Đồ Thần Chi Lộ

Chương 173: Thế lực sau lưng




"Lên đây."

Hạ thủ của Đao ca kéo cửa chiếc xe tải ra, bảo Diệu Diệu lên xe.

"Xảy ra chuyện gì?" Đao ca vẻ mặt âm trầm hỏi, thân thể ở trần lộ ra một thân cơ bắp vào cuối thu cư nhiên không cảm thấy lạnh, cả người bị một cỗ khí thế hung tàn bao phủ.

"Có người gây loạn, theo sau còn có cảnh sát và phòng cháy chữa cháy, còn có liên hiệp chấp pháp chống hàng giả 315 đều tới, nghe nói, thuế vụ cũng phái người tới rồi, vài sổ sách trong máy tính cũng mang mang đi rồi…." Diệu Diệu nhìn theo ánh mắt hung ác của Đao ca, thân hình lả lướt chỗ lồi chỗ lõm không khỏi có chút phát run.

"Biết là ai làm không?" Đao ca đối với việc đóng cửa quán bar cũng chả sao cả, quán bar không phải của hắn, hắn quan tâm chính là chuyện lần này có phải có người nhằm vào hắn hay không, về phần quán bar, ông chủ quán tự sẽ có đường đi của hắn để giải quyết chuyện này, không cần hắn phải bận tâm vào.

"Không biết….Tuy nhiên vào lúc đèn tắt rất hỗn loạn, tựa hồ có người hét một câu "Hổ ca tập hợp ở đâu", chuyện khác ta cũng không biết."

"Ân, ngươi đi trước đi, đừng nói cho người khác ta từng tới." Đao ca gật gật đầu nói với Diệu Diệu.

"………Đao ca…." Diệu Diệu do do dự dự, muốn nói lại thôi.

"Có chuyện gì cứ nói."

"Ngươi hay là rời khỏi thành phố ZH tránh né một thời gian, gần đây ta ngồi trên bục nghe được, tựa hồ là quan chức to của Chính Phủ, lúc bọn họ nói chuyện phiếm lộ ra một vài hàm ý….." Diệu Diệu ấp a ấp úng nói.

"Cái gì?" Con mắt Đao ca đột nhiên sáng ngời. "Đầy đủ các câu thì ta nhớ không rõ, tuy nhiên ý tứ đại thể là Hổ ca lần này bỏ ra một cái giá rất lớn, muốn đặt ngươi vào chỗ chết, nghe trong những lời nói này, Thái ca cũng đã nhúng tay vào rồi…."

"Ta biết rồi." Đao ca vẻ mặt thẫn thờ.

"Đao ca, ngàn vạn lần đừng nói với người khác là ta nói, đặc biệt là Thái ca đó. Ngài cũng biết chúng ta đều là theo hắn lăn lộn kiếm sống, nếu bị hắn biết được, ta nán lại ở thành phố ZH này cũng không nổi đâu."

"Yên tâm, còn không tin Đao ca ta sao, đi đi, cảm ơn. Chờ đến khi Đao ca chấn chỉnh lại cờ trống, nhất định sẽ hảo hảo cảm tạ ngươi." Text được lấy tại Truyện FULL

"Vậy ta đi đây, Đao ca, cẩn thận chút." "Liên hợp Bĩ Tử Thái dọn dẹp chúng ta?" Một tên lưu manh hỏi.

"Lời của đàn bà ngươi cũng tin?!"

Đao ca nhìn theo bóng lưng Diệu Diệu lập tức cười lạnh.

Thế lực Ma Bì Hổ mặc dù so với hắn mạnh hơn nhiều lắm, nhưng sản nghiệp của Ma Bì Hổ khổng lồ, hơn nữa chức nghiệp dính dáng đến rất nhiều mặt, mặc dù Ma Bì Hổ vẫn rất muốn tấn công hắn nhưng Ma Bì Hổ sẽ không ngu xuẩn đến mức thực sự nhúng tay tranh đoạt giữa hai người, dù sao, Đao ca hắn cũng không phải mới ra ngoài lăn lộn, vô luận là kinh tế và nhân mạch cũng không phải Ma Bì Tử hắn một gậy đánh chết được.

Mỗi người trên giang hồ đều biết nếu ai đó tuyên bố cùng Đao ca là địch mà không thể khiến Đao ca chết vậy thì hậu quả tuyệt đối không cách nào tiếp thụ được.

Đao ca không có hạ thủ đắc lực nhưng nhân cách mị lực của Đao ca không người nào có thể kháng cự, chỉ cần một tiếng ra lệnh của Đao ca, cả thành phố ZH này lập tức sẽ trở thành chiến trường.

