Đồ Thần Chi Lộ

Chương 103: Con mồi




Đã hai giờ trôi qua, trong hai giờ này, "Quý tộc thành" bán ra ba bộ y phục, tổng giá trị cũng mới chỉ hơn năm vạn, hơn nữa, ba khách hàng đều là nữ.

Tan ca còn có hơn hai giờ!

Trương Dương vẫn kiên nhẫn chờ đợi như cũ, trên thực tế, khi hắn thấy có ba khách hàng cũng có dự cảm có thể sẽ mua bán, bởi vì, ba người này tựa hồ đối với "Quý tộc thành" rất quen thuộc, ba người này là khách hàng cũ của "Quý tộc thành", chính vì như thế, Trương Dương mới bỏ qua ba người này.

"Bất minh dĩ tắc,nhất minh kinh nhân*!(Không gáy thì thôi,đã gáy một tiếng thì ai nấy cũng kinh ngạc!)

Đây là sự truy cầu lúc này của Trương Dương, cho dù hôm nay không khai trương được thì hắn cũng muốn đợi bằng được cơ hội này.

Ha ha, đúng lúc đang miên man suy nghĩ thì mục tiêu đã xuất hiện rồi!

Trương Dương mừng như điên, âm thầm khống chế sự kích động của mình.

Một nam nhân hơn 50 tuổi, hơi béo, đầu hói, vẻ mặt nam nhân có chút u buồn đang đi tới, hắn tựa hồ có chút mất hồn, đờ đẫn, lúc đi vào, ngẩng đầu nhìn trang thiết bị bên trong "Quý tộc thành", chỉ sửng sốt một chút, bất quá, lập tức, biểu tình liền bị che dấu, hắn cũng không bước ra ngoài, mà lại đi dạo quanh bên trong cửa hàng, khi Liễu Ám thấy người này tiến vào thì thấy lông mày Trương Dương nhảy lên một cái, nàng lập tức tự mình tiếp đãi, đáng tiếc, gã béo chỉ gật đầu, cơ hồ ngay cả nói cũng không muốn nói một câu.

"Liễu tỷ, để cho ta tiếp đãi vị tiên sinh này!" Trương Dương ung dung đi tới, vô cùng lễ phép gật gật đầu, lúc này trong nháy mắt phảng phất như Trương Dương lại khôi phục khí chất quý tộc, Liễu Ám có phần hoảng hốt gật gật đầu rời đi, khí chất hiện tại của Trương Dương thật sự rất có lực sát thương.

"Tiên sinh, ta muốn cùng ngươi nói chuyện." Trương Dương cúi đầu nhìn gã béo, vẻ mặt hiền lành vô hại.

"A a, ta vì sao phải cùng ngươi nói chuyện?" Gã béo hiển nhiên là người có ý chí rất kiên định, đầu tiên là sửng sốt sau đó mỉm cười.

"Bởi vì,ngươi cần ta!"Trương Dương khẳng định gật gật đầu.

"A a, chỉ là muốn mua vài bộ y phục mà thôi, tự mình xem được rồi." Gã béo không có động tĩnh, lại chiếu ánh mắt tới bộ y phục trước mặt.

"Tiên sinh, đúng vậy, mục đích cuối cùng của ta là muốn thúc đẩy giao dịch của chúng ta, nhưng ta biết tiên sinh có chút phiền toái, cho nên ta không chỉ là thúc đẩy buôn bán y phục. Mà trọng yếu hơn chính là, ta muốn vì tiên sinh giải quyết những phiền não trong lòng." Trương Dương đẩy ra miếng mồi.

"Là sao?" Gã béo ngẩn ngơ.

"Tiên sinh, chúng ta ở đây có phòng VIP, ta muốn vì tiên sinh giải quyết phiền não rồi suy xét chuyện mua y phục sau." Trương Dương hơi cúi người, đưa tay làm một động tác mời chào.

"A a, ta thật muốn xem ngươi giúp ta giải quyết phiền não như thế nào." Gã béo ha ha cười to, cư nhiên có một loại khí phách làm người ta không dám xem nhẹ.

Nhìn Trương Dương đưa vị khách dẫn tới phòng VIP, Liễu Ám và mấy nhân viên không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, từ góc độ các nàng mà nhìn ra, Trương Dương đã thành công một nửa rồi. Ít nhất, hắn đã làm cho một người khách tịnh không phải rất muốn tiêu phí dẫn tới phòng VIP, điều này đã đi được bước đầu tiên quan trọng nhất. Một nhân viên tiếp thị xuất sắc điều đầu tiên phải làm được chính là thuyết phục khách hàng nguyện ý lắng nghe mình nói. Nếu bước này cũng không hoàn thành, vậy thủ đoạn tiếp thị cao minh gì cũng đều uổng phí, bởi vì không tiến được bước đầu tiên, sao đi được bước thứ hai?

