Đồ Thần Chi Lộ

Chương 325: Rốt cuộc là ai trúng kế?




Người trẻ tuổi tốc độ bắt đầu biến chậm, mỗi một bước áp lực trong không khí lại càng thêm mãnh liệt, nhưng thân thể của hắn ngược lại càng thêm nhẹ nhàng, đây là một loại ảo giác, làm cho người ta thấy rất không thoải mái.

Trương Dương phi thường rõ ràng, đây là một loại võ công, một loại võ công thông qua từng bước chân đem ý chí chiến đấu đề cao đến đỉnh điểm, Trương Dương không chờ đợi, cho đối thủ nhiều thời gian để chuẩn bị cũng không phải là một sách lược tốt.

Trương Dương thân thể chuyển động!

Nhanh như điện xẹt.

Chỗ đứng đột nhiên trống trơn, dưới ánh trăng, một đạo tàn ảnh màu trắng nhằm hướng người thanh niên mà phóng tới…

Hiện tại, mục tiêu của Trương Dương chính là giết chết người trẻ tuổi!

Giết chết mục tiêu, một khi đối phương đã quyết định giết hắn, như vậy, cá cùng phá lưới cũng không lưu lại bất kỳ đường sống nào.

Phía trước tàn ảnh là một đạo đao phong sắc bén, hiện tại, võ sĩ đao hàn mang bắn ra bốn phía đang được Trương Dương cầm chặt trên tay, chỉ trong nháy mắt, Trương Dương cũng đã đem mình cùng võ sĩ đao hợp thành một thể.

Không thể không nói, võ sĩ đao được cải tiến từ trường đao này đích thực là cực phẩm trong đao, võ sĩ đao của Nhật Bản nghiên cứu phi thường tinh tế, tiêu phí số lượng lớn nhân lực vật lực, đã đạt được thành tựu không dám tưởng tượng.

Sức nặng của đao, độ cong của đao, cho đến thước tấc mũi nhọn của đao, thậm chí độ thoải mái của chuôi đao, mỗi một chi tiết đều được quan tâm cẩn thận, rất nhiều người cho rằng một thanh đao giết người không cần chú ý đến nhiều thứ. Nhưng cao thủ chân chính đều hiểu rất rõ, một thanh đao tốt, một thanh đao chân chính thật tốt, đối với cao thủ trong lúc đấu đến thời điểm trọng yếu, đại bộ phận cao thủ đều chưa tới bước dùng cây lá cũng có thể đả thương người, càng không có khả năng không đao mà thắng được có đao.

Khi không đạt tới cảnh giới võ công cao nhất, một thanh binh khí vừa tay chính là bảo chứng cho sinh mạng!

Khi hai người đối kháng nhau, vũ khí lại càng quan trọng, mà hiện tại, trong tình huống như thế này, phi thường rõ ràng, võ công của thanh niên kia cùng Trương Dương cũng sàng sàng như nhau.

Một bước!

Hai bước!

Ba bước!

Trương Dương trong đầu nhanh chóng tính toán. Khuôn mặt dữ tợn kia đã càng ngày càng gần, dưới ánh trăng, Trương Dương có thể thấy rõ lông mi của đối phương, Trương Dương vung võ sĩ đao lên, cảm giác được lực ma sát với không khí khi bổ xuống…

"Xoát!" Truyện được copy tại Truyện FULL

Xuất đao, thu đao, vung lên. Lại xuất đao…

Chỉ trong một giây, Trương Dương đã liên tiếp xuất đao, thu đao, xuất đao, thu đao, tựa như một cỗ máy không biết mệt mỏi, Trương Dương đã khép hai mắt lại, hắn không cần nhìn động tác của đối thủ, hắn chỉ cần đem thanh đao cầm trong tay điên cuồng mà trảm xuống, không để cho đối phương có cơ hội tiến công…

Một trăm đao!

Bảy trăm đao!

