Đồ Mi Hương

Quyển 2 - Chương 17




Làm cái nghề của kiêng kị nhất là biến mất không thấy bóng người. Nàng mất tích một ngày hai đêm nên hôm nay phải đi vội vàng giải thích, hơn nữa còn phải chạy ngược chạy xuôi làm việc bù lại công việc của hôm qua.

Đợi cho công việc vãn bớt, có thời gian nghỉ ngơi thì mới phát hiện trừ bỏ lúc trưa tùy tiện mua cơm nắm ở ngoài thì cả ngày nàng chưa ăn bất kỳ đồ ăn nào khác, hơn nữa nàng ngủ một ngày hai đêm không ăn uống gì nên năng lượng của nàng đang ở mức thấp báo động.

Khó trách nàng đói đến choáng váng, hoa mắt, tay run không ngừng.

Lúc hoàng hôn, nàng ngồi ở cửa hàng tiện lợi, ăn cơm nắm mới mua, dại ra nhìn mặt trời đang hạ xuống, mệt mỏi không thể tưởng được.

Nhưng trong lúc nhấm nuốt đồ ăn, việc gặp được Đồ Mi lại lặng lẽ hiện lên trong lòng nàng.

Thình lình nàng đánh một cái rùng mình.

Cơn thèm ăn cũng không còn sót lại bao nhiêu.

Trừng mắt nhìn cơm nắm còn một nửa trong tay, cả đầu nàng đều là Thiết Tử Chính cùng Đao Đồ Mi.

Sau khi Thiết Tử Chính chết thì Đồ Mi đã ra sao? Nàng còn sống không?

Trong lòng nàng run run, ẩn ẩn đau.

Đó…… Thật sự là mộng sao?

Hay là chuyện này từng tồn tại?

Khả năng này khiến cho da gà da vịt của nàng nổi hết cả lên.

Không được, nàng phải biết chuyện gì đã xảy ra.

Nàng không ăn nữa, đeo ba lô lên, đứng dậy bước nhanh rời đi, vội vàng chạy về nhà, lên lầu trở về phòng, muốn tiếp tục đốt hương.

Tuy rằng sợ hãi, nhưng nàng muốn làm rõ ràng những chuyện kia là thật hay chỉ là giấc mộng.

Nhưng lúc tiến vào phòng nàng mới phát hiện, hộp đựng hương phấn và lư hương vẫn để trên tủ đầu giường chưa được thu hồi.

Nàng hoảng sợ tiến lên, quả nhiên nắp hộp đang mở, và bên trong chẳng còn chút bột hương nào.

Nàng trừng mắt nhìn hộp hương phấn kia, muốn hồi tưởng lại, chậm nửa nhịp mới nhớ ra, sau khi Đồ Mi quyết định muốn thay Thiết Tử Chính làm mai thì hương cháy hết. Lúc đó nàng tỉnh lại, vì nóng vội muốn biết chuyện sau đó nên trong lúc nửa tỉnh nửa mê nàng đã vội vàng đem số hương còn lại đổ tất vào để đốt hết.

Sau đó nàng liền chết ngất, ngủ suốt một ngày hai đêm.

Đáng chết! Nàng không đem chính mình độc chết thì đúng là chó ngáp phải ruồi rồi!

Cái hộp rỗng tuếch chỉ càng làm cho nỗi lo lắng bất an ẩn ẩn nổi lên trong lòng nàng.

Miểu Miểu xoay người, nhanh chóng xuống lầu lên ô tô, đi về hướng tiệm cà phê kia.

Bóng đêm, buông xuống.

Nàng chạy xe nửa giờ, quẹo vào một cái ngõ quen thuộc, chạy cả con phố, tiếp qua một con phố nữa, mà căn tiệm kia lại ở ngay con phố này, nàng nhớ rất rõ ràng.

Không có.

Nàng lòng vòng chỗ đó vài lần, tưởng mình nhớ nhầm nhưng đúng là cái gì cũng không có.

Những quán khác vẫn ở đó, nhưng tiệm cà phê ở cuối hẻm lại không thấy đâu. Đừng nói đến tiệm cà phê trồng toàn hoa màu đỏ mà một cái tiệm cà phê bình thường cũng không có. Nơi trước kia là tiệm cà phê thì chỉ có một bãi cỏ hoang tàn.

Kỳ quái? Nàng nhớ lầm đường sao?

Đêm mùa hạ vẫn oi bức như vậy.

Mồ hôi làm ướt áo của nàng.