"Mời ngồi!"

Trương Dương tỏ ý mời gã béo ngồi xuống. Đây là một phòng VIP nhỏ hơn 30m2, nói cách khác là phòng VIP còn thua kém cả phòng thay đồ lớn siêu cấp.Thiết bị phòng nho nhỏ này không truy cầu sự xa hoa, mà coi trọng sự tinh tế và sự thưởng thức, mỗi đồ vật đều tràn ngạp tư tưởng, phía bên trên vách tường, có một mặt gương rất lớn, chính vì có mặt gương, mà căn phòng nhỏ này lại hiện ra vẻ chẳng chật hẹp bức bối chút nào.

"Tiên sinh, ngươi không nói phiền não của ngươi trước, vậy thì ta muốn cho ngươi xem hình tượng của ta trước!" Trương Dương chỉ vào bên trong gương.

"Ân, thế thì làm sao?" Gã béo vô ý thức chỉnh trang lại y phục.

"Ta họ Trương, hoặc gọi ta là Tiểu Trương." Trương Dương không trả lời câu hỏi của gã béo, đi tới bên vòi nước uống rót một chén nước cho gã béo.

"A a, gọi ta là Mao tiên sinh."

"Được, Mao tiên sinh, khi ta thấy cái liếc mắt đầu tiên của ngươi, thì đã nhìn ra ngài tựa hồ có tâm tư rất nặng, ngài vừa rồi ở trong gương hẳn cũng thấy, tâm tư của ngài đọng lại ở trên mặt, ân……Mao tiên sinh trước hết xin ngươi đừng cắt ngang ta, xem ta nói đúng hay không đúng, Mao tiên sinh trong lúc đi trên đường tựa hồ có mất hồn, dựa theo lẽ thường mà nói, nếu người thành công như Mao tiên sinh, quả quyết sẽ không một mình đi loanh quanh ở trên đường."

"Tại sao?" Mao tiên sinh uống một ngụm trà, không nhịn được cười nói.

"Từ khí độ Mao tiên sinh thì thấy, Mao tiên sinh mặc dù không phải người đại phú đại quý, đơn giản coi như có chút thành tựu, nếu không, khi tiến vào cửa hàng sẽ không có loại ánh mắt và vẻ mặt này, bình thường, người tiến vào cửa hàng có ba loại nét mặt, một là căm hận, cho rằng giá cả y phục của cửa tiệm quả thực đúng là giết heo. Thứ hai là coi thường, cho rằng cửa tiệm bán hàng giả, đương nhiên, thứ ba khẳng định là khách hàng quen thuộc của cửa tiệm, hoặc là nói khách hàng quen thuộc với vài nhãn hiệu của cửa tiệm, bọn họ mới là người tiêu dùng chân chính……."

"Từ biểu hiện của Mao tiên sinh thì thấy, Mao tiên sinh không phải người trong bất cứ loại nào, Mao tiên sinh hẳn là loại thứ tư."

"Nói tiếp…"

"Mao tiên sinh thuộc loại có ánh mắt tinh tường, cũng thấy qua cảnh đời, có cơ sở kinh tế chắc chắn nhưng lại là người không chú ý về ăn mặc, ăn mặc đối với Mao tiên sinh mà nói có thể là không cần thiết, nhưng giá cả tuyệt đối không phải là nguyên nhân chủ yếu dọa lui Mao tiên sinh, Mao tiên sinh chỉ là cho rằng tốn nhiều tiền như vậy thì chẳng đáng, nhưng ngươi hãy dùng tiền bạc của ngươi đánh giá xem giá trị hàng hóa của cửa tiệm này đi……"

"Ân, a a, tiểu tử rất biết lôi kéo, tiếp tục nói." Gã béo rất hứng thú nói.

"Cám ơn Mao tiên sinh khích lệ, nói đến chỗ này, ta phải nên nói đến phiền não của Mao tiên sinh, ta nghĩ, kỳ thật Mao tiên sinh cũng không phải muốn mua y phục gì, chỉ là một loại hành vi trong tiềm thức, hẳn là cho rằng mình cần một bộ y phục, trên thực tế, Mao tiên sinh chính mình cũng không biết sẽ mua hay không, từ chỗ này ta đoán, khẳng định Mao tiên sinh muốn tham gia một hoạt động rất quan trọng. Hoặc là muốn gặp một người rất quan trọng, cho nên, mới có ý nghĩ này, hơn nữa, hoạt đông này hoặc là người này, ngài phải đối đãi hết sức thận trọng!" Trương Dương đĩnh đạc nói.

