Moon bước những bước đi nặng nề trên dãy hành lang, khuôn mặt cúi gằm xuống. Trong lúc này cô nhóc còn chẳng biết tâm trạng của mình ra sao nữa. Mọi học sinh khi thấy Moon bước qua mình thì không khỏi ngạc nhiên vì mọi lần trên môi cô nhóc luôn nở nụ cười hơn thế Moon luôn gắn lấy Tuyết nay thái độ cô nhóc hoàn toàn khác và điều lạ là không thấy Tuyết đâu. Moon vẫn bước đi và cô nhóc cảm nhận được những tiếng bước chân thật nặng nề. Trong ánh nhìn của Moon trên dãy hành lang luôn là những kí ức. Tiếng cười, tiếng nói, sự hồn nhiên khi Moon bên cạnh Nhi luôn hiện ra trước mắt Moon. Không muốn nhìn thì những lời nói luôn vang lên bên tai. Nước mắt cứ lăn dài trên má, cố mím chặt môi để không khóc thành tiếng, bàn tay nắm chặt lại. Có ai hiểu cho cô nhóc lúc này! Có ai có thể xoa dịu nỗi đau này! Có lẽ không ai có thể làm tốt hơn chính cô nhóc. Bước vào lớp như mội cái xác không hồn. Moon lẳng lặng lại chỗ mình ngồi mà gục xuống giả vờ ngủ để tránh ánh mắt của Quang. Còn Quang thì nhìn Moon lo lắng nhưng cũng không nói gì.
Reng... reng.
Tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên. Tất cả học sinh trở về lớp mình để bắt đầu một ngày học. Khi học sinh đã ổn định thì cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp theo sau là một học sinh mới. Cả lớp xôn xao bàn tán.
- Bạn đó cũng xinh nhỉ!- Bạn gái 1.
- Ừ! Cũng xinh! Chắc lại con doanh nhân nào rồi!- Bạn gái 2.
Cả lớp xì sần bàn tán khiến cô giáo khó chịu lên tiếng.- Các em trật tự nào!- Khi cả lớp đã trật tự cô nói.- Đây là bạn Vương Kiều Thư mới từ Mĩ chuyển về Việt Nam. Mong các em giúp đỡ bạn!
Khi nghe cô giáo nói ba từ “ Vương Kiều Thư” thì Moon đã biết là Sun, vẫn gục mặt xuống bàn để tránh nhìn mặt Sun nhưng nước mắt cứ rơi.
- Chào các bạn! Mình là Thư hay các bạn có thể gọi mình là Sun. Mong các bạn giúp đỡ mình trong thời gian mình học ở đây!- Cúi xuống chào lịch sự.
Cả lớp khi nghe thấy từ Sun thì quay xuống nhìn Moon đang gục đầu mà không khỏi thắc mắc. Một học sinh nam mạnh dạn hỏi:
- Sun là bạn của Moon sao?
- Không! Moon là ai Sun không quen.- Sun trả lời dứt khoát.
- Vậy cho mình xin lỗi tại mình nghe tên các bạn mình cứ nghĩ...
- Không sao mà!- Sun ngắt lời cậu bạn và nở một nụ cười.
Một từ “ không “ vang lên mà trong lòng Moon như có vạn mũi tim xuyên vào. Nước mắt cứ thế rơi khẽ mím chặt môi để không bật lên tiếng khóc, bàn tay Moon nắm chặt lại, câu nói của Sun cứ văng vẳng bên tai Moon.
“ Moon đã thay đổi thật rồi! Moon không còn là Moon bạn thân của Sun nữa! Sun sẽ không bao giờ tha thứ cho bất kì ai khi dám làm tổn thương chị ấy kể cả Moon. Moon hãy chờ mà xem.”
Quang nhìn Moon mà trong lòng lo lắng, cậu biết Moon đang khóc vì Moon có thể dấu đôi mắt ngấn lệ, có thể không khóc thành tiếng nhưng bờ vai Moon khẽ run lên thì sao có thể che dấu nổi.
Còn Sun khi bước vào lớp đã nhìn thấy Moon nhưng cố tình lơ đi và giả vờ như không thấy. Khi nghe câu hỏi của một bạn nam Sun đã cố tình nói to và rõ ràng chữ “ không “ chủ cho Moon nghe thấy.Dù vẫn quan tâm tới nhau nhưng cả hai đang cố tình tỏ ra mạnh mẽ, cố tỏ ra mình đã dứt nhưng thứ tình bạn liệu có dễ dàng mất đi nhanh vậy không hay nó lại để lại một vết thương lòng lớn. Sau khi chào mọi người xong Sun được cô giáo xếp ngồi trước bàn của Moon.
