Đồ Thần Chi Lộ

Chương 372: Đại gia là người có tiền




"Đao Ca, Đao Ca không có ở đây" Thiếu phụ giãy thoát khỏi tay Lưu Bưu. Đương nhiên, Lưu Bưu nể mặt Đao Ca nên không làm khó thiếu phụ này. Nếu không dưới ma trảo của hắn, có người phụ nữ nào có thể chạy thoát chứ?

"Có thể phiền cô thông báo với Đao Ca một chút, nói có bạn cũ tìm không?" Trương Dương vẫn luôn cảm thấy vẻ mặt thiếu phụ và mấy cô gái kia có chút khác thường, hình như có chút không đúng. Cho nên, Trương Dương dứt khoát nói thẳng ra, miễn cho Lưu Bưu gây ra mâu thuẫn gì đó, đến lúc đó cũng khó nói chuyện với Đao Ca.

"Chúng tôi không liên lạc được với Đao Ca. Hơn nữa nơi này không phải địa bàn của Đao Ca".

Vẻ mặt của thiếu phụ biến thật nhanh làm cho đám Lưu Bưu khó có thể chấp nhận. Bây giờ thiếu phụ hình như không coi bọn họ là khách quý, mà là những tên côn đồ đến gây rối. Điều này làm cho Trương Dương cảm thấy không hài lòng.

"Không phải địa bàn của Đao Ca?" Ba người Trương Dương cau mày, đột nhiên trong lúc đó ba người nhớ đến lời bác Lưu nói. Đao Ca bây giờ tinh thần rất sa sút, nhưng tình huống hình như không đơn giản chỉ là sa sút tinh thần. Dù là Đao Ca sa sút đến đâu, nói như thế nào cũng là Lão Đại của thành phố ZHI, không có lý nào nơi giải trí phồn hoa nhất này lại không phải là địa bàn của Đao Ca.

"Đúng, nơi này là địa bàn của Cơ Ca…"

"Cơ Ca... Ha ha... Cơ Ca là thằng nào. Chúng ta chỉ biết Đao Ca. Nếu không phải địa bàn của Đao Ca, đại gia cũng không việc gì phải giữ ý nữa, lại đây!"

Vẻ mặt Lưu Bưu đột nhiên trở nên dữ tợn, hắn đúng là không thể chấp nhận đó là sự thật. Nơi này không phải địa bàn của Đao Ca. Trên thực tế, nơi này vốn là địa bàn bọn họ tặng cho Đao Ca. Nếu như vẫn do Đao Ca nắm giữ, bọn họ hiển nhiên không nói gì. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một thằng Cơ Ca, Lưu Bưu sao không tức chứ.

"Tôi nói rồi, đây là địa bàn của Cơ Ca. Các người tiêu tiền ở đây thì sẽ là khách quý, nếu như là gây rối..."

"Tao đúng là đến gây chuyện thì sao?" Lưu Bưu cười lớn, kéo thiếu phụ vào lòng, đưa tay sờ soạng khắp người, véo mạnh đến nỗi làm cho thiếu phụ đau đớn đến biến sắc.

Ngay lập tức căn phòng trở nên hỗn loạn. Mấy cô gái muốn mở cửa chạy ra. Nhưng đâu biết rằng A Trạch đã đứng ở cạnh cửa. Trong tay nắm thanh yêu đao sắc bén chợt ẩn chợt hiện. Ánh sáng phản chiếu từ yêu đao làm cho người ta sợ hãi.

Trương Dương không hề lên tiếng, trầm ngâm. Chuyện ngoài dự liệu của hắn. Hiển nhiên, thành phố ZHI bây giờ đang trong tình trạng mất khống chế. Nếu không chỉ một thằng thì sao có dũng khí khiêu chiến quyền uy của Đao Ca chứ.

Đao Ca rốt cuộc là đã có chuyện gì?

Thành phố ZHI bây giờ rốt cuộc ở tình trạng gì?