Nàng chưa từ bỏ ý định, đi đến chủ quán phía trước tiệm cà phê kia hỏi.

“Tiệm cà phê sao? Ở đối diện, từ ngõ nhỏ đi vào có một nhà.” Lão bản đang vội vàng tính tiền cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời ngay.


Nàng nhẹ nhàng thở ra, nghĩ mình chính là nhớ nhầm phương hướng, nàng chờ đèn xanh sáng lên liền vội vàng đi qua. Ai ngờ vừa đến nơi thì thấy đúng là có một tiệm cà phê ở cuối đường nhưng không phải tiệm nàng muốn tìm.

Cửa tiệm đó không có hoa, không có cây bồ đề, càng không có sân, không phải cửa hàng nơi nàng mua hương phấn kia.

Nữ nhân A Linh kia có bộ dáng giống hệt cô gái bán hương phấn cho nàng.

Ý niệm này vừa nổi lên đã khiến nàng kinh hãi.

Có lẽ, chính là bởi vì ban ngày gặp cô gái đó nên buổi tối mới có thể mơ đến sao?

Nhưng nỗi khủng hoảng sâu trong lòng vẫn dâng đầy.

Miểu Miểu khó nén kinh hoảng thở phì phò, ra sức lái xe ô tô, đi lòng vòng quanh phụ cận, hỏi các chủ quán khác nhau nhưng không ai từng thấy cửa tiệm cà phê kia, cũng không biết hoặc nghe qua về nó.

Không có khả năng, nàng rõ ràng đã đi vào đó không chỉ một lần.

Mồ hôi nóng đã thành mồ hôi lạnh từ lúc nào.

Một cảm giác ghê tởm bỗng nhiên nảy lên cổ họng, nàng nhịn không được khẩn cấp đỗ xe ở vệ đường, ngồi xổm xuống nôn mửa, cơm nắm vừa mới ăn cùng với dịch dạ dày đều phun hết ra.

Đến cuối cùng, trong miệng chỉ có vị đắng.

Nàng điên rồi sao?

Chẳng lẽ tất cả những điều này đều là vì đầu óc nàng không tỉnh táo mới tạo ra ảo giác sao?

Nàng nâng bàn tay đang run rẩy lên chùi miệng, hai mắt lại chua sót, nhưng không sao khóc được mà chỉ thấy khổ không chịu nổi.

Nữ nhân kia đang làm cái quỷ gì?

Đang lái xe về nhà, Khổng Kì Vân không nghĩ tới lại thấy Miểu Miểu ngồi ở bên đường, nôn đến loạn thất bát tao.

Cái xe ô tô màu đỏ của nàng đỗ ở một bên, ba lô cũng vứt lại.

Hắn nhíu mày, xoay tay lái dừng ở bên đường, xuống xe đến xem nàng.

“Cô uống say sao?”

Nàng lắp bắp kinh hãi, ngẩng khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi lên, nhìn hắn, nhịn không chửi một câu.

“Không có, tôi không uống rượu.”

Ánh mắt của nàng lại đỏ lên, làm cho hắn hơi kinh hãi, nhưng lần này không phải quá đỏ chỉ có chút tơ máu.

Nữ nhân kia sắc mặt trắng bệch, suy yếu đứng lên, bỏ lại câu giải thích, cũng không để ý tới hắn mà chỉ đi đến quán tạp hóa gần đó mua chai nước.

Hắn đoán nàng nói thật vì trên người nàng không có mùi rượu, tuy rằng không thoải mái, nhưng lúc nàng đi đường vẫn thẳng, không siêu vẹo, đổ nghiêng đổ ngả.

Hắn đi theo phía sau nàng, nhận lấy chai nước của chủ quán đưa.

Nàng nhìn hắn một cái, nhưng không kháng nghị. Hắn lấy chai nước đi đến chỗ nàng nôn ra, đổ nước rửa sạch.

Trong lúc hắn làm thì nàng nhặt ba lô rơi trên mặt đất, ngồi ở một bên lối đi, vẻ mặt mệt mỏi ngốc nhìn động tác của hắn.

Sau đó hắn đưa nàng chai nước để nàng súc miệng, rửa tay.

Nhìn nam nhân trước mặt tây trang thẳng thớm, lại cùng nàng ngồi xổm ở ven đường, cảm giác chua xót lại dâng lên khiến cổ họng nàng co lại.

Hắn chờ nàng rửa tay xúc miệng xong mới đưa cho nàng một cái khăn.

Cái khăn đó cũng là vải tốt, vô cùng mềm mại và thoải mái.

