Đây là ngày thứ ba sau khi Trương Dương gặp mặt Cửu ca.
Thành phố ZH vẫn cứ sóng êm gió lặng, tựa hồ không có chút động tĩnh, giấy niêm phong vũ trường Dã Mã cũng đã được gỡ ra, đang trong tình hình tu sửa lại hệ thống phòng cháy thích hợp, dù vẫn chưa xác định thời gian khai trương trở lại. Nhưng quản lý đã được thả ra, một số nhân viên vẫn ở trong nhà tập thể công nhân, ngày thường đều học một ít tri thức phòng cháy.
Thần kinh của Đao ca cũng được thả lỏng xuống, nhưng dù gì thì hắn vẫn còn có chút lo lắng. Mặc dù bên cục cảnh sát vẫn không có dấu hiệu gì xuống tay với hắn, nhưng điện thoại di động vẫn không thể liên lạc được.
Khiến Đao ca buồn bực chính là điện thoại của Cửu ca cư nhiên vẫn trong trạng thái tắt máy, từ rất nhiều nguồn tin tình báo phản hồi lại, hiện Cửu ca đang ở thành phố Z.
Đương nhiên, với Đao ca bây giờ mà nói thì Cửu ca chẳng còn quan trọng nữa. Bởi vì hiện tại thế lực lớn nhất sau lưng hắn là ông chủ thị trường khai thác JZ kia. Thực sự khiến Đao ca bực bội nhất chính là vì nguyên nhân bị nghi có liên quan đến việc làm trái quy tắc thu chi vốn riêng và tài liệu kiến trúc bất hợp pháp gây nên tình trạng đình đốn.
Dù cho Đao ca tựa hồ cảm nhận được có một tấm lưới khổng lồ đang chụp lên hắn, nhưng hắn không tìm được mục tiêu, tất cả số máy có quan hệ với hắn đều trong tình trạng tắt máy.
Tuy nhiên, người đã quen gặp phải sóng to gió lớn như Đao ca cũng không hề hoảng hốt, thực lực của hắn cũng đủ để cá chết lưới rách. Hiện tại, Đao ca chính là ôm suy nghĩ thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành. Ai gây khó dễ cho Đao ca hắn, hắn sẽ khiến kẻ đó không sống nổi qua ngày!
Trương Dương cùng Lưu Bưu mấy ngày nay không bước ra khỏi cửa, trừ Trương Dương thỉnh thoảng đi ra ngoài một chút, trên thực tế phần lớn thời gian ba người đều ở trong nhà không ngừng tu luyện. Đêm hôm ở quán bar kia ba người đều bị thương nhẹ. Dưới hoàn cảnh hỗn loạn đó mà ba người chỉ bị thương nhẹ xem như đã là may mắn rồi. Thụ thương lần này khiến ba người bọn họ đều có một sự nhận thức sáng suốt đối với chính mình.
Bọn họ là người!
Bọn họ cũng chỉ là so với người bình thường thì lợi hại hơn chút ít mà thôi. Bọn họ cũng sẽ bị thương, nếu có thêm nhiều người nữa thì họ cũng khó lòng mà chống cự được.
"Lưu Bưu, ngươi biết võ công?" Trương Dương nhìn Lưu Bưu đang ngồi trên sân thượng hỏi.
Lúc này Lưu Bưu tay đang cầm 2 quả tạ sắt khổng lồ thực hiện mấy động tác vô cùng kỳ quặc, cơ bắp trên người cư nhiên bị xoay gập ra từng đường rãnh, tràn ngập một cỗ lực lượng nguyên thủy.
"Hắc hắc, bí mật! " Lưu Bưu hắc hắc cười quỷ dị nói.
"Ha ha, đã là bí mật thì đừng nói. Chỉ có điều, Lưu Bưu, ngươi phải chú ý, dù cho sức mạnh của ngươi mạnh mẽ vô cùng, có thấy lấy vụng phá xảo. Nhưng vì độ linh hoạt của ngươi không đủ, cho nên ngươi phải tăng cường rèn luyện tinh thần lực của mình." Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
"Tinh thần lực là cái gì?" A Trạch đang ở đại sảnh không ngừng đâm chọc đột nhiên dừng lại hỏi.
"Đúng a, tinh thần lực là cái gì?" Lưu Bưu cũng sửng sốt một chút.
