Rốt cuộc thì cô gái cũng thẹn thùng để Trương Dương thò tay vào mấy chỗ mẫn cảm để bắt con cá đang vùng vẫy, rồi vội vã kéo kéo y phục. Cuối cùng cũng miễn cưỡng che đậy được những bộ phận thân thể bị lộ ra.
Lúc đó thì đám A Trạch, Trương Vân bọn họ cùng lôi mấy con cá từ trên miệng vết thương ra.
Mọi người kiểm tra lại số người, ngoại trừ Trương Vân, Vương Phong, Trương Dương, Lưu Bưu cùng Mãi Mãi Đề, Tuyết Liên còn sống thì đám vệ sĩ còn lại không ngờ không còn một người sống sót. Mãi Mãi Đề mặc dù còn thở, nhưng vẫn một mực hôn mê bất tỉnh.
"Tại sao mấy tên vệ sĩ kia đều chết cả vậy?" Trương Vân nghiến răng nói. Hắn là một trong những ngươi bị thương nghiêm trọng nhất. Trên đùi bị nổ banh ra, cơ hồ thấy được cả xương, cũng may là xương không có bị gãy.
Mọi người đều trầm mặc, không có ai cho ra giải thích. Dù sao thì tình huống lúc ấy quá hỗn loạn.
"Đơn giản thôi. Chúng ta từ trong nghĩa trang ra ngoài. Điểm bị nổ là ngay trong mộ. Lúc đó đám vệ sĩ đứng trong mộ không có chạy ra kịp. Ta nghĩ, chúng ta còn sống là vì chúng ta ở xa chỗ bị nổ. Về phần Mãi Mãi Đề tại sao chỉ bị thương thì phỏng chừng hắn phản ứng chậm một chút, mặc dù chạy được một đoạn, nhưng vẫn bị sức ép của chất nổ đánh bị thương…"
"Chúng ta hiện tại đang ở đâu?" Cô gái nheo mắt, vẻ mặt vẫn khủng hoảng nhìn hoàn cảnh chung quanh.
"Không biết, bất quá ta suy đoán là thuốc nổ chôn dưới đất đánh sụp ngọn núi chính kia. Chúng ta đều bị rơi xuống con sông ngầm dưới lòng núi. Còn về phần hiện tại chúng ta đang ở vị trí nào thì cũng nói không rõ được. Dù sao thì ngay lúc bị nổ, ta tin tưởng là mọi người đều ở trong trạng thái hôn mê cả…" Trương Dương ra sức nhớ lại giây phút nháy mắt bị nổ tung như điện quang hỏa thạch đó để có thể dựa vào ký ức hòng diễn lại tình huống lúc đó.
"Không, ta không hôn mê. Ta vẫn tỉnh táo." Vương Phong nói.
"Ngươi vẫn tỉnh táo à?" Trương Dương đột nhiên chấn động. Hắn lại phải tiến hành đánh giá thực lực của Vương Phong một lần nữa. Nên biết, dưới tình huống nổ mạnh cỡ đó mà còn có thể giữ cho đầu óc tỉnh táo thì quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
"Ài, chính như ngươi nói, vị trí của chúng ta lúc đó là ở vòng ngoài của điểm nổ. Nếu như chúng ta chạy xa một chút, phỏng chừng cũng bị đám loạn thạch kia chọi chết. Nếu như chúng ta rời khỏi sớm một chút, cũng bị thuốc nổ chết. Thuốc nổ đánh sập cả ngọn núi chính, rồi chúng ta rơi xuống con sông ngầm ở dưới núi…" Vương Phong giải thích kỹ càng chuyện xảy ra lúc đó.
"Vậy chúng ta có thể đi ra ngoài được không?" Cô gái đột nhiên vui mừng hỏi.
"Không thể được. Sau khi chúng ta rơi xuống con sông ngầm, lập tức bị cuốn đi bởi một luồng chảy ngầm cực mạnh, lực lượng của luồng chảy ngầm đó cực mạnh, chúng ta căn bản không có cách nào trở lại mặt đất bằng lối này. Đường ra ngoài duy nhất là lần theo con sông ngầm này để tìm ra cửa thoát của nó." Vương Phong lắc đầu nói.
"Ồ… vậy làm sao đây, cha ta vẫn còn hôn mê bất tỉnh, cần phải có bác sĩ." Cô gái kia lo lắng nói.
"Không có cách nào cả, không riêng gì Mãi Mãi Đề đại thúc cần có bác sĩ, mỗi người ở đây đều cần bác sĩ. Hiện tại ta giúp mọi người mặc lại y phục, sau đó, mọi người lục lọi mấy thi thể ở đây một chút, xem có thứ gì cần thiết không. Dựa theo độ sâu của con sông ngầm này, chúng ta có thể cần phải một đoạn thời gian dài mới có thể ra ngoài được." Lúc này, kinh nghiệm sinh tồn ở nơi hoang dã của Vương Phong bắt đầu phát huy được tác dụng.