Buổi học bắt đầu nhưng Quang lại không thèm chú ý học mà cứ nhìn Moon với Sun. Còn Moon và Sun ai cũng suy nghĩ về những lời nói của người kia. Nắng chan hoà nhưng nắng lại không làm trái tim Moon và Sun ấm áp cả.
-----------
Tại biệt thự họ Hoàng.
Ông Hoàng lặng lẽ đứng bên cạnh con gái mình. Nhìn đứa con yêu quý của mình trong lồng kính kia mà trái tim ông như bị ai xé nát ra từng mảnh vậy. Nhi vẫn nằm đó khuôn mặt trắng bệch không có lấy một giọt máu nào, đôi môi cánh đào không còn vẻ hồng hào nữa mà thay vào đó là màu tái, đôi hàng mi vẫn khép lại, làn da trắng mỏng manh không còn căng mịn nữa. Trông cô lúc này chỉ như một xác ướp. Ông Hoàng khẽ đưa ta vuốt trên mặt kính, nước mắt cứ thế lăn dài trên má ông. Con ông đang ngay bên cạnh con gái nhưng ông lại không thể chạm tới được, không thể vén những ngọn tóc rối cho con được. Nỗi đau lại chồng nỗi đau.
- Nhi à! Con nhất định phải sống con nhé! Còn rất nhiều người chờ con đó.- Giọng nghẹn ngào.
Không một câu trả lời nào ngoài không gian tĩnh lặng và hơi thở đều đều của ông. Lặng yên đứng nhìn con gái trong lồng kính mặc cho nhiệt độ nơi đây có lạnh như thế nào đi chăng nữa. Thi thoảng ông khẽ mỉm cười khi nhớ về những kí ức đẹp đẽ.
Từ ngoài Syk đang đi vào nơi ông Hoàng đứng.- Thưa chủ tịch!
- Cậu cứ nói đi!- Ông vẫn đứng nhìn con gái trong lồng kính.
- Sun đã đi học tại trường Royalty mọi thủ tục cho cô bé cũng rất thận lợi nhưng... - Ngập ngừng không nói.
- Cậu cứ nói đi!- Ông vẫn lướt bàn tay trên khung kính.
- Sun đã gặp Moon ngay khi đến trường.- Sky vẻ mặt buồn buồn.
- Con bé có phản ứng gì không?- Đôi mắt đỏ hoe,vẻ mặt buồn.
- Dạ! Sun đã nói chuyện với Moon nhưng có lẽ không thành vì Moon đã đẩy Sun ra khi Sun nắm tay Moon.- Giọng có chút thất vọng.
- Không biết chuyện gì đã xảy ra mà khiến con bé Moon thay đổi nhanh như thế?
- Moon đã gặp ông Trần và nghe ông ta nói về cái chết của ba cô nhóc nên...- Sky ngập ngừng.
- Ta hiểu rồi! Có lẽ đó là lý do con bé thay đổi!- Đôi mắt hiền từ đầy hi vọng nhìn con gái trong lồng kính.- Người duy nhất làm con bé thay đổi cũng là con gái ta và chỉ có con bé mới có thể giúp con bé Moon trở lại là chính mình! Mau tỉnh nhé con gái! Vậy con bé Sun giờ sao rồi?- Quay lại nhìn Sky.
- Sun chắc đang rất đau nhưng cô nhóc cố tỏ ra mạnh mẽ.
- Không đau sao được khi người bạn thân của mình thay đổi. Tội cho lũ trẻ! Mong rằng mọi chuyện sẽ ổn!
- Hi vọng thế!- Sky đôi mắt buồn.
- Cậu hãy để mắt tới Sun chút. Ta nghĩ con bé sẽ làm mọi cách để trả thù cho Nhi đó! Vì nó rất yêu quý con bé Nhi! Hi vọng con bé sẽ không làm gì manh động mà hại bản thân.
- Vâng! Xin phép tôi đi!- Sky qyay gót bước đi.
- Ừ!
- Xin chủ tịch đừng ở đây quá lâu, nơi này rất lạnh. Cũng đã mấy ngày chỉ tịch không chợp mắt rồi! Chủ tịnh hãy giữ gì sức khoẻ nếu như thế tiểu thư biết người không ăn không ngủ sẽ rất buồn.- Quay lại nhìn ông Hoàng, lời nói xen chút lo lắng.
- Cảm ơn cậu! Ta muốn ở đây thêm chút nữa!- Quay lại nhìn Sky bằng ánh nhìn hiền từ nhưng đầy nét u buồn.
Sky khẽ gật đầu và bước đi, tiếng bước chân vang lên cũng đầy nét buồn bã và nặng nề.