"Ân…tiếp tục!" Gã béo há mồm, gật đầu nói.

"Nếu ngươi tham gia một hoạt động, vậy kỳ thật ta không cần nhiều lời, ta lập tức có thể dành cho ngươi sự phục vụ hàng đầu, bảo đảm ngay lập tức thay đổi hình tượng của ngài. Nhưng ta lại đoán thêm nữa, nếu đơn thuần chỉ là tham gia một hoạt động, dựa theo tính cách có phần cứng nhắc tiết kiệm của Mao tiên sinh, hắn là không có khả năng dồn tâm trí mua một bộ y phục để ứng phó, bởi vì quan niệm tiêu dùng của Mao tiên sinh đã ăn sâu tận rễ (nv:thâm căn cố đế), không ai có thể thay đổi suy nghĩ của Mao tiên sinh."

"Cứng nhắc…..a a! Tiếp tục tiếp tục……." Gã béo nở một nụ cười khổ.

"Mao tiên sinh, từ nụ cười khổ vừa rồi của ngươi, ta càng phát ra khẳng định, ngươi muốn gặp một người thân phận vô cùng quan trọng. Mà người này rất có thể là một người cực kỳ khó chiều, mà ngươi có thỉnh cầu với hắn, kỳ thật ngươi đi tới đường này mua y phục chỉ là thứ yếu, ngươi chủ yếu là muốn mua cho đối phương một lễ vật thích hợp, đây là một vấn đề rất rắc rối, bởi vì, ta lúc đầu đã nói, Mao tiên sinh là người có tính cách cứng nhắc. Người đã có tính cách cứng nhắc mà thành công, thì phần lớn là làm thực thể. Chẳng hạn như lo liệu xí nghiệp…vv, ta dám kết luận, Mao tiên sinh cả đời rất ít cầu người khác, sự nghiệp của mình tất cả đều là từng bước tạo ra. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Đúng vậy, tiểu tử ngươi đã đoán đúng rồi, ta muốn gặp một người rất quan trọng, mà quyết định của người này ảnh hưởng đến tương lai phát triển của xí nghiệp chúng ta, đối phương là một người cực kỳ có địa vị, hơn nữa sự khó chiều của này, chính là phiền não của ta, với giao tình của chúng ta, nếu ta tùy tiện tặng lễ vật gì đáng giá thì rất có thể kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại, ai….." Gã béo mày chau mặt ủ, lúc này gã béo đối với Trương Dương đã không chút nào đề phòng.

"Ân, đây là một sự phiền toái, a a, Mao tiên sinh, nếu đối phương là một người khó chiều, vậy thực sự phải mua mấy bộ y phục, ngươi xem ngươi bây giờ, cũng quá………" Trương Dương nhìn quần áo trên người gã béo liền hắc hắc cười nói.

"A a, tiểu tử, ngươi không cần thúc giục mua bán nữa, đợi lát nữa ta sẽ mua, tài sản ta mặc dù không phải ức vạn, chi phí y phục trong cửa tiệm các ngươi vẫn có thể tiếp nhận được, ngươi bây giờ trước tiên nghĩ cho ta một biện pháp, giúp ta giải quyết phiền não này." Gã béo cười nói.

"Ân, nếu ta đã mời tiên sinh tới phòng VIP, tất nhiên là phải vì Mao tiên sinh nghĩ biện pháp rồi, không biết người ngài muốn gặp có sở thích gì?"

"Có,rất nhiều, thích trồng hoa cỏ, cũng thích mang chim đi dạo, tựa hồ cũng thích thư họa gì đó, ta cũng từng nghĩ tới việc mua chim gì đó hoặc tác phẩm danh nhân quý hiếm, đáng tiếc thời gian không còn kịp nữa rồi."

"Nga…….Đúng là có phần phiền toái, ngoại trừ hối lộ, ngài muốn ngay lập tức tìm cái gì đó mà hắn thích thì rất khó, dù sao, sở thích người kia khẳng định có chút tính nghiên cứu, ngươi xách con chim sẻ đến lừa gạt có lẽ sẽ bị hắn đuổi ra…"

"ha ha, đúng vậy đúng vậy, hối lộ tự nhiên là không được, lão Mao ta làm kinh doanh cả đời, còn chưa từng hối lộ, huống chi, nghe nói đối phương cũng còn xem như thanh liêm, quan hệ của chúng ta cũng không phải quá quen thuộc, nếu hối lộ, rất dễ đưa sự tình vào đường cùng."

"Ân……Ngươi để cho ta nghĩ lại………"