Đồ Thần Chi Lộ

Chương 156: Truy tìm!




"Quay về tỉnh thành!" Trương Dương nói.

"Về tỉnh thành… Mã Mã Đề có ở đó không?" Lưu Bưu lập tức phản ứng để xem Trương Dương nghĩ gì.

"Khó nói lắm, nhưng chúng ta hiện tại không có chút mục tiêu gì. Hơn nữa, vô luận là chúng ta chạy tới đâu, đều sẽ đụng phải truy sát không ngưng nghỉ. Nếu đã bị truy sát, sao lại không đổi khách thành chủ, cực một lần mà giải quyết hết. Chỉ cần giết chết Mã Mã Đề, thì mấy cái giải thưởng ám sát kia sẽ bị thủ tiêu hết. Cho dù là không có thủ tiêu, thì cũng có một số người không dám bán mạng nữa."

"Chỉ là, chúng ta không có cách nào truy tìm ra hành tung của Mã Mã Đề."

"Bọn chúng có thể truy tìm chúng ta, chúng ta cũng có thể truy tìm bọn chúng. Làm mấy đại nhân vật như bọn chúng, so với người bình thường chúng ta càng dễ truy tìm hơm. Đơn giản là bọn chúng ở khách sạn, nhà hàng tốt nhất, chạy xe ngon nhất, ngồi máy bay, vân vân, lại còn thêm một số hộ vệ đi theo, mục tiêu so với chúng ta thì lớn hơn nhiều. Bất quá, ta hiện tại đang lo tới một điểm…" Trương Dương trầm ngâm nói.

"Cái gì?"

"Dựa theo tin tức loan báo, Mã Mã Đề cái tên này một mình áp chế được Cương Độc. Một mình hắn mặc dù quen biết hai bên hắc bạch, chuyện ác gì cũng dám làm, nhưng hắn ở khu Tân Cương lại có một tác dụng vô cùng trọng yếu. Cho nên, chúng ta cần phải rõ ràng, nếu như thủ hạ của hắn không có ai có khả năng áp chế được thế lực của Cương Độc, chúng ta thật sự lại lâm vào tình trạng lưỡng nan khó xử…" Trương Dương thở dài nói.

"Vậy vậy…. vậy phải làm gì bây giờ?"

Lưu Bưu không khỏi vò đầu vò tóc. Lưu Bưu từ trước tới giờ không tự nhận mình là người tốt gì, nhưng hắn tự khoe khoang là một phần tử ái quốc cuồng nhiệt. Bình thường lên mạng là thích đọc những tiểu thuyết có tinh thần ái quốc chủ nghĩa cực đoan. Thậm chí là có thể dùng chữ "phẫn thanh"* để hình dung cũng không có gì quá đáng. (*ND: phẫn nộ thanh niên: thành phần trung quốc ái quốc thanh niên, học sinh, sinh viên, tuổi trẻ cực đoan, bắt nguồn từ thời đại 1970 tại Hongkong)

Khẩu hiệu của Lưu Bưu từng là: "Phẫn thanh! Phạm pháp!"

Trên thực tế, nếu hiểu rõ lịch sử, người tuổi trẻ nếu mà đã được giáo dục qua chủ nghĩa ái quốc thì ít nhiều đều có một chút tư tưởng phẫn thanh, khác biệt lẫn nhau chỉ là biểu hiện cường liệt, hay là biểu hiện ngầm. Theo trình độ ái quốc mà nói, nam tính so với nữ tính về phương diện này thì lại càng cường liệt hơn. Xu hướng của nữ tính là về một gia đình ổn định, đối với bọn họ mà nói nhiêu đó đã đủ rồi.

