Đồ Mi Hương

Quyển 1 - Chương 5




Ánh nắng ấm áp.

Hoa Miểu Miểu nghĩ sẽ lại có một đêm không ngủ nữa thế nhưng cô lại đang ngủ rất say.

Sàn gỗ phản chiếu ánh nắng quanh co khúc khuỷu nhưng ấm áp.

Trong lúc mơ màng mới tỉnh lại, Miểu Miểu còn tưởng mình đang ở trên giường nhà mình, vừa muốn bắt đầu một ngày mới thì những thứ trước mắt vẫn giống hệt giấc mộng ngày hôm qua.

Nàng ngẩn người nhìn ánh nắng rơi trên người mình thì có chút hoang mang.

Nhưng kỳ quái, nếu nàng chết rồi thì làm sao còn cảm giác được nắng ấm chứ nhỉ, lại làm sao có thể đứng dưới ánh sáng mặt trời mà vô sự thế này chứ.

Thế mà nàng vẫn cảm nhận được ánh mặt trời, ấm áp, hơi hơi nóng, nhưng không đau, không bị bỏng như trong truyền thuyết càng không có nỗi thống khổ khi sắp tan thành mây khói, cái gì cũng không cảm thấy.

Trong lúc bất giác, nàng nâng tay lên, nghênh hướng ánh mặt trời đang rơi vào cửa sổ.

Ánh mặt trời luồn qua kẽ tay khiến nàng nheo nheo mắt.

Hóa ra chết lại như thế này à?

Nàng rút tay về, cả căn phòng không có chút tiếng động nào, nàng xuống giường, nâng rèm cửa nhìn thăm dò ra ngoài.

Nữ tử tên Đồ Mi kia đã không còn ở trong phòng, chăn đệm trên giường cũng đã được gấp gọn gàng. Đột nhiên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân.

Tiếp theo, đại môn bỗng nhiên bị người đẩy ra, một nữ tử xa lạ đi vào.

Miểu Miểu hoảng sợ, nhưng nàng kia cứ thế đi thẳng vào, giống như không chú ý đến nàng mà chỉ bưng một bồn nước về phía trước, một bộ dáng muốn đâm vào người nàng.

Nàng lắp bắp kinh hãi, chạy nhanh sang một bên đến suýt té ngã trên đất.

Nhưng nữ tử kia lại làm như không phát hiện nàng, chỉ đem bồn nước để trên bàn và bắt đầu chà lau dụng cụ. Chậm nửa nhịp Miểu Miểu mới chậm rãi nhớ tới, mình chỉ là một u hồn.

Nữ nhân kia giống như không nhìn thấy nàng vậy.

Trong lúc nhất thời, nàng có chút kinh ngạc, sau đó nàng cúi đầu, muốn lấy tay xuyên qua người mình nhưng lại không thể làm được mà chỉ đụng được vào cái bụng nhỏ của mình thôi. Nàng xoay người đi đến cạnh cửa, vuốt ve cửa gỗ, tay nàng cũng không hề xuyên qua cửa gỗ.

Nàng nhìn tay mình để trên ván cửa, vẫn có thể cảm nhận gỗ được ánh mặt trời sưởi ấm, cùng với hoa văn nhẵn nhụi.

Một tia nghi hoặc, nổi lên trong lòng.

Nàng lùi tay về, nhìn lòng bàn tay chính mình, sau đó hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu bước đi, quyết định đi tìm nữ nhân kia, chính là người có thể nhìn thấy nàng.

Nhưng nàng rất nhanh phát hiện, nơi này thật sự lớn vô cùng, trừ bỏ từng tòa nhà cao liên tiếp nhau thì những căn phòng khác nhìn cũng giống nhau như đúc, từ mái ngói đến màu sắc tường rồi độ cao thấp đều y hệt. Đó là chưa nói tới cảnh trí trong đình viện cũng tương tự, cũng không có nhiều khác biệt.

Nàng lắc lư từ đông sang tây, sau một lúc thì lạc đường, ngay cả làm sao về phòng cũ của Đồ Mi cũng không biết.

Nàng đứng ở một hành lang gấp khúc, xoa thắt lưng, nhìn chung quanh phương hướng đều là giống nhau thì không khỏi thở dài.

Không phải nàng lắm chuyện nhưng mà phòng ốc ở đây thật quái dị, tựa hồ cố ý muốn làm cho người ta lạc đường vậy.

