Đồ Thần Chi Lộ

Chương 116: Truy sát tới rồi Phần 1: Bốn loại




Người nắm trọng quyền trong tay quả nhiên bất đồng.

Sau khi Trương Dương và gã béo gõ cửa, không ngờ lại là chủ tịch tự thân mở cửa, một người hơn năm mươi tuổi, vóc người gìn giữ rất tốt, da trắng bóc, trên mặt nở nụ cười thân thiện, mang theo tràn ngập phong thái của người thích đọc sách, ẩn hiện trong đó lại có một chút cẩn trọng, trong khi vừa làm cho người ta thấy thoải mái lại vừa đề tỉnh bạn, hắn là một thượng vị giả, bạn bắt buộc phải tôn trọng hắn!

Không có tiểu quỷ quấy rầy và nịnh bợ, không có khí thế cuồng ngạo và vênh váo hung hăng, hết thảy dường như vô cùng tự nhiên.

Ba người ở cửa nói chuyện khách sáo, giới thiệu lẫn nhau vài câu sau đó được đưa tới đại sảnh.

Đây là một căn phòng kết cấu phức tạp, Trương Dương đo đạc hai tầng trên dưới ước chừng khoảng 300 m2, diện tích căn phòng này đã xứng đáng gọi là vô cùng khổng lồ, từ trên lầu hai để rũ xuống một đèn treo thủy tinh rất độc đáo, không khí tràn ngập sự ấm áp, không hề có cảm giác lạnh lẽo, trang thiết bị trong phòng lấy phong cách Tây Âu làm chủ, thỉnh thoảng đặt vài hàng thủ công mỹ nghệ cổ điển của Đông Quốc, kết hợp tạm coi là hài hòa, không hề có sự xung đột về suy nghĩ văn hóa, từ chỗ này thì thấy, chủ nhân nơi này là một người có tố chất trình độ nhất định.

Nữ chủ nhân tựa hồ cũng là người ít nói, vẻ mặt khiêm tốn, hướng đến mỗi người cười cười gật đầu sau đó rót trà cho mọi người, rồi đi vào phòng, sau đó cũng không xuất hiện nữa.

Trương Dương trước sau không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe, bởi vì hắn rất rõ ràng, hắn vô cùng rõ ràng, gã béo mới là nhân vật chính, hắn chỉ là nhân vật phụ họa, tuyệt đối không thể cướp tiếng nói của gã béo.

Đúng như lời gã béo nói, khoảng cách chủ tịch và hắn đã kéo lại gần rất nhiều, trước tiên là hàn huyên chuyện gia đình một chút, sau đó chủ tịch lại giải thích tình hình của gã béo một lần, cho một sự khẳng định đối với xí nghiệp của gã béo. Cũng nói một chút về chủ đề Chính Phủ hỗ trợ cho các xí nghiệp tư nhân.

Đương nhiên, với địa vị của Trương Dương, hắn tạm thời vẫn sẽ không hiểu được hàm nghĩa của cuộc gặp mặt trò chuyện cao cấp này, trên thực tế, trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi của chủ tịch cùng gã béo, đã xác định được hướng phát triển lớn của gã béo sau này, nói cách khác, chỉ cần dựa theo phương hướng phát triển này, quốc gia lập tức sẽ ủng hộ, đương nhiên, cũng chính là Chủ tịch sẽ ủng hộ!

Trương Dương cũng không nghĩ đến, mình ngẫu nhiên làm người tốt một lần, lại vì chính mình xây dựng lên một sự hậu thuẫn cường đại, gã béo sau chuyện lần này, phát triển sự nghiệp tiếp đó chính hắn bây giờ đều là đến cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cả đời người, đều sẽ có vô số lần kỳ ngộ, không thể nghi ngờ rằng Trương Dương và gã béo đều là người khéo léo nắm bắt kỳ ngộ, Trương Dương có thể thông qua sự quan sát của mình mà phát hiện một người đang mất hết hồn vía không ngờ lại là một người tiêu dùng tiềm ẩn. Mà năng lực nắm cơ hội của gã béo không kém Trương Dương chút nào, hắn có thể bất chấp nguy hiểm thất bại mà nghe lời đề nghị của một người xa lạ, điều này cần phải có biết bao nhiêu khí phách.

"Mao huynh, tương lai còn dài. Trước tiên chúng ta hôm nay xem phong thái thư pháp của tiểu huynh đệ thế nào?" Chủ tịch đứng dậy cười nói.

"Được được, tài nghệ của tiểu ca này không chỉ là viết chữ a, lão đệ sau này sẽ biết, thật sự là nhân tài hiếm có!" Gã béo cảm thán nói.

