Nghĩ tới nghĩ lui, Sở Hàn ngủ quên lúc nào không hay, y còn mơ một giấc mơ, một giấc mơ vô cùng vô cùng vô cùng khiến người ta "sợ hãi".
Trong mơ, y về Lục Trúc Phong.
Thời tiết đương độ Xuân về, cây hoa đào ở ôn tuyền sau Lục Trúc Phong nở hoa trĩu sắc hồng, từng đóa đè lên nhau, cành cây đan cành cây. Cây hoa đào hai người ôm mới hết, cành lá xung quanh vươn xa gần một trượng, đóa hoa cong cong trên ngọn, gió thổi qua làm hoa rào rạt bay đầy đất, mùi thơm cũng bay đầy vào tay áo và mũi.
Sở Hàn tựa vào thân cây, vừa cúi đầu thì phát hiện bé biến thái đang nghiêng người gối đầu nhắm mắt nghỉ ngơi trên chân mình, còn ôm cánh tay của y trong ngực.
Lúc bé biến thái ngủ, khóe miệng còn cong lên, cười vô cùng ngọt, còn ngọt hơn so với việc uống hai vại mật ong, ngọt đến mức Sở Hàn nhịn không được mà chọc khóe miệng của hắn.
Cứ thế chọc một cái, cả người Úc Tử Khê chợt run lên, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Một tay hắn chống xuống, tay còn lại rì rầm xoa xoa mắt. Mới vừa tỉnh ngủ nên giọng hắn có chút dinh dính: "Sư tôn ơi."
Giọng nói này thực sự là... Có hơi đáng yêu, khiến tim gan Sở Hàn run cả lên, mặt phụt cái đỏ bừng.
Chợt nhận ra mình thất thố trước mặt bé biến thái, Sở Hàn vội dịch về phía rễ cây.
Úc Tử Khê ấn đùi Sở Hàn lại: "Sư tôn, người trốn gì thế ạ?"
Sở Hàn cố gắng bình tĩnh lại, mặt vô cảm nói: "Không có gì, sao con lại ở đây?" Còn gối đầu lên đùi ta nữa.
"Sư tôn đã quên rồi sao?" Úc Tử Khê duỗi người, vừa chán muốn chết vân vê cánh hoa rơi trên mặt đất vừa nói: "Ngày mai đồ nhi sẽ thành hôn, sau này sẽ không thể ngày nào cũng ở cạnh sư tôn được, nên muốn đến tìm sư tôn nói chuyện với người nhiều một chút, ai ngờ nói một hồi lại ngủ quên mất."
Nói đến đây, đột nhiên Úc Tử Khê híp mắt cười với Sở Hàn: "Chân sư tôn nằm thật là thoải mái."
Sở Hàn không để ý tới mấy lời nịnh nọt này của hắn, y duỗi tay ngắt lời hắn: "Con nói gì cơ? Con muốn... thành hôn? Với ai?"
Trong ấn tượng của y, bên cạnh bé biến thái trừ Tô Miên Miên ra thì không còn nữ nhân nào khác, mà lần trước ở am Thái Vân rõ ràng là hai người đã cãi nhau um trời, sao có thể thành hôn được, nếu không phải Tô Miên Miên thì là ai?
"Sở Miên Miên đó ạ, sư tôn người không nhớ sao?" Úc Tử Khê nửa quỳ bên cạnh Sở Hàn, dán sát mặt vào y, "Là do chính sư tôn đồng ý mà."
Sở Miên Miên là cái quỷ gì? Sở Hàn khiếp sợ, đã xảy ra chuyện gì mà y không biết hả? "Sở Miên Miên là ai?"
Úc Tử Khê mỉm cười: "Là tiểu sư muội mà sư tôn mới thu, rất xinh đẹp, con cũng rất thích."
Lòng Sở Hàn nói ta thu tiểu sư muội cho ngươi hồi nào? Đừng nói là sư muội, ngay cả sư đệ, sau khi thu ngươi xong ta cũng có thu ai nữa đâu!
Úc Tử Khê là đồ đệ cuối cùng mà y thu, Sở Hàn có thể chắc chắn điều này, nhưng trông biểu tình bây giờ của Úc Tử Khê không giống giả bộ, chẳng lẽ mình đang nằm mơ?
Sở Hàn tự nhéo mình, đau rất chân thực, không giống như đang nằm mơ, nhưng những việc này đúng là có hơi khác với hiện thực, đây rốt cuộc là thế nào?
Sở Hàn nghĩ một lúc lâu mà cũng không nghĩ ra, có điều có thể chắc chắn đây không phải hiện thực là được rồi.
Nghĩ chắc điểm này, suy nghĩ của Sở Hàn lại quay trở lại câu nói vừa rồi của Úc Tử Khê, trong lòng không hiểu sao nổi lên một trận lửa tà.
Thật ra hai câu này rất đơn giản, cũng rất bình thường, nhưng hai câu nói này bé biến thái chỉ nói với y, chứ chưa từng dùng để hình dung người khác, nhất là nữ nhân!
