Đồ Thần Chi Lộ

Chương 230: Ra động, thứ tốt




Đường cùng!

Đường cùng!

Trương Dương vô cùng lo lắng, thừa lúc đám Ngân Hồ đang dừng lại, hai mắt Trương Dương quan sát xung quanh động một cách cực nhanh, hai đạo kim quang như ngọn lửa giữa trời đêm.

Đầu Trương Dương chưa bao giờ tính toán nhanh đến như vậy. Bây giờ chính là giữa sống và chết.

Vũ khí trên người bọn họ không đủ để giết chết tất cả Ngân Hồ. Mặc dù A Trạch có thể dùng đao ngăn cản Ngân Hồ. Nhưng chỉ có một mình hắn mà thôi. Bây giờ đám Ngân Hồ đang trong trạng thái nổi giận mất khống chế. Đợi cho con Ngân Hồ mẫu sinh xong, nhất định sẽ phát động một đợt công kích điên cuồng.

Nếu thật sự như vậy, cho dù A Trạch cũng khó lòng thoát chết. Dù sao lực lượng của một người cũng đến lúc cạn kiệt. A Trạch không thể nào một hơi giết sạch mấy con Ngân Hồ này, có lẽ còn nhiều hơn.

Bất ngờ.

Trương Dương với mục lực phát huy đến cực điểm nhìn thấy một điểm biến hóa rất nhỏ trong hang động. Nơi mà Ngân Hồ mẫu sinh hình như rất khô ráo. Trên vách động không có cảm giác ẩm thấp như những nơi khác, có màu trắng.

Hiển nhiên nhiệt độ ở chỗ đó cao hơn các chỗ khác, bảo sao Ngân Hồ lại sinh ở đó. Không thể nghi ngờ, cả hang động này thì ở đó thích hợp để sinh con nhất.

Tại sao?

Tại sao lại khô ráo?

Tại sao lại khô ráo hơn các nơi khác?

"Lưu Bưu, toàn lực đánh vào vách chỗ Ngân Hồ đang sinh, ở đó có thể là đường ra" Trương Dương chấn động trong lòng. Bởi vì hắn nhìn thấy vách động càng vào sâu càng khô ráo, mà bên ngoài lại ướt hơn rất nhiều.

"Đường ra?" Lưu Bưu sửng sốt.

Ngân Hồ bị Trương Dương hét lên lập tức trở nên điên cuồng công kích, may là lúc này Trương Dương đã lấy đạn từ trong ba lô ra.

Bị hắn điên cuồng xạ kích, tốc độ công kích của Ngân Hồ đã chậm lại. Dù sao bất luận là dã thú gì đều sợ tiếng súng nổ và ánh lửa.

"Nhanh, không còn thời gian đâu, mọi người chuẩn bị theo Lưu Bưu xông ra ngoài" Trương Dương cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn. Đám Ngân Hồ thấy bọn họ đang đi lên trên đài, không ngừng phát ra những tiếng "Chi chi" chói tai.

"Được, xem ta đây!"

Lưu Bưu hét lên một tiếng, cơ thể cởi trần đột nhiên mở rộng giống như một quả khinh khí cầu. Khuôn mặt càng thêm đỏ rực, tóc tai dựng đứng trông như con nhím.

Bất ngờ, thân hình khổng lồ của Lưu Bưu đánh thật sâu vào, Lưu Bưu dùng đến tốc độ nhanh nhất, lần đầu tiên Lưu Bưu tạo ra vô số tàn ảnh sau lưng mình như vậy.

"Bùng" một tiếng, thân hình Lưu Bưu lướt qua đám Ngân Hồ đang bay lượn, va chạm mạnh vào chỗ lõm trên vách động.

Đất rung núi chuyển, cả hang chấn động, đất đá không ngừng rơi xuống như mưa.

Trong lúc vội vàng, Trương Dương nhìn thấy vách động đã bị nức, loáng thoáng nhìn thấy một tia ánh sáng.

"Đụng tiếp" Trương Dương hét lên.

"Bùng!"

"Bùng!"