Ngay đúng lúc nàng không biết nên làm thế nào để tìm được phương hướng chính xác thì rốt cục thấy hai vị cô nương mặc áo xanh, mang theo ấm trà đi thẳng tới, mà nàng cũng nhanh chóng đi theo họ.

Cả sáng nay nàng đi xung quanh mới phát hiện nữ tử tên Đồ Mi kia không phải nô bộc của nhà này. Tuy quần áo của nàng là màu trắng nhưng vật liệu may mặc trên người vẫn là tơ tằm thượng đẳng, hình thức cũng không giống mấy tiểu nha hoàn, đương nhiên càng khác các đại thẩm ở phòng bếp.

Đồ Mi cho dù không phải chủ tử, chỉ sợ cũng không kém.

Nhìn ánh mặt trời, sắp đến giữa trưa rồi, đợi lát nữa nàng đi theo về phòng bếp thì chắc có thể tìm được người đưa cơm cho Đồ Mi chứ nhỉ?

Mới nghĩ như vậy thì hai nha hoàn kia đã dừng bước, một người quỳ xuống cạnh cửa, đem khay trà đặt ở một bên, sau đó mới cẩn thận đẩy cửa ra, rồi mang trà vào phòng, người kia cũng đi theo vào rồi quỳ ở cạnh cửa đóng cửa lại.

Để tránh lại lần nữa mất dấu bọn họ, Miểu Miểu vội vàng đi nhanh tới rồi lắc mình đi theo vào.

Bên trong có vài người, ngồi quanh một cái bàn khắc hình mây. Một gã nam tử mặc áo trắng thuần đang ngồi sau bàn còn những người khác đều quỳ gối trước bàn hắn, mà cái nữ nhân Miểu Miểu tìm toàn bộ buổi sáng nay đang quỳ bên cạnh nam tử kia, cúi đầu rũ mắt giúp hắn mài mực.

Bọn tiểu nha hoàn đều lặng yên không một tiếng động, đem nước trà đưa tới bên người Đồ Mi, còn có điểm tâm rồi lại lặng lẽ lui ra.

Không khí trong phòng không hề thoải mái khoái trá, trên thực tế, còn có chút căng thẳng.

Nam nhân có râu ngồi rìa ngoài cùng bên trái bàn lúc này thẳng thắn lưng, cung kính nói: “Tiểu nhân đã liệt kê danh sách quà tặng cho các vị Hầu gia và tướng quân, còn có quà cho Thượng Trụ Quốc, toàn bộ đều đã đến, thỉnh Thiết gia xem qua rồi sẽ cho người gửi đi.”

Người được gọi là Thiết gia kia hiển nhiên là nam nhân đang ngồi sau bàn kia. Hắn đang nhìn thẻ tre trên bàn, chậm rãi xem xét, sau đó tầm mắt hắn dừng lại ở một loạt con chữ.

“Lễ cho Thượng Trụ Quốc.” Hắn giương mắt, hỏi tiền nam nhân có râu ở trước mặt: “Là ngươi nghĩ ra?”

Nam nhân có râu hơi hơi cứng đờ, đứng ngồi không yên khụ một tiếng, mới nói: “Ách, này……”

Ước chừng là cái lễ cho Thượng Trụ Quốc này không phải đồ bình thường này nọ nên mới làm cho phản ứng của hai người kia không thích hợp như thế.

Miểu Miểu tò mò, dù sao trừ bỏ Đồ Mi thì ở đây chẳng ai thấy nàng cả, mà nữ nhân kia vẫn luôn cúi đầu, nên nàng liền tiến lên, thấy trên thẻ tre, dưới hàng chữ Thượng Trụ Quốc có ghi một bộ áo lông cáo thượng phẩm.

Cái này nàng biết nha, không phải áo lông cáo sao?

Kỳ quái nha, tặng áo lông cáo không được hả?

“Này lễ, ách, là…… Là……” Nam nhân râu ria kia lắp bắp nói không được, lại trộm nhìn nữ nhân vẫn trấn định quỳ gối bên cạn chủ tử rồi mới nó: “Đồ Mi cô nương đề nghị.”

Thiết Tử Chính nhìn thấy tầm mắt hắn thì không đợi hắn nói đã nghĩ ra.

“Đồ Mi?” Hắn nhìn nữ tử đang quỳ bên cạnh hỏi.

“Vâng.” Nghe nói hắn gọi, nàng lúc này mới nhẹ nhàng lên tiếng.

