn không muốn nhìn bức thư pháp kia nữa. Bức thư pháp đó mang đến áp lực rất lớn mà hắn không thể nói thành lời. Áp lực đó không đâu không có. Bức thư pháp đó làm cho người ta một cảm giác khác với sát khí mãnh liệt của Đại Hà, mà là một cảm giác quyền khuynh thiên hạ.

"Trương Dương"

Đột nhiên cả người Trương Dương cứng đờ lại, tay hắn đã đặt trên ổ khóa. Nhưng giọng nói dịu dàng của Vương Yến làm cho cả người hắn như hóa đá.

"Trương Dương, là anh sao?" Trên tầng, Vương Yến hình như đang đi giầy.

Thân hình Trương Dương hơi run, từ từ dùng chân khí mở cửa, cửa mở ra, không một tiếng động biến mất ở ngoài cửa. Vương Yến từ trên tầng hai xuống, nàng bật đèn, tầng một sáng trưng.

Vương Yến đi đến cạnh cửa kính, nhìn thoáng qua ổ khóa đã bị di chuyển, nàng không khỏi kích động, vội vàng mở cửa kính....

"Trương Dương, Trương Dương, em biết là anh mà. Anh ra đi. Anh ra đi...."

"Trương Dương, em biết là anh...."

"Đi ra...."

"Hu hu... anh ra đi...."

Vương Yến hét lớn, giọng nói khàn khàn rất đau đớn. Nhưng ngoài mấy bảo vệ nghe thấy tiếng nàng chạy tới, trên đường không có một ai. Rốt cuộc Vương Yến không khống chế được bản thân, ngồi trên đường che mặt khóc.

Đám bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng không nói gì, im lặng lui lại. Mỗi một nhân viên quản lý ở đây đều biết bà chủ của Quý tộc thành có tính cách rất quái, tính tình nóng nảy, tốt nhất không nên dây vào. Có ai mới đến đều được mấy người có kinh nghiệm nhắc nhở.

"Trương Dương...."

"Trương Dương.... tại sao em muốn gặp anh? Tại sao?"

"Tại sao anh lại tới?"

"Tại sao?"

Vương Yến cúi đầu khóc. Đột nhiên qua kẽ tay nàng thấy một đôi giày da mới cứng.

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt làm cho nàng nhớ nhung cả ngày lẫn đêm. Vương Yến không thể khống chế được tâm trạng của mình nữa, nàng bật dạy, ôm chặt lấy thân thể cao to đó. Chỉ ôm cơ thể này, mới làm cho nàng cảm thấy rất an toàn.

"Em biết anh tới mà, em biết" Vương Yến vui đến độ phát khóc.

Trương Dương không biết nói gì. Hắn cuối cùng không nhịn được mà phải rời khỏi tấm biển kia. Từ đầu đến cuối hắn vẫn nhìn Vương Yến.

Nghe Vương Yến khóc, tim hắn như có đao cắt.

"Em biết, em biết anh đã đến tỉnh hội. Em biết anh sẽ đến Quý tộc thành tìm em. Mấy hôm nay, cứ đến tối là em lại chờ anh ở đây. Anh biết không?" Vương Yến lẩm bẩm nói.

Trương Dương khẽ vỗ vai nàng, hắn chỉ có thể dùng cách này mà an ủi nàng.

Hai người dán sát vào nhau đi vào Quý tộc thành.

Trên thực tế cả người Vương Yến đều dựa vào Trương Dương, ôm lấy tay Trương Dương như sợ hắn đột nhiên biến mất vậy.

Ngồi trên ghế, cảm nhận thân thể Vương Yến hơi lạnh, Trương Dương lấy chăn khoác lên người nàng.

"Vừa nãy sao không đánh thức em?" Vương Yến để cho Trương Dương khoác chăn lên người mình, dựa đầu vào người Trương Dương không chịu xuống.