Lưu Bưu và Trương Dương trước giờ vẫn không phủ nhận là bản thân họ thuộc vào thành phần phẫn thanh. Nhưng lý luận phẫn thanh của hai người bọn họ lại không giống nhau. Phẫn thanh không nhất định phải là tẩy chay hàng Nhật hay hàng Pháp gì. Kinh tế thế giới hiện tại đã hoàn cầu hóa, tẩy chay chỉ có thể gây hại lẫn nhau thôi. Dù sao, thì người tiêu dùng khi mua sắm chỉ nghĩ tới giá cả cùng với chất lượng, sẽ không vì là hàng Nhật hoặc hàng Pháp mà cự tuyệt. Nếu như cùng chất lượng và giá tiền, tin rằng 90% người Trung Quốc sẽ chọn thương phẩm của quốc gia mình mà thôi.

Làm ra hàng hoá mà khiến người trong nước tin cậy mới có thể giữ vững được căn bản của hàng nội. Không thể nào biết rõ ràng là bột sữa Tam Lộc có độc, mà lại còn muốn người Trung Quốc vì duy trì hàng nội mà phải mua bột sữa có độc để uống sao? (ND: Tam Lộc là một trong mấy công ty Trung Quốc dính tới vụ độc tố melamine trong bột sữa năm 2008)

Cường đại không phải là dựa vào tẩy chay, mà là dựa vào học tập kinh nghiệm kỹ thuật cùng quản lý tiên tiến. Tẩy chay chỉ có thể sản sinh ra những công ty xí nghiệp độc quyền lũng đoạn về dầu hỏa, điện lực, di động. Các hình thức lũng đoạn này đối với quốc gia thì có ích, nhưng đối với người tiêu dùng thì vô ích. Giống như mấy năm nay, giá dầu thế giới sụp một cách điên cuồng tới hai phần ba. Giá dầu trong nước lại chỉ tà tà giảm mấy chục xu mà lại còn trễ. Lúc này, toàn bộ dân Trung Quốc đều hy vọng các công ty dầu hỏa của Nhật Bản, Pháp, Mỹ sẽ tiến vào thị trường của Trung Quốc…

Con đường để trở thành cường quốc mà dựa vào phẫn thanh thì vô dụng, dựa vào bộ phận tinh anh cũng vô dụng, dựa vào chính là nỗ lực của mỗi người dân Trung Quốc.

Bế quan tỏa cảng cũng không phải là cường quốc chi lộ. Đồng thời khai mở thị trường, chiếm lĩnh thị trường, từ trong nền kinh tế thị trường thu hoạch được những kinh nghiệm kỹ thuật cùng quản lý tiên tiến, tự nhiên lấy lại được thịnh thế huy hoàng của thời đại Hán cũng không phải là chuyện khó.

Trương Dương cùng tên tiểu hoà thượng nào biết tính trọng yếu về tin tức thân phận của Mã Mã Đề. Đầu tiên cứ nghĩ là vai trò của Mã Mã Đề chỉ có tác dụng tại Tân Cương. Các cơ quan quyền lực của quốc gia không cần phải làm nhiều trò, bọn họ nếu phải chịu đựng được thế lực lớn của cái tên người Tân Cương Mã Mã Đề này, tự nhiên là có ý nghĩa của nó.

Nếu như tùy tiện giết chết Mã Mã Đề, quyền lợi thế lực ngầm của Tân Cương khẳng định sẽ trở thành chân không. Nếu như bị đám Cương Độc kia trong phút chốc lợi dụng thời cơ, vậy thì bọn họ có thể thật sự trở thành tội nhân thiên cổ.

Đây là một mâu thuẫn mà không cách nào hòa giải được. Mã Mã Đề muốn giết bọn họ, bọn họ giết Mã Mã Đề lại có vô số thứ cấm kỵ. Trước tiên không nói tới Mã Mã Đề có thế lực cường đại sau lưng. Chỉ nội địa vị của Mã Mã Đề tại Tân Cương đã khiến Trương Dương khó có thể chọn lựa rồi.

