Đồ Nhi, Đừng Làm Nũng

Chương 43: Sư tôn, ta dắt người




Lạc Trường Ca líu lưỡi: "Ta nghe thấy hết đấy nhé."

Liễu Vân Đạo giơ tay phụ họa: "Ta cũng thế."

Sở Hàn lạnh nhạt nói: "Nghe thấy thì nhịn hết xuống bụng cho ta, không thì ta đấm chết các ngươi."

"A Sở ngươi dữ quá à." Lạc Trường Ca khẽ run vai, sau đó tiếp tục theo Thương Dung đi về phía trước.

Sở Hàn túm chặt Úc Tử Khê đang cười toe toét, hạ giọng: "Loại chuyện này, lần sau đừng có nói lớn tiếng thế chứ."

Úc Tử Khê nghiêng đầu cười nói: "Còn không phải là muốn thể hiện quyết tâm với sư tôn sao."

Sở Hàn quay mặt đi: "Không cần con thể hiện."

"Được, được." Tay Úc Tử Khê vuốt eo Sở Hàn, "Ta đã trả lời vấn đề của sư tôn rồi, có phải sư tôn cũng nên trả lời ta không? Sư tôn, rốt cuộc người có thích ta không?"

Ta có thể nuông chiều ngươi đến mức này rồi mà ngươi còn nhìn không ra sao? Ngốc quá đi! Sở Hàn trở tay nắm lấy cằm Úc Tử Khê, nhân dịp người khác không để ý thì nhón chân hôn khóe môi hắn một cái, sau đó tự gượng mình giữ bình tĩnh vỗ vai Úc Tử Khê: "Giờ đã hiểu chưa?"

Úc Tử Khê sững sờ tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn Sở Hàn. Một lúc lâu sau mới duỗi tay sờ sờ khóe miệng, khẽ mím môi, sau đó thè lưỡi liếm mùi vị còn động lại trên khóe môi, bình phẩm trong chốc lát mới nghiêng đầu nhẹ giọng nói: "Sư tôn của ta, ngon lắm."

Sở Hàn ngạc nhiên: "Gì cơ?"

"Hai người đứng đó phát điên cái gì đấy?" Lạc Trường Ca xoay người hoài nghi nói, "Còn con nữa, Úc sư điệt, khi không mà ăn nói linh tinh gì thế, sư tôn con đâu phải đồ ăn, sao con lại nói là ngon được?!"

Mặt Sở Hàn không chút gợn sóng, y vươn tay kéo Úc Tử Khê, nhàn nhạt nói: "Tử Khê, đi thôi."

"Ừm... Ồ!" Mặt Úc Tử Khê đỏ lên, dù đã gắng kiềm chế nhưng hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ lõm xuống đã bán đứng hắn.

Úc Tử Khê chạy đến cạnh Sở Hàn rồi nhào lên người y, sau đó cọ cọ cổ y mấy cái rồi mới ngượng ngùng nói: "Sư tôn, người thật tốt."

Sở Hàn sờ sờ đầu của hắn: "Con cũng tốt lắm, ngoan, đi gặp thành chủ trước, chuyện khác sau này lại nói tiếp."

Úc Tử Khê ôm tay Sở Hàn, mỉm cười nói: "Vâng!"

"Chú ý chút đi, hai người sắp dính vô nhau luôn rồi kìa." Lạc Trường Ca quay đầu nhìn bọn họ, bước chân không dừng, vẫn đang đi về phía trước, không chút trở ngại trực tiếp đâm sầm vào bức tường, nói đúng hơn là một cánh cửa đá.

Sở Hàn cười lạnh: "Nên nhìn thì không nhìn, xứng đáng đâm tường."

Lạc Trường Ca bụm mặt: "A Sở à, tốt xấu gì thì giữa chúng ta cũng có tình cảm, ngươi có thể đừng cười trên nỗi đau của người khác như vậy được không?"

"Nằm mơ đi, có quỷ mới có tình cảm với ngươi." Vừa nói với Lạc Trường Ca xong, Sở Hàn lại tát lên cái móng vuốt trên eo mình một cái, "Nhãi con, sắp đi rồi, đừng có sờ bậy."

Sờ tới mức làm ta phân tâm cả rồi.

Úc Tử Khê lưu luyến thu tay lại.

