Sở Hàn thuận thế dừng lại cạnh miệng núi Ác Linh, y định ôm Úc Tử Khê xuống thì cái đầu vốn dĩ đang cắn bả vai Úc Tử Khê đột nhiên nhả ra, ngược lại quay sang cắn vai Sở Hàn.
Răng nhọn xuyên qua da thịt, Sở Hàn ăn đau kêu lên thảm thiết: "A —–"
Cái cắn này trực tiếp đâm thủng vai Sở Hàn, đây tuyệt đối không phải là răng của người thường, cho dù có xảy ra thi biến thì hàm răng này cũng không thể nào dài như vậy được!
Máu đỏ tươi và hắc khí chảy ra từ kẽ miệng của cái đầu đen, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ vai trái của Sở Hàn đã thấm đẫm máu.
Sở Hàn nhanh chóng quyết định, một tay ôm Úc Tử Khê vào lòng, một tay túm chặt cái đầu người đen kịt rồi trực tiếp kéo nó xuống khỏi người mình, ném nó vào miệng núi còn chưa kịp khép lại của núi Ác linh.
Cơn đau xé da róc thịt xộc thẳng lên đầu Sở Hàn, ngón chân cũng vì cơn đau này mà cuộn lại.
Núi Ác linh quá cao, mà mọi người cũng không có thị lực tốt như Úc Tử Khê, hơn nữa màn đêm buông xuống, tuy còn có ánh trăng nhưng cũng chỉ là méo mó có còn hơn không, cho nên mọi người dưới chân núi ngoài nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Sở Hàn, cũng không nhìn thấy bất cứ chuyện gì đã xảy ra trên núi.
Khương Tuyệt cảm thấy không ổn, hướng lên núi kêu: "Sở Hàn, mau xuống đây đi!"
Lạc Trường Ca, Tống Cảnh Vân và Dương Lăng cũng liên tục kêu Sở Hàn đi xuống dưới.
Sở Hàn lại không hề nhúc nhích.
Không phải là y không nghe thấy, mà là... căn bản là không thể động đậy được!
Sở Hàn cứng đờ ôm Úc Tử Khê trong lòng, khó nhọc nói: "Tử Khê, con có sao không?"
Úc Tử Khê sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi dưới hung tợn nhìn chằm chằm vai trái bị thương của Sở Hàn, hai mắt hắn đỏ như máu, khàn giọng nói: "Con không sao, nhưng sư tôn người..."
Vết thương kia thật sự quá sâu, hơn nữa còn đang lấy tốc độ cực nhanh ăn mòn da thịt, ý thức của Sở Hàn có hơi mơ hồ, y nhắm mắt: "Sư tôn không sao, ta lập tức mang con xuống núi."
Sở Hàn ra sức nhấc chân, nhưng sau nhiều lần cố gắng, mồ hôi trên trán theo mặt chảy xuống, y vẫn không thể tiến lên dù chỉ một bước.
Bị sao thế này?
Y còn đang nghi hoặc, miệng núi Ác Linh đột nhiên dừng khép lại, hơn nữa còn bắt đầu cấp tốc mở rộng. Oán linh bên trong như chịu phải kích thích gì đó mà lần nữa sôi trào, so với lúc mở núi càng thêm kịch liệt, từng cánh tay đỏ như máu duỗi ra, càng duỗi càng dài, như thể mãi mãi không có hồi kết!
Những cánh tay đó giơ cao huơ loạn xong thì đột nhiên duỗi về phía chân Úc Tử Khê, mục tiêu vô cùng rõ ràng, bọn họ muốn kéo Úc Tử Khê xuống.
Tất nhiên là Sở Hàn không cho phép bọn họ làm vậy, y điều động linh lực cả người muốn phá tan cấm chế vô hình trên người, một khắc ngay khi linh lực tuôn ra, rốt cuộc y cũng cử động được.
Nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược với ý thức của y.