Những thanh niên trẻ mới ra ngoài xã hỗi còn có những học sinh trong trường thích lêu lổng đều sẽ vì Đao ca xung phong xông vào trận địa, đây mới là thế lực chân chính của Đao ca....

Đao ca có thể lăn lộn đến tình cảnh như hiện tại, tự nhiên không phải đứa trẻ đần độn, chí tí hắn bây giờ vẫn không tin đây là Ma Bì Hổ làm.

Lực ảnh của của Ma Bì Hổ ở thành phố ZH có thể phải mạnh hơn hắn một chút, nhưng nếu nói Ma Bì Hổ có thể cùng lúc mua chuộc công an và lính cứu hỏa, còn có thuế vụ liên hợp chấp pháp chống bán hàng giả cùng một chỗ thì Đao ca hắn nhất định không tin, cho dù Ma Bì Hổ và Bĩ Tử Thái liên thủ cũng làm không được, dù sao, ở những ngành này, đều có người của Đao ca hắn.

Hiện tại, những người này dường như đột nhiên biến mất vậy.

"Đưa ra tin tức, nói lúc Đao ca ta cần người đã đến rồi!" Đao ca đột nhiên một quyền đánh lên chiếc ghế tựa lưng, lạnh lùng nói.

"Vâng, Đao ca." Mà Đao ca lại như một người trong vòng xoáy.

Mà Đao ca, cũng đang cố gắng ngăn cơn sóng dữ.

Vô số học sinh tiểu côn đồ thành phố ZH bôn ba đều mất tướng, thần tượng Đao ca của bọn họ đã đến lúc phải cần người rồi.

Cửu ca!

Cửu ca là ông chủ vũ trường Dã Mã, hắn là người Bắc Kinh, chủ yếu kinh doanh quán bar, các loại kinh doanh giải trí KTV, ở thành phố ZH cũng xem như nhân vật bậc trên, hắn không lăn lộn mà là người kinh doanh chân chính, nhưng chinh vì hắn là người kinh doanh chân chính nên mặt mũi của hắn càng lớn, đường đi càng rộng, ở thành phố ZH hắn chỉ nuôi dưỡng một thủ hạ của Đao ca, cũng chỉ quen Đao ca, Ma Bì Hổ, Bĩ Tử Thái gì đó hắn đều không biết, cũng không muốn quen biết, hắn chỉ muốn an an tĩnh tĩnh làm kinh doanh.

Hiện tại, Cửu ca rất rất phiền não, hắn mới rời khỏi một đêm, vũ trường Dã Mã cư nhiên bị cưỡng chế đóng cửa ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, điều này đối với lịch sử kinh doanh của hắn mà nói quả thực là không dám tưởng tượng.

Các cấp cao ở thành phố ZH, ai không cho Cửu ca hắn thể diện?

Cho dù là thị thưởng gặp hắn, cũng phải tôn xưng một tiếng Cửu ca, tất cả đều bởi vì hắn là người Bắc Kinh, hắn ở Bắc Kinh có bối cảnh chính trị hùng hậu, nhưng lần này không có người nói cho hắn, thậm chí một chút phong thanh cũng không có.

Một quán bar đóng cửa Cửu ca hắn không sao cả, cùng lắm cũng chỉ là lỗ mấy ngàn vạn, huống chi những năm ở thành phố ZH này hắn cũng kiếm đủ rồi, mấu chốt là chuyện này rất náo tâm, hắn không rõ chuyện tại sao lại phát triển thành tình cảnh như hiện tại, nhân viên của hắn, quản lý của hắn, không phải ở trong cục cảnh sát thì ở trong bệnh viện….

Lúc Cửu ca được cảnh sát thông báo thì hắn vẫn đang ở Bắc Kinh, lập tức ngay trong đêm xuất phát, bắt đầu sáng sớm hắn đến thăm vài người lãnh đạo chủ yếu ở thành phố ZH, chuyện tựa hồ càng ngày càng phức tạp, những người lãnh đạo kia thấy hắn vẫn một tiếng Cửu ca như trước, nhưng nhắc đến chuyện vũ trường Dã mã đều nhẹ nhàng trốn tránh, bảo hắn chờ đợi xử lý công bằng..vv…

Đây không phải là lên giọng sao?

Cửu ca là ai chứ, tự nhiên thấy được manh mối, vừa từ cục cảnh sát ra ngoài ngồi trên xe lập tức gọi điện về Bắc Kinh.

