Cuối cùng.
Trong tâm trạng kích động của Trương mẫu, đoàn xe từ từ tiến đến cửa Hán khu. Lúc này trước cửa đã thay mấy bảo vệ khác, cánh cửa inox hư hỏng đã được dọn đi, mấy công nhân đang nắp cổng mới. Trước cửa dùng mấy hộp nhựa ngăn cản xe cộ lưu thông.
Đám bảo vệ này đều những người đang trong giờ nghỉ được gọi ra. Mặc dù giám đốc Hoàng quyền lực khuynh đảo trong Hán khu, nhưng trong đó vẫn có phó giám đốc, tuyệt đối không thể nào bởi vì giám đốc Hoàng bị bắt khiến cho sản xuất đình trệ.
Đám bảo vệ này không biết chuyện gì đã xảy ra bởi vì người tham gia vụ việc chưa về. Lúc đó khi Trương Dương và giám đốc Hoàng gây chuyện với nhau, mặc dù có rất nhiều người quan sát nhưng phần lớn đều bị đám côn đồ và cảnh sát đuổi ra xa, căn bản không biết chuyện cụ thể là như thế nào. Bây giờ đám bảo vệ đang tụ tập phân tích một vài tin tức, đoán về các khả năng có thể xảy ra.
"Xin lỗi...."
"Tiểu Liêu, để chúng tôi vào" Trương mẫu thò đầu ra. Trương mẫu đã làm nhiều năm ở Hán khu, gần như mỗi một bảo vệ đều biết bà.
"Hả, cô Lan.... cô cô... con trai cô bị bắt vào cục cảnh sát mà, sao lại?" Bảo vệ lắp bắp nói.
"Không có gì, chúng tôi không phải đều đã về đến đây sao. Cậu nhìn xem, đây là xe của con trai tôi, gọi là B gì đó...."
"BMW"
"Đúng đúng, BMW, xe hàng hiệu của nước Mĩ"
"Là sản phẩm của nước Đức" Trương Diệu Căn bổ sung. Mặt Trương Dương nóng lên.
"Tôi không cần biết nó là của nước Mĩ hay nước Đức, chỉ cần là BMW là được rồi. Vừa nãy Đao Ca kia nói là BMW, nhất định là BMW" Trương mẫu hiển nhiên bị Trương Diệu Căn làm mất mặt lên tức giận. Trương Diệu Căn lập tức câm miệng. Trương Dương thấy thế toát mồ hôi. Nhiều năm như vậy mặc dù bố hưởng thụ hết mọi đãi ngộ của đàn ông, nhưng rất nhiều lúc vẫn ở thế yếu.
"Cô Lan, vừa nãy ông chủ tới, hơn nữa đang họp điều tra chuyện hôm nay. Hơn nữa cũng mang băng ghi hình theo. Các người cẩn thận một chút" Mấy bảo vệ dọn chướng ngại vật đi.
"Tôi không cần biết ông chủ này, ông chủ nọ, tùy. Chúng tôi không làm việc ở đây nữa" Trương mẫu tùy tiện nói.
"Ai nói chúng ta không đi làm? Chúng ta đã ký hợp đồng" Trương Diệu Căn nói thầm một câu, đáng tiếc giọng nói nhỏ đến mức chỉ có mình ông nghe được.
"Ha ha, con trai chúng ta đã phát tài, tự nhiên không việc gì phải ở lại đây mà chịu thua thiệt"
"Hắc hắc...."
Trong ánh mắt hâm mộ của đám bảo vệ, đội xe từ từ tiến vào khu nhà ở dành cho công nhân. Mấy công nhân một lần nữa được hưởng đãi ngộ như ngôi sao. Mấy vệ sĩ da đen rất cẩn thận mở cửa xe cho bọn họ, nụ cười đầy mặt làm cho mấy nữ công nhân như muốn bay lên, giống như mình đã biến thành công chúa vậy.