Ngay khi Trương Dương đang suy nghĩ, cuộc hỗn loạn trong phòng đã được dẹp yên. Căn phòng chỉ có một cánh cửa, A Trạch chắn ở đó, bất cứ ai cũng không thể ra ngoài. Phòng được cách âm, bên ngoài căn bản không nghe thấy gì. Chẳng qua nếu như quá lâu nhất định sẽ làm người chú ý. Dù sao một phòng gọi hai mươi cô gái rất dễ làm cho quản lý chú ý. Huống hồ, thiếu phụ mãi vẫn không ra: "Các người có nghĩ đến hậu quả không?" Thiếu phụ bị Lưu Bưu mạnh mẽ ôm vào lòng, vẻ mặt đầy giận dữ, uy hiếp nói.

"Hậu quả gì?" Lưu Bưu cười tà.

"Tôi muốn biết Cơ Ca là ai?" Trương Dương ra hiệu cho Lưu Bưu buông tay.

"Cơ Ca là Cơ Ca, là một trong những Lão Đại của thành phố ZHI" Thiếu phụ tưởng rằng lời uy hiếp của mình có tác dụng, trên mặt không khỏi xuất hiện một tia đắc ý. Vuốt mấy sợi tóc vàng rơi xuống, khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có, trông cũng có vẻ thành thục của một thiếu phụ.

"Hắn là người ở đâu?" Trương Dương giơ tay lên, ra hiệu cho Lưu Bưu kiềm chế cơn tức.

"Người Đông Bắc…"

"Hắn không sợ Đao Ca?"

"Vì sao lại phải sợ Đao Ca?" Thiếu phụ kinh ngạc nói.

"Tại sao không sợ Đao Ca?" Trương Dương cau mày hỏi.

"Đao Ca đã không phải Đao Ca trước kia. Đao Ca bây giờ cả ngày uống rượu, căn bản không hỏi chuyện trên giang hồ. Đáng tiếc, Đao Ca trước kia, ài..." Trong mắt thiếu phụ hiện lên một tia tiếc nuối.

"Không phải Đao Ca trước kia. Nói cho các người, Đao Ca vĩnh viễn là Đao Ca. Gọi Cơ Ca các người lại đây, nói cho hắn, nơi này do Đao Ca tiếp quản" Trương Dương lạnh nhạt nói.

"Gì?" Thiếu phụ trợn trừng mắt.

"Bồng" một tiếng nổ, chiếc bàn đã bị Lưu Bưu đập vỡ, mảnh thủy tinh rơi đầy trên đất, âm thanh rất lớn làm cho mấy cô gái sợ đến độ câm như hến, tất cả đều sợ hãi nhìn Lưu Bưu. Ban đầu Lưu Bưu mặc dù hung thần ác sát nhưng vẫn còn mỉm cười. Nhưng bây giờ, Lưu Bưu lại như một ma thần làm cho người ta sợ hãi. Khí tức sợ hãi tràn ngập trong phòng.

Mặc kệ mấy người này là ai nhưng các nàng khẳng định không thể nào đối phó được. Đặc biệt là thiếu niên cầm yêu đao đứng cạnh cửa kia, vẻ mặt lạnh như băng làm cho người ta không dám nhìn.

"Cô đi di!"

A Trạch mở cửa ra, tùy tiện chỉ vào một cô gái nói.

"Dạ dạ..." Cô gái này tuổi còn nhỏ, bị vẻ dữ tợn của Lưu Bưu làm cho khắp khóc đến nơi. Hiển nhiên cô gái này mới vào nghề. Mấy cô gái còn lại không giống như vậy. Mặc dù cũng sợ nhưng còn chưa đến mức phát khóc. Các cô gái làm ở đây, có ai mà chưa gặp qua chứ?

"!" Cửa nhẹ nhàng bị A Trạch khép lại.

Cả phòng trở nên yên tĩnh. Thiếu phụ đứng ngồi không yên, nàng có một cảm giác không tốt. Làm nghề má mì dắt gái, ánh mắt rất độc đáo, mỗi ngày đều thấy đủ loại nhân vật. Mà ba người thanh niên này lại cho nàng cảm giác không bình thường.

Người thanh niên thô cuồng cao lớn tay chân như tinh tinh làm cho người ta cảm thấy áp lực.

Mà thiếu niên cầm đao cả người lạnh như băng, nước lửa không nhập.

