Đồ Thần Chi Lộ

Chương 138: Mãi Mãi Đề!: Giết!




"Chúng ta bị thương năm người, chết một người." Nam nhân mặc quân phục nói.

"Lại chết thêm một người, hảo hảo hảo hảo …" Mãi Mãi Đề vẻ mặt phẫn nộ.

"Không phải bọn chúng giết …" Nam nhân mặc quân phục cẩn thận nói.

"Ai?" Mãi Mãi Đề không khỏi nghi hoặc nói.

"Vương Phong."

"Vương Phong …" Đồng tử Mãi Mãi Đề đột nhiên co rút lại, vẻ mặt trắng bệch, "Tại sao hắn lại giết người của ta? Chẳng lẽ hắn ngứa tay sao?" Ngực Mãi Mãi Đề phập phồng kịch liệt, phảng phất hô hấp khó khăn, cái tên Vương Phong mang cho hắn áp lực tinh thần rất lớn.

"Không phải, không phải, hắn chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua, kẻ bị giết dùng súng săn trước mặt hắn." Nam nhân mặc quân phục vội vàng nói.

"Bọn họ không biết nhau?"

"Xem bộ dạng thì không biết nhau, theo hồi tưởng người chứng kiến tràng cảnh lúc đấy thì hắn không quen biết, thậm chí Vương Phong còn không biết tên của Trương Dương."

"Ân, thế thì tốt." Mãi Mãi Đề vẻ mặt nghiêm túc nói: "Xử lý tốt hậu sự, tốn bao nhiêu tiền cũng được, đừng lưu lại cái đuôi Vương Phong, hiểu chưa?"

"Ân, sau khi biết là Vương Phong em đã an bài rồi, tất cả nhân chứng đều đã được làm công tác tư tưởng, công an Thành phố C cũng hối lộ rồi, đại ca yên tâm." Nam nhân mặc quân phục gật đầu nói.

"Ân, tốt lắm, khẩn trương đuổi giết, hai tiểu tử này có điểm tà môn." Mãi Mãi Đề nhìn thi thể trên mặt đất thở dài một tiếng, nếu muốn tìm một thủ hạ trung thành như Tiểu Liêu là rất khó.

"Đại ca, em có một cách …" Nam nhân mặc quân phục ấp úng nói.

"Ngươi trở nên như thế từ khi nào vậy?" Mãi Mãi Đề nhíu mày nói.

"Đại ca, tại sao chúng ta không bắt Tiêu Di Nhiên và cha mẹ chúng để uy hiếp chúng hiện thân?" Quân phục do dự một hồi rồi chung quy vẫn nói ra.

"Ngươi có phải là người theo ta lăn lộn không?" Khuôn mặt Mãi Mãi Đề đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân mặc quân phục.

"Đại ca, em … em … em sai rồi …" Nam nhân mặc quân phục vẻ mặt như tro tàn, cúi đầu nói.

"Trước hết, ta đã từng đáp ứng với Âu Dương Chánh Minh là ta sẽ không động đến muội muội của Tiêu Viễn Hành, Tiêu Viễn Hành đã dùng mạng của hắn để trả giá. Đối với Tiêu Viễn hành mà nói, chuyện của hắn đã kết thúc, thậm chí cừu hận giữa ta và Tiểu Thất cũng kết thúc, biết tại sao không? Đầu tiên, nhi tử của ta chết nhưng hắn không để ý, hắn cuồng vọng cho rằng Mãi Mãi Đề gia tộc chúng ta có thể thôn tính địa bàn của Tiểu Thất, không ngờ chạy từ Las Vegas đến địa bàn của Tiểu Thất, ân, hắn đã chết, hắn phải trả giá cho sự ngu xuẩn của hắn, nhưng mắt ta không bị mù!" Mãi Mãi Đề áp chế lửa giận của mình.

"Thứ hai, nếu ta chiến với Tiểu Thất thì hậu quả mang đến là sẽ tai nạn. Không phải chết một hai người như vậy đâu, cũng không phải chết một hai trăm mà chết hàng nghìn hàng vạn người. Nhi tử của ta quan trọng, nhưng, tính mạng của thủ hạ cũng quan trọng như nhau, bọn chúng đều có gia đình, cha mẹ, con cái. Chẳng nhẽ ta vì ham muốn cá nhân mà gác bỏ tính mạng của hàng vạn thủ hạ không thèm đếm xỉa tới? Huống chi, bất luận như thế nào, cái chết của nhi tử ta đã thành sự thật, không ai có thể thay đổi, tương đối mà nói đây cũng là kết cục tai hại do hắn tạo nên. Nếu ta chiến với Tiểu Thất, ngươi cho rằng Âu Dương Chính Minh sẽ khoanh tay đứng nhìn sao? Âu Dương Chính Minh một khi đã thực sự nhúng tay vào, ngươi cho rằng chúng ta có chống lại được không? Có lòng tin là việc tốt nhưng nếu tin tưởng biến thành ngu ngốc thì sẽ mang đến tai ương ngập trời cho mình."