Nước mắt ông Hoàng lại rơi, đã bao ngày gần như ông giành thời gian vào đây thăm con gái và mỗi một ngày ông lại nuôi hi vọng nhỏ nhoi là con gái ông sẽ tỉnh lại. Sức khoẻ của ông cũng dần cạn kiệt qua bao đên thức trắng, ăn uống cũng không được ngon. Người ông cũng gầy đi rất nhiều, đôi mắt thâm cuồng lên. Nhưng ông vẫn mặc kệ mắt vẫn nhìn con gái trên môi không ngừng cầu nguyện. Bỗng đôi mắt ông mờ đi và chỉ có một mà đen thay thế cả không gian. Ông Hoàng từ từ ngã ra.
- Chủ tịch!- Một vệ sĩ thất vậy liền nhanh tay chạy tới đỡ ông.
Các vệ sĩ khác thấy có người hét lên thì quay tìm nơi có tiếng hét. Thấy chủ tịch ngã họ hớt hải chạy tới.
- Chủ tịch!- Đồng thanh.
- Chủ tịch ngất rồi mau đưa về phòng và gọi bác sĩ lên mau.- Một anh vệ sĩ nói và cõng ông Hoàng lên khỏi tầng hầm. Mấy vệ sĩ kia thì vội vã đi tìm bác sĩ.
“ Trước mắt ông Hoàng là một màu đen tối tăm, không có ai và cũng chẳng có tia sáng hi vọng nào.
- Sẽ hết sao? Con ta sẽ phải chết thật sao? Không! Đừng cướp con bé đi.- Ông gục xuống mà khóc mà hét trong vô vọng.
- Tôi đã làm gì sai thì hãy trừng phạt tôi chứ đừng bắt con gái tôi! Hãy trả con bé lại cho tôi!- Hét lên trong mà đen u tối.
Không có ai ngoài tiếng của chính ông vọng lại. Gục xuống mà khóc lúc này ông thực sự sợ, thực sự tuyệt vọng.
- Không!- Hét to trong đau đớn.
Một tia sáng len lói đang lớn dần trong không gian tối tăm, khẽ ngửng đầu lên.
- Hi vọng!- Ông mỉm cười đứng thẳng lên và bước thật nhanh về nơi có ánh sánh.
- Ba ơi! Ba!- Một tiếng gọi quen thuộc vang lên.
- Nhi! Là Nhi phải không? Đúng phải con không?- Ông đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
- Là con đây ạ! Con gái của ba đây ạ!- Vẫn giọng nói ngọt ngào quen thuộc.
- Con đang ở đâu? Con có biết ba rất lo cho con không?- Ông vẫn đảo mắt xung quanh.
- Con xin lỗi đã khiến ba lo lắng! Con luôn ở bên ba mà! Ba đừng lo cho con mà ảnh hưởng sức khoẻ nha ba!- Giọng buồn buồn.
- Con phải trở về thì ba mới an tâm được!
- Con sẽ nhanh về mà ba! Con sẽ không làm ba phải lo cho con nữa!
Luồng sáng lớn dần và trong luồng sáng đó là Nhi. Cô đang tiến gần lại phía ba mình. Ông Hoàng thấy con gái thì nước mắt cứ lăn dài trên gò má.
- Nhi!- Tiến lại phía con gái.
- Ba! Tới giờ con phải đi rồi!-Luồng sáng lại dần dần xa và nhỏ lại.
- Không! Nhi!- Ông Hoàng cố chạy theo con gái để có thể nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con. Nhưng ông càng chạy tới thì con ông lại càng xa ông.
- Nhi!- Ông hét lên trong vô vọng.
Luồng sáng dần dần biến mất và màu đen u tối cũng được thay thế bằng màu trắng hi vọng.
- Ba đừng từ bỏ hi vọng nha ba!- Giọng nói vanh vọng.
- Nhi! Nhi ơi!- Ông hét lên.
Ánh sáng hi vọng luôn bên cạnh khi ta biết cố gắng và không đánh mất niềm tin chính vì thế mà màu sáng hi vọng đã làm tan biến màu đen u tối.”
Ông Hoàng nằm trên giường, trên môi không ngừng mấp máy.- Nhi! Nhi ơi!
Vú Tâm đứng đó mà thấy đau lòng, nước mắt bà lăn dài trên má.
-----------
Một ngày học căng thẳng và mệt mỏi trôi qua Moon đi lang thang trong khu rừng trong trường. Gió thổi nhè nhẹ mang chút hương thơm của cỏ cây, lá cây rung rinh theo gió tạo ra một bản nhạc du dương làm cho tâm hồn nhẹ nhõm hơn. Moon nhắm mắt cảm nhận tất cả hương thơm và giai điệu của khu rừng. Lúc này trông cô nhóc bớt buồn hơn và có lẽ trong lòng cũng thoải mái hơn một chút. Cứ thê Moon bước đi trong khu rừng và cảm nhận mọi thứ mà thiên nhiên mang tới. Nhưng bước chân Moon chợt khụng lại khi nghe những tiếng chửi mắng đầy chanh chua vang lên từ xa. Đảo mắt và lắng tai nghe tiếng chửi đó từ đâu để tránh đi hướng đó. Moon quay gót lại bước đi trở về.
