Trương Dương không muốn ở lại trong sa mạc thêm một giây phút nào nữa. Sau khi trực thăng cứu viện đến, được A Nhĩ Mạn thông cảm, trực thăng lập tức đưa đám người Trương Dương đến thành phố gần đó. Mà A Nhĩ Man ở lại trong sa mạc, để trực thăng mang mấy nhân viên sửa xe lại đây. Trên thực tế, xe tải gặp phải một vấn đề rất hiếm khi xảy ra. Nhưng A Nhĩ Mạn lại gặp phải, coi như bọn họ đen đủi.
Đương nhiên, kính của xe cũng phải nghĩ biện pháp sửa chữa. bọn họ không muốn nếu như gặp phải đàn sói lần nữa, lại không có chỗ tránh.
A Nhĩ Mạn không tra tìm được nhiều ở trong sa mạc, nhưng khi Trương Dương và A Nhĩ Mạn gặp lại nhau ở nước Mỹ đã xảy ra rất nhiều chuyện mà người ta không thể tưởng tượng được.
Ba người Trương Dương được trực thăng đưa đến thành phố TR ở gần sa mạc nhất. Ở đây, bọn họ dùng điện thoại liên hệ với chỗ thuê xe lúc trước. Sau khi trả một khoản tiền, ba người lúc này mới yên tâm thoải mái lên đường. Dù sao, người lái xe taxi kia rất hiền lành, hơn nữa Trương Dương cũng không muốn người dân Tân Cương có ấn tượng không tốt với mình, trả tiền thuê xe là chuyện đương nhiên.
Đương nhiên bọn họ không biết, người lái xe sau khi gặp phải vụ bắn nhau đó, sợ đến độ mấy tháng không dám ra khỏi cửa. Mấy ngày sau khi vụ bắn nhau diễn ra, hắn gần như mỗi ngày đều bị thẩm vấn. Đến khi khẳng định hắn không có quan hệ gì với các phần tử Cương Độc mới thả hắn ra.
"Bà nó chứ. Rốt cuộc có thể đổi một bộ quần áo ấm áp. Mẹ nó!" Lưu Bưu giật giật quần áo trên người mà mắng. Trong mùa đông giá rét này, cho dù khỏe đến đâu mà cởi trần vẫn cảm thấy lạnh.
"Ha ha, đi thôi!"
Trương Dương cười cười liếc nhìn Lưu Bưu. Trên người Lưu Bưu đang mặc một chiếc áo da dê, đầu đội một chiếc mũ trắng, bên hông đeo một con dao găm, trông không khác gì dân du mục tộc Duy Ngô Nhĩ.
Ba người từ bên trong sa mạc đi ra, quần áo trên người lam lũ không chịu nổ. Sau khi đi mua quần áo mới phát hiện ở nơi đây rất khó mua được quần áo thích hợp. Ba người không thể làm gì khác hơn là mua một ít quần áo dân tộc.
Làm cho Trương Dương vui mừng chính là, Lưu Bưu và A Trạch không có ba lô, duy nhất chỉ có hắn đeo ba lô.
Đương nhiên, cho dù ba người không có cũng không cần phải lo lắng. Bởi vì, ba người đang đeo vàng trên người, cùng lắm thì bán đi cũng đủ để bọn họ sống đến tận Bắc Kinh.
Mặc quần áo này mặc dù ấm áp nhưng Trương Dương và Lưu Bưu vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Ngược lại A Trạch vốn là người Tân Cương nên rất tự nhiên, dù là đi đứng, nói chuyện cũng không khác gì với người bản địa.
Nguyên nhân chính là vì có A Trạch nên Trương Dương và Lưu Bưu mới không bị người ta chê cười, cũng không đến quán gọi thịt lợn.
Ba người không đi taxi, trên đường không ngừng đổi xe, đây là chủ ý của Trương Dương. A Trạch và Lưu Bưu không rõ vì sao Trương Dương lại muốn phức tạp như vậy. Nhưng Trương Dương đã kiên trì như thế nên hai người cũng không muốn so đo làm gì, coi như đi du lịch vậy.
Trên đường đi, Trương Dương rất ít khi nói chuyện. Hắn lặng lẽ quan sát phong thổ nhân tình ở nơi đây, cảm nhận sự thuần phác của người dân.