"Thứ ba, nếu ta là một tên côn đồ với hai bàn tay trắng thì ta cũng có thể dùng thân nhân của bọn chúng uy hiếp bọn chúng, nhưng ta không phải vậy, thế lực của ta hơn bọn chúng hàng nghìn hàng vạn lần, nếu ta cũng suy đồi đến mức phải dùng thân nhân của bọn chúng để uy hiếp thì địa vị ở trên giang hồ của ta sẽ không bằng mấy tên lưu manh, lưu manh cũng biết họa không liên can đến người nhà, nói gì đến ta! Ra ngoài lăn lộn có ai không có người nhà? Nếu ai cũng nghĩ như thế thì còn ai lăn lộn kiếm cơm nữa, sau này đừng nhắc lại chuyện thế này nữa!" Nguồn tại http://Truyện FULL

"Ân, nếu ta dùng người nhà của bọn chúng để uy hiếp chúng thì không phải kẻ khác cũng có thể dùng người nhà của chúng ta uy hiếp chúng ta sao? Đương nhiên, giang hồ vốn không coi trọng đến nhân nghĩa đạo đức, mấu chốt là bây giờ địa vị của chúng ta bắt buộc phải coi trọng, nếu chúng ta dẫn đầu phá hủy quy tắc mật này thì chịu thiệt ngược lại là chúng ta, dù sao chúng ta có vũ lực cường đại, có tiền bạc và nhân lực hùng hậu, có những điều này mà cũng cần phải dùng thân nhân của địch nhân để uy hiếp, vậy địch nhân của chúng ta sẽ dùng thủ đoạn càng hèn hạ hơn để đả kích chúng ta … ân, đúng rồi, nghe nói thủ hạ của ngươi có một số người thích nói chuyện chính trị, ta hy vọng lần sau đừng để ta nghe thấy, nhớ kỹ, chúng ta là xã hội đen, chúng ta không phải chính khách. Chúng ta chỉ là vì thuộc hạ của mình tìm một bộ phận công tác ổn định, nếu sau này còn nói chuyện độc lập, tự do gì đó, nhất loạt giết không tha!"

Hai mắt Mãi Mãi Đề tựa như ánh đao sắc bén quét qua trên mặt nam nhân mặc quân phục, nặng nề "hừ" một tiếng, phất tay áo mà đi, mấy tên vệ sỹ cường tráng cũng đi theo.

Nam nhân mặc quân phục ngoan ngoãn tiễn Mãi Mãi Đề, khi Mãi Mãi Đề biến mất sau cửa, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên âm trầm, trên mặt nổi lên một nụ cười lạnh lùng.

"Đại ca, làm sao đây?"

Người trung niên nói chuyện đội mũ trắng, trên lưng đeo một cây loan đao nhỏ, trên môi có một nhúm râu hình chữ bát, cả người lộ ra một cỗ khí thế hung hãn.

"Còn có thể thế nào?" Nam nhân mặc quân phục lạnh nhạt nói.

"…" Râu chữ bát bị nam nhân mặc quân phục làm cho không dám nói.

"Mãi Mãi Đề nói thế nào thì chúng ta cứ làm như thế đấy, ngươi sẽ không cho rằng hiện giờ chúng ta có thể chống chọi lại được Mãi Mãi Đề chứ!" Lúc này, nam nhân mặc quân phục nhắc đến Mãi Mãi Đề không có chút tôn trọng nào cả, cùng với vẻ mặt vâng vâng dạ dạ lúc đầu thì khác nhau một trời một vực.

"Vâng, đại ca!" Râu chữ bát có vẻ không phục.

"Thiết Mộc, chúng ta là người làm đại sự, dùng đầu óc nhiều một chút đi. Chúng ta vẫn không nhìn thấu được thế lực của Mãi Mãi Đề, ngươi cũng thấy được, chúng ta rất vất vả để nhi tử hắn đến địa bàn của Tiểu Thất gây chuyện. Kết quả là nhi tử hắn chết nhưng chuyện này không giống với dự liệu của chúng ta. Mãi Mãi Đề không sống mái một trận với Tiểu Thất, hơn nữa bọn họ tựa hồ đều biết nhau, dường như là kìm hãm lẫn nhau, nếu chúng ta không suy xét rõ ràng mà tùy tiện hành sự thì rất có khả năng sẽ mang đến cho chúng ta tai họa ngập đầu, bái thác, sau này làm việc cần động não nhiều một chút, tới tuổi này rồi, chỉ đánh đánh giết giết cũng vô dụng thôi." Quân phục thấy vẻ mặt râu chữ bát không phục, không khỏi phát cáu nói.

