Đồ Thần Chi Lộ

Chương 129: Sát hồi C thị: Giết!




"Ta nói, ta sẽ vượt qua mọi người, ta bảo nàng chờ ta ở "Quý tộc thành", có một ngày, ta sẽ trở thành anh hùng cái thế, ta sẽ đạp trên đám mây bảy màu tới cầu hôn nàng! Ta sẽ khiến nàng trở thành tân nương xinh đẹp nhất của cả con đường bộ này, ta muốn để cho mọi nữ nhân trên thế gian đều hâm mộ nàng…."

"Được rồi, được rồi…." Trương Dương thật sự nghe không nổi nữa, cắt ngang lời Lưu Bưu rồi nói: "Nàng chẳng nhẽ không biết đây là lời thoại trong Tây Du Ký sao?"

"Biết a, nàng nói nàng thích nhất xem bộ phim này, mỗi lần đều xem đến rơi nước mắt, nàng nói, nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là giống với những lời thoại đó, có người đạp mây bảy sắc tới cầu hôn nàng……..Hắc hắc, ta vừa nói, nàng liền vui vẻ thích chí không chịu nổi………" Lưu Bưu vẻ mặt dương dương tự đắc nói.

"Quan trọng là, ngươi làm được không?" Trương Dương buồn bực nói.

"Uy uy, lão Đại, ngươi thật sự sẽ không bảo ta đạp mây bảy màu tới cầu hôn nàng chứ, nữ nhân mà, trước tiên ở trên giường thì đơn giản hơn nhiều, đến khi bụng nàng to lên, ta ngay cả lái xe đạp thì nàng cũng phải gả cho ta, dát dát!"

"……." Trương Dương không nói được gì.

"Ai, đáng tiếc, cơ hội hôm nay mặc dù tốt, nhưng hoàn cảnh không cho phép a, mấy phòng đều có người ngủ, vốn chuẩn bị ở trong đại sảnh hành quyết nàng, biết thế mà ngươi không ngờ lại ra ngoài….Nga, đúng rồi, gì ấy nhỉ…Liễu….Liễu Ám muội muội ngươi không giải quyết? Đừng nói với ta là không có, cơ hội tốt như vậy, lại có phòng, cô bé ấy lại uống nhiều, cho dù là "bá vương ngạnh thượng cung" cũng phải giải quyết xong chứ, được rồi, có xử hay không? Xem bộ dạng này, hẳn là đúng rồi…." Lưu Bưu cười dâm nói.

"Không có….."

Trương Dương vẻ mặt đưa đám nói, hắn bây giờ hối hận muốn chết, cần gì làm Liễu Hạ Huệ chứ? Bây giờ đang vật lộn trên con đường sống chết, có nữ nhân không hưởng là cực kỳ ngu ngốc, mặc dù lúc đó mơ mơ màng màng, bất quá sau đó không phải thanh tỉnh rồi sao?

Ai, Trương Dương nắm đầu mình, thật sự là thời cơ đi qua, không thể lấy lại a!

Nếu muốn lần sau gặp được loại cơ hội này khả năng không nhiều, với năng lực tính toán của Trương Dương tự nhiên là tính toán ra, hôm nay là thiên thời địa lợi nhân hòa, sau này cho dù mình nguyện ý, người ta cũng không chắc chắn sẽ nguyện ý…..Buồn bực a…..

"Ai……Kỳ thật, ta biết ngay tên nhãi nhà ngươi lãng phí tài nguyên. Bỏ đi. Vậy sau này thêm một chữ "vĩ đại" thật lớn phía sau tên nhà ngươi nhé." Lưu Bưu vừa nhìn thấy vẻ mặt của Trương Dương biết ngay không thành công.

"Trương Dương vĩ đại…..Tại sao phải thêm chữ "vĩ đại"?" Đầu óc Trương Dương đột nhiên ứng phó không kịp.

" Dương nuy (liệt dương) mà, rất thích hợp với ngươi…….Ha ha ha…." Lưu Bưu ngửa mặt lên trời cười như điên nói.

"Mịa…….Ngươi mới liệt dương!"

Hai người cãi vã trêu chọc nhau chờ một chiếc taxi, trực tiếp đi tới quán trà, cửa quán trà đã đóng lại, gõ cửa một hồi nhân viên phục vụ mới để cho hai người đi vào.

Hai người một lần nữa phải châm nến rót một ấm trà táo đỏ cho ấm người, sau đó cả người xụi lơ trên ghế sofa.