"Mẹ nó, người khác đi xuyên qua thì tới được thời cổ đại làm vương gia ( Hồi đáo minh triều ). Tệ lắm cũng có thể làm một tên gia đinh đánh giết tứ phương ( Cực Phẩm Gia Đinh ). Chúng ta sao lại xui xẻo như vậy, đi xuyên tới con sông ngầm, thiếu chút nữa còn làm mồi cho cá…" Lưu Bưu hùng hổ chửi bới.
Mọi người chẳng biết nói gì.
Trương Dương cũng chẳng muốn lý tới tên Lưu Bưu đang than trời oán đất kia, liền chạy tới băt đầu lục soát trên thi thể của mấy tên vệ sĩ. Từ lần trước ở sa mạc suýt bị đám sói làm thịt, Trương Dương đối với các món đồ công cụ vũ khí rất là coi trọng.
Nhiều khi ngay cản một con dao cũng đảm bảo được sinh mạng.
Lần trước Trương Dương tại sa mạc bị bầy sói điên cuồng truy đuổi, nếu như có một thanh đạo sắc bén trong tay, mặc dù không cách nào chiến thắng hơn ba trăm con sói, nhưng tuyệt đối sẽ không bị chật vật như thế. Ít ra hắn cũng có chút lực chiến đấu.
Hắn nhanh chóng tìm được hai khẩu súng lục, năm hộp đạn, ba thanh chủy thủy, còn một số bật lửa, và các loại đèn pin nhỏ. Khiến Trương Dương mừng rỡ chính là không ngờ trên người của một người không ngờ phát hiện được bốn cái bình nhôm đựng rượu nhỏ, đều chứa đầy rượu trắng. Xem ra tên gia hỏa này là một tên tửu quỷ rồi, luôn luôn rượu bất ly thân, hơn nữa số trữ lượng lại vô cùng lớn…
Rượu trắng lúc này rất là trân quý. Nên biết rằng bọn họ đều không có mang theo dược phẩm chống viêm. Có được rượu trắng, ít ra có thể rửa sạch, tiệt trùng các vết thương.
Đáng tiếc, không phải là loại đèn pin chống nước, vả lại pin cũng đã xuống thấp. Nhưng Trương Dương cứ thảy mấy món đồ đó vào ba lô của Lưu Bưu. Trừ Trương Dương vì tiến vào sa mạc nên không có mang theo ba lô trên người, Lưu Bưu và A Trạch lúc nào cũng có mang theo ba lô. Khiến Trương Dương buồn bực, chính là trong ba lô không ngờ không có đồ ăn gì, toàn bộ là một mớ vũ khí loạn cả lên, phỏng chừng là lúc bọn họ đuổi giết đám phần tử Cương Độc, thuận tiện thu thập được.
Trương Dương dùng rượu trắng để tẩy trùng vết thương của mọi người rồi mới coi lại vết thương cho Mãi Mãi Đề. Khiến mọi người kỳ quái chính là trên người Mãi Mãi Đề cơ hồ không có thương tích gì, chỗ da bị tét cũng rất là ít, phỏng chừng chỉ là bị sức ép thuốc nổ đánh xỉu.
Nhưng Trương Dương lại có một thứ dự cảm không hay. Mặc dù Mãi Mãi Đề hít thở đều đặn, nhưng thủy chung không có dấu hiệu tỉnh lại. Trương Dương lặng lẽ dùng tay nhéo đùi Mãi Mãi Đề một chút, Mãi Mãi Đề không ngờ không có tí phản ứng nào…
"Cha, cha… cha tỉnh lại đi a…" Cô gái tỏ vẻ bất lực. Mắt cô ta hơi cận thị, kính mắt của cô ta khi nổ bị văng xuống nước.
"Đi thôi, chúng ta phải tìm được lối ra. Mãi Mãi Đề đại thúc không có chuyện gì, ông ta chỉ bị hôn mê, không có bị thương." Vương Phong thở dài một tiếng. Sau khi trải qua vụ nổ, Vương Phong đột nhiên trở nên chín chắn lên nhiều, không còn cái vẻ ngây thơ ban đầu.
"Phong ca ơi… anh nhất định phải giúp ta…"
"Được mà. Chúng ta sẽ không bỏ rơi Mãi Mãi Đề đại thúc. Vô luận thế nào, chúng ta sẽ không bỏ lại bất kỳ người nào!" Vương Phong khẳng định rồi xoay người nói: "Lưu Bưu, vai Trương Dương đã bị thương, đùi Trương Vân cũng bị thương. A Trạch mặc dù không có bị thương, nhưng vóc người lại quá nhỏ. Mãi Mãi Đề đại thúc để cho ngươi cõng. Ta cõng Trương Vân…"
"Không được!" Lưu Bưu cùng cô gái cùng nhau mở miêng, quả quyết cự tuyệt.
"Vì sao?" Vương Phong đưa mắt nhìn hai người rồi nhíu mày hỏi.
