Đối mặt với ba trăm đại hán sát khí đằng đằng này, ngay cả Lưu Bưu gan lớn bao trời cũng cảm giác được một cỗ áp lực cực đại.
Mấu chốt chính là, mấy trăm đại hán đều cởi trần, có lẽ Đao ca chính là muốn dựa trên khí thế áp chế bọn họ, vì thế, những hán tử xếp hàng trước mặt đều là những nam nhân cơ bắp cuồn cuộn.
Bất kể là ai đối mắt với mấy trăm đại hán cường tráng, cơ bắp phát triển này đều sẽ cảm thấy áp lực.
Trương Dương Lưu Bưu A Trạch không phải siêu nhân, bọn họ so với người bình thường chỉ lợi hại hơn chút xíu, càng chưa đạt đến mức địch lại vạn người.
"Két…." Một trận âm thanh vang lên, hai cánh cửa cực lớn sau lưng bị đóng lại, bên ngoài có thể nghe thấy một tiếng " Ca sát", hiển nhiên, cửa chính đã bị khóa ở bên ngoài.
Ba người đối mặt nhìn nhau, hiện tại đã không còn đường để lui nữa rồi.
Trương Dương không thể tưởng được, Đao ca không ngờ bố trí một chiến trường như vậy để chiêu đãi hắn, điều này hắn chưa từng nghĩ đến.
Lực hiệu triệu của Đao ca ở trong lòng Trương Dương lại một lần nữa được xác định, vừa rồi chỉ là thời gian một chốc một lát, Đao ca đã có thể triệu tập hơn ba trăm người chạy tới bố trí trận thế, điều này đã chứng minh thế lực của Đao ca.
Trương Dương không biết, đây là tác phong kỹ lưỡng trước sau như một của Đao ca, ở thành phố ZH, một khi Đao ca cùng người khác phát sinh xung đột, đều sẽ tiên lễ hậu binh, đương nhiên, "lễ" này không phải là "lễ" trong tặng lễ, "lễ" của Đao ca chính là chiến trường mấy trăm, hơn ngàn người vây ngươi lại, dựa trên khí thế áp đảo đối thủ.
Dù sao, lưu manh cũng không phải là mỗi ngày cầm dao bổ dưa chém người như mọi người tưởng tượng, nếu thật sự như thế, vậy đám lưu manh cũng không cách nào sinh tồn, dù sao, trên đầu bọn chúng còn có Chính Phủ, cảnh sát, pháp luật; ai cũng không muốn suốt cuộc đời trở thành đối tượng bị cảnh sát truy nã.
Vì thế, bình thường lưu manh cùng lưu manh phát sinh mâu thuẫn, đều sẽ triệu tập huynh đệ hoặc thế lực của mình tới trợ uy cho mình, nếu thế lực hai bên cách xa quá lớn, vậy thì cuộc chiến tự nhiên sẽ là đánh không nổi.
Nếu thế lực ngang nhau, vậy phải xem sức mạnh bên nào dồi dào hơn, lợi hại hơn, cuối cùng sẽ có một bên chịu thua, không nhất định sẽ thực sự giao chiến.
Còn có rất nhiều tình huống đặc thù, chẳng hạn như hai bên đều cần thể diện, sự tình tự nhiên sẽ lớn hơn, nhưng cho dù ngay cả lúc này, cũng vẫn sẽ không dễ dàng khai chiến. Nếu hai bên có lão Đại, lúc này lập tức sẽ có người trung gian, tìm một lối thoát cho cả hai bên, nếu sau khi có lối thoát hợp lý, hơn phân nửa sẽ ra vẻ rộng lượng, mà bên không có lý cũng sẽ giả bộ thoáng tỏ vẻ một chút, mua vài điếu thuốc, ăn một bữa cơm, sau đó, biến địch thành bạn, hết thảy đều vui vẻ….
Đương nhiên, lúc sau khi có cừu hận thực sự, nói chuyện không giải quyết được vấn đề, khi đó, phải xem ai nhiều tiền hơn, thuê người phục kích đối phương, nặng thì chém chết nhẹ thì chém bị thương trở thành tàn phế để tránh hậu hoạn.
Tóm lại, trên giang hồ, một lão Đại chân chính bình thường đều sẽ không dễ dàng cùng ai đó kết thù, cho dù có gì đó quá mức, cũng sẽ không tự mình ra mặt, mặc kệ cho tiểu đệ thủ hạ ở dưới xử lý, chỉ có như vậy, mới có một chỗ để mà hòa hoãn, hòa giải, không đến nỗi phải dẫn lửa đốt mình.