Hai người bọn họ như vậy, Lạc Trường Ca đã sớm ngửi thấy có gì đó không đúng, chỉ là hắn vẫn không phát hiện đi một đoạn đường như vậy mà cả hai người đã không đúng tới tình trạng này rồi.

Lạc Trường Ca cong ngón tay gõ lên vách tường: "Nhóc câm à, ngươi dẫn đường kiểu gì thế? Đường cùng rồi!"

Thương Dung đẩy hắn ra, rút đao đen Quỷ Tàng ra, cắm nó vào khe hở giữa tường đá và mặt đất, sau đó đột nhiên hẩy mạnh, tường đá kín mít bỗng ầm ầm nâng lên.

Lọt vào mắt là thang đá được lát bằng nghìn bậc đá xanh, rất giống với thang đá của Thiện Ác Phong.

Thương Dung tra đao vào vỏ, khoa tay ra hiệu: Lên đi.

Ngay lúc Thương Dung xoay người bước lên, Sở Hàn chợt nói: "Bọn ta lên thế nào?"

Thang đá này thật sự rất hùng vĩ, vô cùng giống với thang đá trước cửa Thiện Ác Phong, liếc nhìn không thấy điểm cuối, có điều vẫn khác biệt. Thang đá trước Thiện Ác Phong chỉ rất khó nhìn đến cuối chứ không phải là không thể. Còn thang đá này lại kéo dài không ngừng, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối.

Thương Dung thở dài, xoay người khoa tay ra hiệu: Đây là kết giới Thạch Thê, cứ đi là đến thôi.

Kết giới Thạch Thê là kết giới dùng để khảo nghiệm lòng người, người có ý nghĩ tạp nham có khi lê bước cả ngày cũng chẳng thể đi đến điểm cuối của thang đá, nhưng người có ý nghĩ trong sáng có thể đi hai bậc là tới.

Sở Hàn tính toán, bản thân y thì chắc đi cỡ hai mươi mấy bậc thang, về phần Lạc Trường Ca, có thể phải đến năm mươi mấy bậc, dù sao thì Lạc Trường Ca cũng có tâm tư rất nặng.

Thương Đao giơ đao chắn trước mặt Lạc trường Ca, khoa tay ra hiệu: Khoan, ta dẫn các ngươi lên.

Lạc Trường Ca nói: "Ngươi muốn chúng ta tay trong tay đi lên?"

Thương Dung gật đầu: Kết giới Thạch Thê, mỗi lần lên một bậc ít nhất phải tốn một nén nhang, chờ cả đám ngươi đi lên, thành chủ chờ sẽ phiền chết mất.

Kết giới Thạch Thê, nếu có người ý nghĩ trong sạch dẫn trước, người này đi cần bao nhiêu thời gian thì người được dẫn đi cũng cần bấy nhiêu thời gian.

Tóm lại chỉ cần có người dẫn đi thì bỏ một được mười.

Lạc Trường Ca nhướng mày: "Làm sao, ngươi dẫn bọn ta lên thì nhanh hơn hả? Nếu thế thì nhanh bao nhiêu?"

Thương Dung khoa tay ra hiệu: Ba nén nhang.

Lạc Trường Ca cả kinh: "Nhanh vậy." Nhanh hơn hắn gần năm mươi nén nhang.

Khen xong, tay phải hắn nắm lấy vỏ đao của Thương Dung, rồi duỗi tay trái về phía Sở Hàn: "A Sở, đi thôi."

Sở Hàn vừa định duỗi tay thì đã bị Úc Tử Khê cản lại, hắn khẽ mỉm cười với Lạc Trường Ca và Thương Dung: "Ta dắt sư tôn lên là được."

Lạc Trường Ca ngờ vực: "Con? Con được không đó?"

"Ta," Úc Tử Khê quay đầu nhìn Sở Hàn, có thâm ý khác nói, "Tất nhiên là được."

Nói xong, Úc Tử Khê lập tức kéo Sở Hàn đi lên bậc thang, nhưng chưa kịp bước lên bậc đầu tiên, hắn và Sở Hàn đã cùng biến mất ở kết giới Thạch Thê.

Lạc Trường Ca há miệng nửa ngày, nói: "Đây đây đây, còn chưa kịp bước lên bậc nào mà đã trực tiếp đi rồi?"

Thương Dung gật đầu.

Lạc Trường Ca líu lưỡi: "Thế không phải hắn trực tiếp dẫn chúng ta đi là được rồi sao, sao còn phải chia thành hai đợt?"

