Đồ Thần Chi Lộ

Chương 237: Nhà động vật học




Đây là cảnh tượng làm người ta khiếp sợ.

Đây là cảnh tượng làm cho người ta cảm thấy quỷ dị.

Đây là cảnh tượng khó thể tin.

Bên trong mấy trăm con sói, người thanh niên ngang nhiên đi tới. Mỗi khi đi tới trước một bước, đám sói mà hắn đi ngang qua đều nằm mọp xuống đất, phát ra tiếng tru trầm thấp.

Giống như, người thanh niên này là Lang Thần chuyển thế, ở bên trong đàn sói mà như chỗ không người.

Rốt cuộc, người thanh niến đó cũng đi đến bên cạnh Lang Vương to như con nghé con, khẽ vuốt vuốt đầu Lang Vương một chút. Lang Vương đi vài vòng quanh người thanh niên, bất ngờ phát ra tiếng tru rung trời.

"Ngao ngao…!"

"Ngao ngao…!"

Tiếng tru của đàn sói không ngừng vang lên, làm cho sa mạc mênh mông bát ngát này càng trở nên vô cùng bi tráng.

Sau tiếng tru lớn, thân hình khổng lồ của Lang Vương mạnh mẽ di chuyển, biến mất trong màn đêm mờ mịt. Đàn sói mấy trăm con cũng biến mất không thấy như thủy triều. Ngoại trừ dấu chân trên mặt đất, không còn có một chút tung tích gì.

"Thật sự không thể tin nổi!"

"Quá thần kỳ!"

Đám người A Nhĩ Mạn, kể cả người Trung Quốc kia đều rất khiếp sợ. Cảnh tượng vừa rồi không khác gì trong phim thần thoại.

Chẳng qua, không ai biết được, sống lưng Trương Dương cũng đang ướt đẫm mồ hôi. Đi bộ trong mấy trăm con sói không hề đơn giản như bề ngoài nhìn thấy. Người quan sát cảm thấy hắn rất dễ dàng. Nhưng trên thực tế, áp lực dành cho Trương Dương rất lớn. Hắn cũng không dám khẳng định Lang Vương rốt cuộc có nhớ hắn hay không.

Trên thế giới này, không có mấy người có thể thoải mái dễ dàng khi bị mấy trăm con sói nhìn chằm chằm.

Tất cả quân bài đều đặt cược vào trí tuệ thông minh của Lang Vương.

Làm cho Trương Dương vui mừng chính là Lang Vương không hổ là Lang Vương, không hổ là vua trong sa mạc, càng không hổ là một con Lang Vương có trí tuệ siêu việt. Nó nhận ra Trương Dương, nó còn nhớ rõ Trương Dương đã cứu nó một mạng.

Đương nhiên, Trương Dương vẫn có chỗ dựa, trên người hắn có ba khẩu súng lục, còn có một quả lựu đạn. Chẳng may Lang Vương không nhận ra cũng chỉ có thể mở đường máu. Trương Dương tin rằng, với tốc độ bây giờ của hắn, muốn chạy ra khỏi vòng vây của đàn sói cũng không quá khó.

Nhìn đàn sói đã rút đi, A Nhĩ Mạn không khỏi lau mồ hôi trên trán đi. Lúc này, hắn mới phát hiện ra quần áo trên người mình đã sớm ướt đẫm. Tay bởi vì cầm súng quá chặt nên cũng rất đau nhức.

Ngay khi đàn sói đã rút đi, Trương Dương và A Trạch, Lưu Bưu đã đi tới.

"Hi!"

Lưu Bưu vừa thấy người nước ngoài, còn có một mỹ nữ tóc vàng, lập tức mặt mày tươi cười chào đón. Đáng tiếc trình độ tiếng Anh của hắn chỉ nói được một câu "Hi!"

Mọi người nói chuyện một lát, cũng may lần này đi khảo sát, hai sinh viên mà A Nhĩ Mạn chọn đều nói tiếng Trung rất lưu loát nên trao đổi cũng không hề khó khăn. Không cần khả năng ngôn ngữ trong đầu Trương Dương ra tay.

Đối với ngôn ngữ, Trương Dương có một khuyết điểm trời sinh. Trong đầu hắn mặc dù có rất nhiều trí nhớ về ngôn ngữ. Nhưng hắn không thể hoàn toàn lợi dụng nó. Rất nhiều ngoại ngữ có thể nghe hiểu nhưng khó có thể dùng ngôn ngữ diễn tả.

