Đồ Thần Chi Lộ

Chương 256: Tuyết Liên hiểu lầm




"Không hay ho!"

Trương Dương chẳng muốn đi vào "Pháo phòng" của Lưu Bưu, buồn bực quay đầu rời đi.

"Này này, Trương Dương, đầu của cậu…" Lưu Bưu kêu lên.

"Đừng để ý đến tôi. Sáng nay gặp phải một kẻ đen đủi" Trương Dương tức giận, cắt ngang lời Lưu Bưu nói, buồn bực đi đến trước cửa phòng Tuyết Liên. Hắn đã nghe được tiếng mở cửa phòng.

"Tôi… tôi chỉ là nhắc nhở cậu…" Lưu Bưu thấy Trương Dương đi vào phòng Tuyết Liên, lầm bầm nói. Đáng tiếc, lúc này Trương Dương đã đi vào phòng Trương Dương. Mà tai hắn vẫn đang ù ù nên không nghe được tiếng của Lưu Bưu.

"Trương Dương, xin lỗi, em mất ngủ nên ngủ quên…"

Lúc này Tuyết Liên hình như vẫn chưa tỉnh ngủ, mái tóc rối loạn, mặc một bộ áo ngủ màu lam rộng thùng thình. Tóc trên trán ướt sũng, hiển nhiên vì mở cửa gặp người nên nàng đã rửa mặt qua một chút.

"Ồ, vậy em vệ sinh cá nhân đi. Anh sang chỗ A Trạch" Trương Dương thấy Tuyết Liên vẫn còn đang mặc áo ngủ, mặc dù áo ngủ rất rộng nhưng mà vẫn có chút không hay.

"Không có gì, anh ngồi đi. Đúng, hôm nay chúng ta làm gì anh?" Tuyết Liên hình như không câu nệ tiểu tiết, quay người vào trong phòng thay đồ, nhưng vẫn hỏi vọng ra.

"Còn có thể làm sao chứ, cũng chỉ có thể đến các nơi quan trọng của Chính phủ mà ôm cây đợi thỏ thôi. Nếu thật sự không được thì chỉ có thể gọi điện…" Trương Dương ngồi lên ghế, có chút buồn bực. Sáng nay sau khi gặp Na Na hắn đã quyết định sau này không nghĩ đến gọi điện cho Vương Yến nữa. Trước khi rõ ràng vấn đề tình cảm của mình, Trương Dương không muốn phát sinh quan hệ với bất cứ cô gái nào.

"Ồ… nếu mà không được, em sẽ gọi điện cho bố, không có việc gì" Tuyết Liên rót cho Trương Dương một chén trà, an ủi nói.

"Ồ"

Đột nhiên.

Trương Dương thừ người ra, hắn nhìn thấy một mảng da thịt trắng nõn. Khi Tuyết Liên khom người rót trà, hắn nhìn thấy một mảnh tuyết trắng trước ngực nàng. Mặc dù không thấy gì nhiều nhưng cũng có thể nhìn thấy khe rãnh trước ngực, đây là sự hấp dẫn không thể chống nổi.

Tuyết Liên vừa mới dậy nên chưa đeo kính, mắt nàng bị cận nên không phát hiện ra ánh mắt sỗ sàng của Trương Dương. Sau khi rót trà xong liền xoay người rót cho mình một cái. Đầu Trương Dương trở nên trống rỗng. Lúc này hắn mới phát hiện Tuyết Liên đang đi chân trần, đôi chân ngọc ngà dẫm trên tấm thảm nâu trông vô cùng hấp dẫn. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Càng muốn chết chính là, Tuyết Liên ngồi trước bàn, nhẹ nhàng vuốt mái tóc, càng làm lộ ra sự hấp dẫn chết người.

Gần như là một bản năng, Trương Dương đọc ra bài thơ của Ôn Đình Quân. Bài thơ này thích hợp nhất để miêu tả Tuyết Liên. Mà bài thơ này cũng là bài duy nhất miêu tả cô gái mà Trương Dương biết, rất thích hợp với bộ dáng của Tuyết Liên lúc này.