Chủ tịch không khỏi sửng sốt một chút, hắn tự nhiên biết thân phận của gã béo, nhân vật có thể được gã béo sùng bái như thế khẳng định không đơn giản, Trương Dương thấy chủ tịch nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Không nhún nhường, không cao ngạo, điều này lại khiến cho chủ tịch ngây người lần nữa, phải biết rằng, hắn ở tỉnh này cũng coi như là đại nhân vật. Người bình thường thấy hắn lập tức phải nở nụ cười khiêm tốn hoặc là nịnh bợ, người thanh niên này không có cảm giác như vậy, mà điềm đạm, phảng phất không hề vì hắn là chủ tịch mà thấy đặc biệt.

Ba người đi tới thư phòng tầng hai.

Nhìn đại thư phòng này, Trương Dương không nén được thầm thở dài. Hắn thời thơ ấu, nằm mơ đều muốn có một căn thư phòng thế này, thư phòng ước chừng hơn ba mươi m2. Sát tường là một dãy giá sách, trên tường không có bất cứ trang sức gì, ngược lại cho người ta một loại cảm giác trang trọng, sát cửa sổ là một chiếc vi tính, sát bên trong là một bàn làm việc rất lớn, ở trên đặt văn phòng tứ bảo, sau bàn làm việc là một cái giá gỗ, ở trên treo đầy các loại bút lông.

Coi như căn thư phòng này không gian cũng đủ lớn, phía dưới cửa sổ, cũng chính là phía sau máy tính không xa, có một cái ghế nắm gấp, hẳn là chỗ của chủ nhân để nghỉ ngơi sau khi mệt mỏi.

Tất cả đều hiện lên rất hoàn mỹ, hơn nữa, Trương Dương phát hiện, sách trên giá sách cũng không phải mới, hẳn là thường xuyên có người đọc lật xem, từ khía cạnh này đã bộc lộ hàm dưỡng của chủ nhân nơi đây, cũng không phải loại người giàu có xếp đầy thư tịch để lấp kín mặt tiền.

"Tiểu huynh đệ luyện thư pháp đã bao nhiêu năm rồi?" Bước vào thư phòng, chủ tịch liền lấy nghiên mực bắt đầu chậm rãi mài mực.

"Năm tuổi bắt đầu luyện chữ, có hơn mười năm rồi, bất quá, bây giờ xao nhãng rất lâu rồi, đã gần hai năm không viết chữ."

"Vậy thật sự là đáng tiếc, bất quá, phong cách của tiểu huynh đệ thật sự làm cho người ta thán phục a!"

"A a, sách tuy không thể tỏ rõ kỳ nhân, nhưng ít nhất, có thể chứng minh tu dưỡng văn hóa của mình, ta không viết chữ, là bởi vì hiện tại rất nhiều người đã đem thư pháp trầm luân tới mức mua vui đầu đường, cùng là nghệ thuật, nhưng nghệ này bất đồng so với nghệ khác, ai……."

"Ai, tiểu huynh đệ quả nhiên như lời Mao huynh nói, tài nghệ kinh nhân, đối với giải thích nghệ thuật cũng sâu đến tận cốt lõi, cái này giống như chụp ảnh và làm nghệ thuật vốn là hai chuyện khác nhau."

"Đúng, bất quá, nghệ thuật và cuộc sống là không thể tách rời, có thể biểu đạt nghệ thuật thông qua cuộc sống, mới là cảnh giới cao nhất, ta không phản đối đem thư pháp làm một loại nghệ thuật đầu đường, nhưng, đó phải là một loại cảnh giới, mà ta đã không cách nào làm được, tự nhiên sẽ không làm."

"A a,lời tiểu huynh đệ nói là những giải thích đối với thư pháp?" Chủ tịch dường như có chút suy tư, nở một nụ cười, hiển nhiên, hắn không tán thành với lý do của Trương Dương.

"Gọi là người đọc sách, có bốn loại người, một loại là tự tiêu khiển tự vui mừng ( tự sướng đó), người như thế có thể bỏ qua, bởi vì người như thế đã đạt tới mức vô sở dục, vô sở cầu ( không tham vọng, không mưu cầu), thế giới này gần như không có, bọn họ sẽ không đem tác phẩm của mình cho người ta xem, cũng sẽ không để cho người ta đánh giá, tốt xấu đều không quan trọng, quan trọng chính là mình thấy vui vẻ, đương nhiên, cảnh giới của bọn họ là đủ thôi, tác phẩm không nhất định xuất sắc, chúng ta chỉ nói đến cảnh giới mà thôi."

"Không sai, người loại này quả là thần tiên, tự nhiên tìm không được, thế thứ hai?" Chủ tịch gật gật đầu.

"Thứ hai, chính là thích cho người ta nhìn, nhưng lúc viết không quan tâm đến cảm nhận của người khác, người như thế, có tâm hư ảo, nhưng lại không biết quan tâm đến tâm tình người thưởng thức, cho nên nói, đây là một sự thất bại. Bất quá, người như thế đạt tới một loại cảnh giới nào đó, cũng có thể thành thần, chẳng hạn như bậc thầy thư pháp thời cổ đại Mễ Phất, tác phẩm của hắn, người xem hiểu được tự nhiên là nói hay, xem không hiểu thì chỉ coi như rác rưởi.