Đội xe tiến vào khu nhà, dừng lại ở trước sân, ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Rất nhiều công nhân đang nghỉ đều tập trung lại đây xem náo nhiệt. Lần đầu tiên bọn họ thấy có nhiều xe con chạy vào khu nhà dành cho công nhân như vậy, hơn nữa còn có hai mươi vệ sĩ da đen cao lớn. Người nước ngoài ở Trung Quốc bây giờ mặc dù rất nhiều, nhưng so sánh với người dân Trung Quốc thì vẫn rất ít. Một lần nhìn thấy hai mươi người da đen cũng không dễ dàng gì.
Trương mẫu không ngừng mỉm cười vẫy vẫy tay giống như một người áo gấm về làng vậy. Trên mặt đám công nhân có những biểu hiện khác nhau, có người cười nịnh nọt, có hâm mộ, có ghen ghét, lại gần.
Tóm lại dù là vẻ mặt nào Trương mẫu cũng vui.
Trương mẫu hẹn mấy nữ công nhân tối đi ăn, mấy nữ công nhân lập tức vội vàng chạy về phía công xưởng, sắp hết giờ rồi. Mọi người lúc đi chỉ là xin nghỉ tạm thời, nhưng vẫn phải đi an bài một chút công việc.
"Sao thế?" Trương Dương xuống xe thấy Tiêu Di Nhiên vẻ mặt buồn bã không vui.
"Không có gì" Tiêu Di Nhiên cười gượng, nhưng nhìn là biết nàng đang cố ra vẻ.
"Vào rồi nói"
Bởi vì phòng quá nhỏ nên Trương Dương bảo hai mươi vệ sĩ đứng chờ ở dưới, mấy người lên tầng.
Sau khi vào phòng, Trương mẫu lập tức kiểm tra đống quà tặng. Hiển nhiên bây giờ bà đã tin lời Lưu Bưu nói, vòng tay kia tuyệt đối là hơn hai mươi ngàn. Cho nên Trương mẫu bây giờ cầm vòng ngọc cũng rất thận trọng, vô cùng cẩn thận sợ làm rơi sẽ hỏng mất.
"Tiểu Lưu, lần sau đừng mua món quà quý như vậy, hơn hai vạn" Trương mẫu giơ vòng ngọc lên chỗ có ánh đen, đau lòng nói.
"Lan mẫu, tiền là gì chứ ạ, có tiền thì tiêu, lần sau bác muốn gì cứ nói cho cháu một tiếng. Cháu sẽ mua cho bác. Dát dát...." Lưu Bưu bây giờ đã rất thích Trương mẫu, gọi là Lan mẫu. Lưu Bưu cảm thấy Trương mẫu rất giống mẹ mình. Chẳng qua chỉ có một điều khác là Trương mẫu dịu hiền hơn bà mẹ bạo lực của mình nhiều. Hơn nữa địa vị của bố mình và bố Trương Dương là hoàn toàn khác nhau.
"Hì hì, quá lãng phí, quá lãng phí, ai, vòng cổ này lớn như vậy, đeo thế nào được?" Trương mẫu cầm vòng cổ bằng vàng mà A Trạch tặng, vẻ mặt hưng phấn, tuy nói vậy nhưng đã đeo lên cổ.
Thấy phòng khách bị mẹ vứt các hộp quà khắp nơi, Trương Dương nháy mắt với Tiêu Di Nhiên, hai người đi vào phòng trong.
Sau khi vào phòng, Tiêu Di Nhiên cúi đầu ngồi trên giường, vân vê tà áo, nàng đang có rất nhiều tâm sự.
"Di Nhiên, em không vui sao?" Trương Dương đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng, hai tay nắm chặt tay nàng, nói.
"Không có" Tiêu Di Nhiên lắc đầu.
"Anh nhìn ra được mà, tại sao?"
"Thật không có mà"
"Nói đi, anh không thích em giấu anh" Trương Dương nhìn thẳng vào mắt Tiêu Di Nhiên, vô cùng thâm thúy.