Hai tiếng nổ, không cần Trương Dương nói, thân hình cao lớn của Lưu Bưu lại một lần nữa va chạm vào vết nứt.

Vương Phong cũng biết tình huống khẩn cấp, cõng Mãi Mãi Đề gia nhập công kích. Giơ chưởng lên vận công, không ngờ tạo thành một vầng sáng màu xanh nhạt trong không trung. Hiểu nhiên, lúc này Vương Phong cũng không dám ẩn tàng nữa, toàn lực đối phó.

Sau tiếng nổ vang lên, lộ ra một hang động rộng khoảng ba mét, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào trong động. Mắt mọi người bởi vì ánh mặt trời đột nhiên xuất hiện mà trở nên tối sầm.

"Đi mau, nguy hiểm" Trong nháy mắt này, Trương Dương cảm thấy cả hang động rộng lớn này đang run lên, hình như có vô số đất đá từ đang rơi xuống.

Đang nói chuyện, Ngân Hồ không kịp nhìn đám Ngân Hồ phía sau, một tay không ngừng nổ súng, một tay ôm lấy cô gái, chạy như điên về phía có ánh sáng.

Âm thanh rất lớn vang vọng trong hang động, giống như trời sụp vậy, bụi mù tung tóe khắp nơi. Lúc này, không ai nghĩ được cho ai. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ đó chính là chạy trốn, rời khỏi nơi này.

Trương Dương cảm thấy lưng mình không ngừng bị xé rách, rất đau đớn. Hiển nhiên đám Ngân Hồ thấy nơi Ngân Hồ sinh bị sụp đổ đã điên cuồng lao tới, đuổi sát theo sau Trương Dương.

Lúc này Trương Dương đã không có thời gian chú ý đến sau lưng, chỉ có thể điên cuồng tăng tốc. Hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng đang kích phát bên trong cơ thể mình, đang điên cuồng vận chuyển.

Tốc độ càng lúc càng nhanh, Trương Dương vốn ở phía sau, trong nháy mắt hắn cảm thấy mình cõng cô gái đã vượt xa những người khác.

"Chi chi…"

Tai Trương Dương rất thính, ở trong hoàn cảnh hỗn loạn này mà còn nghe thấy tiếng kêu nhỏ bé đó.

Ngân Hồ đẻ khó mà chết?

Đúng vậy, Ngân Hồ để khó mà chết.

Trong nháy mắt khi nhảy lên, Trương Dương nhìn thấy tiểu sinh mệnh nhỏ bé màu trắng đang nhúc nhích trên mặt đất. Mà Ngân Hồ mẫu đã nằm im không nhúc nhích. Hiển nhiên Ngân Hồ mẫu vì đẻ khó mà chết.

Tất cả suy nghĩ đều chỉ diễn ra trong nháy mắt, Trương Dương gần như không hề suy nghĩ, lập tức cúi người chụp lấy. Sinh mệnh nhỏ kia như con chuột đã nằm trong tay hắn.

"Ầm!"

"Ầm!"

Trương Dương nằm xuống mặt cát, cảm thấy cả mặt đất như đang rung lên, trên lưng truyền đến cảm giác đau đớn. Trương Dương nhịn đau đứng lên nhìn xung quanh. Khắp nơi đều là những tảng đá rất lớn, tro bụi trong không trung còn không tiêu tan.

Lưu Bưu ở cuối cùng, bên cạnh hắn còn có Trương Vân. Tay hai người đang nắm lấy nhau, hiển nhiên là Lưu Bưu sợ Trương Vân vẫn bị thương ở chân nên đã quay lại kéo Trương Vân ra.

Vương Phong và Mãi Mãi Đề ở bên cạnh hắn cũng đã tỉnh lại, đang gạt tro bụi và đá vụn trên đầu ra. Mãi Mãi Đề mở mắt ra nhìn thấy Tuyết Liên đang không ngừng ho khan, lúc này mới yên lòng. Nhưng trong lòng hình như có chút mâu thuẫn, không biết đang nghĩ điều gì.