Trong nháy mắt khi y cử động được, cũng không mang Úc Tử Khê nhảy khỏi núi Ác Linh, mà là... Buông lỏng tay đang ôm chặt Úc Tử Khê ra.
Ngay khi y vừa buông tay, những ác linh đó huơ tay lập tức kéo chân Úc Tử Khê, kích động rít lên, bắt đầu điên cuồng kéo hắn xuống.
Sở Hàn cứ như vậy trơ mắt nhìn hai chân Úc Tử Khê hoàn toàn chìm vào dòng nhiệt lưu cuồn cuộn, trơ mắt nhìn hắn nhăn nhó vì đau rát, trơ mắt nhìn hắn giương đôi mắt giăng kín tơ máu nhìn mình, từ kinh ngạc biến thành hận thù, biến thành không cam lòng, rồi lại biến thành thù hằn ——
Sở Hàn sửng sốt.
Thứ y không muốn thấy nhất, chuyện y không dám nhìn thấy nhất vẫn xảy ra, hai tay y buông thỏng xuống, trơ mắt nhìn bé biến thái y nuôi lâu như thế bị kéo vào núi Ác Linh.
Khoảng khắc đỉnh đầu Úc Tử Khê chìm xuống, quyền khống chế cơ thể của Sở Hàn nháy mắt quay lại, y quỳ phịch gối xuống, điên cuồng gọi tên Úc Tử Khê, trong đầu như có đèn kéo quân, tất cả đều là bộ dáng cười hì hì gọi sư tôn của Úc Tử Khê, bộ dáng thẹn thùng nhìn lén của hắn, còn có dáng vẻ hai tay ôm mặt, vừa nghe y nói, hai mắt vừa lấp lánh ánh sáng.
Mắt thấy miệng núi Ác Linh càng ngày càng nhỏ, Sở Hàn vậy mà trực tiếp duỗi tay chen vào, muốn ngăn không cho miệng núi đóng lại.
Những ác linh đó nhìn y một hồi, thế mà thật sự vươn tay về phía y, điên cuồng cười the thé muốn kéo y xuống.
Nói thật thì giờ phút này, Sở Hàn cảm thấy nếu y bị kéo xuống thật thì cũng không có gì là không tốt.
Ngay khi ác linh bắt lấy tay y, Sở Hàn bỗng đổi ý.
Không phải là y sợ chết, mà là không muốn chết như vậy, dù biết lúc Úc Tử Khê ra khỏi núi Ác Linh sẽ hận y, nhưng y vẫn nhịn không được mà muốn gặp lại hắn.
Một tay khác của Sở Hàn đánh ra phù chú, đốt cánh tay ác linh bắt lấy tay y, vừa muốn đứng dậy thì đột nhiên bị ai đó xách cổ lên.
Đầu tiên là nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Sở Hàn, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Úc Tử Khê, Khương Tuyệt không đứng yên được nữa, gã trực tiếp ngự kiếm bay lên, nhưng khi đến đỉnh núi Ác Linh, gã chỉ nhìn thấy một mình Sở Hàn, một tay y còn bị ác linh bắt lấy.
Sau khi hai người đáp đất, Khương Tuyệt lập tức ném Sở Hàn xuống đất, tức giận nói: "Sở Hàn ngươi điên rồi à! Chập chạp không xuống không nói, thế mà ngươi còn muốn nhảy vào miệng núi, ngươi muốn chết vậy hả?!"
Sở Hàn không nói gì.
Lạc Trường Ca thấy vết thương dọa người trên vai trái Sở Hàn, cả kinh nói: "A Sở, ngươi bị thương rồi!"
Sở Hàn vẫn không nói gì.
Tống Cảnh Vân có hơi lo lắng, nói: "Sư tôn, Úc, Úc sư đệ đâu rồi ạ?"
Đôi mắt lặng như nước của Sở Hàn khẽ động, y ngơ ngác nhìn đôi tay vừa ôm Úc Tử Khê của mình, nhìn một hồi lâu, đôi mắt bỗng ươn ướt.