"Tiểu sơn trọng điệt kim minh diệt, hoàn vân dục độ hương tai tuyết. Lại khởi họa nga mi, lộng trang sơ tẩy trì, chiếu hoa tiền hậu kính. Hoa diện giao tương ánh. Tân thiếp tú la nhu, song song kim chá cô".

"Anh Trương Dương, anh đọc bài thơ gì thế?" Nghe được giọng nói của Trương Dương, Tuyết Liên xoay người lại, lúc này mới phát hiện được Trương Dương đang nhìn chằm chằm vào mình mà đọc thơ.

"Ồ, không có gì đâu" Trương Dương vội vàng thu hồi ánh mắt.

"Em đẹp như trong bài thơ sao?" Mắt Tuyết Liên đột nhiên sáng rực lên, hình như đang nghĩ đến những lời trong bài thơ.

"Ừm, chắc chắn" Trương Dương gật đầu kiên định.

"Thật sao?" mặt Tuyết Liên đỏ ửng lên, nhỏ giọng hỏi lần nữa. không biết tại sao nàng rất thích nghe lời khen của Trương Dương dành cho mình. Mặc dù nhừng lời này nàng đã được nghe rất nhiều lần lúc còn đi học.

"Ừm" Trương Dương lần nữa gật đầu.

"Cám ơn anh" Tuyết Liên cao hứng đứng lên, nói với Trương Dương một câu: "Anh chờ em một chút, một lát là xong" Nói xong Tuyết Liên lấy một đống quần áo trên giường đi vào phòng vệ sinh. Vẻ mặt đỏ bừng xấu hổ làm Trương Dương nhìn thấy không khỏi tim đập loạn lên.

Rốt cuộc Trương Dương đã tỉnh lại.

Mình làm sao vậy?

Lúc sáng trước khi ngủ đã hạ quyết tâm, vì sao bây giờ nhìn thấy Tuyết Liên lại thất thố như thế?

Trương Dương hung hăng véo mình một cái, khiến cho đầu óc mình tỉnh táo lại, âm thầm nảy sinh một tia ác độc, nếu như cứ tiếp tục như vậy, có lẽ sẽ trở thành một tên mê gái.

Ngay khi Trương Dương không chờ được nữa, cửa phòng vệ sinh mở ra, Tuyết Liên đi ra.

Tuyết Liên mặc một chiếc váy dài màu cà phê, mái tóc đen dài tùy ý buông thõng, mơ hồ có thể thấy được đồ lót bên trong, chiếc chân trần khỏe mạnh nhẵn nhụi làm cho Trương Dương chấn động, hắn si mê nhìn nàng.

Nếu nói Tuyết Liên ban đầu rất ngây thơ, mà Tuyết Liên bây giờ lại tràn ngập khí chất thành thục, mỗi cử động đều lộ ra phong phạm của một người phụ nữ.

Lúc này, Trương Dương mới phát hiện, Tuyết Liên chính là con gái của Mãi Mãi Đề.

Tuyết Liên bây giờ giống như một quý tộc có khí chất cao nhã, rất giống một thiếu phụ e lệ, giống một nữ hoàng cao ngạo.

Trương Dương có chút không rõ, rốt cuộc đâu mới thực sự là Tuyết Liên.

"Trương Dương…" Tuyết Liên xấu hổ cúi đầu. Động tác này lập tức làm cho Trương Dương khẳng định đây mới thực sự là Tuyết Liên. Tuyết Liên mặc dù cảm thấy cao ngạo vì Mãi Mãi Đề gia tộc, nhưng nàng vẫn chỉ là một nữ sinh mười tám tuổi, mà không phải một người phụ nữ.

