Đồ Thần Chi Lộ

Chương 338: Chán ghét bị đuổi giết




Trúng kế rồi!

Cơ hồ là không kịp suy nghĩ. Thậm chí, còn không nghĩ tới phóng lưu tinh phiêu trong tay ra. Bởi vì, Huyền Chi Giới cũng đã quan sát qua hiện trường giết người ở bên hồ, tự nhiên biết đối phương cơ hồ dùng một nhánh cây mà tiếp được ám khí của ba Ninja đồng thời phóng ra. Hiển nhiên, đối phương đã phát hiện ra mình, đánh lén đã không còn khả năng. Đương nhiên, gây cho Huyền Chi Giới áp lực thật lớn không phải là nhánh cây kia, mà là cái đuôi đang rủ xuống…

Đó là một con vật cực kỳ hung mãnh!

Huyền Chi Giới áp sát đất lui nhanh về phía sau…

Giống như một con đỉa đen luồn lách ở trong rừng. Hắn thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của người nọ, biến mất vào trong rừng, tìm thời cơ khác mà truy sát.

Huyền Chi Giới toàn bộ tinh thần đều tập trung vào cái đuôi kia, chú ý vào cặp mắt đang cười nhạo kia.

Đáng tiếc, hắn không chú ý tới. Trên một thân cây ở trên đầu hắn, có một thân ảnh màu hồng rõ ràng xoay người hạ xuống, tốc độ nhanh như tia chớp, trong khoảnh khắc bóng người hạ xuống đất, một đạo mũi nhọn lạnh như băng từ trong không trung vẽ ra một đường cong màu xám bạc…

Đã nhận ra không ổn!

Cảm giác được khí tức nguy hiểm đang tiếp cận, Huyền Chi Giới giật mình ngẩng đầu lên. Hắn nhớ rõ, hắn đã nhìn qua cái cây nọ… Đáng tiếc, tất cả đều đã chậm, đường cong màu xám bạc kia trong nháy mắt khi hắn ngẩng đầu lên, đã xẹt qua yết hầu của hắn…

Đột nhiên, thời gian như dừng lại! Huyền Chi Giới quỳ trên mặt đất, ngơ ngác ôm yết hầu của mình, ngơ ngác nhìn bóng dáng của cô gái tuyệt sắc kia… Từ từ, bóng dáng nọ càng ngày càng nhạt nhòa, tầm mắt của Huyền Chi Giới càng ngày càng mơ hồ. Hắn biết, hắn đã xong đời. Gia tộc Giáp Hạ bọn họ đã xong đời…

Huyền Chi Giới há miệng thở dốc, hắn rất muốn phát ra âm thanh, nhưng khí quản của hắn đã bị cắt đứt, vô luận hắn dùng khí lực lướn đến thế nào, cũng chỉ có thể phát ra thanh âm "xì xì" yếu ớt.

Sinh mệnh điên cuồng trôi qua. Từ từ, từ từ, Huyền Chi Giới không còn thống khổ, thậm chí, không còn đau đớn. Hắn chỉ cảm giác đau thương vô tận. Giáp Hạ nhất tộc, hoàn toàn hủy trong tay hắn. Hy vọng của Giáp Hạ nhất tộc, đã bị hắn hủy diệt…

"Thịch!"

Huyền Chi Giới gục ngã trên mặt đất, đầu gục xuống đất ở tư thế quỳ. Tựa hồ, hắn đang chuộc tội.

Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí…

"Anh nói rồi, anh sẽ không chết… khụ khụ…" Trương Dương nhìn thấy Na Na đang đi tới, không ngừng ho khan, khóe miệng tràn ra một vệt máu đen, bất quá trên mặt vẫn tươi cười.

Na Na không có lên tiếng, ngồi xuống nhẹ nhàng vuốt ve hai má Trương Dương. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trương Dương, phảng phất như muốn nhìn thấu linh hồn Trương Dương vậy.

"Em sợ sao?" Trương Dương cười nói.

"Không" Na Na lắc lắc đầu nói: "Em chỉ cho rằng, anh rất thông minh, em nghĩ, vô luận là ai, làm kẻ địch của anh đều sẽ cảm thấy sợ hãi".