Trương Dương trên trán toát mồ hôi. Thân pháp của đối phương thần kỳ quỷ dị, hắn đã bổ ra hơn một ngàn ba trăm đao, song chưởng đã có chút mệt mỏi, mà thủy chung vẫn không có cách nào trúng được thân thể của đối phương, thân thể của đối phương tựa như một cánh bướm lượn trong rừng, trong rừng đao phong không ngừng xuyên qua lại mà thoải mái có thừa, căn bản không có cách nào nắm cbắt được…

Không được. Nếu cứ như vậy, thì hắn không giết mình chết thì mình cũng mệt chết, tại nơi rộng rãi như vậy, đối phương có không gian xoay xở vô cùng lớn. Mình tuy có võ sĩ đao chiếm hết thượng phong. Nhưng đối phương lại có không gian quá lớn để né tránh.

Bất ngờ, Trương Dương mở lớn hai mắt, trong hai mắt bắn ra một luồng hào quang làm cho người ta lo sợ.

Trường đao vung lên, Trương Dương vừa bước vừa quét tới, thân thể người trẻ tuổi chợt lóe, lui ra phía sau nửa bước. Thắt lưng khó khăn lắm mới né được đao phong, trong ánh mắt nhìn về phía Trương Dương tràn ngập vẻ khinh bỉ.

Chính xác là hắn có tiền vốn để khinh bỉ, hắn đã cảm giác được, tốc độ đao của đối phương đã chậm đi rất nhiều, đao bổ vào không khí sinh ra ma sát cũng nhỏ đi rất nhiều, hiển nhiên, đối phương đã là cung giương hết đà, hắn tin tưởng nhiều nhất là hai mươi phút nữa, hắn có thể một cước đem người này đá chết.

Mặt đất ảm đạm!

Ánh trăng thê lương!

Hai người đánh nhau phát ra thanh âm càng ngày càng nhỏ, tựa hồ, ngay cả đao phong bổ ra ma sát vào không khí cũng càng ngày càng nhỏ, chẳng qua, theo sự di động của hai người vẫn có thể thấy được đánh nhau vẫn kịch liệt, hơn nữa, càng ngày càng hung hiểm, từng bước kinh hồn, người trẻ tuổi đã chậm rãi bắt đầu triển khai phản kích, thân pháp nhanh nhẹn của hắn đã làm cho Trương Dương chịu khổ, trên người của Trương Dương không biết đã trúng bao nhiêu quyền cước.

Mà người trẻ tuổi kia vẻ mặt cũng kinh ngạc, năng lực đối kháng của người lạ mặt này dị thường cường hãn, vô luận mình đánh có mạnh đến thế nào, đối phương thủy chung cũng không lùi một bước, thậm chí bản thân ngược lại còn bị hắn bức lui mấy chục thước, may mắn là nơi này địa thế rộng lớn, bằng không, đối phương nắm võ sĩ đao thật đúng là không dễ đối phó.

Không ổn!

Bất ngờ, người trẻ tuổi sau lưng toát ra một trận mồ hôi lạnh, sau chừng mười phút, đối phương đã bức mình đến khu loạn thạch, hiện tại, hắn chỉ có hai hướng để tránh né.

Bên trái!

Bên phải!

Không có phía sau…

"Xoát!"

Bất ngờ, đao phong bay sạt qua mặt, người trẻ tuổi bị dọa toát mồ hôi lạnh, vừa rồi mặt hắn đã cảm giác được khí băng hàn của đao phong kia, thậm chí lông trên mặt cũng bị cắt đi. Một đao này nếu bổ trúng người, hắn tin tưởng rằng đao phong sắc bén kia hoàn toàn có thể chém đầu mình thành hai nửa…

Đột nhiên, một cảm giác sợ hãi khôn cùng chạy trong thân thể của người trẻ tuổi, tràn ngập vào từng mỗi một tế bào.

Hắn phát hiện, mình dã lọt vào một cái bẫy rập đáng sợ! Đối phương căn bản không kiệt lực, tốc độ hiện tại so với lúc bắt đầu càng thêm mãnh liệt, càng thêm kinh tâm động phách, đao toàn nhắm vào chỗ yếu hại, càng trí mạng chính là, không gian né tránh của mình càng ngày càng nhỏ…

Đúng vậy, đúng vậy, đích thực là dã lọt vào một bẫy rập đáng sợ, trong đao mang đẹp mắt kia, hắn thấy một đôi mắt lãnh khốc, ánh mắt kia nhìn hắn, tựa như nhìn một vật không có sinh mệnh, đó là sát cơ!