"Đúng vậy … Đại ca, ta hiểu rồi … Đúng rồi, đại ca, Vương Phong đó là ai?" Râu chữ bát rẽ sang chủ đề khác hỏi.

"Không biết, là một tên sát thủ, bất quá tên sát thủ này rất kỳ quái, từ trước đến giờ hắn không ẩn dấu thân phận của mình, thân thủ cũng tương đối tốt, từ lúc xuất đạo đến nay chưa thất bại, thận phận cụ thể, gia thế không ai biết. Bất quá, Mãi Mãi Đề đã từng dặn dò ta, không nên đối đầu với tên kia … Xem ra thân phận của tên Vương Phong này cũng không đơn giản." Quân phục chậm rãi ngồi lên sô pha trầm tư nói.

"Có cần điều tra về hắn hay không?"

"Ân, cẩn thận một chút, đừng gây ra phiền toái gì." Nam nhân mặc quân phục gật gật đầu.

Trong khoảng thời gian này Trương Dương sống rất đầy đủ, dư dật, mỗi ngày ban đêm thì luyện công, ban ngày thì giúp bác gái đốn củi đun nước, nuôi lợn nuôi vịt, ngược lại cũng là tìm thú vui trong những công việc bình thường đó.

Người già trong cả thôn đều tìm đến xin Trương Dương vẽ chân dung, cũng không có thù lao gì, đơn giản chỉ là mang mấy loại nông phẩm như lạc, gạo, đậu tương….Trương Dương cũng không cự tuyệt, tất cả đều đưa cho bác gái, bác gái cười đến không mở được mắt. Mỗi lần Trương Dương đến đây dù không có tiền cho bà nhưng bà cũng rất thỏa mãn cái tâm hư vinh, vì Trương Dương biếtvẽ tranh, biết viết chữ. Hàng xóm láng giềng trong thôn cũng chạy đến xin vài bản chữ cát tường, có lão nhân cũng thừa dịp làm ảnh chân dung của mình sau này. Bọn họ cho Trương Dương rất nhiều thứ, những thứ này thừa để Trương Dương ăn uống …

Lưu Bưu cũng sống rất thỏa mãn, mỗi ngày bác gái đều đi bộ đến các thôn trang cách đây vài km mua xương lợn về nấu canh cho hắn uống, chân hắn khôi phục rất nhanh, đã có thể trợ giúp bác gái làm một số việc nhà nông nhẹ nhàng. Bất quá, mặc dù Lưu Bưu cả người đều là khí lực nhưng làm việc nông thật sự quá kém, thường thường không giúp được mà ngược lại càng làm bác gái thêm loạn. Sau đó, bác gái đã nghiêm cấm Lưu Bưu động vào nông cụ của bà.

Bọn họ đã đến đây năm ngày.

"Ai … nhàm chán a … đại phương này tốt thì đúng là tốt, chỉ không có nữ nhân, ***, dưới ba mươi lăm tuổi đều không có, mịa, không biết mấy đứa thanh niên đều chạy đi đâu rồi nhỉ …"

Lưu Bưu ngồi phơi nắng trước nhà, miệng đang gặm dưa hấu, cả người vô lực uể oải lười nhác, nơi này không có máy tính, không có game, không có điện thoại, thậm chí TV cũng chỉ bắt được mấy kênh, điều này làm cho người quen sống ở thành thị như Lưu Bưu cả người khó chịu như bị kiến cắn.

"Còn có thể đi đâu nữa, ở đây ngoài cây với đá vẫn chỉ có cây với đá, thanh niên trai tráng ở nhà cũng khong có gì để làm, đều ra ngoài làm thuê hết, vì thế nên chỉ còn vài người già cả bệnh tật lưu lại ở nhà."

Trương Dương đứng cách Lưu Bưu không xa, đang lặp đi lặp lại một số động tác quen thuộc, hắn có thói quen lúc rảnh rỗi thì làm những động tác này vì hắn phát hiện, những động tác này có thể giúp cơ thể hắn càng tăng thêm sự mềm dẻo và khả năng bạo phát lực, hiện tại thân thể hắn đã có thể làm rất nhiều động tác không thể tin nổi.

"Quả thực là, bảo ta nán lại địa phương khỉ ho cò gáy này từ đầu năm đến cuối năm thì sẽ phát điên lên mất, bất quá chỗ này cũng rất tốt, có sơn có thủy, cây cối tươi tốt, chim chóc cũng nhiều, không khí trong lành, nếu một năm có thể sống ở đây vài ngày cũng là một loại hưởng thụ." Lưu Bưu sờ sờ bụng rồi lại uống một ngụm lôi trà do bác gái pha, món này càng uống càng nghiện, căng cả bụng lên cũng còn muốn uống nữa.