Y bị chọc tức đến không còn cách nào khác, tức tối mặc áo ngoài vào: "Không có lần sau."
Úc Tử Khê vui vẻ gật đầu: "Vâng vâng, sư tôn yên tâm, tuyệt đối không có lần sau!"
Nói thật thì nếu trước đây bé biến thái nói những lời này, Sở Hàn chắc chắn sẽ tin ngay không chút nghi ngờ, nhưng không biết sao bây giờ y nửa tin nửa ngờ nhiều hơn.
"Khi nào xuất phát?" Sở Hàn vuốt tóc.
Đương nhiên là y hỏi khi nào thì đi thành Vân Tụ.
Úc Tử Khê mỉm cười ôm một cánh tay của Sở Hàn: "Cơm nước xong sẽ đi ngay."
Sở Hàn: "Ừ, mang cái tên Liễu Vân Đạo đó đi cùng luôn."
Sau khi Liễu Vân Đạo thú nhận chuyện thành Vân Tụ, hắn ta đã bị Úc Tử Khê bí mật giam lại.
Úc Tử Khê ừm một tiếng rồi kéo Sở Hàn đi dùng cơm.
Vừa ăn xong, còn chưa kịp dọn chén đũa, một người giáp giấy đã vọt tới đây.
Giáp giấy: "Chủ nhân, quanh Cổ Lăng xuất hiện rất nhiều tu sĩ."
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là những tu sĩ được thả mấy hôm trước, họ thuộc môn phái không chịu buông bỏ, cùng lại đây bàn bạc công bằng.
Sở Hàn hỏi: "Có người của Vân Xuyên không?"
Giáp giấy máy móc lắc đầu: "Không có."
Sở Hàn thở phào, may là không có Vân Xuyên, bằng không cục diện sẽ vô cùng xấu hổ. Có điều nghĩ cũng đúng thôi, tu sĩ Vân Xuyên bị bắt, tính cả Tô Miên Miên cũng chỉ có hai người, còn đều là môn hạ của Lạc Trường Ca, lòng khoan dung của Lạc Trường Ca rất lớn, hơn nữa lúc trước hắn cũng rất có thiện cảm với Úc Tử Khê, nếu các đệ tử lành lặn trở về thì chuyện này cũng coi như xong cả rồi, không cần phải giữ mãi không buông.
Một tay Úc Tử Khê ôm mặt, khẽ chớp mắt với Sở Hàn: "Sư tôn cảm thấy bây giờ nên làm gì?"
Sở Hàn nghĩ: "Có lẽ bọn họ đến đây để trút giận, dù sao cũng chẳng qua nổi máu loãng trăm dặm này, không gây nên sóng gió gì đâu, không cần quan tâm đến họ, dọn dẹp chút rồi chuẩn bị đi thành Vân Tụ thôi."
Úc Tử Khê cũng tỏ vẻ tán đồng.
Bên ngoài, tu sĩ còn đang lục tục tập hợp, ba người trong am lặng lẽ rời khỏi Cổ Lăng thông qua đường mòn khác.
Vừa ra khỏi kết giới đường hầm, Sở Hàn mấy ngày nay không thấy ánh mắt trời cảm thấy đau mắt.
Y theo bản năng giơ tay che mắt, Úc Tử Khê lại đi trước y một bước, dùng tay che hai mắt y trước, sau đó chậm rãi dời xuống: "Sư tôn, vẫn ổn chứ?"
Sở Hàn xấu hổ nắm tay ho một tiếng: "Ừm, vẫn ổn."
Liễu Vân Đạo đứng một bên gãi gãi đầu: "Quan hệ sư đồ của Sở tiên sư thật tốt."
Sở Hàn nhìn hắn ta một cái, không nói gì. Nhưng Úc Tử Khê vô cùng đắc ý gật đầu: "Đó là đương nhiên."
Liễu Vân Đạo: "......" Ta chỉ thuận miệng khen thôi mà.
Ba người vừa đi về trước một đoạn, ven đường đột nhiên lóe ra một bóng xanh, Úc Tử Khê vội bảo vệ Sở Hàn sau lưng, cũng đồng thời đánh ra một lưỡi dao gió giữa bóng xanh.
Bóng xanh kêu rên xuất hiện: "Ta nói này Úc sư điệt, con có cần phải xuống tay tàn nhẫn vậy không hả, xương cốt của ta bị con đánh gãy hết rồi nè."