"Ừm, anh đến chỗ A Trạch…" Trương Dương thở dài một tiếng, khống chế mình không nhìn Tuyết Liên, đi nhanh ra cửa. Hắn không muốn ở lại trong căn phòng này thêm một phút nào nữa. Nơi đây đầy hấp dẫn, đối với Trương Dương mà nói là trí mạng. Trương Dương không xác định được mình có thể khống chế được hay không.

"Trương Dương?" Tuyết Liên rất thất vọng. Nàng vốn tưởng rằng Trương Dương sẽ khích lệ nàng vài câu, nhưng Trương Dương lại đứng dậy bước đi.

"Em thật đẹp" Trương Dương tự nhiên hiểu được suy nghĩ của Tuyết Liên, dừng chân lại nói với nàng một câu. Khen tặng một câu đối với Trương Dương mà nói cũng không khó.

"Cảm ơn" Tuyết Liên nở nụ cười như hoa mùa xuân, trong nháy mắt cả căn phòng trở nên ấm áp và sáng lạng.

Đáng tiếc, vẻ sáng lạng đó chỉ diễn ra trong nháy mắt, đột nhiên mặt Tuyết Liên biến sắc. Vẻ xấu hổ ban đầu trở nên đỏ hồng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trán Trương Dương, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.

"Sao vậy?" Trương Dương vốn xoay người chuẩn bị đi ra khỏi phòng, cảm thấy có chút không đúng.

"Không có gì" Mặt Tuyết Liên đã không còn tức giận, đã từ từ tỉnh táo lại, thay vào đó là vẻ lạnh lùng như ngoài ngàn dặm. Vẻ thẹn thùng ban đầu đã không thấy tăm hơi đâu.

"Rốt cuộc là như thế nào?"

Trương Dương cảm thấy rất khó hiểu. hắn mặc dù không muốn phát sinh quan hệ với Tuyết Liên. Nhưng hắn cũng không hy vọng Tuyết Liên lại dùng thái độ như vậy đối với hắn. Huống chi, thái độ lại thay đổi quá đột nhiên, Trương Dương không thể thích ứng.

"Không có việc gì. Các anh cứ đi ăn sáng đi. Em gọi điện kêu người mang lên phòng là được" Tuyết Liên nhìn trán Trương Dương một cái, thản nhiên nói.

"Ừm, được".

Trương Dương bây giờ dù muốn lưu lại cũng không được, bởi vì Tuyết Liên đã hạ lệnh trục khách, thậm chí còn đi tới cửa, mở cửa ra đuổi khách.

"Rầm" Một tiếng, cửa phòng bị đóng sập lại, Trương Dương cảm thấy có chút khó hiểu.

Lòng phụ nữ thật sự sâu như biển, vừa nãy còn ngượng ngùng vui vẻ, mà bây giờ đã không còn thấy.

Trương Dương lắc đầu đi tới cửa phòng A Trạch. Cửa phòng hắn đã mở ra. Đi vào trong phòng, Trương Dương phát hiện chăn màn trên giường A Trạch đã được gập lại cẩn thận, giống như chưa có ai ở trong này, đây chính là tác phong quen thuộc của A Trạch.

Trong phòng vệ sinh có tiếng nước chảy, hiển nhiên A Trạch đang rửa mặt.

Trương Dương buồn bực dựa mình lên ghế suy nghĩ về chuyện vừa nãy. Hình như có gì đó không ổn, nhưng Trương Dương nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ ra vấn đề ở đâu.

Mình trở nên đáng ghét như vậy từ lúc nào?

Chẳng lẽ mình nhìn trộm bị Tuyết Liên phát hiện?

Trương Dương đau khổ suy nghĩ nhưng không nắm được mấu chốt. Lúc này A Trạch đang cởi trần đi từ trong nhà vệ sinh ra. Nhìn mái tóc ướt sũng của hắn thì thấy hắn mới tắm xong.

"Kẹt…" một tiếng, A Trạch mở cửa đi ra.

"Anh tìm tiểu thư?" A Trạch thấy Trương Dương, đột nhiên khó hiểu hỏi một câu.