“Lễ cho Thượng Trụ Quốc là ngươi đề nghị?”

“Vâng.”

“Ngươi đề nghị đưa lễ là áo lông cáo?”

“Vâng.”

“Vì sao?”

Đồ Mi vén tay áo, ngừng mài mực, tao nhã đem trà nóng, rót vào chén, đôi môi khẽ mở: “Thượng Trụ Quốc nhiều năm lãnh binh chinh chiến, hàng năm Thiết gia đều đưa lên đao kiếm, quân mã, chiến bào tốt nhất.”

“Ngươi cảm thấy mấy thứ này không ổn?”

“Cũng không phải là không ổn, chỉ là lông cáo rất tốt.” Nàng giương mắt, bưng lên trà nóng đưa cho hắn.

Hơi nước bốc lên lãng đãng.

Hắn nghiêng mặt, nhìn nàng.

Đồ Mi nhịn xuống xúc động muốn rũ mắt, tiếp tục bưng chén trà nóng kia.

Rốt cục, khóe môi hắn khẽ nhếch, nâng tay tiếp nhận trà nóng, uống một ngụm, sau đó thu hồi tầm mắt.

“Vậy thì cứ làm thế đi.” Nam nhân nói.

Hả? Cứ như vậy sao? Chờ một chút, nàng chẳng hiểu gì hết, người này không thèm hỏi rõ nguyên nhân hả?

Miểu Miểu trong lúc nhất thời choáng váng, nhưng nam nhân này đã đem thẻ tre gạt sang một bên để Đồ Mi cuốn lại, tiếp tục cùng mấy người phía trước bàn thảo sự tình.

Nàng rất muốn mở miệng truy vấn, vấn đề là, nữ tử tên Đồ Mi kia tuy rằng nhìn thấy nàng, nhưng nàng ta đang phải vội vàng hầu hạ chủ tử của mình, nếu nàng còn dông dài khiến nàng ta bị phân tâm thì thật là không lễ phép.

Cho nên, mặc dù trong lòng tò mò vạn phần, người khác lại nhìn không thấy nàng, Miểu Miểu vẫn an phận tìm một chỗ ngồi xuống bên cạnh Đồ Mi.

Những chuyện các nam nhân đang thảo luận đa số nàng nghe đều không hiểu.

Những gì họ nói …………. nàng nghe hiểu nha, nhưng có vài từ nàng lại không biết có nghĩa là gì.

Nàng chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, phát hiện ngôn ngữ này có cách phát âm nàng chưa từng nghe qua, nhưng không biết vì sao, vẫn có thể lý giải họ đang nói gì, chỉ là có chút danh từ riêng mà nàng không hiểu lắm.

Ví dụ Thượng Trụ Quốc, Phủ Doãn, Tư Mã, Đại Tể linh tinh, nàng đoán đại khái là tên riêng nhưng những cái như lăng âm, tổng bố, hạt nhân, nàng chịu thua, không biết là gì luôn.

Nàng nghe cũng nghe không hiểu, cũng không có gì hứng thú để cẩn thận nghe, mà Đồ Mi lại vội vàng thay nam nhân kia mài mực, chấp bút, đưa trà. Bởi vì không có người để ý nên Miểu Miểu bất giác ngồi ngốc ở đó.

Ánh mặt trời ấm áp, ngoài cửa sổ có tiếng chim líu lo, hương thơm nhè nhẹ quẩn quanh chóp mũi.

Không hiểu sao nàng có chút buồn ngủ.

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, chậm rãi nhẹ nhàng, nàng tựa hồ mới nhắm mắt một chút thì ánh nắng đã chếch đi rất nhiều, tiến đến gần cửa sổ.

Nàng hoàn hồn lại thì những người trước bàn đã đi hết.

Nàng hoảng sợ, vội vàng quay đầu, vị Thiết gia kia đã không thấy, may mắn Đồ Mi vẫn còn ở đó rửa bút.

Không muốn làm nàng ta giật mình nên Miểu Miểu nhẹ nhàng thở ra.

Nữ nhân cẩn thận tẩy trừ bút lông, lại đem cán bút treo trên giá, rồi đem tạp vật trên bàn thu dọn cẩn thận.

Nhìn động tác tao nhã lại nhẹ nhàng của nàng ta, Miểu Miểu bỗng nhiên nhịn không được mở miệng.

“Ta có thể hỏi ngươi một câu được không?” Đồ Mi đem ấm trà và chén trà thu gọn trên bàn rồi mới nhìn nàng một cái.