A Trạch ở phía trước Lưu Bưu cũng đã ngồi dậy, đang sửa sang ba lô của hắn. Làm Trương Dương kinh ngạc là, ở tình huống nguy cấp đến vậy mà A Trạch vẫn nắm yêu đao trong tay.

Người duy nhất chưa tỉnh lại chỉ còn Lưu Bưu. Trương Vân cũng đã tỉnh lại.

Trương Dương và Vương Phong kiểm tra Lưu Bưu một chút, cũng không có vấn đề gì lớn. Hô hấp vẫn đều, có lẽ chỉ là thoát lực mà thôi. Nghĩ đến Lưu Bưu dựa vào cơ thể phá vỡ một con đường, thể lực tiêu hao thật không thể tin nổi.

"A… anh Trương Dương, anh cầm gì trong tay thế?" Mắt Trương Vân rất tinh, trong nháy mắt đã thấy Ngân Hồ trong tay Trương Dương.

"Ha ha, anh vừa nãy thấy nó ra đời, mà Ngân Hồ hồ sinh khó nên đã chết nên tiện tay mang nó theo. Ha ha, không ngờ còn chưa mở mắt".

"Ồ… đẹp quá" Cô gái cũng đã đi tới, hai mắt nhìn chằm chằm vào con Ngân Hồ trong tay Trương Dương.

Ngân Hồ toàn thân màu bạc. Trên thực tế nhìn kỹ sẽ có màu đỏ. Cái mũi đỏ, cái đuôi thật dài cũng có màu đỏ. Mặc dù cả người bao trùm trong bộ lông màu bạc, nhưng không thể che dấu được làn da đỏ hồng bên dưới.

Lúc này Ngân Hồ trông giống như một con chuột bạch đuôi dài, mà không giống hồ ly.

"Cho em xem một chút…" Cô gái nói: "Ồ…, nó tỉnh lại, mở mắt kìa".

Trương Dương vừa mới đưa Ngân Hồ cho cô gái. Đột nhiên Ngân Hồ hơi nhúc nhích một chút, mơ mơ màng màng mở mắt ra. Đầu tiên là nhìn phải nhìn trái một chút, sau đó giữ lấy tay Trương Dương. Làm mọi người kinh ngạc là tiểu tử to như lắm tay này lại bò từ tay Trương Dương lên đến cổ hắn. Không ngừng dùng cái mũi đỏ ngửi ngửi trên người Trương Dương. Cuối cùng dùng hai móng vuốt nhỏ bé ôm lấy cổ Trương Dương, rất nhanh đã ngủ…

"A…" Trương Dương nhìn thấy tiểu từ này đang bỏ trên cổ, cảm thấy ngứa ngứa. Thân thể của nó rất mềm mại, bộ lông màu bạc như nhung. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m

"Thật đáng yêu… Trương Dương, đưa cho em được không?" Cô gái vui mừng nhìn tiểu tử kia.

"Ừm, được" Trương Dương mặc dù không muốn nhưng hắn là một thằng đàn ông cả ngày mang theo một con sủng vật màu bạc hình như không hay cho lắm.

"Chi chi…"

Cô gái đưa tay ra ôm lấy Ngân Hồ, nhưng đâu biết được, tay vừa mới chạm phải Ngân Hồ, Ngân Hồ đã lập tức mở mắt ra, cả người run lên như điện giật. Bộ lông dựng đứng, cái miệng nhọn mở ra, lộ ra hàm răng sắc bén, đôi mắt nhỏ hung hãn nhìn cô gái.

Mọi người trợn mắt há mồm, vừa nãy tiểu Ngân Hồ trông đáng yêu như thiên sứ lại lập tức biến thành ác ma.

Vừa nãy nếu cô gái không rút tay lại kịp, thiếu chút nữa đã bị cắn. Điều làm người ta ngạc nhiên là Ngân Hồ nhìn xung quanh một chút, thân thể lại nhúc nhích mấy cái. Từ vai bên này chuyển vai bên kia của Trương Dương, thế mà không ngã. Sau khi chuyển vị trí, Ngân Hồ giấu mũi và cái mỏ nhọn của nó vào tóc Trương Dương. Dường như nó không muốn bị người quấy rầy.