Đồ Thần Chi Lộ

Chương 132: Trở lại thành phố C: Giết!




Lưu Bưu cảm giác như sơn băng địa liệt, hình ảnh của Trương Dương phảng phất đều cao lớn lên, áp lực nghẹt thở đó khiến Lưu Bưu lùi lại phía sau vài bước.

"Ngươi cho rằng, ta sẽ nói cho ngươi?" Khóe miệng thiếu phụ khẽ cười, vẫn không hề bị khí thế của Trương Dương bộc phát tác động.

"Sẽ không!"

Trương Dương đột nhiên nản lòng, thở dài một tiếng, từ lúc đầu Yến Di nói không cách nào giúp thì hắn đã đoán ra, nàng cùng Mãi Mãi Đề khả năng có một quan hệ nhất định, tựa như Thất ca cùng lão nhân kia vậy.

"Từ trên lý luận mà nói, ta và ngươi không có quan hệ, ta hẳn là phải trợ giúp Mãi Mãi Đề giết chết ngươi, nhưng, nguyên nhân bởi vì Tiểu Thất cùng Chính Minh, ta lại không thể giết ngươi, vì thế, ta chỉ có thể duy trì trung lập, thế giới này, người có thể ước thúc Mãi Mãi Đề vẫn còn rất rất nhiều, nhưng, người thực sự vì ngươi cùng hắn trở mặt gần như không có, huống chi, Mãi Mãi Đề không thể chết, nhớ kỹ, hắn không thể chết, trên thế giới này, chỉ có một người có thể khiến hắn chết, nếu ai đó khiến hắn chết, vậy có thể khẳng định, người đó cũng sẽ không còn cơ hội sống sót nữa…."

"Tại sao? Tại sao hắn không thể chết?" Trương Dương đột nhiên điên tiết, ngoại trừ tiểu hòa thượng có trí tuệ được lập trình kia giờ tiếp tục lại có một người nói cho hắn không thể giết chết Mãi Mãi Đề.

"A a, không có nguyên nhân, cái chết của hắn, không phải ngươi có thể quyết định, đơn giản như vậy thôi, ngươi có thể tiến đánh thế lực hắn, ngươi thậm chí có thể giết chết con trai hắn, nhưng, ngươi không thể giết chết hắn!" Thần sắc thiếu phụ vô cùng nghiêm túc nói.

"Nói đùa, hắn truy sát ta khắp thiên hạ, ta cư nhiên không thể giết hắn, được lắm, cứ như vậy đi, Yến di, cảm ơn ngươi có thể giữ trung lập, vài ngày ở "Quý tộc thành", ta rất vui vẻ, thật sự, rất vui vẻ!" Trương Dương không muốn dây dưa chủ đề về Mãi Mãi Đề, liền kết thúc cuộc nói chuyện.

"Ai….Đứa nhỏ, ngươi còn quá trẻ. Cho dù bây giờ nói cho ngươi biết Mãi Mãi Đề ở đâu, ngươi đến cũng chỉ chịu chết, sau này, ngươi sẽ hiểu, ân, cái này ngươi cầm đi, nhớ kỹ, cái này không phải ta giúp ngươi, đây là phần thưởng của ngươi. Là vì ngươi thay đổi "Quý tộc thành"." Thiếu phụ đưa phong thư trong tay cho Trương Dương.

"Cám ơn Yến di."

Trương Dương tiếp nhận phong bì liền cảm giác được một tập tiền rất dày, hắn cũng không từ chối, với tư cách một bậc thầy tiếp thị đứng đầu thế giới, hắn có tư cách để nhận tập tiền này.

"Ân, tiền mặc dù không nhiều lắm, nhưng, cũng đủ để ngươi chạy đến một nơi rất xa, được rồi, ta muốn nói cho ngươi một việc."

"Ân?"

"Hôm nay Yến nhi về nhà sau đó liền mời một nhà chuyên môn tạo mẫu tóc làm tóc cho nàng, duỗi thẳng, nhuộm màu, một mạch vội vàng đến hơn 3h, khi ngươi gọi điện thoại nàng mới tắm rửa lên giường xong..."

Trương Dương nhất thời ngẩn ngơ. Khó trách lúc mình gọi điện thoại lập tức tiếp điện thoại ngay, nguyên lai vẫn chưa ngủ.

"Mặt khác, bộ Veston này hi vọng ngươi có thể giữ gìn nó thật tốt, rất có ý nghĩa đấy." Yến di nhẹ nhàng giúp Trương Dương sửa sang lại dây lưng bộ Veston, thở dài nói.

"Ta biết..."