Thương Dung khoa tay ra hiệu: Ngươi cảm thấy hắn sẽ dẫn ngươi à?

Lạc Trường Ca nhướng mày: "Tại sao không? Hắn dẫn A Sở, A Sở dẫn ta, ta dẫn ngươi, thế không phải là được rồi sao?"

Thương Dung trợn trắng mắt, khoa tay ra hiệu: Hắn sẽ không để ngươi nắm tay vị tiên tu bạch y đó đâu, chính hắn cũng sẽ chẳng nắm tay ngươi, càng sẽ không dẫn ta.

Liễu Vân Đạo chỉ bản thân: "Vậy ta thì sao?"

Động tác khoa tay ra hiệu của Thương Dung chợt khựng lại, y quay đầu lạnh lùng nhìn Liễu Vân Đạo, lần này y không khoa tay ra hiệu nữa, mà cái bóng của y trồi lên khỏi mặt đất, khoanh tay cười nói: "Con người ấy à, quý ở chỗ tự mình biết mình."

Liễu Vân Đạo bị cái bóng đột nhiên trồi lên dọa sợ, hắn ta lui về phía sau rồi lắp bắp hỏi: "Ngươi có ý gì?"

"Không có ý gì cả." Cái Bóng cười cười, nói với Thương Dung, "Ngươi mang cái tên lam y bệnh thần kinh này lên trước đi, tên này giao cho ta."

Lạc Trường Ca giơ tay: "Chuyện gì cũng phải từ từ, có thể đừng có há miệng là nói ta là tên bệnh thần kinh được không?"

Cái Bóng cười nói: "Không thể."

Chuôi đao Thương Dung vừa động, trực tiếp đẩy Lạc Trường Ca ra sau mình. Y bực bội nhìn cái bóng của mình, khoa tay ra hiệu: Ngươi nhận lệnh khác từ thành chủ sau lưng ta?

Cái Bóng lười biếng đáp: "Giận cái gì chứ, ta hạ thấp địa vị nghe người khác sai khiến còn không phải là sợ ngươi đứng giữa, cả hai bên sẽ khó làm à. Ngươi nên cảm tạ ta mới phải."

Thương Dung khoa tay ra hiệu: Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc thành chủ muốn ngươi làm gì?

Cái Bóng một tay nhấc Liễu Vân đạo lên: "Không làm gì cả, chỉ giết hắn ta thôi."

Lạc Trường Ca sửng sốt: "Giết hắn ta?"

"Chính xác. Các ngươi có sống được hay không thì phải dựa vào tâm trạng của thành chủ, nhưng mặc kệ tâm trạng thành chủ có thế nào thì hắn ta tuyệt đối không thể sống." Cái Bóng đi đến trước mặt Lạc Trường Ca, một tay vuốt ve mặt hắn, nhẹ nhàng nhéo một cái, mỉm cười nói: "Trông gầy thế mà không ngờ nhéo lại rất mềm."

Thương Dung kéo tay Cái Bóng ra, khoa tay múa chân: Đừng chạm vào hắn!

Cái Bóng trở tay nâng cằm Thương Dung lên: "Thế chạm vào ngươi nhé?"

Lạc Trường Ca giơ tay nắm lấy tay Cái Bóng: "Chuyện gì cũng phải từ từ, đừng động tay động chân, hơn nữa không phải các ngươi cùng là một người hay sao, sao lại đến mức phân biệt ta ngươi rõ ràng thế này?"

Cái Bóng vốn đen sì bỗng chậm rãi hóa thành hình người giống hệt Thương Dung như đúc, chỉ là giữa mày có thêm một nốt ruồi chu sa.

Cái Bóng cười nói: "Nhiều năm vậy rồi, ngươi là người đầu tiên nói bọn ta là cùng một người đấy, ngay cả thành chủ khi đối mặt với ta cũng gọi người bên cạnh ngươi là y."

Lạc Trường Ca nhướng mày: "Vậy rốt cuộc các ngươi là cùng một người à?"

Cái Bóng nói: "Ngươi đâm ta một kiếm xem y có phải cũng sẽ chết hay không là biết có phải ta và y là một người hay không ngay."