Nàng chậm rãi lau tay sau đó đưa cho hắn, hắn cất lại, nhưng nâng tay thay nàng lau miệng, kể cả cái trán ướt mồ hôi cũng lau qua.

Đã thật lâu không có người cẩn thận chăm sóc nàng như vậy.

Nam nhân trước mắt vẫn nhíu mày nhưng động tác giúp nàng lau miệng thì vô cùng ôn nhu. Trong lòng nàng bỗng dâng lên xúc động muốn khóc.

Nhưng hốc mắt nàng vẫn khô cạn như trước.

Cám giác khó chịu lại không thể phát tiết khiến mồ hôi lạnh của nàng cứ rịn ra.

“Sao lại thế này?” Hắn mở miệng hỏi.

Miểu Miểu cứng đờ, con ngươi đen nhánh, nuốt nước miếng không sao mở miệng được, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Khổng Kì Vân cất khăn đi, cũng không ép hỏi nàng, chỉ đứng dậy thản nhiên nói: “Đến đây đi, tôi đưa cô về nhà.”

Nàng nhìn nam nhân cao lớn, không còn sức kháng nghị, chỉ nói giọng khàn khàn: “Xe của tôi thì sao?”

Hắn nghe vậy, xoay người đi đến xe mình, không nói hai lời mở xe ra, kéo ra sợi dây rồi mắc vào xe nàng. Chiếc xe màu đỏ đơn độc cũng có phần chìa ra ngoài để mắc dây. Hắn làm xong thì quay người đi về phía nàng, chìa tay ra.

Nàng trừng mắt nhìn bàn tay to đang chìa ra của hắn, có chút kinh ngạc.

Gió đêm, thổi lướt qua.

Cảm giác quen thuộc đến kỳ dị làm cho nàng có chút mê hoặc.

Đây là Khổng Kì Vân, hàng xóm của nàng, không phải người khác, không phải một người xa lạ ven đường hơn nữa hắn lại đang giúp nàng, nhưng nàng không hiểu được vì sao lại cảm thấy có chút thấp thỏm lo âu, giống như nếu cầm lấy tay hắn thì không chỉ cầm tay, cũng không chỉ đơn giản nhận sự giúp đỡ của hắn vậy.

Giống như…… Chỉ cần cầm tay hắn… Sẽ phát sinh chuyện gì đó không thể vãn hồi……

Chuyện này thật sự rất buồn cười.

Bỏ ý niệm vớ vẩn trong đầu đi, Miểu Miểu thở sâu, nâng tay nắm lấy tay hắn.

Nhưng trong nháy mắt, nàng vẫn nhịn không được khẩn trương nín thở, chờ đợi……

Nói thật là nàng cũng không biết mình đang chờ cái gì.

Trời sụp đất nứt sao? Thiên lôi đánh xuống sao? Hay sao chổi rơi xuống trúng đầu nàng?

Nhưng khi nàng nắm tay hắn thì chẳng có chuyện gì phát sinh cả.

Tay hắn thực ấm, thực khô mát.

Cùng lắm thì tim nàng chỉ đập nhanh hơn mà thôi.

Nhẹ nhàng, Khổng Kì Vân cầm tay nàng, bàn tay nàng nhỏ bé, ẩm ướt và lạnh đến kỳ lạ. Rõ ràng hắn mới lau tay cho nàng sao mới chớp mắt lại đổ mồ hôi rồi.

Siết chặt tay, hắn giúp nàng đứng lên.

Lúc nàng đứng dậy, vẫn có chút lảo đảo, hắn liền vươn tay đỡ lấy thắt lưng của nàng, phát hiện áo nàng cũng bị mồ hôi ẩm ướt áo.

Có lẽ hắn nên mang nàng đi bệnh viện trước, tình hình của nàng không quá thích hợp.

“Cô có cần đi bệnh viện không?” Hắn hỏi.

Nàng cúi đầu, gần như rúc cả đầu vào trong lòng hắn, nhưng nghe thấy câu hỏi kia thì nàng lại cứng người.

“Không cần.” Nàng nắm chặt tay hắn, vẫn cúi đầu, nói: “Tôi không muốn đi bệnh viện.”

Nàng có vẻ kiên trì, cũng không muốn miễn cưỡng nàng, Khổng Kì Vân nắm tay nàng, dắt nàng đi đến bên xe, giúp nàng mở cửa xe ngồi vào rồi lại đóng cửa.