Đương nhiên, điều này quan hệ với hoàn cảnh sống của Trương Dương. Nếu như Trương Dương sống ở trong hoàn cảnh mọi người đều nói tiếng Anh, thiên phú ngôn ngữ của hắn có thể lập tức được phát huy.

"Mấy anh là ai?"

Mọi người vừa ngồi xuống xung quanh đám lửa, A Nhĩ Mạn đã rất kích động nhìn Trương Dương. Ông ta rất tò mò với người thanh niên thần kỳ này. Cảnh tượng người thanh niên này đi trong đàn sói, cả đời này ông ta không thể nào quên.

A Nhĩ Mạn là nhà động vật học, ông ta rất rõ tính cách của chó sói. Chó sói là một trong những động vật hung tàn nhất trong giới tự nhiên. Cho dù là mãnh thú như hổ, báo đều có thể nuôi dưỡng trong nhà. Nhưng mà chó sói đến tận bây giờ vẫn chưa nghe nói ai có thể nuôi trong nhà.

Bản tính của chó sói rất khát máu và tàn khốc. Bên trong gien của chó sói không có tế bào bị chinh phục.

"Người Trung Quốc…" Trương Dương cầm lấy đồ ăn mà A Nhĩ Mạn đưa cho, ăn ngấu ăn nghiến.

"Anh vừa nãy sao làm được như vậy thế?" Cô gái tóc vàng rất hưng phấn hỏi. Cô nàng đối với người thanh niên này đã đến mức độ sùng bái. Thật khó có thể tưởng tượng một người có thể từ từ đi lại trong mấy trăm con sói, hơn nữa còn làm đàn sói tự rời đi.

"Ồ, rất dễ, Lang Vương kia biết chúng tôi" Trương Dương trả lời lấy lệ. Hắn không muốn phát sinh quan hệ quá nhiều với những người này. Hắn bây giờ chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi sa mạc. Hiện tại, chỉ còn cách thời hạn đưa tin của tướng quân càng lúc càng gần. Mấy người A Nhĩ Mạn không khỏi liếc mắt nhìn nhau, lập tức hiểu ra ba người thanh niên quần áo rách rưới này không muốn nói chuyện với bọn họ.

Lúc này, A Trạch đang nhắm mắt, từng chút từng chút một ăn thức ăn trong tay, rất cẩn thận. Mà hắn vẫn thủy chung cầm yêu đao trên tay. Lưu Bưu vốn có chút hứng thú với cô gái óc vàng, nhưng sau khi ăn một ngấu nhiến, hắn cảm thấy có chút mệt mỏi, ngả đầu xuống ngủ trên bộ quần áo rách rưới. Thân hình trên mặt đất dưới ánh lửa bập bùng lóe ra vẻ sáng bóng, rất khỏe đẹp, giống như phía dưới cơ thể kia ẩn chứa vô số sinh mạng.

"Cái này… Anh Trương, chúng tôi đang cần người dẫn đường, thấy các vị có vẻ quen thuộc với tình huống bên trong sa mạc. Không biết có muốn làm người dẫn đường cho chúng tôi không?" A Nhĩ Mạn cảm thấy mình lo lắng có chút không đủ. Bởi vì hắn nhìn thấy ba người này đều đeo vòng vàng lớn, không giống người thiếu tiền, mà ngược lại giống như địa chủ trong truyền thuyết. A Nhĩ Mạn thậm chí hoài nghi, ba người này rất có thể là kẻ buôn lậu cổ vật.

"Ha ha, tôi bây giờ đang mong nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này. Chúng tôi cũng bị lạc trong sa mạc, ông còn muốn chúng tôi dẫn đường sao?" Trương Dương không khỏi cười khổ. Đương nhiên, hắn tự nhiên không ngờ đến một ít vòng cổ mà Lưu Bưu mua lại cho những người kia cảm giác đó.

"A, mấy người đang lạc đường?" A Nhĩ Mạn rất thất vọng.

"Chi chi…" Đang khi A Nhĩ Mạn thất vọng, Ngân Hồ đột nhiên thò đầu từ bên trong túi của Trương Dương ra. Sau khi nhìn xung quanh một chút, nó nhanh như chớp bò xuống, nhảy xuống mặt cát gần đó, không ngừng dùng mũi ngửi ngửi. Sau đó dùng móng vuốt đào cái. Hiển nhiên tiểu tử này lại bắt đầu tìm thức ăn.