"Lý lão, ta ở thành phố ZH gặp chút phiền toái, quán bar bị cưỡng chế đóng cửa rồi." Thanh âm gọi điện thoại của Cửu rất cẩn thận, dè dặt nói.

"Ân, ta lập tức giúp ngươi hỏi xem." Thanh âm đối phương rất thẳng thắn.

"Vậy phiền Lý lão rồi."

Cửu ca cúp điện thoại, bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi, hắn rất ít khi dùng đến tầng quan hệ này, hắn biết lần này gặp phải phiền toái, nếu không mau chóng xử lý rất có khả năng sẽ tác động đến sự nghiệp của hắn ở các thành phố khác.

Đương nhiên, Cửu ca không hề lo lắng, hắn tin rằng chuyện nhỏ này có Lý lão ra mặt hẳn là một câu nói liền đơn giản ngay.

Chờ đợi làm người ta lo âu!

"Đông đông……"

Cửu ca đang trầm tư đột nhiên tỉnh lại, có người đang gõ cửa sổ xe hắn, ở ngoài cửa xe có ba người thanh niên vừa vặn lúc hắn đang rảnh rỗi nhìn thấy bọn họ, tựa hồ ánh mắt kia có thể xuyên qua màng chắn song cửa xe vậy.

Đây là ba người rất đặc biệt, một người cao gầy nho nhã, một thấp bé dũng mãnh, còn một người vóc dáng tựa như gấu Bắc Cực vậy, Cửu ca tin rằng hai người vệ sĩ đông bắc đều không dũng mãnh như gấu Bắc cực được, đương nhiên, dẫn tới sự chú ý của Cửu ca chính là thiếu niên nhỏ tuổi nhất với đôi mắt tựa như một mũi đao sắc bén……

"Làm gì?"

Song cửa không chút tiếng động tróc một cái khe hở, nói chuyện chính là một trong hai bảo tiêu Đông Bắc của Cửu ca.

"Ta muốn cùng Cửu ca nói vài câu."

Một người thanh niên một cái áo jacket kém chất màu xám mỉm cười nhìn Cửu ca, ngữ khí bình đạm cùng vẻ mặt ung dung không bức bách khiến Cửu ca có một tia ảo giác, mỗi một động tác biểu tình của người thanh niên này đều tràn ngập khí chất cao quý nho nhã, nếu không phải mặc bộ quần áo kém chất, Cửu ca tin rằng đây là môt người thanh niên rất có địa vị quyền thế.

Đây là người thanh niên Cửu ca lúc đầu không chú ý nhất, nhưng bây giờ Cửu ca mới phát hiện đây là người thanh niên đặc biệt nhất, trong ánh mắt tràn ngập vẻ yêu dị, trong sự yêu dị bình đạm đó mang theo một cỗ sát khí.

"Xin lỗi, Cửu ca không quen biết ngươi." Người vệ sĩ cũng cảm giác được sự khác lạ của người thanh niên này, không dám khinh thường nhìn qua vẻ mặt Cửu ca một lần sau đó nói với người thanh niên.

"Ân, lập tức sẽ biết ngay thôi, Cửu ca, ta ở nhà hàng kia chờ ngươi, ngươi nhận điện thoại xong sau đó hẳn là sẽ có thời gian." Người thanh niên khẽ vung tay, chỉ một nhà hàng nhỏ cách đó không xa, sau đó cùng hai người kia xoay người rời đi.

Trong đầu Cửu ca đột nhiên căng thẳng.

Hắn sao biết ta đang chờ điện thoại?

"Tút…tút…tút….."

Cửu ca vừa định xuống xe hỏi người thanh niên kia, điện thoại trong tay lại reo lên.

"Tiểu Cửu?"

"A…Lý lão, là ta……" Cửu ca vội vàng thấp giọng nói.

"Chuyện của ngươi rất phức tạp……"

Đối phương đột nhiên im lặng, một trận trầm mặc, phảng phất đang chuẩn bị tư duy, Cửu ca nghe ống nói rồi chờ đợi, nếu đối phương gọi điện thoại tới, mặc kệ tin tức tốt hay xấu, bắt buộc phải cho hắn một tin tức.

Trong xe một trận dồn nén, hai vệ sĩ và tài xế tựa hồ cũng cảm giác được lòng dạ rối bời của Cửu ca.

"Kỳ thật ta hỏi vài người đều không biết xảy ra chuyện gì, ta gọi điện thoại cho ủy viên thư ký, hắn nói không có biện pháp….Tiểu Cửu ta thấy chuyện này rất phức tạp, ngươi tự mình tìm cách đi, ta già rồi…." Lão nhân thở dài một tiếng rồi cúp điện thoại.