Đồ Nhi, Đừng Làm Nũng

Chương 23: Đồ Nhi, theo sát ta




"Sư tôn ơi, sao người cứ nhìn con mãi thế ạ?" Úc Tử Khê chớp chớp mắt với Sở Hàn.

Lúc này Sở Hàn mới phát hiện từ nãy đến giờ y cứ nhìn chằm chằm bé biến thái, chợt y dùng tay che nửa gương mặt, nói thật nhanh: "Không có gì."

Lại đi về phía trước một đoạn, oán khí xung quanh ngày càng dày đặc, ngay cả tiếng gió cũng có chút thê lương.

Sở Hàn nắm cổ tay Úc Tử Khê, nhàn nhạt nói: "Theo sát ta."

Quận thủ thoáng nhìn bọn họ, sắc mặt rất kém.

Rẽ qua một con đường đất thì thấy xa xa có một cái hố to.

Hố đó là nơi phát hiện hài cốt, vì đề phòng oán khí khuếch tán nên xung quanh hố chôn một trăm cái cọc gỗ đào cao nửa người, trên thân cọc dán đầy phù màu vàng.

Nhưng hình như hiệu quả không được tốt lắm, bởi những cọc gỗ đào sát đất đã bị oán khí bào mòn và chuyển sang màu đen.

Lạc Trường Ca ôm cánh tay nói: "Tình hình không ổn rồi."

Sở Hàn sửa lời: "Là rất không ổn."

Quận thủ hoảng sợ nói: "Vậy thì phải làm sao bây giờ?"

"Dưới chân có khác thường, lui ra ngoài." Sở Hàn lãnh đạm nói với quận thủ.

Quận thủ sửng sốt, không hiểu ý của Sở Hàn.

Khương Tuyệt sốt ruột nói: "Y bảo ông lui ra ngoài, bộ không thấy mặt đất đen hết rồi à!"

Giờ phút này, đất dưới chân bọn họ đã biến đen, đại biểu cho việc —— Oán khí đã lan tới đây rồi.

Trong những người tới đây, chỉ có quận thủ là không có tu vi hộ thân, nếu ông ta còn đứng ở đây, tất nhiên là khó có thể giữ được mạng nhỏ.

Sau khi phản ứng lại, quận thủ liền cất bước chạy về, vừa chạy vừa run run nói: "Rõ ràng là lúc sáng vẫn còn ổn lắm mà!"

Nghe thấy lời này, sắc mặt Sở Hàn càng kém.

Chưa tới một ngày mà oán khi đã lan tràn nghiêm trọng như thế, thứ này còn lợi hại hơn so với những gì họ đã đoán.

Sở Hàn lạnh lùng nói: "Đừng tới phía trước."

Y vừa nói xong, Úc Tử Khê bị y kéo ra phía sau lập tức cất bước đi lên phía trước một bước, ngực vững chắc đụng vào lưng Sở Hàn, hai người cứ thế dán vào nhau. Thậm chí Sở Hàn còn có thể cảm nhận được độ ấm trên ngực và... nhịp tim đập của Úc Tử Khê.

Úc Tử Khê vội vàng lui ra sau: "Sư tôn, con, không phải là con cố ý đâu."

"Không sao." Lòng Sở Hàn nói ngươi chỉ đụng ta một chút chứ có phải đâm ta một dao đâu, cho dù có là cố ý thật, ta ngoại trừ chọn tha thứ cho ngươi thì còn có thể làm gì chứ?

Y nhìn gốc của những cọc gỗ đào, sau khi suy nghĩ một lát, y giơ tay tung ra rất nhiều phù, mỗi một lá phù tương ứng với một cọc gỗ đào, rào rạt bay qua.

Chợt, xung quanh ngoại ô trống trãi vang lên những tiếng nổ long trời lở đất, vụn đất đen bắn cao ba thước như pháo hoa.

Chờ xung quanh yên lặng lần nữa thì không thấy mấy trăm cọc gỗ đào kia đâu nữa, đều đã bị nổ thành vụn gỗ cả rồi...

Khương Tuyệt đứng tuốt ở đằng trước, không kịp đề phòng bị bắn cho mặt đầy đất, gã bùng nổ tại chỗ: "Sở Hàn, lần sau ngươi ra tay thì có thể lên tiếng báo trước được không hả!"