"Trương Dương, em rất sợ" Hàng lông mi dài của nàng chớp lên, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
Trương Dương không nói gì, trong phòng trầm lắng đầy áp lực. Trương Dương lập tức hiểu ra, Tiêu Di Nhiên bởi vì thấy đám Đao Ca nên nghĩ đến anh trai của nàng là Tiêu Viễn Hành. Tiêu Di Nhiên mặc dù không là xã hội đen, nhưng anh của nàng đã tham gia từ nhỏ. Nàng đã thấy đám Đao Ca. Tự nhiên nàng hiểu rõ thân phận của Trương Dương lúc này.
Không thể nghi ngờ, lo lắng của nàng có lý. Mà hắn lại không thể nào hứa hẹn cái gì.
Nếu như tiến vào, vậy phải hiểu sẽ bị người giết. Tiêu Viễn Hành hiểu điều này, Trương Dương cũng hiểu.
"Trương Dương, chúng ta tìm một chỗ ẩn cư, có được không?" Tiêu Di Nhiên nắm chặt tay Trương Dương.
"Di Nhiên, sẽ có một ngày như vậy, nhưng không phải bây giờ" Trương Dương nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng. Hắn cảm nhận được tình cảm của nàng.
"Vì sao không phải là bây giờ?" Trong mắt nàng hiện lên một tia thất vọng.
"Rất khó nói, rất phức tạp, ngay cả anh cũng không thể nói rõ. Bây giờ anh rất mơ hồ, hình như có một lực lượng rất lớn đang đẩy anh tiến lên. Anh muốn thoát khỏi lực lượng đó. Đương nhiên đây không phải điều quan trọng nhất, em còn nhớ câu nói trong phim Spider Variant không?"
"Hả"
Một người có lực lượng lớn đến đâu vậy sẽ có từng đó trách nhiệm. Anh bây giờ không thể nào trốn tránh, rất có thể dù anh muốn trốn tránh cũng không được. Anh có một dự cảm mãnh liệt, anh đã tiến vào trung tâm cơn gió lốc. Chỉ là anh không biết bao giờ cơn lốc này bộc phát mà thôi"
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Tiêu Di Nhiên cảm thấy đầu mình trở nên hỗn loạn.
"Em xem"
Trương Dương bỏ găng tay ra, ngón tay vô danh đưa ra, từ từ, từ từ một cảnh quỷ dị hiện ra trước mặt Tiêu Di Nhiên. Chỉ thấy ở giữa bàn tay, một quả cầu thủy tinh trong suốt to như ngón tay cái bay trong không trung, dưới ánh mắt hoảng sợ của nàng, quả cầu càng lúc càng đến gần, phát ra ánh sáng bảy màu trong căn phòng.
Từ từ, quả bóng bay lên không trung, đã to như quả bóng đá, hơn nữa còn không ngừng to lên. Thoạt nhìn càng lúc càng nặng, nhưng quỷ dị là nó vẫn lơ lửng trong không trung, giống như không trọng lượng vậy.
"Trương Dương, Trương Dương..." Tiêu Di Nhiên lấy tay vuốt vuốt ngực mình, nàng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, thực sự không thể tưởng tượng nổi.
"Đừng sợ, đây là võ công"
Trương Dương khẽ cười một tiếng. Đột nhiên quả cầu dài ra, từ từ biến thành một con rồng uốn lượn trong không trung, giương nanh múa vuốt, trông rất sống động. Giống như một con rồng thực sự phủ xuống thế gian vậy.
"Ti"
Tay còn lại của Trương Dương khẽ vung lên, trong không trung không ngờ xuất hiện một ngọn lửa đỏ rực, ngọn lửa từ từ ngưng tụ, ngưng tụ, từ từ biến thành một con phượng hoàng.
"Võ công......"
"Võ công......"
Tiêu Di Nhiên từ từ đứng lên, miệng lẩm bẩm, nhìn long phượng bay múa trong không trung, trong mắt nàng có một tia si mê. Nàng nhẹ nhàng đưa ngón tay đâm vào trong không trung một chút. Làm cho nàng kinh ngạc đó là nàng cảm thấy nước hơi lạnh, nhưng lại không cảm thấy nhiệt độ của phượng hoàng.
"Cốc cốc" Tiếng gõ cửa vang lên.
Long phượng trong không trung biến mất không còn.