Người làm cho thiếu phụ cảm thấy không đúng nhất là người hỏi mình lúc nãy. Hắn ngồi ở đó, động tác không mạnh, ngay từ đầu nhìn thì giống một người bình thường. Nhưng sau khi nói chuyện, hắn có chút không giống, giở tay nhấc chân đều tràn đầy mị lực, một loại quyền uy làm cho người ta cảm thấy sợ hãi và áp lực.

Người thanh niên này làm cho người ta một cảm giác quyền cao chức trọng.

Thiếu phụ gặp qua vô số người. Nhưng người trẻ tuổi như vậy mà lại có cảm giác quyền thế thì gần như chưa gặp lần nào. Người đến nơi này vui chơi có tầng thứ rất cao, không thiếu những người trẻ tuổi có hàng triệu vạn. Bọn họ cũng có khí thế cao cao tại thượng và cảm giác ưu việt. Nhưng tuyệt đối không có cảm giác quyền uy này.

"Mọi người ngồi xuống ghế đi. Ừm, lát nữa ngồi sát vào nhau một chút. Đều là làm để kiếm cơm, làm gái cũng không dễ dàng gì. Yên tâm, Bưu đại gia sẽ không làm khó các em. Chờ Bưu đại gia xử lý xong mọi người, các em có thể rời đi. Hắc hắc, chờ các em đi theo Đao Ca, anh lại gọi các em".

Lưu Bưu có nhiều kinh nghiệm với hắc đạo hơn Trương Dương, tự nhiên là biết sẽ xảy ra xung đột. Đối phương nếu không nể mặt Đao Ca, khẳng định sẽ có xung đột bằng máu. Lập tức bảo các cô gái ngồi vào một góc. Cũng may căn phòng này đủ rộng để ẩu đả.

"Rắc!"

Quả nhiên, ngay khi các cô gái mới tập trung vào một góc, cửa phòng đã bị phá ra. Một tên béo mập đi vào. Hai mắt nhìn vào ba người, vẻ mặt vốn lấm la lấm lét lập tức trở nên ngạo mạn. Hiển nhiên danh tiếng của Đao Ca vẫn có lực chấn nhiếp nhất định với bọn họ. Không thấy Đao Ca ở đây, bọn họ lập tức yên tâm.

"Là thằng nào tìm Cơ Ca?" Một tên đại hán cao lớn như Lưu Bưu ưỡn ngực đi vào. Phía sau còn có năm tên đi theo, mỗi người đều mặc chiếc áo ba lỗ màu đen, lộ ra cơ thể cường tráng. Trên cánh tay, trên cổ, thậm chí trên đầu đều săm đầy các loại động vật.

Những người này có chung một đặc điểm đó là cao lớn khí thế bức người, trong tay cầm một ống tuýp to, hiển nhiên đây đều là người Đông Bắc.

Không thể không nói, có thể là do tập quán ăn uống, người Đông Bắc cao lớn hơn người các nơi khác ở Trung Quốc nhiều. Mà người Đông Bắc cũng nổi tiếng về mạnh mẽ, hung hãn. Các tụ điểm giải trí khắp nơi trong cả nước đều có dấu chân người Đông Bắc. Uy danh người Đông Bắc hung mãnh thiện chiến vang dội khắp nơi.

"Mày là Cơ Ca?" Trương Dương cầm chén rượu, nhẹ nhàng uống một hớp. Lúc này, A Trạch lại đóng cửa lại, vẫn như cũ lạnh như băng đứng canh ở cửa. Đương nhiên đây cũng là ý của những tên đại hán kia, đóng cửa càng dễ làm. Cho nên cũng không ngăn A Trạch đóng cửa lại. Trên thực tế bọn họ còn lo lắng chuyện này lan ra bên ngoài, ảnh hưởng đến việc làm ăn, tốt nhất là giải quyết một cách yêm thấm.

"Không phải" Nhìn Trương Dương ngồi trên ghế, tên cầm đầu đột nhiên cảm thấy áp lực. Áp lực này làm cho hắn xúc động. Nhưng hắn không dám coi thường vọng động.

"Không phải, vậy mày tới làm gì?" Trương Dương bỏ chén rượu xuống, lạnh nhạt nói.

