Đồ Mi Hương

Quyển 2 - Chương 23




Giống như nàng vừa mới chợp mắt thì trời đã sáng.

Miểu Miểu cả đêm nửa ngủ nửa tỉnh, nhưng vẫn cứng rắn nằm trên giường, dù sao cũng nghỉ ngơi được chút.

Nàng đứng dậy rửa mặt, sau đó đi xuống lầu, đến phòng bếp làm đồ ăn sáng.

Không khí sáng sớm có chút lạnh thấm vào lòng.

Nàng chiên trứng và chân giò hun khói, làm nóng sữa lấy từ trong tủ lạnh, sau đó đem rau xà lách tẩy sạch, thái tốt làm một cái sandwich.

Nàng cơ hồ đã quên lần gần nhất nàng có thời gian nhàn nhã để chuẩn bị một bữa ăn là lúc nào. Có lẽ là một năm trước đi?

Nàng bưng bữa sáng của mình ngồi vào bàn ăn. Ăn được hai miếng thì nàng lại đứng dậy đứng dậy rửa sạch máy pha cà phê, thêm bột cà phê và nước, rồi ấn nút.

Nàng không uống cà phê, nhưng người nào đó sẽ uống.

Nhưng mà hắn cũng chưa nói sẽ đến.

Hôm nay là Chủ nhật, hắn có lẽ muốn ở nhà nghỉ ngơi chút. Dù sao, vấn đề của nàng cũng đã giao cho công ty thám tử rồi.

Nàng tắt máy đun cà phê nhưng một giây sau lại nhịn không được mở lại.

Nam nhân kia không nói sẽ đến nhưng ….. Cũng không nói hắn sẽ không tới ……

Miểu Miểu xoay người, trở lại bàn ăn, ngồi xuống, tiếp tục ăn bữa sáng của chính mình và nhìn chằm chằm cái máy pha cà phê kia.

Nàng cắn nuốt đồ ăn, uống sữa.

Chỉ trong chốc lát, máy pha cà phê liền có khói bay lên, nước sôi lăn tăn sau đó nước bắt đầu chảy xuống ấm thủy tinh bên dưới.

Ánh nắng mặt trời màu vàng quanh co khúc khuỷu tiến vào cửa sổ, đi vào trong nhà, chiếu vào trên bàn, chiếu sáng toàn bộ căn bếp, còn có chậu hoa mẹ nàng để trên cửa sổ.

Đó là mẹ tự tay dùng đồ thừa trong nhà hợp lại thành một cái bồn hoa nhỏ, trên đó có mấy đóa hoa nhỏ màu sắc rực rỡ.

Nhưng mê điệt hương trong bồn đã khô héo, bên trên dính một tầng tro bụi.

Nàng đã không chú ý tới.

Ban ngày, nàng rất ít khi ở nhà; Buổi tối, nàng lại ít khi bật đèn.

Cho nên…… Nàng không có…… Chú ý tới……

Tâm nàng lại đau đớn. Nàng không tự chủ được đi đến trước cửa sổ.

Nàng đem cái chậu hoa nho nhỏ kia nắm ở trong tay, cảm giác mát nhưng dính đầy bụi.

Có vài chỗ có tro bụi ……

Hắn nói đúng mà nàng cũng biết chỉ là không chịu để ý, không chịu nhìn.

Nàng vừa chạm vào mê điệt hương khô héo thì từng phiến lá rơi xuống.

Nàng hít vào một thơi thật sâu.

Miểu Miểu nhìn chậy hoa sau đó cầm nó đi ra ngoài phòng.

Trong vườn vẫn còn mấy khóm mê điệt hương còn sống, nhưng không người chăm sóc, chỉ trông vào mưa gió của trời mà sống lay lắt, tình trạng không được tốt lắm.

Trong vườn hoa nhỏ có không ít cây đã chết nhưng cũng còn một ít còn sót lại đang hấp hối.