Bọn họ uống hết một bình trà. Diệp trà Tạp Tư Thang Thái; Thảo trà Bố Thác Nhĩ Cách. Trà được sắc từ lá cây chè. Loại trà này điểm tô thêm văn hóa uống trà của người Trung Quốc. Có rất nhiều nơi người ta còn uống trà xanh nên khá chát. Đương nhiên lúc này đã được cải thiện. Bây giờ uống trà lại có cảm giác nhớ lại.
Bọn họ đúng là có chủ ý đi đến Ba Trát. Nơi này không có quy mô và khí thế như bên trong Ba Trát. Càng không có sự hào hoa ở nơi đó. Nhưng mà, Tây Vực có chỗ mê người của nó. Tây Vực giống như một xã hội đặc biệt trong sách giáo khoa, ẩn chứa rất nhiều thứ quý giá. Nhưng Tây Vực lại giống như dòng sông lịch sử thâm sâu không đồng nhất, dài vô hạn…
Ba Trát là một bí ẩn. Trương Dương cho rằng hiểu được người Tân Cương thì sẽ hiểu được Ba Trát, đến gần một chút, hiểu được nhiều thêm một chút. Mặc dù không thể hiểu được cuộc sống sinh hoạt thực sự của người Tân Cương. Nhưng cũng không phí công đến Vương quốc Ba Trát. nguồn Đọc Truyện
Giá cả nơi đây thấp đến đáng sợ, một chiếc áo da dê chỉ mất có mười tệ. Chiếc áo này đúng là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, có thể vừa bán vừa tặng. A Trạch không cảm thấy gì. Nhưng Trương Dương và Lưu Bưu như trong thấy một món tiền lớn đang nhảy trước mặt mình vậy.
Chưa đi được hai trăm km, trên tay, quanh eo Lưu Bưu và Trương Dương đã buộc đầy các thứ đồ kỳ lạ. Nếu không phải A Trạch ngăn lại, hai người lúc này có thể đã không thể bê hết số đồ này.
Ba Trát khổng lồ này, ba người đã lưu lại đây hơn nửa ngày.
"A Trạch, không nghĩ đến Tân Cương là nơi gà không đẻ trứng, chim không ỉa nổi mà lại có nhiều thứ tốt như vậy" Lưu Bưu đi trong dòng người, trong tay cầm một món đồ trang sức tinh xảo. Đây là món đồ được làm thủ công, Lưu Bưu chuẩn bị dùng món đồ này để lừa tấm thân trong trắng của cô bé Tiểu Thanh.
A Trạch liếc nhìn Lưu Bưu một cái, không muốn nói nhiều với tên thô lỗ này. Đối phó với người như Lưu Bưu, đây là biện pháp tốt nhất. Mà Lưu Bưu sợ nhất chính là người khác không để ý đến hắn.
"Ha ha, A Trạch, chợ ở đây bố trí thật kỳ quái, hình như không được quy hoạch, hơi hỗn loạn. Nhưng không khí rất tốt" Trương Dương cười nói.
"Ba Trát này không phải vì kiếm miếng ăn. Ba Trát ở rất nhiều nơi đều là do một ít người dân lập ra. Người Tân Cương phần lớn đều rất phóng khoáng, thích tụ tập lại với nhau. Nơi nào náo nhiệt, nơi đó sẽ có Ba Trát. Nơi đây vốn chỉ có một Ba Trát. Ban đầu chỉ có một, hai, ba, bốn người bán hàng rong, rồi lập hàng quán. Từ từ, người thích buôn bán nghe tin mà đến. Qua nhiều năm tháng, số hàng quán cũng tăng lên hình thành chợ… Phía nam Tân Cương xuất hiện hơn trăm Ba Trát, hầu hết đều là như vậy mà sinh ra" A Trạch giải thích rất rõ ràng, hình như chỉ cần chuyện dính dáng đến Tân Cương, A Trạch sẽ rất kiên nhẫn.
"Ha ha, nơi đây thú vị hơn những khu chợ trong thành phố nhiều. Sau này kết hôn phải mang vợ con đến đây mua đồ mới được…" Lưu Bưu cười ha hả.