Mọi người kinh ngạc, là người có khí thế như băng tuyết tim tựa đầm nước lạnh, là phù tu đệ nhất thiên hạ thấy đồng đạo của mình chết thảm mà còn có thể duy trì bình tĩnh, cứ như vậy mà khóc, còn khóc chật vật như vậy.
Lạc Trường Ca vỗ vỗ vai Tống Cảnh Vân: "Đừng quấy rầy y, để y yên tĩnh một chút đi."
Sở Hàn xuống dưới, nhưng Úc Tử Khê lại không thấy đâu, không cần nghĩ cũng biết được lý do. Mọi người cũng không hề quấy rầy y, lần lượt thối lui.
Sở Hàn một mình ngồi ở cánh đồng hoang vắng, y ngây người một lúc lâu, sau đó giơ tay sờ ngực mình.
Vừa rồi cơ thể y đột nhiên bị điều khiển, chẳng lẽ là do quy tắc?
Suy nghĩ này vừa hiện ra thì lập tức bị Sở Hàn gạt bỏ, bởi vì ngực y không có đau, không thể nào là quy tắc được.
Không phải là quy tắc, vậy thì là cái gì?
Sở Hàn ngẩng đầu mờ mịt nhìn lên trời, lòng y đau nhói như bị dao cắt, so với lúc bị quy tắc khiển trách còn đau hơn, còn khó chịu hơn.
Lúc con người thương tâm, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, đặc biệt là lúc thương tâm đến ngây người, lúc Sở Hàn lấy lại tinh thần đã là sáng ngày hôm sau.
Ánh mắt trời xuyên qua mây, chiếu lên núi Ác Linh vắng lặng, chiếu lên cánh đồng mênh mông bát ngát, chiếu lên gương mặt tái nhợt sống không còn gì luyến tiếc của Sở Hàn.
Chuyện bên Cổ Lăng đã xong, trừ Tống Cảnh Vân và Dương Lăng thì các đệ tử còn lại của ba phong đều đã về Vân Xuyên ngay trong đêm.
Sở Hàn nằm thẳng trên đất, một tay đặt trên trán, một tay đặt trên bụng, y lẳng lặng nhìn trời, trong lòng trống rỗng như thể thứ mình đặt ở đầu quả tim đã không còn.
Tống Cảnh Vân thật sự nhìn không nổi nữa, cẩn thận đi đến bên người Sở Hàn, tính thử an ủi y: "Sư tôn, con biết Úc sư đệ mất khiến người rất đau lòng, nhưng ngài cũng không thể chà đạp bản thân mình như vậy chứ, trên vai ngài còn bị thương rất nặng, nếu không chữa trị kịp thời thì sẽ xảy ra chuyện đó ạ, con nghĩ Úc sư đệ trên trời có linh chắc cũng không muốn thấy sư tôn như vậy đâu."
"Hắn chưa chết." Sở Hàn nhàn nhạt nói, trong giọng nói không có chút cảm xúc nào.
Cũng không nhìn xem đồ trong núi Ác Linh thế nào, người đi vào rồi sao có thể còn sống được? Tống Cảnh Vân cảm thấy có lẽ sư tôn nhà bọn họ không có rề rà quá mức, thế là khẽ lắc đầu, đưa ra một vật: "Đây là vật mà lúc còn sống Úc sư đệ để lại, sư tôn cầm nó tưởng niệm đi."
"Ta nói, hắn chưa chết." Sở Hàn nhấn mạnh xong thì chậm như rùa ngồi dậy, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vật Tống Cảnh Vân cầm trong tay.
Đó là một cái tua kiếm màu đỏ chỉ mới bện được một nửa.
Giọng Sở Hàn khàn khàn: "Đây là... của Tử Khê bện?"