Bộ y phục này không có nhãn mác, từ đường may có thể nhìn ra được hoàn toàn là may thủ công. Nhưng Trương Dương từ vẻ mặt nghiêm túc thận trọng của cô gái còn cảm giác được, bộ y phục này khẳng định có ý nghĩa bất phàm.

"Ân, đi thôi, còn nữa, Yến nhi cũng hy vọng ngươi còn sống, chỉ cần ngươi còn sống, ngươi sẽ phát hiện, hết thảy đều sẽ tốt đẹp, hiểu không?"

"Ân"

Trương Dương mặc dù không hiểu, nhưng vẫn gật đầu, dù sao, còn sống là chuyện quan trọng nhất của hắn, cuối cùng sau khi nhìn thoáng qua chiếc BMW, Trương Dương xoay người rời đi....

"Mẹ, mẹ cùng hắn nói gì vậy?" Cô gái ôm một con gấu bông nhỏ màu trắng trong tay, sau khi thiếu phụ lên xe lập tức hỏi.

"Không nói gì cả, ta chỉ giữ hắn lại." Thiếu phụ quay đầu nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô gái mà nàng vô cùng thương yêu.

"Thật sao? Hắn nói thế nào?" Cô gái mở to mắt, tràn ngập kinh hãi, nàng đối với mẹ mình có một sự tín nhiệm mù quáng, nàng tin rằng, trên thế giới này, rất ít chuyện mà mẹ nàng không làm được.

Đáng tiếc, câu trả lời của thiếu phụ làm cho nàng rất thất vọng.

"Hắn nói có chuyện rất quan trọng, sau này nếu như có thời gian sẽ tới thăm ngươi."

"Nga..."

"Ngươi vừa rồi khóc?" Thiếu phụ đột nhiên hỏi.

"Con....con...không khóc..." Cô gái đỏ mặt, vội vàng tắt chiếc đèn trên nóc xe, hai tay dụi dụi qua loa trên mặt.

"Tại sao?" Thiếu phụ nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô gái.

"Không sao.."

"Ta muốn biết nguyên nhân, ngươi từ bé có gì đều nói cho mẹ, bây giờ con thay đổi rồi sao?" Trong ánh mắt thiếu phụ hiện lên một tia nghiêm khắc.

"Mẹ...Không không....Con chỉ cảm thấy rất mất mát, rất trống rỗng, con....Con rất muốn giữ hắn lại..." Cô gái không dám nhìn vào mắt thiếu phụ, ấp úng nói.

"Chỉ vì nguyên nhân này, mà ngươi đem bộ Veston cất năm năm tặng cho hắn?" Thiếu phụ nhàn nhạt nói. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

"Cha vẫn chưa quay về, con...thấy bộ y phục đó cũng để năm năm rồi, cũ rồi, liền tặng cho hắn, sau khi cha về, con sẽ tặng cho cha một bộ Veston mới, cam đoan so với bộ kia còn đẹp hơn…" Cô gái yết nhược nói.

"A a, con gái 18 tuổi thì thay đổi a, Yến gia chúng ta sao lại sinh ra người như thế?" Thiếu phụ cũng không trách mắng cô gái, khẽ nở một nụ cười ngồi xuống ghế rồi khởi động chiếc xe bắt đầu rời khỏi đường bộ, lúc đến ngã tư đường bộ, lập tức có bảo an vội vàng gỡ hàng rào sắt chắn trên đường bộ ra, cung kính thực hiện một cái lễ tiêu chuẩn với chiếc BMW.

"Mẹ, cha trở lại mẹ ngàn vạn lần đừng nói ra con tặng hắn bộ Veston nha." Cô gái thấy thiếu phụ cười, nhất thời làm nũng nói.

"Yên tâm, yên tâm, cha ngươi trở lại có rất nhiều y phục để mặc, không thiếu một hai bộ của ngươi đâu."

"Hừ, phải mặc bộ đầu tiên của con, nếu không, hừ hừ, con sẽ không để cho cha yên!" Cô gái nhõng nhẽo nói.

"Ha ha….Vậy Phong ca ca ngươi có lẽ sẽ một tay quẳng ngươi đến nỗi không nhìn thấy bóng người, nghe nói nó chuẩn bị một chiếc áo khoác, cũng chuẩn bị thời gian tám năm rồi, thực không giống ngươi mới năm năm đã tặng cho người ta." Thiếu phụ nhịn không được thoải mái cười to.

"Hừ, anh ấy biết võ công, con có súng." Cô gái "hừ" nói.

