Đồ Thần Chi Lộ

Chương 292: Thực lực chân chính




Ba người nhanh như chớp chạy lên boong tàu, chỉ thấy mặt trên của boong tàu đen kịt, không thấy một bóng người. Hiển nhiên, một ít binh lính đã đi tới nơi công tác của mình, ba người nhất thời trợn tròn mắt.

Làm sao bây giờ?

Ba người nhìn nhau, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không biết nên thế nào. Không thấy hạm trưởng, hơn nữa tìm tận đến phòng của hạm trưởng cũng không có. Quân hạm không có khả năng đưa bọn họ đến bờ Somali, quả thực là một chuyện khó tin.

"Làm sao bây giờ?" Ánh mắt Lưu Bưu nhìn Trương Dương đầy chờ mong; ở nơi biển rộng mịt mờ này, quân hạm càng ra xa bọn họ càng bối rối, khả năng có thể tới Somali cũng càng ngày càng xa.

Trương Dương nhìn mặt biển tối đen, trầm mặc một hồi, trong đầu hắn đang điên cuồng tính toán.

Đầu tiên, để quân hạm vào gần bờ là khả năng không thể xảy ra. Tựa hồ là Tướng quân đang khảo nghiệm bọn họ, nên không hề do dự mà tống bọn họ lên.

Tiếp theo, muốn gặp được thuyền đánh cá cũng không phải chuyện dễ dàng. Dù sao, nơi này là biển rộng chứ không phải đường quốc lộ mà anh có thể đứng vẫy xe quá giang. Ở mịt mờ sóng nước này tỉ lệ phần trăm tìm được thuyền đánh cá còn ít hơn so với tỉ lệ tìm được một cô gái còn trinh trong đại học.

Còn muốn dùng bè hay xuồng gì đó thì cơ hồ chỉ là ảo tưởng. Trừ phi vận khí thực sự là quá tốt chứ nếu không gặp được thời tiết xấu thì ba người lênh đênh trên biển đến 90% là nằm trong bụng cá.

"Đang ngắm cảnh đêm hả? Ha ha, cảnh biển đêm đối với chúng ta thì rất bình thường, nhưng đúng là đối với đại bộ phận mà nói lại thật không dễ dàng có thể ngắm được. Đáng tiếc, trời có mây nên không thể nhìn thấy sao, có thể chờ một lát khi mây bay đi mới có thể nhìn thấy, các cậu sẽ thấy được cả một bầu trời sao sáng lung lnh. Đương nhiên nếu thời gian còn dư dả thì các cậu cứ từ từ mà ngắm, không cần vội." Giáo quan tựa như một u linh chậm rãi bước tới, ở phía sau có hai đội viên của chiến đội vũ trang hạng nặng; hiển nhiên là bọn họ đang trực ban.

"Mấy ngày gần đây thời tiết có tốt không?" Hai mắt Trương Dương sáng ngời.

"Cũng không tệ lắm, ít nhất ba ngày qua đều sóng yên biển lặng?" Giáo quan khẽ cười rồi nói.

"Tôi muốn hỏi ngài vài vấn đề?" Hai mắt Trương Dương liếc nhìn mặt biển đen như mực ngoài khơi xa.

"Ừm?"

"Ba ngày gần đây tại hải vực có bao nhiêu tàu chở dầu đi qua?"

Trong lúc đó, đột nhiên A Trạch và Lưu Bưu đều cảm giác được Trương Dương có chút biến hóa, đó là mọt loại biến hóa phi thường đột nhiên, bọn họ đã nhiều lần chứng kiến, chỉ là loại biến hóa này số lần xuất hiện ngày càng ít. Nhớ lại, tại lúc chạy trốn thì cơ hồ mỗi ngày Trương Dương đều có loại vẻ mặt này.

Đây là một vẻ mặt vô cùng cơ trí!

Trương Dương lại khôi phục lại sự cơ trí trước kia?

"Gần đây vài ngày đường biển luôn tấp nập, mỗi ngày đều có hơn mười tàu chở dầu chạy qua. Ha ha, các cậu không định nhờ tàu chở dầu đưa các cậu đến Somalia đấy chứ?" Huấn luyện viên ha hả cười hỏi.

"Tất nhiên là không, tôi nghĩ sẽ có một tàu hàng nào đó đi về phía Somalia. Đúng rồi, hiện tại khoảng cách của chúng tôi với hải vực Somalia còn xa lắm không?"

"Thực tế là rất gần, ở Gulf of Aden này là nơi gần với hải vực Somalia nhất."

"Giáo quan Tằng, Tướng quân từng nói sẽ cung cấp cho chúng tôi một chiếc thuyền, tôi nghĩ hiện giờ có lẽ nên thực hiện lời hứa của Tướng quân."