Lạc Trường Ca gãi tóc mai: "Cách này không tồi, nhưng ta sẽ không dùng đâu." Hắn chỉ chỉ Liễu Vân Đạo mà Cái Bóng xách trong tay, "Có thể hỏi vì sao cần phải giết hắn ta không?"

Cái Bóng nhướng mày: "Ta chỉ phụ trách giết người, không biết."

Lạc Trường Ca kinh ngạc, chọc chọc mặt Thương Dung: "Ngươi giết người cũng không hỏi nguyên nhân như vậy ư?"

Thương Dung khoa tay ra hiệu: Hỏi hay không hỏi đều phải giết, vì sao phải hỏi?

Thật ra trước đó Lạc Trường Ca không cảm thấy Thương Dung và Cái Bóng của y giống nhau chút nào, nhưng bây giờ, giọng điệu này, phản ứng này, rõ ràng chính là cùng một người mà!

Lạc Trường Ca chậc một tiếng, sau đó nắm lấy vỏ kiếm của Thương Dung: "Được rồi, nhóc câm mau dẫn ta đi đi, nếu không bọn A Sở chờ đến sốt vó mất."

Cái Bóng sửng sốt: "Ngươi mặc kệ hắn ta?"

Lạc Trường Ca cười nói: "Ta đánh thắng được ngươi à?"

Cái Bóng: "Không thể."

Lạc Trường Ca nói: "Ta đánh không lại ngươi thì sao quản hắn ta được? Ta rất tự mình hiểu mình đó nha."

Nói xong, hắn lập tức nhéo eo Thương Dung một cái, cười nói: "Nhóc câm à, mau đi thôi, đừng quan tâm tới hắn nữa."

Nhìn hai người rời đi, Cái Bóng sững sờ, lúc này không phải nên dù có liều mạng cũng phải cứu đồng đội sao? Đây... trong thoại bản có viết như vậy đâu!

Liễu Vân Đạo mờ mịt: "Đây là mặc kệ ta rồi ư?"

Cái Bóng xách Liễu Vân Đạo đến trụ gỗ có khắc tên và quấn xiềng xích: "Đúng vậy, không ai quản ngươi cả, ngươi thật đáng thương."

.........

"Yên tâm, không ai thấy đâu mà." Úc Tử Khê thò tay vào trong y phục Sở Hàn, khẽ cắn miệng của y.

"Shh! Dù có không ai thấy thì con cũng không được cắn ta!" Sở Hàn bắt lấy bàn tay đang mò trong y phục mình của Úc Tử Khê, "Vẫn còn chuyện quan trọng, xong chuyện thì tùy con muốn làm gì thì làm." Để ta làm ngươi cũng được.

Vừa dứt lời, giọng Lạc Trường Ca lập tức truyền đến từ sau màn sa đỏ: "A Sở, là ngươi đấy à?"

Sở Hàn lập tức sửa sang xiêm y, đoan chính đứng bên cạnh Úc Tử Khê, lạnh lùng đáp: "Là bọn... ta."

Lạc Trường Ca vén lớp lớp sa đỏ lên, cuối cùng cũng nhìn thấy Sở Hàn và Úc Tử Khê đứng ở góc tường, hắn ngạc nhiên hỏi: "Các ngươi nấp trong đó làm gì?"

Lòng Sở Hàn nói không phải là ta muốn đứng ở đây, bọn họ vừa đi qua kết giới Thạch Thê, Úc Tử Khê đã kéo y tới đây hôn hít tới tấp một hồi, nếu không phải y cản hắn lại thì hắn đã lột sạch y phục của y rồi.

"Sơ ý đứng đây thôi." Sở Hàn nhanh chóng đổi đề tài, "Liễu Vân Đạo đâu?"

Lạc Trường Ca chỉ chỉ chỗ trống không dưới chân Thương Dung: "À, bị cái bóng của nhóc câm hốt đi giết rồi."

Sở Hàn hờ hững gật đầu, cũng không nói gì khác, Úc Tử Khê thì nhìn Sở Hàn cả quá trình, càng không có chút phản ứng gì.

Trái lại Thương Dung thấy phản ứng của ba người hờ hững như thế thì khoa tay ra hiệu hỏi: Các ngươi không lo cho hắn ta sao?

Lạc Trường Ca cười nói: "Không lo, hoàn toàn không lo, cái tên Liễu Vân Đạo kia là kẻ rất nhạy, dù đánh không lại cái bóng của ngươi thì chạy trốn chắc là không thành vấn đề. Hơn nữa dù cả đường bọn ta đi chung nhưng cũng không phải người cùng đường, lý nào phải lo cho hắn ta chứ."