Sở Hàn: "Lạc Trường Ca? Sao ngươi lại ở đây?"
Lạc Trường Ca xoa xoa cánh tay suýt chút nữa là bị Úc Tử Khê đánh gãy, hắn nhe răng nhếch môi: "Ngươi đi liên tiếp mấy ngày không về, ta sợ ngươi xảy ra chuyện nên mới tới xem thử."
Sở Hàn: "Không phải ta bảo Tô Miên Miên báo bình an cho ngươi và Khương Tuyệt rồi à?"
Lạc Trường Ca: "Ta biết, nhưng chắc là ngươi cũng biết bởi vì đồ đệ nhà ngươi bắt người tùm lum, tiên môn các phái không chịu buông tha đã vây quanh Cổ Lăng, hiện tại đồ đệ của ngươi đã là cái đích cho mọi người chỉ trích, còn ngươi thì sao, không cần nghĩ cũng biết người cùng chung chiến tuyến với hắn. Ta sợ những tu sĩ đó sẽ gây khó dễ cho ngươi nên mới tới đây coi thử, vốn dĩ Khương Tuyệt cũng muốn tới nhưng bị ta cản không cho đi, dù sao nếu đôi ta cùng đến thì mục tiêu rất lớn sẽ khiến tiên môn các phái chú ý. Có điều, sao các ngươi ra đây? Có chuyện gì à?"
Sở Hàn giải thích tóm tắt chuyện Cốt Đinh và thành Vân Tụ cho Lạc Trường Ca nghe.
Lạc Trường Ca sáng tỏ: "Cho nên hiện tại các ngươi muốn đi thành Vân Tụ, sau đó tìm cách hóa giải Cốt Đinh trong người ngươi, rồi tiện thể tìm cái tên khống chế cơ thể ngươi!"
Sở Hàn gật đầu: "Không sai."
Lạc Trường Ca sờ sờ cằm: "Thành Vân Tụ... Chưa nghe bao giờ, các ngươi biết chỗ này từ đâu vậy?"
Sở Hàn chỉ chỉ Liễu Vân Đạo đứng sau lưng mình và Úc Tử Khê: "Hắn ta nói."
Vừa nhìn thấy Liễu Vân Đạo, Lạc Trường Ca cau mày, im lặng một lúc thì kéo Sở Hàn sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Người này, có tin được không vậy?"
Sở Hàn lắc đầu: "Không chắc."
Lạc Trường Ca kinh ngạc: "Không chắc mà còn để hắn ta dẫn đường? Không sợ hắn ta nửa đường hại các ngươi à?"
Sở Hàn dửng dưng: "Nếu hắn ta thật sự có lòng gây rối, Tử Khê sẽ giết hắn ta ngay tại chỗ."
Lạc Trường Ca bĩu môi: "Được thôi, có đồ đệ giỏi như vậy bảo vệ, đương nhiên là các ngươi không sợ rồi. Có điều..."
Sở Hàn: "Có điều cái gì?"
Lạc Trường Ca như có điều suy nghĩ: "Ngươi không cảm thấy Liễu Vân Đạo gì đó này trông rất quen à?"
Sở Hàn quay đầu liếc mắt nhìn Liễu Vân Đạo một cái, sau đó quay đầu nói với Lạc Trường Ca: "Không thấy."
Liễu Vân Đạo này, trông đâu có quần chúng quá đâu.
Lạc Trường Ca: "Nhưng ta cảm thấy hắn ta rất quen, đặc biệt là gương mặt đó. Nhưng ta nghĩ không ra là đã từng nhìn thấy ở đâu."
Sở Hàn ồ một tiếng, nói: "Nếu đã vậy thì chúng ta cùng đến thành Vân Tụ đi."
"Ta không cần!" Lạc Trường Ca vẻ mặt từ chối, "Ta có nhiều chuyện cần làm lắm, không làm chân sai vặt cho các ngươi đâu."
Sở Hàn nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi còn có thời gian rỗi rãi tới đây hóng hớt với bọn ta thì chắc cũng không có nhiều chuyện lắm đâu. Hơn nữa không phải ngươi cảm thấy hắn ta quen mắt à, đồng hành với bọn ta, ở chung lâu rồi có khi ngươi sẽ nhớ ra là đã từng gặp hắn ta ở đâu đấy."