"Cái gì? Các cậu đi ngay bây giờ?" Giáo quan cả kinh, hắn căn bản không nghĩ tới việc Trương Dương sẽ rời quân hạm vào buổi tối.

"Đúng vậy, sớm hay muộn đều phải xuống thuyền, không bằng xuống thuyền luôn bây giờ." Trương Dương thản nhiên nói.

"Cậu có thể tự lo được chứ?" Vẻ mặt giáo quan trở nên nghiêm túc. Truyện được copy tại Truyện FULL

"Yên tâm! Nếu Tướng quân đã tin tưởng chúng tôi, chẳng lẽ ngài lại không tin?" Trương Dương gật đầu.

"Ha ha ha... nói cho cùng, một khi Tướng quân đã nói như vậy thì tất nhiên các cậu có đủ năng lực đó. Đáng tiếc các cậu lại đi ngay bây giờ, nếu không có thể luận bàn một phen." Ánh mắt khong có chút hảo ý nào của Giáo quan nhìn chằm chằm vào tấm "lưng hùm vai gấu" của Lưu Bưu, nhìn thấy vậy Lưu Bưu bỗng cảm thấy rùng mình. Tất nhiên, Lưu Bưu không hề sợ hắn, mấu chốt nằm ở chỗ đây là địa bàn của đối phương, nếu như hắn thẹn quá hóa giận thì không phải chuyện chơi đâu. Lưu Bưu cũng không muốn bị cả đám xúm vào đánh tập thể.

Thật may, giáo quan cũng chỉ nhìn qua một chút chứ không có ý định kéo Lưu Bưu ra luận bàn ngay lập tức.

Rất nhanh, xuồng đã được bơm đầy khí. Giáo quan thực ra cũng rất tốt, vì bọn họ mà chuẩn bị lượng lớn thức ăn. Trong ánh mắt kinh ngạc của một đám binh lính, ba người từ quân hạm bước xuống xuồng, rất chậm rãi chiếc xuồng đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người trên quân hạm, hòa vào biển rộng mịt mờ.

"Giáo quan, cứ để bọn họ đi như vậy sao?" Dưới trời đêm như mực, một binh lính lắp bắp lên tiếng hỏi, hắn cảm giác thấy ba người này như những kẻ lưu vong thời cổ đại, thậm chí so với lưu vong còn tàn nhẫn hơn, bởi đây chính là biển rộng.

"Vậy ngươi muốn làm gì? Có phải nên tổ chức một đại hội rồi phóng ra vài quả tên lửa làm lễ đưa tiễn thật long trọng không?" Giáo quan nhìn về phía mặt biển tối đen một chút rồi bước vào phòng chỉ huy. Bây giờ hắn chỉ muốn báo cáo lại tình hình cho Tướng quân.

Lưu Bưu lấy tay khẽ khoát nước biển lạnh lẽo, tựa như có rất nhiều mũi châm đâm vào tay hắn khiến hắn phải rụt tay lại, trong nước phảng phất như có quái vật gì định cắn hắn.

"Chúng ta ngủ một chút đi, không cần để ý."

Trương Dương xem qua la bàn một chút rồi thả người nằm xuống, khẽ nhắm mắt lại. Đã thật lâu hắn không nghỉ ngơi, hắn muốn bổ sung một chút thể lực.

A Trạch cùng Lưu Bưu khẽ liến nhau một cái, cả hai lâm vào im lặng, bọn họ rất rõ tính cách của Trương Dương, nếu hắn muốn nói tự nhiên hắn sẽ nói, còn nếu không muốn nói thì hỏi chỉ uổng công.

Bây giờ, thật ra A Trạch cũng không cảm nhận được sự đặc biệt của Trương Dương, chỉ có Lưu Bưu lại cảm thấy sự quen thuộc, đây chính là vẻ mặt của Trương Dương khi ở thành phố C cùng tỉnh hội.

Sau khi phát sinh chuyện dây dưa với mấy người con gái thì trí lực của Trương Dương theo thời gian giảm xuống, Lưu Bưu thích nhìn thấy một Trương Dương cơ trí khi bị đuổi giết hơn.

Đây quả là một đêm dài.

Ngoại trừ Trương Dương ngủ thì A Trạch không ngủ được, Lưu Bưu thì càng không cần phải nói. Một cái xuồng nhỏ tí phiêu lưu trong biển rộng, quả là không hề có cảm giác an toàn chút nào.

Đối với A Trạch và Lưu Bưu mà nói thì một đêm này thật dài...

Từ từ, mặt trời cũng đã bắt đầu ló rạng, hai "nhân tài" đang trong cơn mơ màng ngủ, mà ở phía sau, Trương Dương đã tỉnh lại. Tư cảm của hắn đang điên cuồng khuếch tán trên mặt biển.