Hoa viên này từng trồng đủ loại hoa cỏ mà mẹ nàng thích. Vào mùa khác nhau thì những loại hoa khác nhau sẽ nở, tỏa ra mùi hương mê người. Nhưng bây giờ chúng nó chỉ còn là một đám cỏ có giãy giụa sinh tồn.

Giống như nàng.

Miểu Miểu ngồi xuống, đem đất trong chậu mê điệt hương đào ra rồi lại bứng vài gốc mới cho vào trong chậu trồng.

Nàng mở vòi nước, rửa sạch chậu và tưới nước cho cả vườn hoa.

Cái vòi nước lâu lắm không dùng dính đầy rêu và màu cũng nhạt đi. Nàng vừa dùng vừa hoảng nhưng cuối cùng vẫn nhẹ cười.

Sau khi tưới nước xong nàng nhìn thấy xe của cha nàng dính đầy bụi thì không khỏi cầm lấy bàn chải và vòi nước ra cẩn thận lau rửa.

Ngay từ đầu nàng còn nghĩ ngợi, sau đó liền hoàn toàn tập trung vào việc lau dọn. Không có di động quấy rầy, nàng chuyên tâm bắt tay vào làm mọi chuyện một cách chậm rãi, cẩn thận, thu thập toàn bộ đồ dùng cha mẹ và em gái lưu lại.

Một cái tẩu, một con búp bê, một cái đèn bàn tiffany thủy tinh có hoa văn…… Một cái tạp dề, một cái khăn tay có hoa nhỏ, một cái đồng hồ để trên bàn trà …..

Nàng lau bụi bám trên những đồ đó, đem chúng bỏ vào trong hộp, cất vào trong ngăn tủ, chậm rãi sửa sang lại mọi vật rồi cẩn thận quét tước.

Đúng lúc này chuông cửa nhà nàng vang lên. Nàng đi đến mở cửa thì thấy Khổng Kì Vân đã đứng ở ngoài cửa.

“Chào buổi sáng.” Hắn nói.

“Chào buổi sáng.” Nàng nhìn nam nhân trước mặt, lễ phép trả lời.

Hắn nâng tay lên, lau đi vết bụi trên mặt nàng, hỏi:“Em đang làm gì thế?”

“Quét tước.” Nàng không phản ứng gì, chỉ nhẹ hỏi: “Anh tới làm cái gì?”

“Uống cà phê.” Hắn nhìn nàng, ngón tay vẫn dừng lại trên khuôn mặt nàng, “Anh ngửi được mùi cà phê.”

Ánh mặt trời nhẹ nhàng đậu ở trên mặt hắn, làm cho nam nhân trước mặt càng thêm lóng lánh.

“Em không có mời.” Nàng khẩu thị tâm phi nói.

“Anh biết.” Hắn mở miệng, trả lời: “Là anh đến cướp.”

Tim nàng đập nhanh không ngừng. Miểu Miểu nhìn hắn, sau đó thỏa hiệp lui từng bước, xoay người vào nhà. Nàng nghe thấy hắn cũng đi theo vào thì cũng không để ý đến hắn, cầm giẻ tiếp tục lau chùi nhưng nàng vẫn ý thức được sự tồn tại của hắn.

Hắn đi vào phòng bếp, tự rót cho mình một chén cà phê. Vài phút sau, khi nàng đang muốn mang giẻ ra bên ngoài lau chùi thì hắn đi tới, giúp nàng lau chùi rồi lại nhướng mày hỏi.

“Còn chỗ nào phải dọn nữa?” Hắn hỏi.

“Còn phòng bếp thôi.”

Nàng không tranh việc với hắn. Trong lúc hắn lau dọn phòng bếp thì nàng đi tới giá sách đem những món đồ chơi ở đó lấy xuống rồi để ở cốp xe.

Hắn rất nhanh đã lau dọn xong phòng bếp, sau đó cầm túi rác nàng thu được đem ra ngoài.

Nàng bước từng bước chậm, ôm một chồng truyện tranh đi ra.

Đống truyện tranh đó khá nặng, hắn liền vươn tay, nhận lấy hỏi: “Những sách truyện này em định làm gì?”