"Khi có thực lực, dùng thực lực để nói chuyện. Không có thực lực, dùng trí tuệ để nói chuyện. Nhưng trước thực lực tuyệt đối, trí tuệ không đáng nhắc tới… Ví dụ như, các Ninja này nếu là cường giả như Đại Hà. Vô luận anh có bố trí như thế nào đều chỉ là một trò cười. Đại Hà phất tay là tất cả đều hóa thành tro bụi…"

" Cường giả như Đại Hà thực ra rất ít. Khi em đọc tư liệu của anh, thủy chung chỉ thấy vận khí của anh quá tốt, lại có thể vô số lần trốn chạy từ trong cái chết. Hiện tại em mới chân chính hiểu được, đó không phải là vận khí, mà là trí tuệ của anh!"

"Ha ha, con người của anh, càng vào thời điểm nguy hiểm thì càng có thể bình tĩnh. Vô luận là chạy trốn hay đuổi giết kẻ địch, đầu tiên là phải rõ ràng chi tiết của kẻ địch. Ví dụ như giết những Ninja này, anh đã từ miệng của em biết được một ít tư liệu của Ninja. Ninja này lần đầu tiên thấy anh, hai mắt khẳng định chỉ thấy nhánh cây cùng Ngân Mị. Trong tiềm thức của hắn chỉ nghĩ, hắn không có cách nào xử lý được anh, hơn nữa sinh mệnh của hắn đang gặp nguy hiểm, cho nên mới tạo được cho em cơ hội một kích tất sát…"

Na Na nhìn Trương Dương đến nhập thần. Nàng vốn thông minh hơn người, tự nhiên biết Trương Dương nói thì đơn giản. Nhưng trên thực tế là một quá trình tính toán vô cùng phức tạp, không thể có chút sai sót. Hơn nữa, cần phải lấy sinh mệnh của mình đánh cuộc. Nếu lúc ấy Ninja kia không để ý tới tất cả mà tiến lên, như vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Trên thực tế, đó là lấy sinh mệnh mà đánh cuộc!

Nhìn người trẻ tuổi này tuy trọng thương mà vẫn thản nhiên như vậy, Na Na hai mắt đầy vẻ mê loạn, nàng nghĩ nam nhân này là người duy nhất trên thế giới có thể cưới nàng. Nhưng nàng càng hiểu thì càng phát hiện, khoảng cách giữa hai người càng xa xôi. Đây là một loại cảm giác không thể hình dung. Nam nhân có lối suy nghĩ kín đáo, tựa như là một thần thoại vậy…

Hai người nhìn nhau ngẩn cả người. Trương Dương đối với gương mặt của Na Na xem trăm lần không thấy chán, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng mềm mại kia, Trương Dương vô số lần muốn hôn lên nó.

"Có đỡ hơn không?" Na Na không có trách cứ ánh mắt như sắc quỷ của Trương Dương, mà đứng lên nhẹ nhàng hôn lên trán Trương Dương một cái.

"Ha ha… đỡ rồi, đỡ rồi… có Na Na bên cạnh. Chỉ là núi Phú Sĩ này thì tính là gì… khụ khụ…"

Trương Dương cười lớn, tràn ngập hào khí. Đáng tiếc, lại ho khan một trận kịch liệt, động chạm đến nội thương, đau đớn đến thân thể co rút lại, trên mặt văn vẹo biến hình.

"Anh đó, cứ thích tỏ vẻ ta đây. Hay là để em cõng anh đi" Na Na thở dài một tiếng.

"Anh…"

Không cho Trương Dương phản kháng, Na Na đã đem hắn kéo lên lưng, cảm thụ mùi thơm trên tóc của Na Na, Trương Dương tham lam hít thở, đem mặt vùi sâu vào trong đó…

"Na Na, phụ thân của em rất lợi hại?" Trương Dương đột nhiên hỏi.

"Ừm".

"Người đã từng đến Nhật Bản?"

"Ừm".

"Người đã hủy đi Yasukuni Jinjya?"

"Ừm".

"Người tại Đông Kinh giết bảy vạn người Nhật Bản?".

"Ừm".