Sở Hàn mặt không đổi sắc: "Vừa nãy ta đã nhắc các người đừng có đi lên phía trước rồi."

"Được rồi được rồi, ngươi lau mặt trước đi, đen như quỷ á." Lạc Trường Ca ném cho Khương Tuyệt một cái khăn tay, sau đó quay đầu hỏi Sở Hàn, "A Sở, sao đột nhiên ngươi muốn cho nổ mấy cọc gỗ đào đó thế?"

"Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện đất chỗ cắm cọc gỗ có màu đen hơn những chỗ khác sao?" Sở Hàn chỉ mấy cái hố xuất hiện do nổ cọc đào rồi thản nhiên nói.

Gỗ đào trừ tà, còn có thể trấn oán khí. Theo lý thuyết, cắm cọc gỗ đào ở đó thì tình hình phải tốt nhất mới đúng, nhưng bây giờ lại là tình hình kém nhất.

Sở Hàn vừa hỏi đã trực tiếp làm Khương Tuyệt bình tĩnh lại, gã nhìn theo hướng tay Sở Hàn chỉ, phát hiện đất chỗ cắm cọc gỗ đào đúng là rất đen, đen đến mức không thể đen hơn.

Khương Tuyệt nói: "Đất càng đen thì oán khí càng dày đặc, vì sao đất chỗ cắm cọc gỗ đào lại là chỗ đen nhất?"

Sở Hàn liếc mắt nhìn hố xác một cái, cau mày nói nhỏ: "Có lẽ là con rối chết được dùng để gom oán khí."

Con rối chết là vật chết làm thành con rối, không có ý thức, cũng không thể tự do cử động, giống như những cọc gỗ đào cắm ở ngoại ô.

Loại thuật pháp này rất thường thấy, tà ma thường mượn thứ này hấp thu oán khí, làm cho bản thân trở nên mạnh hơn.

Lạc Trường Ca lắc đầu: "Gỗ đào và tà ma trời sinh tương khắc, căn bản là tà ma không thể nào dùng được, huống chi còn là con rối chết."

"Bây giờ có đứng đây cãi nhau cũng vô dụng, đến đằng trước xem bộ hài cốt kia đi." Sở Hàn vừa đi về phía trước vừa tháo kiếm trúc của mình xuống đưa cho Úc Tử Khê, "Cầm lấy."

Lực sát thương của kiếm trúc chẳng ra sao nhưng có thể trừ tà, chỉ cần không tiếp xúc với bộ hài cốt kia, cho dù oán khí có dày thì cũng có thể bảo đảm Úc Tử Khê không sao.

Úc Tử Khê ôm kiếm trúc vào ngực như ôm bảo bối, ngoan ngoãn đi theo Sở Hàn đến cạnh hố xác.

Phía trên hố xác bị oán khí bao phủ, đen kịt một mảnh, dù cho đứng cạnh hố cũng không thể thấy rõ vật bên trong.

Sở Hàn châm Minh Hỏa phù, ném vào hố. Nhưng ánh lửa vừa rơi vào hố, đã bị oán khí dập tắt.

Lạc Trường Ca chống nạnh: "Làm sao bây giờ?"

"Dễ thôi." Sở Hàn móc ra một đống Minh Hỏa phù, ít nhất hơn trăm tấm, đồng loạt ném vào hố.

Trăm tấm Minh Hỏa phù bay xuống hố, ánh lửa ngập tràn, chiếu sáng cảnh tượng trong hố không chút góc chết.

Quả thật dưới đáy hố đen xì có một bộ hài cốt màu trắng nhưng không hoàn chỉnh, bởi vì nửa người trên trừ bỏ có cây xương sống trụi lủi thì không có lấy một cái xương sườn!

"Mấy cái xương sườn là lúc sống bị người ta phá hủy hay là sau khi mới chết bị người ta hủy thế?" Lạc Trường Ca kinh ngạc.

Sở Hàn nhàn nhạt nói: "Không quá nửa tháng đã chết trên dưới một trăm mạng người, oán khí lớn như thế, không giống như sau khi chết mới bị người hủy."

