"Chỉ cần chuyện giữa chúng ta và Mãi Mãi Đề chưa kết thúc thì chúng ta còn sẽ giết rất rất nhiều người, không phải chúng ta tử thì là bọn họ vong, đây là đạo lý hết sức đơn giản, chúng ta không phải nhân vật giang hồ nhưng chúng ta thân đã tại giang hồ rồi, không thể do chúng ta quyết định được."
"Hiểu rồi."
Lưu Bưu ngẩn người, lúc này mới thức sự khiến hắn thực sự thể nghiệm thế nào là giang hồ máu tanh, giang hồ không có sự đồng tình, không có đáng thương, chỉ có giết chóc cùng máu tươi, đương nhiên, cũng có rượu ngon vàng bạc mỹ nữ.
"Tốt lắm, ngươi nghỉ ngơi sớm chút đi, sáng sớm mai xử lý nốt việc kia, ta bây giờ phải xử lý vài việc một chút." Trương Dương đứng dậy vỗ vỗ bả vai Lưu Bưu nói. Con người hắn lúc cao hứng hay không cao hứng đều biểu hiện ở ngoài mặt, rất nhanh hắn liền quên đi cha con sát thủ kia, trong mộng hắn gặp Tiểu Thanh cô nương, Tiểu Thanh muội muội quả là xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, làn da trắng sáng, còn có một đôi ngọc phong mới phát dục không tương xứng với vóc người nữa chứ, cảm giác rất vừa tay, hắc hắc…….
Nhìn Lưu Bưu nước dãi chảy đầy giường, Trương Dương không nhịn được nở một nụ cười, rất nhiều lúc, Lưu Bưu không giống như một tên lưu mạnh, lại giống như một đứa trẻ hay cáu kỉnh, Trương Dương thích loại tính cách này của Lưu Bưu, liều lĩnh mà lại không mất đi sự thiện lương, tuyệt đối không phải là loại người đại gian đại ác.
Đêm nay, Trương Dương cơ hồ không ngủ, hắn vẽ các con phố ở huyện D thành một tấm bản đồ hoàn chỉnh, lại lấy từ trong ba lô mấy cái bao tay, quần áo dính máu xé bỏ đi sau đó thẳng tay vứt bỏ vào trong thùng rác…
Mãi đến lúc 6h sáng, Trương Dương mới làm xong công việc này.
Lúc lên giường, Trương Dương đối với việc không cách nào xác định được vị trí của sát thủ mà canh cánh trong lòng, mặc dù loại minh tưởng có thể dò xét tình hình xung quanh, nhưng trước sau vẫn không cách nào tùy lúc điều động, hơn nữa, khoảng cách cũng còn xa mới đạt đến yêu cầu.
Phải tu luyện đến khi nào mới có thể tùy lúc tùy chỗ khiến cho mình tiến nhập trạng thái minh tưởng?
Nghĩ đến kỳ nhân gặp được trong công viên, Trương Dương liền có một tia kích động. Nếu thực sự thân thủ có thể đạt đến cảnh giới đó, súng ống ở trước mặt hắn sẽ trở thành một trò đùa.
Đồng thời, Trương Dương cũng tới thanh niên tên "Phong" kia, hiển nhiên, tuổi người đó so với hắn phải nhỏ hơn nhiều lắm, nhưng thân thủ tuyệt đối cao hơn hắn, đó là một cảm giác không cách nào hình dung được, Trương Dương tin vào cảm giác của mình, ít nhất, hắn cũng không cách nào cầm báng súng đập đầu một người nát như bánh phở, điều đó đâu phải chỉ cần khí lực lớn mà đơn giản như vậy.
Khí lực của Lưu Bưu cũng đủ lớn mà! Nhưng Lưu Bưu tuyệt đối không có biện pháp dùng báng súng đập nát bấy đầu người ta.
Khiến cho Trương Dương càng không cách nào hiểu được chính là người thanh niên kia như thế nào khiến cho người giữ súng mất đi năng lực phản kháng.
Trong đầu Trương Dương điên cuồng tính toán các loại khả năng, nhưng hắn nghĩ không ra người thanh niên có biện pháp gì có thể khiến cho người giữ súng không phản kháng đến nỗi không nổ súng…..
Trương Dương không nhịn được thở dài một hơi, hắn đã biết rất nhiều tri thức, nhưng hắn biết càng nhiều ngược lại càng nghi hoặc, rất nhiều thứ căn bản không cách nào dùng tri thức để mà giải thích.