Trương Dương cảm giác được tâm tình của Lưu Bưu và A Trạch phía sau có chút bất an. "Đao ca, làm long trọng như vậy sẽ tổn thọ mất, a a, Đao ca, nếu ngươi đã chuẩn bị một phần đại lễ như vậy, tiểu đệ tự nhiên cũng không thể khiến Đao ca coi thường được."
Trương Dương từ từ lôi ra ba hộp đạn ở trên người. Thứ này là thứ tìm thấy trên người lão sát thủ ở tháp chuông.
Động tác của Trương Dương rất chậm rãi, rất thong thả. Chính là để cho đối phương yên tâm.
Đột nhiên!
Tốc độ Trương Dương trở nên rất nhanh, tựa như tia chớp vậy. Khẩu súng lục đời 92 đã bỏ đi ống giảm thanh đột nhiên từ thắt lưng rút ra, trong nháy mắt ngay khi rút ra, ổ đạn trong khẩu súng rơi xuống chân Trương Dương, một ổ đạn trên tay mau chóng nạp vào súng, tốc độ tay ở không trung lại huyễn hóa ra vô số tàn ảnh, tốc độ nhanh như chớp giật, chờ đến lúc hơn ba trăm đại hán kia phản ứng lại thì họng súng đen ngòm của Trương Dương đã nhắm chuẩn xác vào bọn họ rồi.
"Ngươi cho rằng một khẩu súng của ngươi có thể hăm dọa hơn ba trăm người chúng ta?"
Đao ca nguyên là sửng sốt, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười như điên dại, ba trăm người kia cũng theo đó cười to, trong lúc nhất thời, tiếng cười điên cuồng trong kho hàng xông lên tận trời, tiếng cười khiến cho người ta nóng máu.
"A a, ta từ trước tới giờ không nghĩ như vậy, ta chỉ là cho các ngươi xem sự thật…….." Trương Dương không vội vàng, lẳng lặng chờ tiếng cười của bọn họ ngưng hẳn lại sau đó nói.
Trương Dương vừa dứt lời, họng súng đột nhiên xoay, cơ hồ là nổ súng không hề dừng lại.
Liên tục ba thanh âm kịch liệt nổ vang, ba bóng đèn trên trần nhà kho hàng bị bắn nát vụn, trong kho hàng thiếu ba bóng đèn nên ánh sáng đột nhiên ảm đạm….
Trong nháy mắt ngay khi bóng đèn vừa bị phá, tay Trương Dương giơ lên, ổ đạn khẩu súng lục lại rơi xuống, mà ổ đạn trên mu bàn chân đột nhiên vẩy lên, trong nháy mắt, ổ đạn trên mu bàn chân đã lại vào trong khẩu súng.
"Thuật bắn súng thật tốt!" Đôi mày Đao ca nhướng lên, hắn cảm giác được một loại áp lực.
"Sai, kỹ thuật bắn súng không có gì, ta chỉ là nói cho Đao ca, ngươi nhiều người cũng không có tác dụng, ta có bốn băng đạn, đây là khẩu lục quân dụng đời 92 sản xuất trong nước, mỗi băng đạn có mười lăm viên đạn, nói như vậy, bốn băng đạn này có sáu mươi viên đạn, vừa rồi bắn ba viên, vẫn còn lại năm mươi bẩy viên!" Trương Dương nhàn nhạt nói.
"Vậy thì sao? Ta ở đây có hơn ba trăm người, huống chi, chúng ta cũng có súng." Đao ca cười gằn nói.
"Đao ca lại sai rồi, vừa rồi ngươi cũng thấy được kỹ thuật bắn súng của ta, ta nghĩ các ngươi có khả năng mỗi một người đều có súng, nói cách khác, súng rất ít, mà kỹ thuật bắn súng của ta lại chuẩn xác, người có súng căn bản không có cơ hội rút súng, đạn của ta lập tức sẽ bắn trúng tim hắn, nếu không tin, ngươi bảo người có súng rút súng ra, ta cam đoan, tuyệt đối sẽ khiến bọn chúng trước khi rút súng bắn vào ngực bọn chúng."
Khóe miệng Trương Dương nổi lên một nụ cười yêu dị, một đám đại hán cởi trần nhìn thấy mà cả người phát lạnh, lúc này chúng mới phát hiện bây giờ đã là cuối thu rồi, không phải là lúc có thể cởi trần…….
Rõ ràng vài tên thấy bộ dạng mấy tên gia hỏa có súng do dự một lúc, cuối cùng không ai dám khiêu chiến với kỹ thuật bắn súng của Trương Dương.
"Quan trọng là ngươi chỉ có một khẩu súng, chúng ta có hơn ba trăm người, ngươi lại có thể làm thế nào?" Đao ca hung hăng trừng mắt với mấy tên tiểu tử cầm súng một cái rồi nói.