"Trương Dương, hết giờ làm rồi, các chị em đang chờ" Là Trương mẫu nói.
"Vâng, con ra ngay"
"Trương Dương, đây là sự thật phải không?" Tiêu Di Nhiên mặt đang si mê bất ngờ tỉnh lại. Hai mắt không ngừng tìm kiềm khắp phòng, mong tìm được long và phượng.
"Ha ha, là thật. Chỉ cần em muốn, lúc nào cũng có thể thấy" Trương Dương mỉm cười.
"Vâng" Trên mặt Tiêu Di Nhiên đột nhiên đỏ lên, xấu hổ cúi đầu nhìn bàn chân mình, ngay cả cổ trắng nõn giờ cũng hồng lên rồi.
"Đi thôi"
Nhìn Tiêu Di Nhiên e thẹn như hoa như ngọc, Trương Dương giật mình. Hiển nhiên Tiêu Di Nhiên coi những lời đó là hứa hẹn của hắn.
Hứa hẹn.
Mình có thể hứa hẹn sao?
Gần như là vô thức, trong đầu Trương Dương xuất hiện một khuôn mặt lạnh như băng. Khuôn mặt đó rất rõ ràng giống như đã in sâu vào linh hồn hắn vậy.
Hắn có thể hứa với ai?
Dường như hắn mới chỉ hứa với khuôn mặt lạnh như băng đó.
Tất cả đều bởi vì trăm năm cô độc. Nghĩ đến chiếc ghế bên bờ biển, mái tóc hoa râm, trong lòng Trương Dương lại cảm thấy đau đớn. Giống như đó là một giấc mơ, thật cô đơn, thực sự tồn tại trên mặt đất.
Tiêu Di Nhiên không phát hiện ra biến hóa nhỏ nhoi này của Trương Dương, như một con chim nhỏ nép vào sau người Trương Dương, đi ra ngoài.
Lúc này trong phòng khách đều là các vỏ hộp quà. Trương mẫu đang vội vàng thu dọn. A Trạch đang giúp bà. Mà Trương Diệu Căn đang cầm một sợi dây tơ tằm hỏi Lưu Bưu làm như thế nào để kết lại được, Tiểu Lý Tử cũng hưng phấn nhìn. Nhưng đáng tiếc Lưu Bưu cũng rất lạ, thử mấy lần vẫn không thể làm gì được. Cuối cùng may là Tiểu Lý Tử có trí thông minh của cường giả suy nghĩ ra, rất nhanh tìm được phương pháp, ngược lại còn dạy Lưu Bưu làm như thế nào.
"Mẹ, sao mẹ lại bỏ vỏ hộp đi hết thế?" Trương Dương nhìn đống hỗn độn trên đất nói.
"Mấy thứ này rất tốn diện tích, chỉ cần quà là được, cần gì đóng hộp"
"Ồ"
Một đám người từ trong phòng đi ra, từ trên tầng nhìn xuống đầu không khỏi to lên. Ít nhất có gần ngàn công nhân đang vây quanh mười chiếc xe, nhìn thấy toàn đầu đen. Đương nhiên bọn họ không phải nhìn xe. Những chiếc xe này mặc dù đắt tiền nhưng chưa đến mức làm cho mọi người vây quanh như vậy. Nếu muốn nhìn xe, cứ ra đường đứng một lúc là thấy nhiều xe tốt hơn thế này. Bọn họ chủ yếu đến xem hai mươi người da đen cao lớn.
Hai mươi người này đứng im cạnh xe, một chiếc hai người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn xung quanh, như gặp đại địch.
Công nhân sao biết được hai mươi đại hán da đen cao lớn này tuy mặc đồ tây, nhưng lại đều là đám nhà quê. Những trang phục này, lễ nghi tiêu chuẩn đó, đều là do lão đầu mạnh mẽ dạy dỗ. Đối với đám nông dân Somali mà nói, một lần thấy ngàn người cũng không dễ. Phải biết rằng Somali bởi vì chiến loạn nên số dân sinh sản mặc dù cao nhưng số người chết càng cao hơn. Đặc biệt là một vài làng quê càng ít người, bây giờ thấy nhiều người như vậy sao không khẩn trương chứ.