"Chỉ sợ ngươi có súng cũng đánh không lại nó, nhưng ngươi yên tâm, mặc Veston cũng có thể mặc áo khoác, chỉ sợ những tỷ tỷ muội muội của ngươi muốn cướp a....Đương nhiên, các nàng ta lại rất yên tâm, bằng vào da mặt dày của ngươi, giảng hòa các nàng cũng không thành vấn đề."

"Mẹ...." Cô gái làm nũng lắc lắc vai thiếu phụ.

"Được rồi được rồi, đừng ầm ĩ nữa, mẹ đang lái xe đó, ngày mai lên máy bay đến Bắc Kinh tới nhà Chu thúc thúc, "Quý tộc thành" giao cho Liễu Ám quản lý, Chu thúc thúc nói rất nhớ ngươi đó."

"Thật á? Hì hì, con người Chu thúc thúc rất tốt, chỉ là con không thích mẫu người đó."

"Gì?" Thiếu phụ không khỏi sửng sốt.

"Mỗi lần đến, chú ấy đều muốn giới thiệu cho con bạn trai gì gì đó, chán muốn chết, hừ, con thấy mấy tên công tử liền muốn ói…."

Quay đầu lại nhìn cô gái vẻ mặt tức giận bất bình, thiếu phụ không khỏi nhíu mày, một trận trầm mặc, ý nàng vốn định hy vọng nàng nán lại ở Bắc Kinh một thời gian thì sẽ quên đi Trương Dương, thế mà cô gái cư nhiên còn chưa tới đã nói chán ghét đám công tử kia…..

"Tài xế đại ca, có thể lái nhanh hơn một chút được không?"

"Tiểu huynh đệ, lái nhanh nữa là vượt tốc độ đó, vượt tốc độ có thể phải bị phạt tiền, chuyến này ta kiếm cũng không được nhiều tiền, một lần phạt mấy trăm, vậy ta thực sự toi công rồi….a…." Lời tài xế còn chưa nói xong, một tờ giấy bạc của Trương Dương đã đập lên tay hắn.

"Có thể lái nhanh hơn bao nhiêu thì lái nhanh đến đó!" Sau khi ra khỏi "Quý tộc thành", Trương Dương có thể nói là nóng lòng như bị lửa đốt.

"Được được, chỉ là trừ tiền thôi mà!"

Tài xế nhìn tờ giấy bạc hai ngàn, nhất thời nhếch mép lên cười, quả nhiên, tốc độ taxi nhanh hơn rất nhiều, từ 100 mã lực lập tức đốt tới hơn 180 mã.

Từ tỉnh thành đến thành phố C mặc dù hơn 200 km, nhưng, đi trên đường cao tốc, tốc độ tối đa được 180 km/h, bao gồm cả khu vực thành phố, cũng không tới hai tiếng rưỡi liền đến.

Hai người xuống xe ở khu vực phụ cận trường học, lúc này đã là hơn 7h sáng.

Nhìn từng gốc cây ngọn cỏ quen thuộc, hai người dường như trải qua hơn mười năm, ngày trước lúc ở trong trường từ trước tới giờ chưa từng chú ý đến những thứ này, bây giờ mới phát hiện không ngờ lại thân thiết đến thế.

Lúc này cổng trường đã mở, lục tục có học sinh đi vào.

Hai người lén lén lút lút đi tới cửa phòng bảo vệ.

"Trương Dương, Lưu Bưu!" Lão đầu đứng ở cửa phòng bảo vệ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trương Dương và Lưu Bưu thậm thà thậm thụt đi tới.

"Lão đầu, ô ô…..Ta rất nhớ lão a…Lão đầu, ta bảo đảm sau này sẽ không tới cửa trường đánh nhau nữa đâu." Lưu Bưu thấy lão đầu, đột nhiên chạy tới ôm lấy lão đầu rồi khóc rống lên, cứ như thể gặp được thân nhân thất lạc nhiều năm vậy.

"Uy uy…..Ngươi làm gì vậy? Làm gì vậy? Ta đã có vợ rồi…" Lão đầu nhất thời khẩn trương, liều mạng vùng vẫy, thế nhưng thân thể gày trơ xương của hắn nào tránh thoát được tên Lưu Bưu lưng hùng vai gấu kia.

Đáng tiếc, lão đầu không hiểu được tâm tình của Lưu Bưu bây giờ, nếu không, hắn chắc chắn sẽ vỗ vỗ vào bả vai Lưu Bưu, an ủi một phen, nếu như tâm tình có chút tốt lên, rất có thể sẽ đem một túi bánh bao vẫn luôn giữ gìn đưa cho Lưu Bưu ăn, đứa nhỏ thật đáng thương a, cư nhiên một bữa mới ăn có bốn cái bánh bao…