"Hiện tại, chúng ta cần phải lánh né truy sát, đồng thời còn cần phải điều tra một chút về tài nguyên nhân lực của Mã Mã Đề, bao gồm cả thủ hạ của hắn, còn có con cái của hắn. Nếu như hắn có người thích hơp nối nghiệp, lại có chung quan điểm chính trị với hắn, vậy thì chúng ta không cần do dự gì có thể giết chết Mã Mã Đề!" Trương Dương nói. "Nếu như hắn không có người nối nghiệp thích hợp thì sao? Vậy chẳng lẽ chúng ta vĩnh viễn bị hắn truy sát sao?" Lưu Bưu có chút buồn bực. Đây là chuyện uất ức nhất mà hắn gặp được. Cừu địch của hắn thì truy sát hắn khắp thiên hạ, còn hắn, thì hiện tại còn phải tự hỏi xem có nên giết cừu địch hay không.

"Đương nhiên còn có biện pháp. Nếu như chúng ta không thể giết đối phương, vậy chúng ta phải thay đổi được thế lực lớn của hắn, rồi sau đó mới giết hắn!"

"Thay thế hắn, giết hắn…"

Lưu Bưu ngây người nhìn vẻ mặt tràn đầy khí phách kia của Trương Dương. Hắn lại hoài nghi Trương Dương chính là người từ tương lai xuyên tới đây.

"Đi, lên xe thôi. Ta không phải là người từ tương lai tới." Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

"Ái dà…. Dương ca… Ta đâu có lực khôi phục khá như ngươi chứ…."

Trương Dương nhìn biểu tình ngây ngốc của Lưu Bưu, lập tức biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, liền nhấn mạnh một chưởng lên miệng vết thương của Lưu Bưu, khiến hắn đau đến la hoảng như bị điện giật.

Hai người vừa mới chuyển xe. Bọn họ không dám ngồi xe lửa, cũng không dám ngồi taxi. Liên tục mấy lần bị tập kích, đối phương khẳng định là có đề phòng. Hiện tại, Trương Dương và Lưu Bưu chỉ có thể ngồi mấy tuyến xe đường ngắn, từng trạm từng trạm hướng gần tới tỉnh thành.

Trương Dương cùng Lưu Bưu ở Trường Sa đờ người cả nửa tháng. Nửa tháng này gió lặng sóng yên. Lần trước bị chết mấy người, đối với khu thành thị có gần mười triệu nhân khẩu này không có tí ảnh hưởng.

Đích xác là khu thành thị gần mười triệu nhân khẩu này có chết vài người là chuyện vô cùng bình thường. Không có ai chú ý. Vô luận là có trị an cách mấy, mỗi ngày đều có người người vì các lý do khác nhau mà chết.

Mưu sát, tai nạn giao thông, cướp bóc, bệnh nặng, quá liều ma túy, xã hội đen chém giết… Một cái thành thị, nếu như một ngày không có người chết, mới thật sự là kỳ tích. Vô luận là cái chết của cao quan quý nhân, hay là của một tên khất cái lề đường, đều không tạo ra ảnh hưởng đến sinh hoạt của mọi người. Phải ăn thì ăn, phải ngủ thì ngủ, trái đất sẽ không vì có người nào đó chết mà ngưng chuyển động.

Hai người trong nửa tháng nay, cơ hồ là giám sát mấy cái khu ăn uống sang trọng trong tỉnh thành, nhưng không có thu hoạch gì. Thậm chí, hai người còn chạy đến mấy khu biệt thự cao cấp, dùng viễn vọng kiến để giám sát mà vẫn không có thu hoạch.

Không có người nào đặc biệt!

Không có sự tình gì đặc biệt!

Cũng không có đoàn xe hộ tống nào đặc biệt…

Mọi dấu hiệu đều cho thấy, Mã Mã Đề đã rời khỏi tỉnh thành. Nếu nói tới mấy đại nhân vật như Mã Mã Đề hoạt động trong tỉnh thành, thì rất là dễ dàng tìm thấy. Đầu tiên, bọn họ khẳng định là muốn chiêu đãi bằng hữu, cử hạnh lễ hội, hoặc là thị sát một số khu giải trí dưới chiêu bài của ai đó. Nhưng Trương Dương cùng Lưu Bưu cơ hồ là đạp nát mấy khu giải trí cũng không tìm được tung tích hoạt động của hắn.