Ngươi tới ta đi, cuối cùng Lạc Trường Ca cũng đồng ý cùng đến thành Vân Tụ với bọn Sở Hàn.
Lúc bọn họ đến biển hoang nơi thành Vân Tụ tọa lạc, sắc trời đã chập tối.
Bờ biển màu đen làm nền cho hoàng hôn đang lặn xuống, nước biển óng ánh lăn tăn màu vàng, chìm nổi đan xen, hơi thở của biển cả mênh mông chậm rãi đưa thủy triều lên xuống, mang theo mùi tanh kỳ lạ.
Sở Hàn hắt xì một cái, nhìn biển hoang không thấy bờ, hờ hững hỏi Liễu Vân Đạo: "Thành ở đâu?"
Liễu Vân Đạo chỉ lên vầng lưỡi liềm treo trên bầu trời: "Chờ đến giờ, trăng lên cao mới có thể thấy thành."
Úc Tử Khê âm tà cười: "Ngươi chắc chắn?"
Liễu Vân Đạo gật đầu: "Ta chắc chắn."
Lời còn chưa dứt, kiếm Hồng Lưu đã kề trên cổ hắn ta.
Sở Hàn cả kinh: "Tử Khê!"
Đồng thời Lạc Trường Ca cũng cả kinh nói: "Oa, đồ đệ của A Sở ngươi còn thô bạo hơn ngươi nhiều kìa, nói rút kiếm là rút kiếm luôn!"
Liễu Vân Đạo run run nói: "Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?"
Úc Tử Khê nhìn mặt biển mênh mông, cười lạnh nói: "Lúc ta và sư tôn xuống núi rèn luyện đã từng tới nơi này, nghe nói ban đêm biển này sẽ xuất hiện đom đóm màu đỏ, có thể nghe thấy tiếng khóc quái dị, đặc biệt trông coi nơi đó một đêm, nhưng chưa từng thấy cái gì, cũng không nghe thấy cái gì, nhưng vừa rồi ngươi nói đợi đến giờ Tý [1], trăng lên cao thì có thể thấy thành, ngươi bảo ta nên tin thế nào đây?"
[1] 子时 (Giờ Tý): Từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng.
Lạc Trường Ca huých Sở Hàn một cái: "A Sở à, các ngươi thật sự trông coi cả đêm ở đây hả?"
Sở Hàn gật gật đầu. Lúc ấy khi bọn Tống Cảnh Vân nghe thấy mấy lời đồn này, không tin tà, trước khi mặt trời lặn vẫn luôn trông coi đến khi mặt trời mọc, có điều kết quả như lời Úc Tử Khê nói, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, cũng không nghe thấy cái gì.
Liễu Vân Đạo nuốt nuốt nước miếng, nói: "Chắc là các ngươi mở mắt trông coi cả đêm nhỉ."
Úc Tử Khê nhướng mày: "Chẳng lẽ phải nhắm mắt?"
Liễu Vân Đạo lại nói: "Đúng là phải nhắm mắt, nhắm mắt mới có thể thấy được!"
Lạc Trường Ca đập sáo lên trán Liễu Vân Đạo: "Ngươi coi bọn ta là đồ ngu à? Nhìn đồ không mở mắt mà phải nhắm mắt, ta sống trên dưới một trăm năm rồi cũng chưa từng nghe thấy mấy lời nói vô lý như thế này đấy."
Liễu Vân Đạo vội la lên: "Là thật! Kết giới đó chỉ mở ba khắc, hơn nữa chỉ có người nhắm mắt lại mới có thể cảm ứng được!"
"Tin ngươi một lần." Sở Hàn đến bên cạnh Úc Tử Khê, dịu giọng khuyên nhủ, "Tử Khê, thu kiếm đi con."
Úc Tử Khê vâng lời thu kiếm lại.
Ba người tĩnh tọa ở bãi biển đến giờ Tý, trăng lên cao.
Liễu Vân Đạo xoa xoa tay, khẩn trương nói: "Kết giới mở, mọi người nhắm mắt, che chắn tạp niệm."
Sở Hàn liếc mắt nhìn Úc Tử Khê, sau đó nhắm mắt trước, y vừa dứt tạp niệm không lâu, tầm nhìn vốn đen sì chợt xuất hiện lấm tấm ánh đỏ, theo sự dâng cao của nước biển mà không ngừng nhấp nhô, càng ngày càng sáng, như lửa cháy mà rào rạt đốt sang đây.