"Bọn mày là người của Đao Ca?"

Đại hán không tức giận, rất cẩn thận hỏi. Thái độ này làm cho ba người Trương Dương vui mừng. Đao Ca mặc dù rơi xuống nhưng hổ chết không mất uy danh, lạc đà gầy còn khỏe hơn ngựa. Hiển nhiên bọn họ lấy danh nghĩa Đao Ca, những người này không dám xem thường mình.

"Bọn tao có phải người của Đao Ca hay không không quan trọng, quan trọng là mày nếu như không phải Cơ Ca, như vậy mày không có tư cách nói chuyện với bọn tao. Đi đi, gọi Cơ Ca lại đây"

Nghe giọng nói lạnh nhạt của Trương Dương, tên đại hán tức giận.

"Huynh đệ, chúng ta đều là người lăn lộn trên giang hồ kiếm miếng ăn, cũng không dễ dàng gì, mặt mũi đều là người khác cấp. Nếu như huynh đệ nể mặt, tiền tiêu tốn hôm nay cứ tính cho ta, một lần gặp, hai lần quen. Lần sau chúng ta chính là bạn"

Trương Dương và Lưu Bưu không khỏi nhìn nhau cười. Đây chính là cách cũ của Lưu Bưu, lấy lùi làm tiến. Trước tiên đặt mình vào thế yếu, sau đó cho đối phương một bậc thang. Trên thực tế là kim giấu trong chăn. Ý chính là nói cho mày, tất cả mọi người đều là xã hội đen, nể mặt nhau, bỏ qua việc này. Nếu như không nể mặt vậy mọi người đều khó coi.

Trương Dương khẽ cười không cho ý kiến. Chuyện này giao cho Lưu Bưu xử lý còn thích hợp hơn.

"Hắc hắc, huynh đệ thật ra là người biết ăn nói đó. Chẳng qua đại gia không phải côn đồ, đại gia có tiền, không cần tiền của mày"

"Bịch" một tiếng, Lưu Bưu ném một xếp tiền khoảng năm vạn xuống mặt bàn.

"Các em, số tiền đó là của các em, coi như bồi thường việc làm các em hoảng sợ. Cầm lấy đi, chia nhau đi, ừm ừm, thiếu phụ kia cầm nhiều một chút. Chờ xử lý xong chuyện này, bố trí cho anh bốn cô em. Hắc hắc, nhất định phải đẹp, quan trọng là thái độ phục vụ. Tốt nhất tối nay cô em cũng theo anh..." Lưu Bưu nở nụ cười dâm đãng, ném tiền lên người thiếu phụ, thuận tay sờ sờ ngực cô nàng. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Cám ơn, nhất định, nhất định..." Người như thiếu phụ là gió chiều nào theo chiều đó, lập tức cố gắng ưỡn ngực, mặt mày hớn hở. Về chuyện của Đao Ca và Cơ Ca, không có quan hệ đến mình. Ai thắng ai thua đâu phải chuyện của mình.

Nghề nghiệp của thiếu phụ rất đơn giản cũng rất phức tạp. Đơn giản chính là chỉ cần có một đám các cô gái ưu tú là có thể đảm nhiệm vị trí này. Phức tạp là phải biết theo chiều gió, nhưng phải có một số lượng khách cố định. Đi đến đâu, khách đi đến đó. Trên thực tế, việc kinh doanh ở một nơi có quan hệ rất lớn với thiếu phụ. Cho nên thiếu phụ cũng là đối tượng mượn sức của nơi này.

"Nói như vậy, không thể đàm phán?" Đại hán biến sắc.

"Bọn tao có thể nói gì? Bọn tao đến là để tiếp quản nơi này. Bọn tao có cần phải bàn không? Nhìn mày cũng là người biết nghĩa, Bưu đại gia không làm khó dễ mày. Mày gọi thằng Cơ Ca gì đó đến đây. Nếu không, hắc hắc...."

"Nếu không thì sao?" Trên mặt đại hán lộ ra một tia độc ác.

"Nếu không, đánh gãy chân mày" Lưu Bưu cười độc ác.

"Bồng!"