"Ha ha, tiểu huynh đệ quả nhiên là cao nhân a, ha ha, chỉ với những đánh giá này, đã có thể làm cho giới thư pháp phải xấu hổ rồi."

"A a, chê cười rồi, thứ ba, tự nhiên là loại người chỉ cho người khác xem, mà mặc kệ cảm thụ của mình, người này ta cho dù không nói chắc hẳn đều biết, Thái Kinh. Thư pháp của tên này đều hoàn toàn là cho người ta xem, có thể cho người ta một loại cảm giác thoải mái, rung động, nhưng, chính hắn lại không cách nào từ trong đó nhận thức được khoái lạc. Bởi vì, thư pháp chỉ là một công cụ của hắn mà thôi, hắn vì người khác mà tạo nên niềm vui thì cũng đã đạt tới mức đăng phong tạo cực, hắn, cũng xem như là một nhà thư pháp thành công, khuyết điểm duy nhất chính là, hắn không thể tự mình lĩnh hội được khoái lạc của thư pháp, hắn không biết dùng thư pháp để biểu đạt tâm tình của mình." Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

" Thế loại người thứ tư?" Chủ tịch không khỏi có chút suy nghĩ.

"Loại thứ tư, cũng chính là trừ đi loại cảnh giới cao nhất đầu tiên, loại đầu tiên chúng ta không cách đánh giá được tác phẩm, cho nên, đó là một thần thoại không tồn tại. Vì thế, loại thứ tư, lại là chúng ta có thể xem được, Nhan Chân Khanh, Nhan Chân Khanh kỳ nhân chính trực, kiên trì a. Thư pháp như tên người. Một trong những tác phẩm đó là "Tế chất thiếp" có thể biểu hiện ra sự thương tiếc sự rung động lòng người của tác giả, kích phẫn lên tiếng oán thán, sự sa ngã từ tận đáy lòng….."

"Viết chữ tựa như diễn kịch. Mặc dù các buổi biển diễn hài kịch của Charlie Chaplin khiến cho người ta ôm bụng cười sặc sụa, nhưng rất ít khi chứng kiến hắn cười to trên ống kính, đa số là nghiêm nghị, mỉm cười kín đáo thậm chí cười khổ, loại kín đáo này, đúng như mây mờ che trăng, liễu ẩn bóng chim, ý cảnh đó làm cho người ta cảm thấy những dư vị vô tận, cả đời những diễn viên chân chính đều truy cầu cảnh giới này, mặc dù khác đường nhưng cùng đích, có chỗ tương đồng, cũng có chỗ bất động, mà loại cảnh giới này lại không thích hợp với thư pháp, bởi vì, thư pháp dùng chữ viết để thổ lộ và biểu đạt, không phải dùng động tác và nét mặt, vì thế, cảnh giới tối cao của thư pháp, phải là tác phẩm viết lúc mình cao hứng mới có thể làm cho người xem cũng cao hứng, lúc mình thương tâm, có thể khiến cho người thưởng thức cũng thương tâm, đây chính là sự theo đuổi cả đời của một thư pháp nghệ thuật gia, đương nhiên, điều này cũng là theo đuổi của ta…." Nói xong như lọt vào trong sương mù, tay mài mực của chủ tịch cũng ngừng lại, tựa hồ, đang suy nghĩ một vấn đề trọng yếu gì đó.

Cuối cùng, sự trầm mặc dài lê thê cũng kết thúc.

"Tiểu huynh đệ, cám ơn ngươi, được lắm, hôm nay đến đây thôi, không làm lỡ sự nghỉ ngơi của các ngươi, Mao huynh, hy vọng ta không nhìn lầm ngươi, nghĩ đến cuộc đời ta, mặc dù không phải người đại gian đại ác, nhưng cũng không được xem là người tốt, buồn cười chính là, ta lại còn muốn truy cầu cảnh giới tối cao của thư đạo….A a….Tiểu huynh đệ hôm nay đã khiến ta lĩnh ngộ ra, cảm ơn ngươi! Nếu đợi đến khi ta đạt tới cảnh giới ngươi nói, ta sẽ tự mình đến nhà bái phỏng tiểu huynh đệ, mời tiểu huynh đệ bổ sung thêm vào bản chữ này!"

"…….." Gã mập ngẩn ngơ si ngốc, nhìn bộ "Hoa Đường Sanh Huy" trải trên bàn sách, không biết phát sinh ra sự tình gì, nhưng, chung quy vẫn không lên tiếng, chủ nhân rõ ràng đã lên tiếng tiễn khách.