"Đây là?" Cô gái tóc vàng vui mừng đứng lên đi về phía Ngân Hồ. Bản tính của các cô gái đều rất thích các con động vật nhỏ bé này.

"Nguy hiểm!"

Trương Dương thấy cô gái tóc vàng đưa tay ra, lập tức kêu lên. Đáng tiếc đã chậm, tay cô gái còn chưa đụng tới Ngân Hồ. Ngân Hồ vốn đang ngồi xổm trên đống cát đột nhiên di chuyển, hàm răng sắc bén dữ tợn lộ ra. Vẻ đáng yêu vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là vẻ hung ác, đầy địch ý.

"Vù…!" Đuôi Ngân Hồ vẫy một cái, thân hình bất ngờ bắn lên.

"Bùng!"

Trương Dương nhanh tay nhanh mắt, trong nháy mắt khi cô gái đưa tay ra, thân thể của hắn đã ngã xuống đất lăn một vòng, cánh tay dài giãn ra, ngăn Ngân Hồ ở giữa không trung lại, tất cả các động tác nối liền nhau. Mọi người còn chưa rõ có chuyện gì xảy ra, Trương Dương cầm Ngân Hồ trong tay đã trở lại ngồi bên cạnh đống lửa.

"Sau này không được tự tiện tấn công người, biết không?" Trương Dương có chút tức giận lắm lấy, dùng hai đầu ngón tay giữ lấy đuôi Ngân Hồ. Tiểu tử này ngoại trừ hắn, còn đâu đầy địch ý với bất cứ sinh vật nào khác. Hơn nữa động tác của nó nhanh như tia chớp, khó lòng phòng bị.

"Chi chi…"

Ngân Hồ có chút ủy khuất kêu lên, thân thể tròn tròn không ngừng giãy dụa, cố gắng xoay người đứng lên trên tay Trương Dương. Nhưng nó càng cố gắng, Trương Dương liền tăng lực làm nó thủy chung không thể nào bò lên được. Text được lấy tại Truyện FULL

"Nó, nó… là động vật gì?" Cô gái vẫn còn kinh hãi, vừa nãy trong giây phút nguy ngập đó, người khác rất có thể không cảm giác được khí tức nguy hiểm đó. Nhưng nàng lại cảm thấy rất mãnh liệt. Dáng vẻ hung ác của Ngân Hồ làm cho nàng thấy sợ hãi.

Sau khi cô gái này đặt câu hỏi, mấy người kia cũng nhìn Trương Dương. Đặc biệt là A Nhĩ Mạn. Ông ta là nhà động vật học, nhưng ông ta nghĩ nát óc cũng không rõ đây là động vật gì.

Đây tuyệt đối là một loài mới phát hiện. Ông ta dám khẳng định trên trái đất còn chưa phát hiện ra loài động vật này.

"Ha ha, tôi gọi nó là Ngân Hồ, nhặt được ở trong sa mạc" Trương Dương cũng không muốn để cho người khác biết về hang động kia.

Trương Dương cầm lấy cái đuôi của Ngân Hồ nhẹ nhàng vỗ mấy cái ra vẻ trừng phạt xong liền thả nó xuống mặt đất. Ngân Hồ đứng trên mặt cái, nhe răng thị uy với cô gái, sau đó chạy thật nhanh, biến mất trong màn đêm.

"Nó sẽ không bỏ đi chứ?" A Nhĩ Mạn nhìn Ngân Hồ đã biến mất trong màn, tò mò hỏi.

"Không đâu. Nó sẽ không rời khỏi tôi. Nó cũng không đến gần người khác. Hơn nữa nó rất nguy hiểm, ngay cả đàn sói cũng sợ nó!"

"Cái gì, sói cũng sợ nó?" Cô gái tóc vàng trợn trừng mắt nhìn Trương Dương, vẻ mặt khó có thể tin.

Không riêng gì cô gái cảm thấy khiếp sợ, mà ba người còn lại cũng rất khiếp sợ. Không ai có thể tưởng tượng được chó sói lại sợ một con động vật nhỏ như nắm tay kia.

"Ừm, đúng, mấy người đến sa mạc làm gì?" Trương Dương hỏi. Vấn đề này rất quan trọng, bởi vì Trương Dương bây giờ hy vọng có thể nhanh chóng rời khỏi sa mạc.