Cả chuyện Mãi Mãi Đề khiến Trương Dương cảm giác càng ngày càng phức tạp, tựa hồ, Mãi Mãi Đề có một bối cảnh cường đại, cường đại đến ngay cả kỳ nhân trong công viên đều cũng phải kiêng kỵ thậm chí đến mức tâng bốc.
Mặc dù giết Mãi Mãi Đề, nhưng người kia có thể giết hắn hay không?
Đây là chuyện Trương Dương quan tâm nhất, Trương Dương mặc dù muốn giết Mãi Mãi Đề nhưng hắn vẫn chưa bị cừu hận xông lên đến mê muội đầu óc.
Cái trí óc lập trình bằng máy tính kia cũng cảnh cáo hắn đừng giết Mãi Mãi Đề. Lúc ấy, Trương Dương không hề đặt ở trong lòng, nhưng Yến di nói ra chuyện lại không đơn giản nữa, đầu tiên, Yến di có thể biết hành tung Mãi Mãi Đề, vậy đã chứng minh Yến di và Mãi Mãi Đề vô cùng quen thuộc. Từ thần thái và giọng điệu lúc Yến di nói đến Mãi Mãi Đề thì thấy, thế lực của Yến di phải lớn hơn Mãi Mãi Đề, ít nhất hẳn là có tiền hơn Mãi Mãi Đề, từ việc nàng vì con gái mình mà đầu tư tặng lễ vật sinh nhật trên ức nhân dân tệ đã có thể nhìn ra một chút đầu mối.
Người đó tới cùng là một nhân vật thế nào?
Trương Dương nghĩ mãi mà không ra, một người có thể ước thúc Mãi Mãi Đề, Thất ca, lão nhân kia, còn có cả cao thủ gặp trong công viên, tất cả mọi việc đều nói cho hắn, có sự tồn tại của một người như vậy, nhưng phân tích từ lời của một vài người bọn họ, người này tựa hồ rất lâu rồi chưa xuất hiện…..
Trương Dương có chút nhức đầu như muốn vỡ ra.
Rốt cục là giết Mãi Mãi Đề hay không?
Đây là vấn đề Trương Dương vẫn mâu thuẫn, hơn nữa hắn còn phải quan tâm đến cảm thụ của Lưu Bưu, dù sao Tiêu Viễn Hành là bị Mãi Mãi Đề ép chết, mà Tiêu Viễn Hành là đại ca Lưu Bưu, tầng quan hệ này thậm chí phải vượt qua cả quan hệ anh vợ của hắn cùng Tiêu Viễn Hành.
Từ tâm lý Trương Dương phân tích ra thì thấy, Mãi Mãi Đề chỉ cần không truy sát bọn họ thì có thể giết có thể không giết, dù sao, Tiêu Viên Hành là đền mạng, một đoạn thời gian gần đây, Trương Dương hoàn toàn hiểu được đạo lý " lăn lộn", trở thành một người ra ngoài "lăn lộn" lập tức có giác ngộ ngay khi sắp bị người ta giết chết, tin rằng, lúc Tiêu Viễn Hành chết cũng có giác ngộ, nếu không, hắn sẽ không ung dung thoải mái như vậy.
Giết đi!
Trương Dương lấy thanh khảm đao đặt ở đầu giường cầm trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve, vô luận bối cảnh đối phương lợi hại bao nhiêu, hắn hiện tại đã không còn chỗ trống cho lựa chọn, bởi vì Mãi Mãi Đề muốn hắn phải chết!
Bảo hắn buông tha Mãi Mãi Đề thì điều kiện tiên quyết là Mãi Mãi Đề phải buông tha bọn họ trước, hiển nhiên, Mãi Mãi Đề sẽ không làm như vậy.
Mãi Mãi Đề có đầy đủ tiền bạc, cũng có đủ tình báo tài liệu để truy sát hắn, chỉ cần bọn họ dừng lại ở bất cứ nơi nào trong thời gian quá dài, liền sẽ phải chờ sự truy sát của Mãi Mãi Đề, trừ phi, giống như lời trí tuệ lập trình nói, chạy xa được bao nhiêu thì cứ chạy rồi mai danh ẩn tính.
Việc này không có khả năng, cho dù Trương Dương muốn mai danh ẩn tính, Lưu Bưu tuyệt đối làm không nổi, nếu Lưu Bưu nguyện ý mai danh ẩn tính, vậy Lưu Bưu sẽ không phải là Lưu Bưu nữa, và trên người Lưu Bưu cũng sẽ không có người vết sẹo dày đặc như thế nữa.
Giết!