"Trương Dương, chúng ta trốn đông ẩn tây cũng không phải biện pháp tốt, ta cũng suy nghĩ rất lâu rồi. Thế lực của Mãi Mãi Đề cũng không phải ở thành phố C và tỉnh hội, hẳn là toàn quốc đều có ảnh hưởng, chúng ta từ thành phố C chạy đến tỉnh hội cùng với ở lại thành phố C cũng không có chút khác biệt, ta tin rằng, chúng ta cho dù chạy đến thành phố khác thì vẫn là rơi vào tình cảnh như thế này, ai……." Lưu Bưu ngồi dậy hung hăng uống một ngụm trà, vẻ mặt buồn bực nói. Text được lấy tại Truyện FULL

"Đúng vậy, đây cũng là nguyên nhân ta vẫn không gấp rời khỏi tỉnh thành, chúng ta tới đâu cũng không an toàn, trừ phi, cả đời mai danh ẩn tính không trở lại thành phố C, bất quá, ta làm không được!" Trương Dương ngữ khí kiên định nói.

"Ta cũng làm không được. Nếu bảo cả đời ta không trở về nhà, còn không bằng để ta chết đi cho xong, cha mẹ ta chỉ có ta là con trai, ta chắc chắn phải quay về nhà, mẹ ta còn chờ ôm cháu mà. Đúng rồi. Ngươi nói Mãi Mãi Đề có uy hiếp tới cha mẹ chúng ta hay không?" Lưu Bưu lo lắng hỏi.

"Hẳn là sẽ không. Trên thực tế, Mãi Mãi Đề giết chết chúng ta hoàn toàn là vì thể diện. Giết chết con trai hắn là Tiêu Viễn Hành cũng đã chết rồi, từ góc độ báo thù thì thấy, hắn đã giải được mối hận trong lòng, hắn tốn nhiều sức lực như vậy là bởi vì chúng ta lúc ở trong con hẻm kia chạy thoát đã khiến hắn mất mặt, còn mất mặt với Thất ca và lão nhân kia, vì thế, hắn mới một mực truy sát chúng ta, từ tâm tính của hắn mà phân tích, uy hiếp cha mẹ chúng ta hoặc là giết chết người thân của chúng ta đều là chuyện khiến hắn mất mặt, đương nhiên, cũng không loại bỏ khả năng này……."

"Vậy…Vậy nếu bọn họ thật sự dùng cha mẹ chúng ta uy hiếp thì làm sao giờ?" Lưu Bưu thấy giọng điệu không chắc chắn của Trương Dương, nhất thời cuống cuồng, tuy hắn không phải là một đứa con ngoan, nhưng sự yêu thương, quan tâm đối với cha mẹ thì không cần phải hỏi.

"Không có biện pháp, chính chúng ta cũng không thể bảo vệ mình, cho nên, không có biện pháp."

"…….. Trương Dương, ta muốn về nhà một chuyến." Lưu Bưu ngây người một lúc sau đó nhìn Trương Dương nói.

"Ân, đúng vậy, chúng ta hẳn là trở về, bất quá, lần này về nhà, không chỉ giám sát, chúng ta còn phải vì Tiêu Viễn Hành mà báo thù!" Trong đôi mắt Trương Dương bắn ra một đạo hàn mang, Lưu Bưu không khỏi rùng mình một cái.

"Giết Mãi Mãi Đề?"

"Đúng, giết Mãi Mãi Đề, chỉ có giết chết hắn, chúng ta mới có thể quang minh chính đại xuất hiện ở thành phố C, đương nhiên, còn có cả thủ hạ của Mãi Mãi Đề ở thành phố, chúng ta bắt buộc phải làm một mẻ lớn để suốt đời nhàn nhã, nếu không, cả đời chúng ta cũng đừng nghĩ ngủ một giấc an lành."

"Nhưng, Mãi Mãi Đề hẳn là không còn ở thành phố C nữa, ta biết, chúng ta bây giờ căn bản tìm không ra hành tung của hắn, bây giờ hắn rất khả năng đã tới Trường Sa, bởi vì, Liêu ca đã chết, kỳ thật, đây là một thời cơ tốt nhất, đáng tiếc, chúng ta không có nguồn tin tình báo, bằng không, chúng ta bây giờ lập tức có thể hành động."

"Vậy tại sao nói phải giết hắn ở thành phố C?"

"Chúng ta chỉ là làm một cái điệu bộ, khiến hắn nhận được một tin tức, nếu hắn nôn nóng bức bách chúng ta, chúng ta lập tức giết hắn như thường, còn nữa, ngươi còn nhớ lúc ở đổ trường không?"

"Ân, nhớ kỹ." Lưu Bưu gật gật đầu.

"Đứng ở ngoài đổ trường lúc đó có trên trăm người, phần lớn đều là người thành phố C, nhìn bộ dáng, đều cùng Tiêu Viễn Hành đại ca có quen biết, nhưng, bọn họ lại mang người bao vây Tiêu đại ca, ta thấy trong mắt Tiêu đại ca có một tia phẫn nộ, ta nghĩ, Tiêu đại ca khẳng định rất vui khi thấy chúng ta giết chết vài tên cầm đầu ấy."