"Tinh thần lực cũng có nhiều loại. Giả như, trong lịch sử có vài vĩ nhân, tế bào não của họ đặc biệt phát triển, họ có thể tản phát ra một loại sóng điện não, mỗi một cái nhăn mặt, nụ cười, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập nhân cách mị lực, một cái vung tay của họ, có thể khiến cho hàng vạn người đi theo. Bọn họ chỉ điểm giang sơn, bọn họ công thành danh toại. Trên thực tế, thành công của bọn họ một phần rất lớn là nhờ vào tinh thần lực cường đại, bọn họ có thể thông qua lời nói cử chỉ của mình mà ảnh hưởng đến ý nghĩ người khác. Truyền bá tư tưởng của mình, đây được gọi là cảnh giới cao nhất của tinh thần lực, bởi vì, bọn họ cũng là người thường, nhưng bọn họ lại có thể ảnh hưởng đến hàng vạn hàng triệu người, thậm chí trên ức người, trong đó bao gồm rất nhiều nhân vật không phải người bình thường nguyện ý nghe theo sự điều khiển của họ. Mỗi câu nói của họ có thể khiến cho thế giới phải điên cuồng, ví dụ như nhân vật phản diện Hitler, nhân vật chính diện có lĩnh tụ dựng nước của chúng ta, dù thời gian đã trôi qua cả trăm năm, ảnh hưởng của bọn họ vẫn không hề suy chuyển. Tinh thần lực của bọn họ thông qua báo chí, video, hay ký ức của vài lão nhân cứ đời này truyền sang đời khác…."
"Đương nhiên chúng ta không thể nào đạt được cảnh giới của bọn họ. Người như bọn họ thì họa chừng mấy trăm năm cũng mới xuất hiện một người, hơn nữa họ là trời sanh. Bất quá, chúng ta có thể từ võ đạo mà bắt đầu, thông qua tu luyện tăng cường tinh thần lực, chúng ta đồng dạng có thể ảnh hưởng đến tư tưởng của người khác, ít nhất, chúng ta có thể khiến người khác cảm thấy sợ hãi, khiến địch nhân của chúng ta mất đi ý chí chiến đấu!"
"Nói cụ thể tý đi!" A Trạch nói chuyện thủy chung vẫn ngắn gọn vô cùng, đi thẳng vào vấn đề.
"Ân, nói đơn giản, kỳ thật con người có thể phát tán ra phân tử làm người khác cảm thấy sợ hãi, cũng chính là mùi, khoa học gia từng chụp cắt lớp quét qua đại não con người. Một khi hít phải loại mùi này, con người sẽ trở nên ngây ngốc, sợ hãi, khẩn trương, thậm chí có thể khiến người ta mất đi năng lực hành động. Ở đây ta nêu ra một ví dụ dễ hiểu, khi mà chuột gặp mèo, nó sẽ bị con mèo dọa đến mức không dám di chuyển, kỳ thật đây chính là mùi mèo phát ra khiến chuột cảm thấy sợ hãi, nếu lực lượng của mèo càng lớn, thì mùi phát ra sẽ càng nồng đậm hơn, phản ứng của mỗi con chuột cũng không giống nhau, con chuột có lực lượng cường đại sẽ biết trốn chạy, còn chuột nhỏ yếu sẽ không dám nhúc nhích."
"Vậy khí thế có được coi là tinh thần lực không? " A trạch hỏi.
"Uhm, khí thế cũng coi như một loại, hay chẳng hạn như sát thủ, lúc một người sau khi giết rất nhiều người sẽ vô ý phát ra 1 loại mùi làm cho người ta sợ hãi, đương nhiên, cái này và khí thế không có liên quan, khí thế so với sát khí mà nói lại phải cao hơn một cảnh giới, sát khí là võ đạo, mà có khí thế không nhất định biết võ công, rất nhiều người bình thường trường kỳ đứng ở những chức vị cao ra lệnh, thì họ cũng dần dần bồi dưỡng ra tinh thần lực cường đại, ngươi nghĩ xem, một người đứng ở địa vị cao, vô luận trong trường hợp nào đều biểu hiện rất tự nhiên, giơ tay nhấc chân đều có lực tương tác cường đại. Trên thực tế, các minh tinh màn bạc đều có sẵn tinh thần lực nhất định, chỉ khác là tinh thần lực của bọn họ làm cho người khác cảm thấy vui sướng, làm cho người ta điên cuồng, thậm chí mang theo tính đầu độc, mê hoặc."
"***, thực là có chuyện như vậy, ngày trước xem minh tinh màn bạc biểu diễn đúng là có sự hưng phần quái lạ..... Vậy chúng ta phải tu luyện loại tinh thần lực này?" Lưu Bưu gật gật đầu nói.