Ngay từ ban đầu, Trương Dương đã không dốc toàn lực, bởi vì, hắn phát hiện, đối phương am hiểu nhất chính là thân pháp, còn có tốc độ, vì mê hoặc đối thủ, trừ lúc bức hắn đến chỗ loạn thạch, Trương Dương thủy chung vẫn giữ sức.

Hiện tại, đã đến lúc thu hoạch!

"Xoát!"

"Xoát!"

"Xoát!"

Đao phong dưới ánh trăng lóe ra hào quang lạnh như băng, trong không trung không ngừng huyễn hóa thành từng mảng hào quang màu bạc, "xoạt!" một tiếng, một đạo máu tươi văng ra, đao phong sắc bén đã xẹt qua cánh tay phải của người trẻ tuổi, trường bào màu trắng đã bị nhiễm đỏ…

Người trẻ tuổi này cũng cứng rắn, cắn chặt răng, không kêu một tiếng, chỉ là, trong hai mắt lệ khí càng đậm.

"Xoát!" Trương Dương trở ngược một đao, người trẻ tuổi đột nhiên nhảy lên, cả thân thể nhảy lên không trung, sau đó, rơi mạnh xuống. Trong loạn thạch, một khối nham thạch đã bị thế rơi của thân thể hắn đập nát.

Cơ hồ cùng lúc đó, Trương Dương khóe miệng cũng lộ ra nụ cười.

"!"

"Bùng!" Một tảng đá lớn bay thẳng tới đầu của Trương Dương, trong lúc bất ngờ Trương Dương một đao chém tới, tảng đá đã bị đập nát, trong không trung tràn ngập bụi đá.

"Bùng!"

"Bùng!"

Trương Dương đao phong không ngừng chém lên các tảng đá đang bay múa trong không trung, thân thể dĩ nhiên không cách nào áp sát người trẻ tuổi kia, chẳng qua, Trương Dương tựa hồ cũng không có chuẩn bị xông lên loạn thạch, vẫn vững vàng đứng ở phía dưới vung đao, khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.

Bụi đá trong không trung càng ngày càng nhiều, trên thực tế khoảng không gian giữa hai bên bụi đá càng ngày càng nhiều, đến khi đạt được độ dày đến mức đã không thấy rõ được động tác của nhau, thì chính là thời cơ tốt nhất.

Người trẻ tuổi tin tưởng rằng, chỉ cần trong phạm vi hai mươi thước bị bụi đá bao phủ, hắn nắm chắc trong thời gian năm phút sẽ kết thúc trận chiến, hắn am hiểu nhất là thân pháp, tầm nhìn càng bị cản trở thì hắn càng dể thi triển.

Chẳng qua, không ai biết vì cái gì mà Trương Dương cũng muốn như vậy.

Hai người ý tưởng giống nhau, rất nhanh, cả phạm vi ba mươi thước đã bị bụi đá bao phủ, sau đó, Trương Dương đã hoàn toàn bằng vào tư cảm để cảm ứng phương vị của các tảng đá, chẳng qua, tốc độ quá nhanh, cũng phải cố hết sức.

"Trận chiến sẽ nhanh chóng kết thúc" Người trung niên ở xa xa xem cuộc chiến vẫn không nói gì, nay nhìn thấy bụi đá tràn ngập không gian, đột nhiên lên tiếng.

"Sư huynh có thể gặp nguy hiểm không?" Người trẻ tuổi bên cạnh hắn lo lắng nhìn sang bên đó, hiện tại, căn bản đã không có biện pháp theo dõi cuộc chiến, hắn cũng không có bản lĩnh thông thiên triệt địa như sư phụ.

"Không đâu, sư huynh ngươi am hiểu nhất chính là thân pháp cùng tốc độ, hắn rất thông minh, trong loạn thạch kia vốn không thích hợp để thi triển thân pháp, nhưng hắn vẫn tìm được biện pháp đối phó đối thủ, làm cho đối thủ lâm vào thế không thể nắm bắt vị trí, tin tưởng rằng, trong ba phút sẽ có kết quả…"

"A…!"

Người trung niên lời còn chưa dứt, bên trong màn bụi đã truyền đến một tiếng kêu thảm thiết thê lương…