Sở Hàn lạnh mặt: "Con bé đẹp lắm à?"
Úc Tử Khê cười rất ngọt: "Vâng ạ."
Sở Hàn nhịn không được lại hỏi: "Đẹp hơn cả ta?"
Úc Tử Khê mờ mịt nhìn y: "Sao sư tôn hỏi thế? Sư tôn là sư tôn, tiểu sư muội là tiểu sư muội, đâu thể so sánh với nhau được."
Sở Hàn che mặt: "Vậy con thực sự thích nàng?"
Úc Tử Khê gật đầu: "Đúng vậy, nương tử tương lai, đương nhiên là thích rồi."
Nhưng lúc trước ngươi nói ngươi thích ông đây nhất mà! Còn nói ông đây đẹp nhất! Đồ đàn ông dễ đổi thay! Chờ đến khi Sở Hàn nhận ra mình đã lầu bầu cái gì, cả người y chợt lạnh xuống.
Y không khỏi bật cười, y nghĩ cái gì vậy chứ, sao có thể so sánh nương tử với sư tôn được?
Nói trong đầu Lạc Trường Ca toàn là nước, thì chắc đầu y bị úng nước mất rồi.
Sau khi tự mình an ủi một hồi, y xua tay với Úc Tử Khê: "Nếu ngày mai thành hôn thì con đi chuẩn bị đi."
Nếu là hiện thực, tất nhiên bé biến thái sẽ tìm mọi cách để quấy nhiễu, liều chết cũng không đi, nhưng hiện tại, rất nhanh hắn đã đứng lên hành lễ rồi đi mất, trước khi đi còn nhắc nhở y ngày mai đừng quên đi xem lễ.
Quả nhiên là nằm mơ.
Nhìn bóng dáng Úc Tử Khê vui sướng rời đi, Sở Hàn lặng lẽ lấy một nắm hạt dưa từ trong ngực ra, sau khi cắn hai cái thì nhạt nhẽo cất vào.
Không biết sao, ban đầu y có nằm mơ cũng muốn dắt tơ hồng cho bé biến thái, nhưng bây giờ người ta muốn thành hôn trong mơ thì chính y lại khó chịu, chẳng lẽ đây chính là tâm trạng không phân biệt mơ thực của cha già hay sao?
Sở Hàn tựa vào thân cây, trong lòng bực bội, nhưng bực cái gì thì chính bản thân y cũng không biết.
Tiểu trúc ở Lục Trúc Phong trong mơ cũng vắng vẻ, bé biến thái không phơi chăn cho y, bé biến thái cũng không nấu cơm cho y.
Thậm chí ban đêm đi ngủ, ngay cả người làm ấm ổ chăn cho y cũng không có, thật con mẹ nó thảm.
Tuy là trong mơ, nhưng không có bé biến thái ngủ cùng, chất lượng giấc ngủ của Sở tiên sư giảm rất nhiều, ngày hôm sau tỉnh dậy đã mang quầng thâm dưới hai mắt vô cùng tiêu tụy đi tham gia đại hôn của Úc Tử Khê.
Úc Tử Khê và Sở Miên Miên kia đều không có cha mẹ, trưởng bối tương đối thân thiết cũng chỉ có Sở Hàn nên y ngồi trên chủ vị cho trưởng bối nhìn Úc Tử Khê mặc hỉ phục đỏ rực và Sở Miên Miên cùng tam bái, sau đó kính trà cho y.
Nhưng vào lúc nhất bái, Sở Hàn đã nhịn không được mà bóp nát một cái chén lưu ly.
Mọi người: "......"
Lạc Trường Ca lập tức hòa giải: "Toái toái bình an [1], cát lợi, tiếp tục tiếp tục nào!"
[1] Raw gốc là 碎碎平安 (Toái toái bình an): Chữ 碎碎 (vỡ) và chữ 岁岁(tuổi) là 2 từ đồng âm. Người ta thường dùng câu này khi ai đó không may làm vỡ đồ.
Sau khi bên này tiếp tục, Lạc Trường Ca đi đến bên cạnh Sở Hàn nhéo cánh tay y: "Ngươi làm gì thế? Người khác thành hôn ngươi không cho thể diện thì thôi đi, đồ đệ của ngươi thành hôn mà ngươi còn như thế, thật không biết nên nói ngươi thế nào luôn."
Sở Hàn lạnh giọng: "Ta cần phải ngồi ở chỗ này à?"
Lạc Trường Ca ngạc nhiên: "Ngươi không ngồi ở đây thì ai ngồi, ta ngồi chắc?"
Sở Hàn trợn trắng mắt với Lạc Trường Ca: "Ngươi ngồi đi, bên kia còn chỗ trống kìa."
Ngay vào lúc này, Úc Tử Khê và Sở Miên Miên xoay người muốn đến vái y.