Tống Cảnh Vân gãi gãi đầu: "Đúng vậy, tối hôm qua trước khi bị bóng đen bắt đi, đệ ấy đã tự mình bện đó ạ."
Con ngươi Sở Hàn co lại, hoa văn của cái tua kiếm này cũng rất đặc biệt, cũng rất quen mắt, dường như... giống y như đúc cái mà đứa nhỏ chín năm trước đã tặng cho y.
"Đưa ta xem." Sở Hàn bảo Tống Cảnh Vân đưa bán thành phẩm ấy cho mình, sau đó từ trong ngực lấy ra một cái tua kiếm vốn dĩ lúc nào cũng treo trên thân kiếm trúc, lại vì chuyện trấn Thiên Thủy mà không thể không tháo sản phẩm hoàn chỉnh này xuống cất đi, y so sánh hai cái rồi bỗng có một suy đoán làm chính mình khiếp sợ —— Chẳng lẽ cậu bé năm đó chính là... Úc Tử Khê ư?
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ...
Bỗng Sở Hàn cười giễu, chỉ là bện hoa văn giống nhau mà thôi, vừa nhìn đã biết là trùng hợp, thế mà y cũng chờ mong cho được.
Ngay lúc này, Tống Cảnh Vân bỗng nói: "Sao cái tua kiếm của sư tôn giống cái này thế?" Nếu không phải là Sở Hàn cố tình lấy ra so sánh thì hắn cũng không phát hiện ra.
Sở Hàn yếu ớt nói: "Không phải giống, mà là giống như đúc."
Tống Cảnh Vân lập tức nói: "Không thể nào."
Sở Hàn nhìn hắn: "Không thể nào cái gì?"
Tống Cảnh Vân sờ cằm: "Lúc Úc sư đệ bên cái tua kiếm này, con có hỏi đệ ấy, đệ ấy nói là loại hoa văn hình trúc này do là tự đệ ấy nghĩ ra, chỉ đệ ấy mới biết cách bện. Cho nên chắc chắn là sư tôn nhìn nhầm rồi, không thể nào là giống nhau như đúc được."
Dương Lăng đi đến, vỗ vỗ vai Tống Cảnh Vân: "Nhưng Úc sư đệ còn nói, loại tua kiếm này đệ ấy chỉ mới bện được hai cái, đây là cái thứ hai, còn thứ nhất là bện vào mấy năm trước."
Nói tới đây, Dương Lăng đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Sở Hàn: "Sau khi bện xong, đã tặng cho một người."
"Tặng một người?" Tống Cảnh Vân khó hiểu.
Dương Lăng ừ một tiếng rồi lập tức tìm cớ kéo Tống Cảnh Vân rời đi, trước khi đi còn quay đầu lại mỉm cười đầy thâm ý với Sở Hàn.
Lần lịch luyện chín năm trước, Dương Lăng cũng có mặt, cảnh Sở Hàn duỗi tay đỡ đứa nhỏ hắn đều nhìn thấy, trí nhớ của hắn tốt hơn nhiều so với Sở tiên sư não cá vàng. Hắn nhớ rất rõ, ánh mắt mà đứa nhỏ kia nhìn Sở Hàn tựa như tuyệt vọng nhìn thấy ánh sáng, giống hệt ánh mắt Úc Tử Khê khi nhìn Sở Hàn.
Chỉ là Sở tiên sư chậm tiêu đến đáng sợ, loại chuyện nhìn mặt đoán ý này không quá phù hợp với người có tác phong đơn giản thô bạo như y, mấy việc nhỏ nhặt không đáng kể, từ trước tới nay y đều không nhớ được.
Sở Hàn hồi tưởng lại nụ cười của Dương Lăng, sửng sốt hồi lâu mới bừng tỉnh, hóa ra... Y đã gặp Úc Tử Khê từ lâu, chẳng trách lúc hai người gặp nhau ở thềm đá xanh của Thiện Ác Phong, Úc Tử Khê chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra y ngay. ngôn tình hay