"Đúng, giết chết lũ chó chết đó, trong đó có một người ta biết, bình thường cùng Tiêu đại ca xưng huynh gọi đệ, là ông chủ của "Resplendent Entertainment City", giết chết hắn, vì Tiêu đại ca báo thù." Lưu Bưu nghĩ đến cái chết thảm của Tiêu Viễn Hành chịu không nổi uất ức hét lên điên cuồng.

"Ân, hắn chắc chắn phải chết, lần này ở tỉnh thành đại khai sát giới chính là tin tức do một đám chó săn của Mãi Mãi Đề truyền tới, nếu chúng muốn truy sát chúng ta, thì phải trả một cái giá rất lớn, sau này, vô luận chúng ta đi đến đâu, chỉ cần có thế lực địa phương tham dự vào truy sát, chúng ta lập tức đại khai sát giới, giết đến nỗi khiến cho bọn chúng không dám báo tin, giết khiến cho bọn chúng nhìn thấy chúng ta đều phải trốn tránh, Mãi Mãi Đề tuy lợi hại, nhưng, sự lợi hại của hắn chính là nhiều tiền, nhiều người, cao thủ chân chính cũng không phải quá nhiều, hơn nữa, cho dù có cao thủ, cũng không có khả năng trải rộng ra khắp nơi trên thế giới, con đường chạy trốn của chúng ta, chúng cũng rất khó khăn theo dấu được chúng ta, ví dụ như lần này, bọn chúng phát hiện ra tung tích của chúng ta tại tỉnh thành, khẳng định sẽ phái sát thủ hoặc cao thủ bác kích tới chi viện, chờ đến khi người của bọn chúng tới, chúng ta lại chạy đến thành phố C…"

"Đúng đúng, chiến tranh du kích của Mao gia gia, thế giới lớn như vậy, Đông Quốc, Mỹ, Nhật, Châu Phi, cũng đủ để chúng ta chạy,***………" Lưu Bưu hắc hắc cười nói.

"Ân, chạy là thứ yếu, chúng ta còn phải không ngừng đánh trả, phải khiến bọn chúng từng giây từng phút căng thẳng thần kinh như chúng ta!"

"Đúng, giết, giết bọn chúng đến kinh hồn bạt vía, giết cho bọn chúng nhìn thấy chúng ta phải lập tức trốn đi!" Lưu Bưu cười ác độc.

"Chiều mai trở lại huyện H tỉnh C!"

"Tại sao phải tới huyện H?" Lưu Bưu ngây người.

"A a, đáp lại cho người một tâm nguyện." Trương Dương cười nói.

"Cái đó…..Khục khục….Không cần giết hắn, tát tai hắn vài cái là được."

"Đương nhiên, cảnh sát không phải mafia, giết chết một cảnh sát cơ hồ có thể dẫn tới tiếng vang trong cả nước, mà giết chết một tên lưu manh, chỉ cần không phải quá làm người khác chú ý, so với giết heo còn đơn giản hơn… Ngươi nghỉ ngơi một lát trước đi, dưỡng thần, nga, được rồi, chân ngươi bây giờ thế nào? Nhìn qua hình như tốt hơn rồi."

"Ân, kỳ thật, vốn đã tốt không kém trước là bao, chỉ không thể dùng sức, không thể chạy, vẫn phải nghỉ ngơi nửa tháng mới không có việc gì, bây giờ đi đường cũng không thành vấn đề."

"Vậy là tốt rồi, ngươi nghỉ ngơi một lát đi, uống nhiều rượu như vậy………"

"Nga, mệt mỏi quá, đầu nâng nâng…"

Lưu Bưu là loại người không giấu việc gì trong lòng, vừa kéo tấm thảm lông ra, ngả đầu không đến một phút, liền đánh ra tiếng khò khò, thấy bộ dạng bình thản của Lưu Bưu, Trương Dương không khỏi hâm mộ, bây giờ nếu bảo hắn ngủ tuyệt đối ngủ không được, chuyện trong đầu quá nhiều, mỗi một kế hoạch đều phải chu toàn, Lưu Bưu sau khi thiếu chút nữa bị đạn bắn trúng, bước chân Trương Dương càng giống như băng mỏng, từng bước dè dặt, chỉ cần có chút bỏ sót nào đều sẽ trả một cái giá lớn cho sinh mạng.

Quay trở lại thành phố C nói thì đơn giản, thực hiện lại không hề dễ dàng chút nào.

Vừa nhìn thoáng qua Lưu Bưu đang ngủ say, Trương Dương bắt đầu tiến vào trạng thái minh tưởng, hắn cần bổ sung giấc ngủ cho mình, loại minh tưởng này là biện pháp nhanh nhất bỏ sung giấc ngủ, hơn nữa, Trương Dương trước sau không cách nào hiểu được cảm giác lúc ở khách sạn, hắn cần tỉ mỉ nghiên cứu một chút.

Tại sao lại có cảm giác giống như quay phim này vậy?