"Hừ!"
Hai người lại cùng nhau "hừ" một tiếng. Vương Phong lập tức hiểu rõ. Cô gái kia thì sợ Lưu Bưu đối với Mãi Mãi Đề bất lợi, còn Lưu Bưu thì từ đầu đã không nghĩ tới chuyện phải cõng kẻ thù.
"Vậy để ta cõng Mãi Mãi Đề đại thúc đi…"
Vừa lúc mọi người chuẩn bị di chuyển thì Trương Dương đột nhiên đánh cái bật lửa…
Không ngờ!
Dường như cả cái động huyệt đều trở nên huy hoàng.Chỉ có một chút ánh lửa, khi chiếu lên vách tường lại phản xạ ra quang mang đẹp mắt. Quang mang này vẫn huy hoàng như vậy sau khi bật lửa của Trương Dương bị tắt, khiến cho mọi người có cảm giác như đang dấn thân vào thế giời thần tiên của trẻ em.
"A… huỳnh thạch…" Vẻ mặt cô gái mừng rỡ đột ngột, chạy đến vách động huyệt rờ rờ, ánh mắt cơ hồ dán chặt lên tường.
"Cái gì là huỳnh thạch?" Vương Phong lấy từ trong bao đeo hông ra một cái kính lúp đưa cho cô gái. Cái kính lúp này cũng là đồ gầy lửa nơi dã ngoại.
"Huỳnh thạch kỳ thật còn có một cái tên gọi khác. Thời xưa được gọi là dạ minh châu, chính là vì có thể phát sáng vào ban đêm." Cô gái cầm lấy cái kính lúp, xem kỹ các tảng đá trên huyệt động, vẻ mặt kích thích.
"Dạ minh châu!"
Cơ hồ là cùng nhau mở miệng, cả Trương Dương, A Trạch, Vương Phong, Trương Vân, Lưu Bưu đều lộ vẻ chấn động nhìn các tảng đá phát quang trong động huyệt. Trong tầm mắt bọn họ, dạ minh châu chính là tượng trưng cho tài phú. Một viên dạ minh châu đã là giá trị liên thành. Cả cái huyệt động này đều là đá quặng dạ minh châu tạo thành, vậy thì đáng giá bao tiền chứ?
"Dạ minh châu ơi dạ minh châu… Ồ ồ…trời già có mắt. Lão Lưu ta rốt cuộc phát tài rồi…" Lưu Bưu nhào tới vách tường của huyệt động, vẻ mặt dường như cảm động, cứ coi cả cái huyệt động này như một con người vậy. truyện được lấy tại Đọc Truyện
"Ê ê, thấy được là có phần. Mọi người chúng ta đều có!" Trương Vân nhao nhao phản đối.
"Mẹ nó, thằng oắt con kia, lão tử còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi còn ở đó mà nghênh ngang. Cái gì cái gì mà thấy được là có phần? Cái này đều là do hảo huynh đệ Trương Dương của ta phát hiện ra. Nếu như hắn không có bật lửa, vậy thì ai mà biết?" Lưu Bưu hung hăng chạy tới bên cạnh Trương Vân, vẻ mặt hung dữ nhìn chằm chằm lấy Trương Vân giận dữ nói.
"Cái đó… hề hề… Bưu ca, Bưu ca đừng giận. Nhiều dạ minh châu vậy, ta cũng không muốn nhiều lắm đâu, chỉ kéo mười xe tám xe thôi. Phần lớn đều là của ngươi, được chứ?" Trương Vân hiển nhiên là sợ Lưu Bưu nhào tới đánh, thân thể đang ngồi dưới đất động đầy vài lần, vẻ mặt nịnh bợ ton hót cưòi nói.
Nhìn vẻ mặt nịnh bợ của Trương Vân, Trương Dương nhất thời toát mồ hôi. Có phải vẫn là cái tên Trương Vân vẻ mặt lúc nào cũng chính trực liêm khiết ban đầu kia không?
Nhưng Vương Phong thì lại không lấy gì làm lạ với biểu tình kia của Trương Vân. Hiển nhiên là hắn đã quen với cái bản mặt giỏi xoay chiều, a dua nịnh bợ của Trương Vân.
"Ài, vậy thì được. Oắt con ngươi đã đàng hoàng mở miệng nói. Hừ, Bưu đại gia cho phép ngươi kéo năm mươi xe!" Lưu Bưu hào sảng vỗ vỗ ngưc, còn vẻ mặt của Trương Vân thì khinh bỉ, bĩu miệng. Dạ minh châu ở trong huyệt động này sợ rằng cả vạn xe cũng kéo không hết. Không ngờ chỉ cấp cho hắn năm mươi xe, cũng thật là hẹp hòi quá.
"Các ngươi tranh nhau cái gì vậy? Mấy món đồ này không đáng giá bao nhiêu." Cô gái đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lưu Bưu với Trương Dương rồi mở miệng hỏi.