“Giống đống đồ chơi.” Nàng thở sâu, nhìn chằm chằm hắn, nói giọng khàn khàn: “Đưa đi cô nhi viện.”

Nàng dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Em nghĩ mấy đứa nhỏ cần cái này hơn em.”

Biểu tình của nàng khiến người ta đau lòng.

Hắn vốn định tiến lên, nhưng nàng đã lùi lại, quay vào trong nhà, lên lầu.

Nhìn bóng dáng của nàng, hắn không đuổi theo bởi vì hắn biết nàng cần có thời gian riêng tư nên chỉ đem đống sách đó để lên xe. Nhưng chỉ trong chốc lát sau nàng đã đem một thùng quần áo đến, nhét vào trong xe.

Cái thùng quần áo này đều là của nữ hài tử, hắn đoán trên lầu còn có quần áo của cha mẹ nàng nữa.

Hắn đi theo nàng lên lầu, cùng nàng thu thập đống quần áo đem đi tặng, rồi cùng nàng sửa sang lại phòng cha mẹ, lại cùng nàng lái xe đến cô nhi viện, đem những thứ này nọ ra ngoài.

Một buổi sáng cứ như vậy trôi qua.

Lúc nàng đi ra khỏi cô nhi viện, cả người càng thêm tái nhợt trong suốt, nhưng nàng vẫn run rẩy, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm với hắn.

Bộ dạng đó của nàng giống như chỉ cần chạm vào thì nàng sẽ tan biến mất. Cho nên, hắn vươn tay về phía nàng, mà nữ nhân kiên cường dũng cảm kia lại hồng con mắt, lao vào lòng hắn. Hắn nhẹ ôm nàng, hôn lên đầu nàng.

“Em làm tốt lắm.” Hắn mở miệng, ôn nhu khen ngợi: “Thật sự tốt lắm.”

Nam nhân này thật là ôn nhu……

Miểu Miểu hít vào, lại hít vào, sau đó ở trong lòng hắn, cố lấy dũng khí, nhỏ giọng mở miệng.

“Khổng Kì Vân?”

“Ân?” môi hắn dán lên trán nàng.

Miểu Miểu gắt gao ôm lấy hắn, nghe tiếng tim hắn đập, vụng trộm hấp thu nhiệt lượng nóng ấm trên người hắn.

Nàng liếm liếm môi, há mồm, lại khép lại, rồi lại mở ra. Hắn cũng không thúc giục nàng, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Nàng lại hít vào một lần nữa, nói cho chính mình rằng chuyện gì cần làm thì sớm hay muộn cũng phải làm. Mà lúc này hắn đang ở đây cùng với nàng, bảo vệ và cho nàng an ủi. Nàng run run mở miệng, nói ra một câu rất chân thành.

“Anh có thể cùng em …… đến một chỗ này không?”

Ve mùa hạ kêu vang —

Ánh mặt trời xuyên qua lá cây tỏa sáng lòe lòe.

Khổng Kì Vân nắm bàn tay lạnh lẽo nhỏ bé của nữ nhân bên cạnh, đi qua con đường mòn trải đá. Tuy rằng hắn chỉ mới ghé qua hai lần, nhưng hắn rõ ràng nhớ được chỗ kia. Dù sao thì lần gần đây nhất cũng mới là hai tháng trước, hắn và mẹ tới đây.

Lúc Miểu Miểu chủ động nhắc tới, hắn hơi hơi sửng sốt. Tuy rằng nàng đã dọn dẹp nhà cửa, cho đi đồ đạc của người thân nhưng hắn còn tưởng phải một thời gian nữa nàng mới có biện pháp đi tới đây.

Hắn biết, sau ngày đó nàng không còn đến đây nữa. Nàng không muốn đối mặt, mà muốn quên đi nên nàng mới không đến đây bởi vì nơi này có sự thật mà nàng không thể không thừa nhận.