- Mày giám chơi với con Tuyết và còn dám gần anh Quân hôm nay thì mày chết chắc.- Giọng nữ chanh chua vang lên.
- Mình xin lỗi!- Giọng yếu ớt và sợ hãi.
- Đánh nó cho tao chúng mày!- Giọng quyền uy.
- Vâng!- Đồng thanh.
Một loạt những âm thanh hỗn tạp vang lên nghe mà ghê rợn.
Moon khẽ cười khinh khỉnh mà bước đi.
- Sẽ chẳng ai còn thấy Tuyết nữa đâu!- Một sự lanh tanh trong câu nói của Moon.
Moon không muốn can thiệp vào bất cứ chuyện gì nữa như thế là đủ mệt mỏi rồi. Nhưng rồi bước chân Moon dừng lại khi nghe được câu nói từ lũ kia.
- Chị Nhung! Em nghe nói con Sun mới chuyển về trường ta hôm nay có quan hệ gì đó với con Tuyết.- Một cô gái lên tiếng.
- Vậy sao? Vậy tao phải xử nó chứ!- Nhung giọng thích thú.
- Chúng mày nói cái gì!- Moon bước gần lại thía lũ đông đó.
Cả đám nhìn Moon đầy kinh ngạc.- Sao nó...- Giọng ú ớ.
- Ồ! Thì ra là mày! Lâu không thất mày hôm nay mới gặp. Sao chỉ mình mày mà tính can thiệp vào chuyện của tao sao?- Nhung giọng mỉa mai.
Moon đảo mắt nhìn cô gái đang bị đánh kia. Mặt cô gái đầy vết đỏ và vết bầm tím, máu chảy ra từ khoé môi đỏ tươi, quần áo thì sộc sệch, đầu tóc thì bù xù. Moon nhìn cô gái có chút quen quen nhưng không nhớ là ai.
- Moon... Moon!- Giọng thều thào.
- Cô là...- Moon nhìn cô gái.
- Mình là Hằng nè!- Vẫn giọng yếu ớt.
- Chúng mày cạy đông mà đáng người ta ra nông nỗi này à?- Moon nhìn Nhung lạnh lùng nói.
- Đó là việc bọn tao không mượn mày can dự!- Nhung có chút tức giận.
- Có đó! Tao không muốn can thiệp nhưng có một điều tao nghe chúng mày nói chối quá nên tao phải can dự.- Moon giọng khinh khỉnh.
- Im đi! Tao xem không có con Tuyết mày làm gì được!- Nhung nhếch môi.
- Câm miệng chó của mày lại! Thả bạn gái đó ra!- Moon quát.
- Tao không thả mày giỏi thì cứu nó đi. Chúng mày xông lên.- Nhung vẻ mặt đắc thắng.
Hai người đứng giữ cô gái tên Hằng kia còn lại thì lao ra đánh Moon. Nhựng cú đánh rất chuẩn xác của Moon khiến lũ con gái nằm lăn lộn trên đất. Nhung kinh ngạc nhìn Moon nhưng rồi nở một nụ cười nửa miệng.
- Rạch mặt con Hằng cho tao!- Nhung ra lệnh cho hai đứa đang giữ Hằng.
Con dao sắc nhọn được rút ra sáng loáng khiến Moon gấp gáp lao đến phía Hằng mà quên đi kẻ thù. Con dao tiến lại gần sát phía mặt Hằng.
“ Bằng... bằng.
- Sao? Em!
- Gia đình cô và cả cô phải trả giá cho cái chết của ba tôi cô nghe rõ chưa?”
Moon lúc này rất sợ, thực sự rất sợ. Đôi mắt Hằng lúc này y như đôi mắt của Nhi nhìn Moon lúc bị bắn. Cái nhìn đau đớn, bất ngờ khiến Moon trong giây phút đó rơi nước mắt.
- Không! Chị ơi!- Moon hét lên khi con dao đang chuẩn bị rạch trên mặt Hằng.
Nhân lúc Moon mất bình tĩnh và không cảnh giác Nhung ra hiệu bằng một cái hất tay, cả một đám con trai núp xung quanh lao ra nhanh như gió lại dùng chiếc khăn tay tẩm thuốc mê bịt miệng và mũi Moon lại khiến Moon từ từ chìm vào giấc ngủ.
- Nó ngủ rồi chị Nhung.- Tên đỡ Moon nói.
- Đưa nó đi cho tao!- Ra lệnh.
Một tên to khoẻ vác Moon cùng cả lũ đi ra khỏi khu rừng. Gió vẫn thổi mang theo bao mùi hương.
(Hằng đã xuất hiện ở chương 32 nhé mn)