"Anh thấy em đang ngủ ngon nên không đánh thức em"

Trương Dương điều chỉnh vị trí một chút làm cho lưng quay về phía bức thư pháp. Bức thư pháp đó làm cho hắn cảm thấy khẩn trương. Hắn phát hiện võ công mình càng cao, áp lực của bức thư pháp đó mang đến cho hắn càng lớn.

Đó chỉ là một bản in, nếu là bản gốc không biết sẽ có cảm giác như thế nào.

Đột nhiên Trương Dương rất muốn thấy bản gốc bức thư pháp này.

"Trương Dương, tại sao em không quên được anh?" Vương Yến cắt ngang dòng suy nghĩ của Trương Dương.

"Em vẫn cố quên anh. Nhưng càng muốn quên lại càng nhớ. Anh sao lại hành hạ em như vậy. Trương Dương, em không thể kiềm chế mình. Em không thể quên anh. Cả ngày em đều nhớ đến anh. Mặc dù chúng ta ở bên nhau không lâu. Nhưng những lúc bên anh luôn chiến trọn tâm trí em. Trương Dương, anh là ma quỷ, ma quỷ"

Mắt Vương Yến khẽ khép lại, không ngừng lẩm bẩm, cơ thể mềm mại khẽ nhúc nhích trong lòng Trương Dương, làn da lạnh như băng trở nên nóng bỏng.

"Anh biết nguyên nhân" Trương Dương cười khổ nói.

"Anh biết nguyên nhân?" Vương Yến ngẩn người.

"Đúng" Trương Dương bất đắc dĩ nói.

"Nói cho em biết" Mắt Vương Yến sáng rực lên.

"Võ công"

"Anh học xong Tiên Đạo Mạn Mạn?" Vương Yến mở to mắt, giãy dụa ngồi lên người Trương Dương. Bởi vì quần áo lộn xộn nên lộ da thịt tuyết trắng. Trương Dương hoa cả mắt.

"Không được nhìn" Vương Yến thấy Trương Dương thừ ra, không khỏi đỏ mặt, vội vàng sửa lại quần áo.

"Em cũng biết Tiên Đạo Mạn Mạn?"

"Tại sao em không biết. Vương Phong là anh họ của em mà" Vương Yến trừng mắt nhìn Trương Dương một cái. Vẻ hờn dỗi đó làm cho tim Trương Dương đập mạnh. Không thể không nói Vương Yến không giống các cô gái khác, ngây thơ mà đầy quyến rũ.

"Ồ, anh biết...." Trương Dương cúi đầu trầm ngâm. Hắn mơ hồ cảm thấy điểm mấu chốt. Nhưng hắn lại muốn né tránh điểm mấu chốt đó.

"Em hỏi anh, anh có phải học xong Tiên Đạo Mạn Mạn?" Vương Yến kích động nói.

"Ừ, bảy thành"

"Oa, vậy anh rất lợi hại, đúng không?" Tay Vương Yến vung lên, trong tay thêm một khẩu súng, tay lại vung lên một cái, ống giảm thanh đã nằm trong tay nàng.

"Em... em... làm gì?"

Trương Dương thấy Vương Yến lắp ống giảm thanh, rất sợ.

"Hi hi, mẹ em nói, nếu học xong hai thành võ công Tiên Đạo Mạn Mạn, có thể ngăn cản được đạn"

"Em...."

Nhìn Vương Yến giơ nóng súng lên. Trương Dương lạnh hết sống lưng, tóc gáy dựng đứng. Tiên Đạo Mạn Mạn đột nhiên bộc phát, năng lượng hội tụ. Gần như là một bản năng tay hắn vung lên không trung, tạo thành một mảnh tàn ảnh.

"!"

"!"

"!"

Bảy tiếng súng liên tiếp vang lên, trong phòng đầy mùi thuốc súng. Vương Yến quỳ gối trên ghế, đôi mắt to trong suốt nhìn Trương Dương, đôi mi không ngừng chớp chớp, nàng rất sung sướng