Đương nhiên bọn họ không biết, vẻ khẩn trương của bọn họ trong mắt công nhân lại đúng là hình tượng của xã hội đen. Bây giờ tất cả công nhân khu công nghiệp Hoàng Cảnh đều biết con trai Trương Diệu Căn là Lão Đại xã hội đen. Nghe nói Đao Ca cũng là thủ hạ của hắn. Tóm lại tên của Trương Dương bây giờ đã có thể dọa một đứa bé không dám ngủ.
Trương mẫu như lãnh đạo về quê, đi trên đường không ngừng vẫy vẫy tay. Bà rốt cuộc đã đạt được mục đích, để những chiếc xe này, những người này đến đây không phải là để khoe khoang sao?
Bây giờ trái tim háo danh của Trương mẫu đã được thỏa mãn, đi đường rất uy phong.
Dưới sự phục vụ chu đáo của vệ sĩ da đen, Trương mẫu mang theo đám bạn tốt vô cùng đắc ý lên xe. Trương Dương đang chuẩn bị lên xe, đột nhiên đám người đông đảo đến mức nước không lọt vào được lại đứng tách ra, để lộ một con đường. Trương Dương vốn tưởng rằng mấy người này tránh để xe ra. Nhưng hắn lập tức biết mình đã sai.
Hắn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc.
Đỗ Tuyết.
Đỗ Tuyết cùng ba người đi tới.
Trong nháy mắt hiện trường đang ồn ào trở nên yên tĩnh, giống như gần hai nghìn người đã biến mất vậy.
Nhìn Đỗ Tuyết đang đi tới, Trương Dương và Tiêu Di Nhiên đều ngẩn ra.
Hai người thật không ngờ có thể thấy Đỗ Tuyết ở đây. Đương nhiên Tiêu Di Nhiên còn khiếp sợ hơn Trương Dương nhiều. Bởi vì nàng nhận ra hai người đi sau Đỗ Tuyết. Một người là ông chủ Hán khu, một người là phó giám đốc. Nhìn tư thế đi sau Đỗ Tuyết của bọn họ, dù là ai cũng có thể thấy ra đó là thủ hạ của Đỗ Tuyết.
Hai vợ chồng Trương Diệu Căn lại xuống xe, có đôi chút khẩn trương. Bọn họ mặc dù biết con trai mình có tiền. Nhưng bọn họ tin rằng con trai mình có tiền đến đâu cũng không thể nào nhiều bằng ông chủ Hoàng Cảnh. Nghe nói Hoàng Cảnh kinh doanh khắp thế giới, có đến hàng chục tỷ đô. Ở Thái Lan, Ấn Độ, Trung Quốc đều có cơ sở sản xuất, ngay cả quy mô như Hán khu cũng có hơn mười nơi. Có thể thấy thực lực kinh tế hùng hậu của người này.
Vợ chồng Trương Diệu Căn đã quyết định rời khỏi Hán khu nhưng không muốn Trương Dương có khúc mắc gì với ông chủ Hán khu.
Đỗ Tuyết mặc một chiếc váy dài màu xám, mái tóc hơi buộc lên, trông rất có khí chất, so với trước kia thì thành thục hơn, mỗi cử động đều đầy cảm giác cao nhã.
"Trương Dương, đây là hai bác?" Đỗ Tuyết đi tới, gật đầu với Trương Dương và Tiêu Di Nhiên, sau đó mỉm cười nhìn vợ chồng Trương Diệu Căn.
"Đúng vậy..... cô"
"Cháu chào hai bác" Đỗ Tuyết khom lưng gọi.
"Trương sư phụ, Lan mẫu, đây là ông chủ Hoàng Cảnh của chúng ta" Một người đàn ông mặc đồ đen đi lên giới thiệu.
"Hả... ông chủ... ông chủ... ông chủ không phải Tùng Hạ sao?" Trương mẫu há hốc mồm.