"Bây giờ cái chúng ta cần phải bồi dưỡng là loại tinh thần lực làm cho người ta sợ hãi này, về phần loại khí thế kia không phải có thể bồi dưỡng được, khi chúng ta có quyền thế thì tự bản thân sẽ có khí thế cường đại. Phía sau khí thế là quyền lực cường đại làm hậu thuẫn. Nếu một người ăn mày giả trang ra bộ dáng khí thế thì cũng chỉ làm trò cười cho thiên hạ mà thôi..... "
"Kỳ thật, nói đến tinh thần lực, A Trạch đã có tinh thần lực cường đại rồi, Lưu Bưu, ngươi thử nhớ lại kỹ càng mỗi lần A Trạch ra tay ngươi có phải cảm giác được sự khẩn trương đột ngột hay không, hoặc là sợ hãi, đây chính là tinh thần lực. Bnh thường, địch nhân tình nguyện đối mặt với tên to lớn như ngươi chứ không nguyện ý đối mặt với loại người như A Trạch. Bởi vì, A Trạch phát ra tinh thần lực làm bọn họ cảm thấy sợ hãi, cảm thấy nguy hiểm..... "
Trương Dương dừng lại một chút rồi giải thích kỹ càng tỉ mỉ, những điều này đều là kết luận thông qua việc quan sát gần đây của hắn, trong những điều này có rất nhiều căn cứ khoa học nhất định, hơn nữa, Trương Dương phát hiện, mỗi khi A Trạch đối diện đối thủ, trái tim đối thủ đều sẽ đập kịch liệt. Rất nhiều lúc, chẳng phải là đao của A Trạch quá nhanh, mà là tốc độ kẻ tránh né vì sợ hãi mà chậm đi mà thôi.
"Vậy chúng ta phải tu luyện như thế nào? " A Trạch vẻ mặt trầm tư, hiển nhiên lời của Trương Dương khiến hắn mở mang được không ít.
"Rất đơn giản, tăng cường rèn luyện ý chí, đặc biệt lúc mỗi lần ra tay đều phải duy trì cho đại não thanh tỉnh. Vô luận dưới hoàn cảnh hỗn loạn cỡ nào, bắt buộc phải bảo trì sự thanh tĩnh, điều này sẽ hỗ trợ cường hóa tinh thần lực, kỳ thật, A Trạch đã lãnh hội rất tốt rồi, Lưu Bưu ngược lại không chú ý, Lưu Bưu chiến đấu có chiều hướng điên cuồng, ý chí mặc dù cường đại nhưng lại thuộc vào trạng thái mơ hồ chưa khai phá, loại tình huống này, rất dễ dàng bị mất kiểm soát. Cứ nói như lần trước, ngươi cùng Trụ Tử tỷ thí, ngươi không cách nào khống chế tâm trí mình, ngươi chỉ biết vì chiến đấu mà chiến đấu, không phải vì thắng lợi mà chiến đấu. Nếu ngươi chiến đấu vì thắng lợi, dựa vào sức mạnh cuồng bạo của ngươi mà nói, chỉ với 1 phát cờ lê cũng có thể khiến Trụ Tử kia lăn lê bò toài, nhưng ngươi vì để thỏa nguyện, ngươi đã buông tha cho hắn rất nhiều cơ hội, mặc dù ngươi thu được rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu, nhưng ngươi lại không có cách nào khiến ý chí mình trở nên cường đại.... "
"Lần trước trong quán bar, mình ngươi bị chém bốn đao, ta cùng A Trạch bị chém một đao, mặc dù đều bị thương ngoài da, nhưng cũng có thể nhìn ra lúc ấy ngươi đang rơi vào trong sự hỗn loạn điên cuồng, nếu ta cùng A Trạch không kéo ngươi ra, có lẽ ngươi vẫn tiếp tục phá phách lộn xộn, dựa theo tình huống lúc đó mà phân tích, ngươi cứng đầu nhất, khí lực lớn nhất, ngươi chỉ cần tùy tiện cầm đại một cái ghế thì không ai có thể tới gần ngươi, nhưng ngươi lại bị thương nhiều nhất, ngươi xem A Trạch, mặc dù bị thương, hay đúng hơn là bị mũi đao sượt qua da một chút, hắn còn cầm yêu đao đánh cận chiến, so với ngươi mà nói thì nguy hiểm hơn nhiều lắm... "
"A... Cái đó.... Cái đó...Khái khái.... Ta đi ra ngoài lên mạng đây…."
Lưu Bưu bị Trương Dương nói cho mặt đỏ tới tận mang tai, đột nhiên quẳng hai quả tạ cầm trong tay xuống đất rồi khoác áo khoác đi ra ngoài.
"Sắp ăn cơm rồi…" A Trạch há hốc mồm, đáng tiếc Lưu Bưu đã ra đến ngoài cổng, A Trạch không nhịn được sửng sốt một chút, Lưu Bưu tập tạ tiêu hao thể lực nhiều như vậy, mỗi ngày chỉ mong ăn vài bữa cơm, hôm nay cư nhiên vào lúc sắp ăn cơm lại lên mạng, điều này khiến A Trạch có chút cảm giác không đúng.....
"A a, để hắn đi đi." Trương Dương cười cười, hắn tự nhiên hiểu được, Lưu Bưu được chính mình nói cho thông suốt, khẳng định đi tìm tên tiểu hòa thượng mà than vãn, biết đâu khiến tên tiểu hòa thượng xấu xa đó thấy hắn đáng thương lại tặng cho hắn một quyển bí tịch. Tuy nhiên, Trương Dương có thể khẳng định là cái giá Lưu Bưu phải trả chính là phải tiếp tiểu hòa thượng đó chơi cờ năm quân cả buổi chiều.