Cho nên hắn cũng không nhắc, cho đến bây giờ. Tay nàng đổ đầy mồ hôi, trở nên lạnh lẽo. Hắn cũng để ý thấy tuy rằng chỉ mới đến một lần nhưng nàng vẫn nhớ rõ đường đi như thế nào.

Hai người bước trên thềm đá, đi lên trên, quẹo trái, sau đó nàng bước chậm lại. Hắn biết nàng không phải không nhớ mà chính là sợ hãi. Vì thế hắn cũng không bắt buộc nàng mà cùng nàng bước chậm, mà khuôn mặt nàng lúc này tái nhợt, bàn tay nắm chặt khẽ run run.

Sau đó, nàng dừng chân.

Còn chưa tới. Nàng biết điều đó nhưng nàng vẫn nhìn phía trước, hai mắt đỏ hồng. Trong lòng hắn có không đành lòng, muốn mở miệng nói với nàng rằng bọn họ có thể đến vào dịp khác. Nhưng hắn rõ ràng hơn ai hết đó chỉ là tự lừa mình dối người.

Gió nóng đánh úp lại.

Nàng hít vào, lại hít vào, hắn nắm chặt tay nàng, cùng nàng mười ngón giao triền. Miểu Miểu phát hiện ra điều đó liền ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy bất an cùng sợ hãi.

“Không sao.” Hắn nói.

Nàng nuốt một ngụm nước miếng, gật gật đầu, nắm chặt tay hắn.

Sau đó, nàng tiếp tục bước về phía trước, chậm rãi đi qua từng tấm bia mộ, cuối cùng dừng lại ở tấm bia đá thứ sáu.

Trên tấm bia đá ngay ngắn không có ảnh chụp, chỉ có tên tuổi được khắc lên. Những người quản lý chỗ này đã quét tước sạch sẽ. Nàng nhìn ba cái tên kia, tay lại nắm chặt lại, thân mình đứng thẳng.

Đây chính là sự thật mà người ta không thể bỏ qua. Nàng đứng tại chỗ thật lâu, thật lâu, không nhúc nhích, bắt buộc chính mình nhìn ba cái tên trên bia đá.

Mắt nàng thực chua xót, trong lòng rất đau nhưng nước mắt vẫn không rơi. Ba cái tên kia như khắc vào lòng nàng chứ không phải khắc vào trên bia đá.

Nàng cuối cùng cũng cất giọng khàn khàn, “Đây là, ba cùng mẹ……” Miểu Miểu dừng một chút, cố gắng chọn từ, “lúc còn sống…… kiên trì muốn làm một tấm bia một đơn giản, không để ảnh chụp, chỉ có tên họ. Có điều lúc đó chúng ta không nghĩ tới sự tình sẽ đến…… Nhanh như vậy……”

Hắn không nói gì, chỉ lắng nghe.

“Cảm giác…… thật kỳ lạ……” Nàng lặng lẽ nói xong, giống như những lời vô nghĩa. “Em lúc đó nghĩ chỉ cần em không thèm nghĩ đến, chỉ cần em không tới đây thì bọn họ coi như vẫn còn. Nhưng bọn họ đã sớm mất, không bao giờ quay trở lại……”

Những lời nho nhỏ của nàng phiêu tán ở trong không khí, làm cho người ta đau lòng không thôi. Sau đó, nàng buông lỏng tay hắn, chậm rãi ngồi quỳ gối trước bia mộ, đưa tay chà lau những chỗ bị bẩn.

Hắn tiến lên, đem bó hoa đang cầm trong tay đưa cho nàng, sau đó cầm lấy bình hoa trước bia mộ nói: “Anh đi lấy nước.”

Nàng gật đầu, ôm bó hoa kia. Không biết sao, những đóa hoa xinh đẹp chỉ càng khiến cho khuôn mặt nàng thêm tái nhợt.

Hắn đến vòi nước đem hai bình đều đổ đầy nước, lúc quay lại chỉ thấy nàng đang cầm hoa, ngồi đó nhìn về phương xa. Thần sắc trên mặt nàng đầy mê võng, giống đứa nhỏ cô đơn không biết đường nào để đi.