"Hợp lý." Lạc Trường Ca nói, "Có điều mặc kệ là lúc còn sống hay khi đã chết thì cũng đã như thế rồi. Việc cấp bách bây giờ vẫn là lấy thứ này ra trước, dù sao nó cũng cạnh nguồn nước, nếu cứ để nó như vậy thì ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì."

Lạc Trường Ca vỗ vỗ Khương Tuyệt: "Ba người chúng ta, có ngươi là mạnh nhất, đương nhiên ngươi thích hợp làm loại chuyện này hơn."

Khương Tuyệt trợn trắng mắt, tức tối nói: "Tu vi của ta mạnh chứ không phải nhấc người ta mạnh, sao ngươi không đi đi?"

"Nếu không thì để con cho." Úc Tử Khê thò đầu ra từ phía sau Sở Hàn.

Lạc Trường Ca cười nói: "Vậy thì tốt!"

Tốt cái cứt ý, Sở Hàn lạnh lùng nói: "Có tin ta đá ngươi xuống trước không?"

Lạc Trường Ca đùa: "Ta giỡn thôi mà."

"Đừng nghe hắn nói đùa." Sở Hàn nhìn về phía Úc Tử Khê, lấy uy nghiêm của sư tôn ra, "Ngoan ngoãn ở đây cho ta, không được mạo hiểm."

Dứt lời, y liền xoay người, muốn đến mép hố cẩn thận thăm dò tình hình, nhưng vừa đi nửa bước về phía hố đã bị Úc Tử Khê vươn tay kéo đai lưng ôm thắt lưng...

Sở Hàn nhìn bàn tay có khớp xương rõ ràng đang ôm eo mình: "......" Thiếu niên à, bộ ngươi định cởi y phục của ta trước mặt mọi người hả?

Lúc này Úc Tử Khê mới phản ứng lại, hắn vậy mà kéo đai lưng của sư tôn nhà mình!

Úc Tử Khê nhanh chóng thu tay, vẻ mặt ân hận giải thích: "Con con con, không phải con cố ý đâu, con tưởng sư tôn muốn..."

Sở Hàn nhướng mày: "Con tưởng ta muốn đi lấy thứ đó?"

Úc Tử Khê cắn môi dưới, gật gật đầu.

Sở Hàn bật cười, duỗi tay sờ đầu Úc Tử Khê: "Vi sư không có ngốc như vậy." Ngược lại là ngươi, thật sự rất ngốc...

Úc Tử Khê nhẹ nhàng thở phào: "Vậy là tốt rồi."

Sở Hàn triệu ra một Phù nhân nhỏ, ra lệnh: "Xuống dưới nhìn xem."

Phù nhân nhỏ khom người với Sở Hàn một cái rồi men theo vách tường trượt xuống đáy hố, nhưng chưa được một lát đã bò lên.

Vừa ra khỏi hố, Phù nhân nhỏ lập tức ôm lấy mũi chân của Sở Hàn: "Chủ nhân ơi, oán khí của thứ đó nặng quá, ta vừa chạm vào nó, liền cảm thấy cả người không khỏe."

Xem ra không thể sử dụng Phù nhân có linh thức được.

Sau khi Sở Hàn thu Phù nhân nhỏ này lại thì lại triệu ra hai con khác.

Hai con này tương đối đặc biệt, không có linh thức, không có ngũ cảm, hoàn toàn là vật chết, là loại vật chết mà ngay cả rối chết cũng không làm gì được, về cơ bản thì sẽ không bị oán khí ảnh hưởng, nhưng để thao túng nó thì có hơi phiền phức.

Tay Sở Hàn dán lên môi, lẩm bẩm niệm một đoạn khẩu quyết, hai con Phù nhân kia lập tức nhảy vào hố, ước chừng một chén trà nhỏ sau, kéo theo một bộ hài cốt từng chút từng chút bò lên.

Úc Tử Khê đứng một bên, lo lắng nói: "Sư tôn, sắc mặt người kém quá."

Thao túng loại Phù nhân này cực kỳ hao phí tinh lực, chưa đầy thời gian một chén trà nhỏ, trán Sở Hàn đã lấm tấm mồ hôi, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

"Ta không sao." Sở Hàn uể oải nói, vừa nghe đã thấy không giống như không sao chút nào.