A Trạch và Trương Dương cùng liếc nhìn Lưu Bưu, không nói gì.
"Này này, hai người nhìn gì thế?" Lưu Bưu bất mãn nói.
"Không!" A Trạch đi nhanh về phía trước, Trương Dương theo sát phía sau.
"Không phải tôi muốn tiết kiệm tiền. Tôi chỉ cảm thấy không khí nơi đây rất tốt…"
"Thật không?"
"Thật mà, tôi không phải muốn tiết kiệm tiền…" Lưu Bưu lẩm bẩm nói.
"Chúng tôi có nói anh vì tiết kiệm tiền sao?"
Lưu Bưu thừ ra nhìn hai người, không khỏi cảm thấy buồn bực đến ứa máu. Không phải chỉ là muốn tiết kiệm chút tiền sao. Dùng thái độ khinh bỉ như vậy là sao?
Đột nhiên Lưu Bưu cảm thấy sau lưng mình bị một người chạm vào.
"Này này… đụng phải tôi rồi…" Quay đầu lại nhìn, Lưu Bưu lập tức câm miệng. Bởi vì ít nhất có ba khẩu súng lục đang quay về phía hắn. Đầu súng đen ngòm bằng kim loại đang sáng rực lên.
Ba người trung niên, đây tuyệt đối là những sát thủ kinh nghiệm phong phú. Dù là từ vẻ mặt và động tác của bọn họ cũng có thể nhìn ra, tố chất của bọn họ rất cao. Giữa ban ngày ban mặt, cầm súng trước mặt mấy ngàn người mà không hề có chút hoang mang lo lắng.
"Đi về phía trước, đi từ từ, đừng cố gắng chống cự. Ba người chúng ta vẫn duy trì một khoảng cách an toàn với mày. Mày không có khả năng cùng lúc giết chết ba bọn tao. Đương nhiên điều quan trọng nhất chính là dù mày có giết chết ba người bọn họ. Bởi vì, trong những người ở chợ còn có người của bọn tao. Chỉ cần mày có hành động khác thướng, bọn tao sẽ không hề do dự nổ súng. Ừm, đúng đó, cứ như thế, nâng tay lên một chút, mở rộng một chút…"
Vẻ mặt Lưu Bưu trở nên khó coi nhìn bóng người trước mặt. Hắn bây giờ rất muốn giết người. Nhưng hắn càng sợ mình bị giết hơn. Cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là từ từ đi theo sau Trương Dương và A Trạch.
Bây giờ, động tác của Lưu Bưu có chút quỷ dị, tay giơ món đồ trang sức lên giống như đang từ từ thưởng thức vậy. Nhưng mà trên mặt không hề có một chút nào là vui vẻ, giống như mua phải đồ giả vậy.
"Tiên sinh, có người bảo em đưa cho anh một bức thư" Một cô bé khoảng mười tuổi đột nhiên ngăn đường Trương Dương, trong tay đang cầm một tờ giấy.
Trương Dương và A Trạch không khỏi chấn động, liếc mắt nhìn nhau. Sau đo liếc nhìn một cái rồi lại nhìn về phía cô nhóc kia. Chỉ thấy cô gái đang rất khiếp sợ, phát âm cũng không chuẩn.
"Cho tôi sao?" Trương Dương cảm nhận được cô nhóc này không có nguy hiểm gì. Ngân Hồ cũng không phát ra cảnh báo. Giác quan thứ sáu của mình cũng không cảm nhận được nguy hiểm.
"…" Cô bé nắm chặt quyển sách không nói một câu, rốt cuộc mặt đỏ bừng lên, cố lấy dũng khí nói: "Người đưa bức thư cho em nói mấy anh sẽ cho em mười tệ tiền thù lao" Cô bé nói xong mặt càng đỏ hơn, có vẻ xấu hổ hồi hộp.
Trương Dương không nói gì, lấy mười tệ ra đưa cho cô bé. Cô bé sau khi nhận được tiền, lập tức giao tờ giấy cho Trương Dương, rồi nhanh như chớp biến mất trong biển người mờ mịt.
Trương Dương mở tờ giấy ra nhìn, lập tức cả người cứng đờ.