Sau khi Sở Hàn bị vái một cái, mặt y đen thui, bỗng bóp nát thêm một cái chén lưu ly nữa.
Bầu không khí ở đây lần nữa rơi vào lúng túng.
Nhưng Sở Hàn không căng thẳng chút nào, bởi vì y biết rõ đây chỉ là một giấc mơ, sẽ không ảnh hưởng tới hiện thực, hơn nữa dù kết cục có phát triển thế nào thì cũng luôn sẽ tỉnh lại.
Khương phong chủ có mạch não thẳng đến độ có thể đua xe vốn đang ngồi một bên chủ động cho y cái bậc thang: "Sở Hàn ngươi làm gì thế? Người không biết còn tưởng ngươi có ý kiến gì với hôn sự này đấy."
"Có." Trong giấc mơ của mình mà không lẽ không thể làm ẩu làm càng ư? Sở Hàn lấy hạt dưa ra, vừa cắn vừa lạnh lùng nói, "Ta không đồng ý."
Lạc Trường Ca sững sờ nói: "Ngươi biết mình đang nói gì không?"
Sở Hàn nhướng mày: "Biết chứ."
Tuy rằng thường ngày y đã không câu nệ tiểu tiết, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng đấy cũng là đã hạn chế rồi, bây giờ chỉ càng thêm càn rỡ mà thôi.
Úc Tử Khê đang muốn phu thê giao bái dừng lại: "Sư tôn, người không đồng ý ư?"
"Lời ta nói vừa rồi con không nghe à?" Sở Hàn trực tiếp đứng dậy đi mất.
Sau khi ra khỏi cửa, y đi lang thang, khi đi dạo đến một hoa viên nhỏ, bỗng y có hơi chột dạ, dù là trong mơ nhưng hình như cầm gậy đánh uyên ương cũng không ổn lắm.
Đang lúc do dự, phía sau đột nhiên hiện lên một bóng người duỗi tay kéo y một cái, kéo y vào căn phòng gần đó.
"Là ai?" Sở Hàn quay người quát.
Nhưng y vừa quay người thì giật mình: "Tử Khê? Không phải con đang thành hôn sao, sao lại đến đây?"
Cả người Úc Tử Khê mặc hồng y, hắn đóng cửa và cài then lại, tựa lưng vào ván cửa, ôm cánh tay cười nói: "Người chứng hôn là sư tôn đi rồi, con còn thành hôn cái gì nữa."
Bé biến thái không được thành hôn, đương nhiên là Sở Hàn biết điều này, như hắn đã nói, người chứng hôn đi rồi, đương nhiên là nghi thức không làm được nữa, hơn nữa y còn nói rõ bản thân mình không đồng ý nên càng không thể làm.
Điều khiến y ngạc nhiên chính là dựa theo kịch bản ngôn tình, trưởng bối phản đối, tân nương tức giận bỏ đi, bé biến thái dù có tìm cũng nên đi tìm tân nương chứ, sao lại đi tìm y?
Khi Úc Tử Khê hỏi y như vậy, Sở Hàn phát hiện dù là ở trong mơ, y cũng không cách nào tùy tiện với Úc Tử Khê như người khác được.
Sở Hàn quay mặt đi: "Vi sư chỉ cảm thấy các con không hợp thôi."
"Ồ?" Úc Tử Khê chậm rãi đi về phía Sở Hàn, "Thế sư tôn cảm thấy con với ai tương đối hợp?"
Lòng Sở Hàn nói ta đâu phải Nguyệt lão quản lý nhân duyên, sao ta biết được.
Úc Tử Khê thấy y không nói lời nào thì sải bước đi đến trước mặt Sở Hàn, vây người giữa trụ giường và đèn dầu chân cao thành một góc: "Sao sư tôn không nói gì?"
Sở Hàn duỗi tay đẩy hắn: "Con hợp với ai đó là chuyện của con, sao ta biết được, đừng có hỏi ta."
Úc Tử Khê cúi đầu, tiến sát đến trước mặt Sở Hàn, giọng vừa trầm lại câu người: "Con cảm thấy, thật ra con và sư tôn rất hợp."
"!!!" Sở Hàn trừng lớn mắt, "Con có biết mình đang nói gì không?"
"Đương nhiên là biết." Một tay Úc Tử Khê ôm eo Sở Hàn, đột nhiên vùi vào ngực y.
Vãi vãi vãi! Ngươi đang làm gì đó? Ngươi muốn tạo phản hả? Hai tay Sở Hàn bắt lấy vai Úc Tử Khê, trong lòng nổi sóng gió tứ phía, ngoài miệng thì không nói ra lời.
Úc Tử Khê dùng ngón tay nâng cằm y lên, ghé sát đến mặt y, nhẹ nhàng liếm ở khóe miệng y một cái, sau đó vẻ mặt chòng ghẹo cười nói: "Sư tôn, có phải người thích ta không?"
Sở Hàn không chút nghĩ ngợi nói: "Không hề."