Vành mắt của Úc Tử Khê lập tức đỏ hoe.

Thấy vẻ mặt lo lắng lại tự trách này của Úc Tử Khê, Sở Hàn lập tức quên mất bây giờ mình rất mệt, vội nói: "Tử Khê ngoan, vi sư thật sự không sao, con đừng lo."

Y còn chưa nói xong, Úc Tử Khê đã muốn chạy tới phía sau y.

Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức mỗi lần Úc Tử Khê thở ra đều có thể khẽ thổi bay tóc Sở Hàn, khiến Sở Hàn có hơi ngứa.

Úc Tử Khê cao hơn Sở Hàn hai tấc [1], hắn rũ mắt nhìn Sở Hàn trước mặt, thấp giọng nói: "Bộ dáng này của sư tôn, sao con không lo lắng cho được?"

[1] 1 tấc = 3, 33 cm.

Sở Hàn: "......"

Úc Tử Khê cầm một lọn tóc của Sở Hàn, lẩm bẩm nói: "Con không muốn thấy sư tôn mệt như vậy, con khó chịu."

Hắn lại tiến lên nửa bước, cố tình cúi người áp ngực vào lưng Sở Hàn, tủi thân nói: "Chỗ này, đau."

Sở Hàn: "......" Ta biết là ngươi xót ta, nhưng có thể đừng nghịch tóc của ta được không? Còn nữa, có thể đừng dựa sát như thế được không? Không cảm thấy kỳ lạ hả?

Động tác của Úc Tử Khê rất nhỏ, người ngoài nhìn vào cũng không thấy có gì khác thường, mấy câu đó hắn đều nói vào tai Sở Hàn nên người khác không nghe thấy.

Người khác không nghe thấy Úc Tử Khê nói nhưng lại có thể thấy sắc mặt chợt trắng chợt hồng của Sở Hàn. Khương Tuyệt còn tưởng y chịu không nổi, vội la lên: "Nếu thật sự không được thì dừng lại ngay, chúng ta lại nghĩ cách khác."

Lạc Trường Ca cũng nói: "Đúng vậy A Sở à, đồ nhi của ngươi còn nhỏ như vậy, nếu ngươi vì nâng bộ xương nát này lên mà mệt chết thì đồ nhi của ngươi sẽ đáng thương lắm đó!"

Sở Hàn đang lo một thân biệt nữu không có chỗ phát tiết, nghe vậy thì nghiến răng quát: "Lạc Trường Ca, ngươi muốn chết thì lập tức ta thành toàn cho ngươi!"

.....

Một canh giờ sau, bộ hài cốt đó được vận chuyển đến một nghĩa trang ở ngoại ô.

Oán khí của nó quá nặng, tạm thời không có cách loại bỏ, chỉ có thể tạm thời trán áp trước.

Vì đề phòng oán khí khuếch tán, bọn Sở Hàn còn thiết lập một trận pháp ngoài nghĩa trang, chỉ cần bộ hài cốt đó không ra khỏi nghĩa trang thì sẽ không có người chết.

An trí linh tinh vụn vặt xong, mọi người liền rời khỏi nghĩa trang, dọn đường quay về. Đi được nửa đường thì gặp một gia đinh trong phủ của quận thủ.

Biểu tình của gia đinh nôn nóng, sau khi kéo quận thủ nói vào tai ông ta vài câu, mặt quận thủ lập tức trắng bệch.

Cùng lúc đó, Úc Tử Khê nắm lấy tay Sở Hàn, vừa đi vừa chơi viết chữ lên lòng bàn tay của Sở Hàn.

Sở Hàn chịu cơn ngứa để hắn viết xong mấy chữ, hỏi vấn đề ban sáng chưa kịp hỏi: "Tử Khê, có phải con quen biết quận thủ ở đây không?"

Úc Tử Khê đang gập hai ngón tay của Sở Hàn khẽ dừng lại: "Có quen ạ."

"Vậy giữa các người..." Sở Hàn còn chưa kịp hỏi xong, Úc Tử Khê đã nghiêng đầu cọ cọ vai y: "Đều là chuyện cũ năm xưa thôi, không có gì hay ho cả, dù có nói ra cũng sợ làm bẩn tai sư tôn."