Đồ Ngốc

Đồ Ngốc - Chương 19




Dưới núi chiến loạn không ngớt, chẳng phải thái bình thịnh thế gì, Tạ Trản không nỡ để Úc Ninh thấy cảnh đổ nát hoang tàn nên đưa tay che khuất mắt y, khi buông ra thì hai người đã ở trong thành.

Trong thành náo nhiệt cách xa chiến hỏa, binh sĩ phòng thủ nghiêm ngặt nên vẫn còn vẻ phồn hoa thái bình. Khung cảnh ồn ã sôi nổi, đám đông nhộn nhịp, tiếng rao lanh lảnh, mấy hàng ăn ven đường bốc khói nghi ngút.

Đã lâu rồi Úc Ninh không thấy nhiều người như vậy nên cứ đứng ngẩn ngơ, Tạ Trản nhéo nhéo lòng bàn tay y hỏi: "Sao Ninh Ninh thất thần vậy?"

Úc Ninh nhìn hắn lắc đầu, Tạ Trản mỉm cười dẫn y chậm rãi đi tới phía trước.

Qua một lúc lâu, Úc Ninh mới nhích lại gần kề vào tai Tạ Trản nói: "Ngươi thật lợi hại, chỉ chớp mắt một cái đã đến đây rồi."

Hơi thở khẽ khàng nóng ấm phả vào tai ngứa ngáy.

Tạ Trản nhéo nhéo ngón tay y rồi cúi đầu xuống, như có như không hôn lên vành tai y, trong giọng nói mang theo ý cười, "Ninh Ninh ngốc."



Úc Ninh lầu bầu: "Ngốc chỗ nào."

Hai người một là tăng nhân áo tràng tóc đen, một là tiểu công tử áo gấm xinh đẹp, sóng vai đi bên nhau chính là mỹ cảnh khiến người ta không thể không chú ý.


Tạ Trản làm ngơ, mới đầu Úc Ninh còn có chút mất tự nhiên nhưng tính tình còn trẻ con nên chỉ chốc lát sau đã bị đường phố náo nhiệt thu hút, sau đó ánh mắt dính chặt vào mứt quả ven đường. Những xâu quả đỏ mọng phủ nước đường sáng loáng nhìn hết sức ngon lành. Úc Ninh nuốt một cái, lén nhìn Tạ Trản rồi lại dời mắt đi, Tạ Trản hiển nhiên là phát hiện ra, hắn mỉm cười dừng lại đưa tay lấy một xâu cho Úc Ninh rồi đưa hai đồng xu cho người bán.

Úc Ninh cực kỳ vui sướng, vừa định nhào tới hôn Tạ Trản như mọi khi thì lại nhớ ra đây là ngoài đường, vành tai đỏ hồng, nhích lại gần hơn ngoan ngoãn nắm tay Tạ Trản.

Tạ Trản nhìn y thè lưỡi liếm mứt quả, ngón tay còn không an phận nắm lấy hắn lắc lư thì trong lòng nhộn nhạo, thấp giọng nói: "Sao Ninh Ninh làm nũng quá vậy hả?"

Úc Ninh híp mắt cười với hắn, ánh sáng lấm tấm rơi đầy trong mắt, Tạ Trản đột nhiên rất muốn hôn y, hôn lên hàng mi cong vút, đôi mắt đen láy, bờ môi đỏ rực, đầu lưỡi mềm mại hồng phấn, cắn một cái liền run lên, lại không biết sống chết thè ra liếm hắn.


Tạ Trản không nói gì, chỉ nghe Úc Ninh ngu ngơ hỏi, "Tạ Trản, ngươi muốn ăn không?"

Tạ Trản nói: "Muốn."

Úc Ninh liền giơ mứt quả lên miệng hắn, Tạ Trản chụp tay y lại rồi liếm một cái ở chỗ y vừa liếm xong, sau đó lại cắn đốt ngón tay y chậm chạp liếm mút một hồi, mỉm cười nhìn Úc Ninh.

Úc Ninh ngẩn người, cả khuôn mặt đều đỏ lên, cả kinh không biết nói gì.


Tâm tình Tạ Trản lập tức vui vẻ, cười nói: "Đi thôi."

Úc Ninh ngây ngốc đi theo hắn nhưng lại thẹn đến nỗi không dám mở miệng, chỉ vùi đầu cắn mứt quả giòn rụm.


Hai người đi dạo trong thành hồi lâu, năm mươi năm trước Tạ Trản từng đến đây một lần nên cũng xem như quen thuộc. Đảo mắt trời đã tối, trong thành cấm đi lại ban đêm, Tạ Trản không vội dẫn Úc Ninh về mà đi tìm khách điếm ngủ trọ.

Trong phòng khách điếm bày biện lịch sự tao nhã, xông hương thơm ngát, Úc Ninh bị Tạ Trản đè ra giường hôn nồng nhiệt, miệng bị liếm cắn đỏ bừng nóng hổi, đầu lưỡi bị quấn lấy, ánh mắt tan rã, vạt áo hở ra để lộ xương quai xanh và lồng ngực trắng nõn.

Tạ Trản hung hăng hôn y, Úc Ninh chống đỡ không được, rên rỉ dựa sát vào hắn. Khi tách ra, đầu lưỡi hoàn toàn tê dại, Tạ Trản liếm môi rồi sờ lên gương mặt ửng hồng của Úc Ninh gọi: "Ninh Ninh."

Úc Ninh ngây thơ nhìn hắn, ánh mắt như nai con không rành sự đời nhưng lại mơ hồ mang theo dục vọng.

Tạ Trản hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy dưới thân càng thêm trướng đau, miệng đắng lưỡi khô, nhanh nhẹn lột sạch Úc Ninh rồi ôm thân thể trần trụi của y đổi tư thế, đẩy hai chân ra thấy tiểu huyệt đã ướt, tính khí dựng thẳng, vừa yêu mị vừa kích tình.

Tạ Trản vỗ mông y rồi nâng cao tính khí cứng rắn dữ tợn đến bên môi y nói: "Ngậm vào đi."