Khi hắn đi qua ngồi xuống ghế lái, Khổng Kì Vân thấy nàng cúi đầu rũ mắt, nhìn lòng bàn tay mình, không biết đang nhìn cái gì.

“Mau thắt dây an toàn đi.” Hắn nhắc nhở nàng.

Nàng phục hồi tinh thần, nhu thuận thắt dây an toàn.

Xác định nàng đã chuẩn bị xong, hắn liền khởi động xe, đem xe một lần nữa tiến vào dòng xe cộ.

Một lúc sau, hắn để ý thấy nàng lại cúi đầu, nhíu đôi mi thanh tú, ngóng nhìn bàn tay mình, thần sắc có chút thất thần, thì tim hắn không hiểu sao đập nhanh và loạn nhịp.

Rốt cuộc nàng đang nhìn cái gì?

Hắn nghi hoặc không thôi, lại không hỏi ra miêng.

Sau đó, hắn nhìn thấy nàng lặng lẽ, thật sâu hít một hơi, đem tay nắm chặt thanh quyên.

Trong căn nhà của Hoa gia, không có chút ánh sáng.

Trong đêm đen, đèn đường sáng ngời càng làm cho căn nhà nằm đó thêm tối tăm và cô đơn.

Nơi này phòng ở cũng không rẻ, vài năm trước hắn từng nghe nói nhà của Hoa gia còn hơn một ngàn vạn chưa trả nên mới lo lắng sau khi cha mẹ nàng qua đời thì nàng sẽ vì khoản nợ lớn này mà bị bắt chuyển nhà.

Hắn lý ra nên điều tra hoặc hỏi mẹ mình tước nhưng hắn không nghĩ nhiều, cũng không nghĩ đó là việc buôn bán gì, chỉ là muốn giúp nàng.

Nhưng nữ nhân này hiển nhiên cũng không cần hắn đưa tiền giúp.

Tiền nhà chúng ta vài năm trước đã trả xong rồi……

Nàng thực có khả năng, thậm chí là quá có khả năng.

Khổng Kì Vân dừng xe trước nhà nàng, quay đầu nhìn nữ nhân có khả năng kia. Hoa Miểu Miểu trông không lợi hại, không giống người chỉ trong vài năm đã có thể kiếm trăm ngàn để trả nợ.

Nàng cúi mắt, trán tựa vào bên cửa sổ, có vài sợi tóc ẩm ướt dính lên làn da của nàng, khuôn mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng không có chút huyết sắc nào.

Hắn chỉ nghĩ là nàng đang tựa vào cửa sổ nhưng lúc dừng xe hắn mới thấy nàng vẫn không nhúc nhích.

Trong nháy mắt, hắn nghĩ nàng té xỉu, trong lòng căng thẳng lên, vội cởi bỏ dây an toàn, tiến lên kiểm tra.

Hơi thở nhẹ nhàng phất qua tay hắn, ngắn ngủi nhẹ nhàng nhưng có quy luật.

Hóa ra nàng chỉ đang ngủ mà thôi.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, vốn định đem nàng đánh thức, nhưng tay hắn lại có ý nghĩ của riêng mình, chỉ nhẹ nhàng, đẩy ra tóc ướt dính trên trán nàng.

Ngày hôm qua bừng tỉnh lúc nửa đêm, nàng đã gọi tên một nam nhân.

Tử Chính.

Nàng nhận nhầm hắn với một nam nhân khác, một người nửa đêm sẽ xuất hiện trong phòng nangfm an ủi nàng.

Hắn không biết nàng có bạn trai, chưa từng nghe mẹ nói qua.

Không biết vì sao, khi nghe thấy nàng gọi tên một nam nhân khác, hắn lại có chút không thoải mái.

Cảm xúc đó vốn không nên xuất hiện, hắn cùng nàng không có thân quen như vậy.

Nhưng, hắn vẫn để ý.

Không hiểu sao vẫn để ý.

Hắn không nên để ý như vậy, nàng vốn chỉ là hàng xóm. Một năm qua bởi vì lo lắng nên hắn mới để ý nàng, lại không ngờ khi thấy nàng cố gắng chống lại nỗi đau thì sự tồn tại của nàng ở trong lòng hắn lại dần dần mở rộng, chậm rãi sâu sắc hơn.

Vô luận như thế nào thì nam nhân kia hiển nhiên cũng đã từng tiến vào sinh mệnh của Hoa Miểu Miểu.

Ít nhất từ khi cha mẹ nàng qua đời, hắn chưa bao giờ gặp nam nhân nào ra vào nhà nàng, quan tâm nàng, chiếu cố nàng.