Trương Dương cảm giác lạnh cả sống lưng, khi hắn ở trong nước nghe được Đại Hà cùng người trẻ tuổi kia đối thoại. Vấn đề này vẫn làm hắn nghĩ mãi không thôi. Hắn không thể tưởng tượng được một người có thể tại Nhật Bản mà hủy đi Yasukuni Jinjya. Cái này cũng giống như có người hủy đi Thiên An Môn tại Bắc Kinh vậy.

Càng làm cho hắn muốn thở không nổi chính là, một người lại có thể giết bảy vạn người Nhật Bản, điều này vượt ra khỏi cực hạn của sự tưởng tượng.

"Có phải là sự kiện hỗn loạn phát sinh tại Đông Kinh Nhật Bản mười tám năm trước, làm cho hơn bảy vạn người chết không?" Trương Dương rõ ràng nghĩ tới thảm kịch làm khiếp sợ cả thế giới lúc ấy. Lúc ấy thảm kịch giày xéo này là thảm kịch lớn nhất trong kịch sử loài người, có số người tử vong cao nhất. Hơn nữa, là sự kiện lớn được ghi vào sử sách.

"Đúng rồi, chính là lần đó, cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là có lý do. Đương nhiên, cũng không chỉ một mình phụ thân em, còn có rất nhiều người khác, rất nhiều! Bọn họ đã bày ra trận giết hại tại Đông Kinh lần đó…" Na Na gian nan bôn ba, đại bộ phân của núi Phú Sĩ đều rừng nguyên thủy chưa được khai phát, hơn nữa hiện tại lại là mùa xuân, dây leo dại sinh sôi rất mạnh. Ở trong rừng đi bộ đã khó, càng huống chi cứ một đoạn lại phải bố trí chống lại sự truy tung.

"Vậy… vậy… phụ thân của em là ai?"

Trương Dương khiếp sợ, cường giả trên thế giới, rốt cuộc có bao nhiêu bí mật?

"Không biết" Na Na vốn là hòa nhã thanh âm lại trở nên có chút hờ hững.

"Về sau không cần nhắc tới hắn!"

Na Na đột nhiên thả Trương Dương xuống, ngẩn ra nhìn rừng cây âm u mặt đầy tâm sự.

Rất rõ ràng, Na Na không muốn nhắc tới phụ thân của nàng. Tuy phụ thân nàng là cường giả đứng đầu nhân loại, tuy phụ thân nàng có thể tùy ý triển khai giết chóc tại một quốc gia…

"Có biết hiệp nghị cường giả là gì không?"

"Biết, là phụ thân em chế định, cho nên, cũng đừng hỏi" Na Na lạnh lùng nhìn thoáng qua Trương Dương.

"… cái này… anh không hỏi nữa… đừng nóng giận, anh chỉ tò mò thôi" Trương Dương thở dài một tiếng, nhìn thấy vẻ lạnh như băng của Na Na. Tình huống đã rất rõ ràng, Na Na đối với phụ thân của nàng có khúc mắc rất sâu. nguồn Đọc Truyện

"Anh so với em thông minh hơn. Anh nói đi, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?"

Na Na trên mặt đã không còn nhu tình như ban đầu, vẻ mặt băng hàn, Trương Dương không khỏi cười khổ, mình đã không liên quan thì đi ép người khác làm gì? Hiện tại thì tốt rồi, đối mặt với gương mặt lạnh lùng, đã cao hứng chưa?

"Săn giết Ninja!" Trương Dương sau khi suy nghĩ một chút, từ từ nói.

"Cái gì, săn giết Ninja?" Na Na vẻ mặt khó tin nhìn Trương Dương đang đầy bệnh tật. Hiện tại Trương Dương đi bộ còn khó khăn, làm sao có thể săn giết Ninja.

"Đúng, hiện tại sắc trời đã tối, chúng ta không có cách nào rời khỏi núi Phú Sĩ. Biện pháp duy nhất chính là không ngừng săn giết Ninja, làm cho bọn họ thấy khó mà lui. Anh nghĩ, Ninja Nhật Bản cũng không phải là rau cỏ!" Trương Dương trên mặt đầy sát khí, hắn chán ghét bị đuổi giết. Từ sau khi bị Mãi Mãi Đề đuổi giết, hắn đối với việc bị đuổi giết tâm lý đã hình thành bóng ma, có sự bài xích.