"Trước kia là vậy nhưng bây giờ thì không. Bởi vì Tùng Hạ tiên sinh mắc bệnh qua đời, đây là vợ của ông ta... Đỗ tiểu thư, cô ấy kế thừa tất cả tài sản của gia tộc Tùng Hạ, tất cả thủ tục pháp lý đã được giải quyết. Hôm nay cô Đỗ đến thị sát xí nghiệp...." xem tại Đọc Truyện
"Chào cô chủ, chào cô chủ"
"Hai bác gọi cháu là Tuyết Nhi là được rồi. Cháu và Trương Dương là bạn cùng học, lúc ở trường Trương Dương hay mời cháu ăn cơm" Đỗ Tuyết thân thiết nói.
"Thật sao... Tuyết nhi, Tuyết nhi, hay là chúng ta cùng đi ăn?" Trương mẫu lúc trước khá kinh hãi nhưng bây giờ bà đã an tâm không ít. Ít nhất Hoàng Cảnh sẽ không làm khó Trương Dương.
"Vâng ạ, cháu cũng đang đói" Đỗ Tuyết cười thân thiện, hai tay vòng sang ôm lấy tay Trương mẫu, trông rất ngoan ngoãn.
"Mẹ..."
"Là bạn học của nhau mà, ăn một bữa cơm, ôn chuyện xưa" Trương mẫu trừng mắt nhìn Trương Dương.
"Đúng ạ, cháu và chị Di Nhiên cũng là bạn học đó ạ"
"Thật sao, vậy tốt quá, đi nào. Hôm nay bác mời khách, đi đến khách sạn năm sao, không sáu sao" Trương mẫu bây giờ rất hưng phấn.
"...." Nhìn một đám người lên xe, Trương Dương cảm thấy vô lực.
"Chào anh, Trương tiên sinh"
Trương Dương vừa xoay người định lên xe, thì người thanh niên vẫn đứng sau lưng Đỗ Tuyết đã đột nhiên đi đến trước mặt hắn, giơ tay ra. Xuất phát từ lễ phép, Trương Dương vẫn bắt.
"Anh là?" Trương Dương cau mày. Hiển nhiên hắn không thích cách quen biết này. Hơn nữa trong tiềm thức hắn có cảm giác bài xích với người này. Giống như trên người thanh niên này phát ra một cỗ tà khí. Đây là trực giác của Trương Dương, mà trực giác này vẫn luôn linh nghiệm.
"Tôi họ Mạch, Mạch trong đại mạch, tên Phi, Phi trong Phi cơ, là trợ lý của Đỗ Tuyết"
"Mạch Phi... Mạch tiên sinh, chúng ta cùng đi ăn"
"Đương nhiên, tôi không chỉ là trợ lý của Đỗ Tuyết, mà còn kiêm luôn chức vệ sĩ. Bên ngoài tôi có xe, hay là chúng ta cùng đi?" Mạch Phi khom lưng đưa tay ra mời.
"Tốt lắm"
"Trương Dương, chúng ta cùng đi nhé. Mẹ anh có chuyện muốn hỏi anh" Trương Dương vừa định chuẩn bị đi theo Mạch Phi thì Đỗ Tuyết trên xe đột nhiên thò đầu ra.
"Xin lỗi" Trương Dương nhún vai: "Tôi đi lấy xe" Mạch Phi cười cười, trong mắt hiện lên một tia tàn độc, chợt lóe rồi mất.
Trương Diệu Căn ngồi đằng trước, Trương mẫu, Đỗ Tuyết và Tiêu Di Nhiên ngồi đằng sau, xe đã đủ người. Trương Dương chui vào xe cảm nhận được thân thể mềm mại nóng bỏng của Đỗ Tuyết.
"Mẹ, chuyện gì?"
"Không, Đỗ Tuyết nói ngồi chung xe nói chuyện dễ hơn".
"Ồ" Trương Dương không khỏi nhìn thoáng qua Đỗ Tuyết ở bên cạnh. Đỗ Tuyết cũng đang nhìn hắn, nháy mắt đầy quyến rũ với Trương Dương. Trương Dương cảm thấy tim mình đang đập mạnh, điều này làm hắn nhớ đến thân thể trần truồng trắng như tuyết trên du thuyền ngày đó.