Không thể khống chế, hắn nâng bàn tay to áp lên má hơi lạnh của nàng.

Chỉ để đánh thức nàng thôi.

Hắn nói cho chính mình rằng hắn làm như vậy vì sợ quấy nhiễu rồi làm nàng sợ.

Nhưng nàng không có tỉnh lại, vẫn nhắm mắt, nặng nề ngủ.

Nàng hiển nhiên không thoải mái thế nên có lẽ để cho nàng tiếp tục ngủ tốt hơn là đánh thức nàng.

Dù vậy tay hắn vẫn quyến luyến ở trên mặt nàng, dừng lại vài giây rồi mới thu hồi.

Dươi đèn đường, mấy con muỗi xoay quanh lượn lờ.

Hắn lo lắng có nên đưa nàng về nhà hắn ngủ hay không. Nhưng hắn đoán nàng ở trong nhà mình thì sẽ thả lỏng hơn.

Mẫu thân tuy rằng tốt bụng nhưng đôi khi sẽ quan tâm thái quá.

Thở sâu, hắn mở cửa xuống xe, đi đến bên kia, mở cửa xe, lấy chìa khóa nhà từ ba lô của nàng, mở cửa nhà rồi mới quay lại giúp nàng tháo dây an toàn, đem nàng ôm xuống xe.

Vốn tưởng rằng nàng sẽ tỉnh lại nhưng nàng không có, chỉ tiếp tục im lặng ngủ say. Nếu không cảm nhận được hơi thở của nàng phun lên gáy thì hắn thực sự sẽ nhịn không được xoay người, mang nàng trực tiếp đi đến bệnh viện.

Hắn đem nàng ôm lên lầu, đặt ở trên giường nàng rồi mới ra ngoài đem cái xe của nàng lái vào trong sân.

Trong phòng, im lặng lại hắc ám, không có nửa điểm tiếng động.

Tuy rằng không quá thân thiết nhưng dù sao cũng là hàng xóm, từ nhỏ đến lớn hắn đã qua nhà nàng vài lần.

Sau khi người nhà qua đời. nàng không thay đổi ngồi nhà nhiều lắm, hầu hết mọi vật vẫn ở chỗ cũ, túi đánh gôn của ba Hoa vẫn dựng ở góc tường, tạp dề của mẹ Hoa vẫn treo trên tường bếp, sách vở của em gái nàng vẫn để ở phòng khách. Giống như trong nháy mắt, ba người đó sẽ từ trên lầu xuống và dùng những thứ đó.

Trong căn nhà này tràn ngập hơi thở âm u.

Đã hơn một năm.

Hắn đoán rằng nàng vẫn chưa thể đối mặt với cái chết của người thân.

Đem hai tay đút trong túi, hắn mím môi, lặng lẽ thở dài.

Nàng ngửi thấy mùi đồ ăn.

Tỉnh lại, mới phát hiện chính mình nằm ở trên giường.

Mãi một lúc nàng mới nhớ được mình nôn ở trên đường, lạ gặp được Khổng Kì Vân.

Miểu Miểu có chút mờ mịt ngồi dậy. Khó có thể tưởng tượng được mình lại đang ngủ, hơn nữa nàng lại mơ màng không nhớ gì về những chuyện vừa xảy ra.

Bỗng dưng, có người mở cửa.

Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy hắn bưng một chén gì đó bốc khói nghi ngút đến.

Nam nhân kia đã cởi áo khoác, tháo cà vạt, cùng với hai cúc áo, còn xắn tay áo lên.

Miểu Miểu nhìn hắn chằm chằm, không nói được từ nào cho đến khi hắn đi đến bên giường, ngồi xuống, nàng mới có biện pháp phun ra một câu.

“Đây là cái gì?”

“Canh gà hầm củ từ.” Khổng Kì Vân đem canh đưa cho nàng.

Canh rất thơm khiến người ta chảy nước miếng.

Cảm giác buồn nôn đã không còn, trong bụng chỉ có tiếng reo vang vì đói.

Nàng vươn tay, tiếp nhận bát canh, lại nghe hắn mở miệng nói: “Mẹ tôi đã vớt váng mỡ, chắc sẽ không buồn nôn.”

Nghe vậy, Miểu Miểu hơi hơi cứng đờ, thiếu chút nữa đem bát canh hất đổ.

“Anh và dì Thục Ngọc nói gì đó?” Nàng vội vàng ngẩng đầu, có chút khẩn trương.