Trên mặt Trương Dương nổi lên một nụ cười mỉm lãnh khốc, đã không còn đương lui, vậy còn lựa chọn làm gì? Đọc Truyện Online mới nhất ở Đọc Truyện
Nhẹ nhàng buông thanh đao lấp lóe hàn quang lạnh như băng ra, Trương Dương đi đến trước cửa sổ, nhìn bầu trời đã hơi hơi chiếu sáng, đột nhiên trong lúc đó, hắn có chút nhớ đến cô gái kia, mặc dù thời gian ở cùng cô gái không dài, nhưng có lại có tình cảm quái lạ, nó là một cảm giác rất đặc biệt, trên thực tế, hắn cùng cô gái mới chia tay hơn mười giờ, nhưng hắn lại có một sự nhớ nhung khắc khoải, thậm chí sự nhớ nhung này vượt xa so với nhớ Tiêu Di Nhiên…..
Trương Dương chính mình cũng không rõ tại sao lại có loại ý nghĩ này, cư nhiên lại lấy Tiêu Di Nhiên và cô gái đánh đồng lẫn nhau.
Kỳ thật, Trương Dương chính mình không biết, Tiêu Di Nhiên trong suy nghĩ của hắn là nữ thần cao cao tại thượng, mãi đến hiện tại, Trương Dương còn có một loại ảo giác, không cho rằng mình cùng Tiêu Di Nhiên có quan hệ luyến ái. Mà cô gái lại khác, cô gái tạo cho Trương Dương một cảm giác vô cùng dễ gần, vô cùng thân thiết, rất chân thật….
Không biết nàng đang làm gì?
Có lại nhuộm tóc thành đủ các màu hay không?
Ánh mắt Trương Dương dừng lại ở chiếc điện thoại đầu giường, đột nhiên trong lúc đó, hắn có một loại dục vọng muốn gọi điện thoại không cách nào khống chế được….
" Tút tút…."
Điện thoại thông rồi, rất lâu không có ai nhận, Trương Dương càng ngày càng khẩn trương, Trương Dương không rõ tại sao mình lại khẩn trương.
Không ai nhận!
Xảy ra chuyện gì?
Trương Dương cảm giác mình có một loại cảm giác phát điên, nếu điện thoại gọi mà không kết nối Trương Dương cũng sẽ không lo lắng, nhưng điện thoại thông mà không có người nhận đúng là có chút không đúng, Trương Dương tiếp xúc với cô gái vài ngày phát hiện thấy điện thoại của cô gái từ trước tới giờ chưa từng rời khỏi bên người nàng.
"Tút…Tút…Tút…Tút…"
Trên đầu Trương Dương đầy mồ hôi lạnh….. "Uy….Ai vậy?" Cuối cùng, trong điện thoại cũng phát ra âm thanh mơ mơ màng màng, tựa hồ như uống rượu, trong điện thoại tựa hồ còn có âm nhạc ầm ĩ, tay Trương Dương có chút run rẩy.
"Trương Dương." Trương Dương nhẹ nhàng nói.
"Trương Dương…Ngươi ở đâu vậy? Ta đang ở Bắc Kinh….Các ngươi làm gì thế? Cút ngay…"
Đột nhiên, thanh âm bên trong điện thoại vốn tràn ngập ngạc nhiên vui mừng đột nhiên tràn ngập sát khí, theo đó, trong điện thoại một trận hỗn loạn, thanh âm thủy tinh vỡ tan tành, tựa hồ có thanh âm phá cửa, còn có tiếng thét chói tai của cô gái…… "Ca sát" Một tiếng, điện thoại cắt rồi!
"Uy uy, xảy ra chuyện gì, Vương Yến, Vương yến…..Vương Yến….Nói đi…"
Trương Dương đặt điện thoại từ trên tai xuống, ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại không có thanh âm, điện thoại cắt rồi.
"Trương Dương, làm sao vậy?"
Lưu Bưu bị giật mình tỉnh lại nhìn vẻ mặt tiêu điều nhưng lại ngây ngốc không khỏi cảm giác sau lưng một trận phát lạnh, hắn cảm giác được một cỗ sát khí điên cuồng, loại sát khí này cũng có thể dùng lông tóc da tay cảm ứng được, Lưu Bưu không rõ vì sao mình có loại cảm giác này, nhưng hắn đích xác có thể cảm ứng được sát khí điên cuồng của Trương Dương, sát khí vẫn đang lan tràn khắp không trung, phảng phất như không khí cũng trở nên lạnh lẽo vậy.
Trương Dương vẻ mặt thẫn thờ không trả lời Lưu Bưu, cầm ống nói một lần nữa gác lên trên, bắt đầu hết sức chậm rãi quay số, từng số từng số, điện thoại thông báo, không cách nào nối được.
Không được, phải liên lạc với Yến Di!