Lưu Bưu vừa dứt lời, ống tuýp trong tay đại hán đã đập vào đầu Lưu Bưu. Nói đến nước này đã không thể đàm phán được nữa. Đối với người bảo vệ nơi này, sau lễ chính là dùng binh.

Trong nháy mắt khi đại hán ra tay, năm tên đại hán còn lại cũng đã cử động. hai người giơ côn sắt đập vào A Trạch. Hai người còn lại thì giáp công Lưu Bưu. Còn có một người nhằm vào Trương Dương đang ngồi.

Đám côn đồ đã quen đánh hội đồng, được huấn luyện cẩn thận, không thể không nói đã bố trí tốt nhất.

Trong tay A Trạch có đao, cùng với vẻ mặt lạnh lùng của hắn làm cho người ta cảm thấy uy hiếp, để hai người công kích rất hợp lý.

Mà Lưu Bưu trông khỏe mạnh nhất, lưng hùm vai gấu, nhìn bộ dạng liền biết là một người hung hãn, là người nguy hiểm nhất, bố trí ba người là hợp tình hợp lý.

Về phần Trương Dương, trong mắt đám côn đồ này thì là một đối thủ có quyền thế mà không có thực lực, một người là đủ rồi.

"Bồng!"

Một tiếng động, cây côn sắt không nện vào người Lưu Bưu, mà là nện vào bàn tay to của hắn, phát ra tiếng như đánh vào sắt thép.

"Bồng!"

"Bồng!"

Lại hai tiếng nữa vang lên. Hai cây con khác, một cây nện trên đầu Lưu Bưu, một cây nện vào vai hắn. Âm thanh trầm đục làm người ta run sợ. Các cô gái hét lên chói tai, trong tiềm thức các cô gái này đều không hy vọng Lưu Bưu bị thương. Dù sao người này mặc dù thô lỗ, nhưng lại rất hào phòng, không làm gì đã cho năm vạn. Khách như vậy được các cô thích nhất.

Ngay khi Lưu Bưu bị côn sắt đánh lên người, chiến đấu của A Trạch đã kết thúc.

Chiến đấu của A Trạch vĩnh viễn một kích là trúng.

Trong nháy mắt khi côn sắt đập vào hắn, thanh yêu đao của A Trạch như sứ giả địa ngục, đao mang chợt lóe lên trên không trung, hai cây côn sắt rơi xuống đất. Khi cây côn vẫn còn trên không trung, chân A Trạch đã đá vào bụng hai người. Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai tên này nằm mọp trên mặt đất, ôm lấy cánh tay đẫm máu, mặt vặn vẹo. Vừa nãy, A Trạch như tia chớp chém vào tay bọn họ.

Về phần Trương Dương, căn bản không hề chiến đấu. Khi tên đại hán còn cách Trương Dương vài bước, chén rượu trong tay hắn đã như một hòn đá nện vào trán tên kia. Tên này không kịp kêu lên một tiếng đã ngã vật xuống mặt đất, mà chén rượu không ngờ lại không vỡ.

Chỉ còn mình Lưu Bưu là đang chiến đấu.

Lưu Bưu trước sau rất thích ra vẻ, thích dọa người.

Hai cây côn sắt nện trên người hắn như đập vào đá, làm cho đối thủ tê tay.

"Hè hè..."

Thân hình Lưu Bưu như bàn thạch đứng yên không nhúc nhích, nhe răng cười đầy độc ác, cánh tay cầm côn sắt khẽ rung lên, cây côn đã rời tay đại hán.

Ba người đột nhiên ngừng lại. Bởi vì bọn họ phát hiện ngoại trừ bọn họ, cuộc chiến trong phòng đã kết thúc. Đương nhiên làm bọn họ không dám động đó chính là khí thế như ma thần mà Lưu Bưu tản mát ra.

Rất nhanh, ba người đều sợ hãi.

Lúc này, Lưu Bưu như một nhà nghệ thuật, côn sắt trong tay hắn đã sắp bị vặn thành bông hoa. Nhìn cây côn sắt không ngừng biến hình trong tay hắn, hơn nữa còn có hai người nằm trên đất kêu lên thảm thiết, ba người cảm thấy lạnh sống lưng.