Một km!

Mười km!

Năm mươi km!

Hiện tại, Trương Dương đã có thể giám sát trong phạm vi năm mươi km. Đương nhiên đây là ở ngoài biển, mặt biển cùng nơi thành thị không giống nhau; ngoài việc ở đây có năng lượng vô cùng vô tận thì cũng không có những chướng ngại vật che khuất tầm mắt, ô nhiễm môi trường. Nơi này so với thành thị thì tốt hơn nhiều.

Không phát hiện ra mục tiêu nào!

Nhìn ra mặt biển mênh mông sóng nước, Trương Dương không khỏi ngẩn người, gần đây càng lúc càng có nhiều ý nghĩ đặc biệt nổi lên. Trương Dương đang từ xúc động cực độ lại trở thành cực độ bình tĩnh, phảng phất như hồi quy (trở về điểm ban đầu).

Sự sống! Rốt cuộc là vì cái gì?

Trương Dương khẽ thở dài một trận, từ tin tức trong miệng quân nhân đến tin tức của những thủy thủ kia thì hải tặc Somali cũng không phải loại hung ác như trong tưởng tượng của hắn

Hải tặc Somali cùng với đại bộ phận tội phạm bắt cóc trên thế giới có bản chất khác nhau. Bọn họ do chỉ muốn cầu tài, cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng chủ động làm thương tổn con tin. Theo như kể lại của hai con tin bị bắt cóc thì bọn họ cũng không hề bị ngược đãi, ở đây bọn họ làm hải tặc củng chỉ vì lo cho cuộc sống mà thôi.

Đương nhiên, đây chỉ là mặt bên ngoài; Trương Dương biết nếu hải tặc đã có gan cướp cả quân hạm thì sau lưng chắc chắn phải có tổ chức tài phiệt tài lực hùng hậu. Thậm chí, rất nhiều thương nhân nhìn có vẻ đứng đắn nghiêm chỉnh cũng có liên quan trong đó, vì đây chính là một cách làm giàu nhanh chóng.

Tiền hoa hồng!

Tiền hoa hồng!

Trương Dương bỗng nhiên bất ngờ đứng lên.

"Gầm..."

Trương Dương hét lên một tiếng thật dài, nó tựa như vang lên tận trời cao, phảng phất khiến ngoài khơi xa vì nó mà chấn động. Láy xuồng làm trung tâm, vô số sóng nước thật lớn lan tỏa ra chung quanh.

"Làm sao vậy, làm sao vậy?"

Lưu Bưu bị tiếng thét to của Trương Dương làm sợ tới mức nhảy dựng lên, nhìn xung quanh thiếu chút nữa thì nhảy rớt xuống biển. A Trạch cũng tỉnh lại, hai mắt nhìn chằm chằm Trương Dương, hắn nhìn thấy vẻ mặt mịt mờ trước đây của Trương Dương đã thay đổi, thay vào đó là hào khí trùng thiên.

"Không có gì! Hai người ngủ tiếp đi."

Trong lòng Trương Dương sung sướng vô cùng, tất cả buồn bực mấy tháng qua đột nhiên tan thành mây khói, bởi vì hắn đã tìm ra một phương thức phát tài nhanh nhất.

Somali này sẽ là cột mốc thứ hai đánh dấu bước ngoặt trong đời hắn.

Đương nhiên, bước ngoặt thứ nhất chính là vụ nổ mạnh lần trước, nó đã lôi Trương Dương vào một thế giới thần kỳ đầy giết chóc, tại thế giới này không có pháp luật, không có đạo đức, thứ duy nhất cần có chính là lực lượng.

Không hề nghi ngờ, Somali dưới trạng thái vô chính phủ hiện nay chính là một địa phương tuyệt vời để thể hiện lực lượng.

Somalia, ta tới đây...

Nhìn tháy biẻn trời mênh mông xanh ngắt một màu, lần đầu tiên Trương Dương cảm thấy không còn trói buộc gì, tại quốc nội có rất nhiều điều trói buộc, nào là đạo đức, nào là pháp luật, lương tâm... đã hạn chế hắn phát triển, nhưng tại Somali này mọi thứ đều không có, hắn có thẻ thoải mái không cần cố kỵ.

Xòe năm ngón tay ra, Trương Dương ngó lại nhìn Lưu Bưu và A Trạch đã ngủ lại, khẽ cười một chút. Bất ngờ, năm đầu ngón tay kia đều tỏa ra kim quang chói mắt, vài trăm thước hải vực đều bị thứ ánh sáng hoàng kim này chiếu rọi, phảng phất cả mặt biển dều được dát một tầng hoàng kim.

Ai có thể biết được thực lực chân chính của Trương Dương?

Không có!