"Đao ca, xem ra ngươi đã bước vào chỗ sai lầm rồi, ta vừa rồi nổ súng bắn đạn rồi thay đạn chẳng lẽ ngươi không hiểu được ý tứ của ta? Kỳ thật rất đơn giản, kỹ thuật bắn súng của ta đủ chính xác, đạn của ta có gần sáu mươi viên, tốc độ thay đạn của ta đủ nhanh, nếu ngươi muốn lợi dụng người nhiều để dọa ta, vậy ngươi đã sai rồi, chỉ cần người của ngươi vừa động đậy, ta lập tức sẽ nổ súng, ta có thể trong thời gian cực kỳ ngắn bắn năm mươi bẩy phát đạn, xin hỏi Đao ca, không biết năm mươi bẩy người trong hơn ba trăm người này đã chuẩn bị sẵn sàng vì ngài mà hy sinh chưa?"
Ngay khi Trương Dương vừa dứt lời, đám lưu manh đứng thành hàng phía trước cơ hồ vô ý thức lùi lại phía sau một bước, ngay lập tức trận hình lúc đầu dày đặc người đã xuất hiện một chút hỗn loạn.
Hiển nhiên, không người nào nguyện ý trở thành một người trong năm mươi bảy người đó.
Vẻ mặt Đao ca nhất thời tái nhợt, một hồi nói chuyện của Trương Dương, lập tức đã làm tan rã ý chí chiến đấu người của hắn.
"Được, chúng ta vẫn tiếp tục thực hiện ước định ban đầu của chúng ta." Trương Dương khẽ cười, hắn hiểu rằng hắn đã thắng rồi, hơn ba trăm người này sẽ không sinh ra uy hiếp đối với hắn nữa.
Lúc cái liếc mắt đầu tiên của Trương Dương thấy trên ba trăm người này liền có một loại cảm giác bị bức bách, tinh thần áp lực của hơn trăm người đúng là rất lớn, nếu không xử lý sĩ khí của hơn ba trăm người này trước thì một khi xảy ra hỗn chiến, ba người bọn họ căn bản không có khả năng còn sống nữa, ba người bọn họ không phải là một người có thể địch vạn người, còn chưa cường đại đến mức ba người đối phó lại hơn ba trăm người, chưa nói ba trăm người, cho dù là ba mươi tên lưu manh trong tay cầm vũ khí, muốn thu được thắng lợi cũng phải trả một cái giá cực lớn.
"Đao ca, bổn đại gia chính là Lưu Bưu, bổn đại gia chính là người đánh Trụ Tử của ngươi đến tàn phế, là ngươi, còn có cả thủ hạ của ngươi, cứ suốt ngày phóng mã (ý nói đưa người) đến đây, chỉ có điều, ta muốn nói cho mọi người, đây là dao dọc giấy làm khảm đao, không phải là cờ lê, căn bản chém là đứt......." Lưu Bưu bước lên trước một bước, nhẹ nhàng bóc lớp giấy báo bọc con dao rọc giấy, lộ ra một mũi đao sắc bén, mũi đao đó kết hợp với nụ cười âm hiểm của Lưu Bưu hiện lên vẻ quỷ dị vô cùng.
Đao ca vẻ mặt âm trầm, lắc lắc đầu.
"A Trạch, biết ngươi dùng đao, ta cũng dùng đao, đến đây!"
A Trạch đi lên trước một bước, đôi mắt thản nhiên trên mặt tản mác ra hàn mang lạnh như băng, phảng phất như bảo kiếm tuốt khỏi vỏ, sát khí lẫm liệt khiến người ta bất an, hơn ba trăm hán tử đều cảm giác mắt mình phảng phất như bị khoét mất.
Đồng tử Đao ca đột nhiên co lại tựa như mũi kim nhìn chằm chằm một cách gắt gao vào A Trạch vài giây, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu. truyện được lấy tại Đọc Truyện
"Xem ra, chỉ còn lại ta thôi!"
"Xoát…." Trương Dương đi ra, khảm đao trong tay ở không trung đột nhiên bổ xuống, khảm đao bọc bằng giấy báo lập tức lộ ra thân đao sáng bóng, giấy báo rơi lả tả, thân đao phát ra màu kim chúc bạc lộng lẫy khiến người ta lóa mắt, đám người không biết vì sao lại có loại cảm giác này, rõ ràng thanh đao này cùng thanh đao to lớn kia cùng một loại, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác thanh đao này chói mắt hơn.
Đao ca không lên tiếng, một tay chìa ra, một người bên cạnh đặt lên tay hắn một thanh thái đao hình cung, thái đao ngoại trừ lưỡi đao sáng bóng, các chỗ còn lại đều hiện ra màu đen thui, đây là một thanh đao tầm thường mang theo đầy áp lực.