Mấy ngày gần đây, vô luận là đối với Lưu Bưu hay Trương Dương đều là cực hình. Bọn họ đều muốn đi tới quý tộc thành, nhưng lại không dám. Dì Yến lần trước đã nói rõ ràng, bà ta cùng Mã Mã Đề quen biết nhau. Nếu như hiện tại còn tới quý tộc thành, khẳng định là sẽ khiến dì Yến cùng Mã Mã Đề tạo thành mâu thuẫn.

Mặc dù Trương Dương phán đoán dì Yến không sợ Mã Mã Đề, nhưng Trương Dương lại không hy vọng khiến dì Yến gặp phải chuyện phiền phức không cần thiết.

"Mệt chết rồi, Trương Dương, đây không phải là biện pháp. Chúng ta mấy ngày nay cơ hồ là tìm hết cả cái thành thị này cũng không cách nào tìm được. Kỳ thật, hắn chỉ cần tùy tiện trốn trong một cái nhà khách nào đó là chúng ta không có biện pháp tìm hắn…. Ngươi xem, chúng ta hơn mười ngày nay đi rách ba đôi giày rồi…"

Khi Trương Dương cùng Lưu Bưu đi tới một khu giải trí có khí phái, Lưu Bưu liền ngồi lên một bệ hoa. Bọn họ hiện tại một ngày ít nhất là phải đi bộ cả mười cây số.

"Ài, ở tỉnh thành xem vài ngày rồi ly khai nơi này. Chúng ta ngồi ăn lở núi cũng không được." Trương Dương lấy hạt đào trong miệng ra. Hai cái món này hắn cùng Lưu Bưu thủy chung cũng không dám liệng đi. Ở tỉnh thành này, nhận thức được bọn họ thật sự không ít. Nếu như vận khí tệ một chút, vậy là lại kéo tới một trận truy sát điên cuồng.

"Ài ài, cái địa phương chó má này làm buồn chết người đó. Nếu như còn ẩn ẩn núp núp kiểu này, ta thật nguyện ý thà bị Mã Mã Đề bắt được. Một phát súng, chết đi là giải quyết mọi chuyện. So với chúng ta cả ngày mù quáng lang thang ngoài đường còn khá hơn nhiều… Đói bụng rồi…. mùi thơm quá… Đợi chút, ta đi nướng thịt dê…" Lưu Bưu đứng lên, đi về phía quầy bán thịt dê nướng xâu Tân Cương của khu giải trí.

"Thịt dê nướng xâu!"

Nhìn thấy Lưu Bưu đi tới bên cạnh một quầy bán hàng thit dê nướng xâu cạnh cột đèn đường ở trong khu giải trí, ánh mắt của Trương Dương đột nhiên sáng ngời. Hắn không ngờ đã quên mất tên tiểu hòa thượng đã cho hắn biết một tin tức trọng yếu.

Mã Mã Đề khống chế thị trường thịt dê nướng xâu toàn quốc.

Mã Mã Đề khống chế tất cả nguồn tiêu thụ thổ sản đặc biệt của Tân Cương.

Đám côn đồ Tân Cương hết 80% là theo Mã Mã Đề kiếm cơm.

Trương Dương lúc này mới phát hiện, hắn ngay từ đầu đã phạm phải một sai lầm ngu xuẩn. Mục tiêu truy tìm hắn căn bản là không nên ở mấy cái trường sở ăn uống cùng giải trí. Người Tân Cương rất là đứng đắn, hơn nữa lại bài ngoại. Bọn họ cơ hồ không có cùng với dân địa phương giao hảo, tựa như mấy khu người Tàu trên khắp thế giới, người Tân Cương trên toàn quốc đều có chỗ tụ tập riêng của họ, rất ít khi cùng người bản địa sinh hoạt lẫn lộn với nhau…."