Thật ra vừa rồi lúc thương lượng làm thế nào để leo qua kết giới Thạch Thê, cuối cùng Sở Hàn cũng biết Liễu Vân Đạo không đúng chỗ nào —— Ánh mắt.

Cái tên Liễu Vân Đạo này, mỗi lần gặp chuyện đều rất hoang mang và lo sợ, nhưng đáy mắt hắn ta lại không có chút lo sợ nào, trái lại còn lộ ra cảm giác hờ hững gặp gì cũng chẳng sao, can đảm này tuyệt đối không phải là thứ mà người thường có thể có được.

"Quay lại chuyện chính," Sở Hàn nhìn xung quanh, "Nơi này treo đầy sa đỏ, các ngươi không cảm thấy rất lạ sao?"

"Đúng là rất lạ." Lạc Trường Ca xoa cằm, quay đầu nhìn Thương Dung; "Nhóc câm à, thành chủ nhà các ngươi treo nhiều sa đỏ ảnh hưởng tới tầm nhìn như vậy, chẳng lẽ là thường xuyên làm chuyện gì xấu hổ với nhân đạo bên trong à?"

Thương Dung lắc đầu, khoa tay ra hiệu: Đây là lần đầu tiên ta đến, ta cũng không biết.

"Ngay cả ngươi cũng chưa từng tới đây," Lạc Trường Ca vuốt ve sa đỏ, cười nói: "Thành chủ này thật thần bí."

Giọng vừa dứt, hai bóng người lập tức xuất hiện trong màn sa.

Là hai thị nữ.

Giống với những thị nữ trông cửa Chiêu Nguyệt lâu, hai người này đều mặt hồng y, đầu búi kiểu tóc Phi Tiên và đeo mặt nạ trắng.

Lạc phong chủ lanh chanh đến giờ vẫn không sửa được khuyết điểm vạ miệng, nếu không rõ cái gì sẽ trực tiếp đi hỏi, hắn thuận tay kéo người ta lại: "Tỷ tỷ xinh đẹp này, sao chỗ mấy tỷ treo quá trời sa đỏ thế?"

Tỷ tỷ xinh đẹp không để ý đến hắn.

Úc Tử Khê cũng muốn hỏi vấn đề này, nhưng sau khi thấy Lạc Trường Ca hỏi không ra kết quả thì hắn mất sạch kiên nhẫn, trực tiếp cười nhạt nói thị nữ mà Lạc Trường Ca hỏi chuyện: "Không nói thì ta sẽ xé mặt nạ của ngươi."

Thị nữ run lẩy bẩy, yếu ớt nói: "Ta, ta không biết."

Lạc Trường Ca xoa tay, đẩy Úc Tử Khê ra, cười nói với thị nữ kia: "Cái này không biết, vậy hỏi tỷ các khác nhé. Xương cốt của tỷ đâu?"

Sở Hàn ngẩn ra: "Xương cốt?"

Lạc Trường Ca khoanh tay vây quanh thị nữ kia, vừa xoay vừa nói: "Đúng vậy, không thấy xương cốt của vị tỷ tỷ xinh đẹp này đâu, vỗ một còn còn phát ra tiếng vang, giống với đại hán mà Úc sư điệt gặp lúc mới vào thành."

Nói tới đây, Lạc Trường Ca dừng một chút, cười nói: "Chắc không phải người đeo mặt nạ trắng trong thành Vân Tụ đều không chỉ không có xương cốt, mà đến cả thân thể cũng trống rỗng đâu nhỉ?"

Lạc Trường Ca đi đến cạnh Sở Hàn, thấp giọng nói: "Kẻ không xương không xác, A Sở không thấy quen quen à?"

Sao mà không quen được, ngày đầu tiên vào thành, lúc Úc Tử Khê xé mặt nạ của đại hán kia xuống, phát hiện dưới túi da của gã trống rỗng, Sở Hàn đã ý thức được có thể thành Vân Tụ này có liên quan đến dịch bệnh Rỗng Xác ở Thường Châu năm đó.

Ngay vào lúc này, bên trong lớp lớp sa đỏ đột nhiên truyền ra một giọng nam dịu dàng: "A Dung, sao không dẫn khách vào đây?"