Vị cô nương Hoa Miểu Miểu này từ khi vào phòng trừ bỏ thăm dò nhìn thẻ tre trên bàn một lần thì liền im lặng ở một bên, cũng không cố ý nhiễu loạn nàng, cưỡng bức nàng chú ý sự tồn tại của mình.

Không biết tại sao, điều nó làm nàng nhịn không được đối nàng ta có vài phần kính trọng.

Cho nên, nàng mở miệng hỏi: “Ngươi muốn hỏi chuyện gì?”

“Thượng Trụ Quốc là cái gì?” Miểu Miểu hỏi.

“Là người lãnh binh đánh giặc.” Đồ Mi bưng khay trà trên bàn rồi đi ra ngoài. “Là Đại tướng quân cao nhất của Sở quốc.”

Miểu Miểu đứng dậy, đi theo nàng kia, hỏi lại: “Vậy đưa đao kiếm, quân mã cho hắn không phải tốt sao, sao lại đưa áo lông cáo?” Đồ Mi lại liếc mắt nhìn nữ nhân bên cạnh một cái, thấy nàng ta không có ác ý mà chỉ có tò mò thuần túy.

“Quan lại của Sở quốc từ lâu nay đa số đều xuất thân từ ba nhà Khuất, Cảnh, Chiêu, nhưng Thượng Trụ Quốc hiện nay lại không phải. Nếu đưa quân mã đao kiếm, ngày nào đó Thượng Trụ Quốc thất thế, ba gia tộc kia cố ý muốn đổ cho Thiết gia đồng mưu với Thượng Trụ Quốc thì cũng là chuyện có khả năng.”

“Thế đưa áo lông cáo thì không bị gán tội à?” Miểu Miểu vừa mới nhìn thì thấy giá trị của tấm áo lông cáo đó có giá trị không thua gì cái giường bằng ngà voi tặng cho Phủ Doãn.

“Lông cáo dù sao cũng không phải binh khí, muốn hủy cũng dễ, huống hồ người bình thường cũng khó nói cái này tốt hay xấu, nhưng Thượng Trụ Quốc phu nhân là người Yến, lông cáo thượng hạng chỉ cần nhìn là nhận ra.”

Nữ nhân này thật không đơn giản.

Miểu Miểu nhìn nữ nhân băng sơn đang bưng khay trà, đi ở hành lang gấp khúc.

Đột nhiên, Hoa Miểu Miểu lĩnh ngộ đến một việc, cái vị Thiết gia kia không hề truy vấn là vì hắn tín nhiệm phán đoán của nàng kia.

“Hắn tín nhiệm ngươi.” Nàng buột miệng nói.

Lời này vừa nói ra, làm cho cái vị nữ tử đang đi như bay đằng trước bỗng cứng người lại.

Trong một khắc, nàng ta hầu như không có biểu hiện gì nhưng Miểu Miểu vẫn nhìn thấy một tia cảm xúc khó xác định trên mặt nàng ta.

Sau đó, nàng ấy lại bước đi.

“Thiết Tử Chính, không biết cái gì gọi là tín nhiệm.”

Khi nói những lời này, giọng nàng rất nhẹ, rõ ràng là chỉ tường thuật chứ không có trách cứ, thậm chí còn mang theo chút đau thương.

Miểu Miểu ngẩn ra, nhìn nữ nhân kia lặng yên đi vào phòng bếp, tự tay đem khay trà đưa cho hạ nhân.

Trong phòng bếp, tiếng động ầm ầm, lại tràn ngập mùi đồ ăn. Có người đang hầm canh gà, có người đang thái chặt ở thớt gỗ, có người ngồi xổm thêm củi.

Phòng bếp rất lớn, chỉ bếp nấu đã có năm cái, những cái nồi để đun canh, xào rau còn lớn đến nỗi nàng nhảy vào tắm cũng được.

Lúc Đồ Mi bước vào phòng bếp thì đầu bếp, nha hoàn bên trong liền trở nên càng chịu khó. Nàng ta nhẹ giọng chỉ thị công đạo những việc nên làm, kiểm tra hàng hóa đã giao giữa trưa cùng với danh sách những thứ cần mua từ giờ đến buổi tối.

Nàng nói từ tốn, không vội không hoảng, không có cố ý dương cao âm điệu, cũng không phải dùng mệnh lệnh nhưng ai cũng không dám cãi một lời.

Miểu Miểu đi theo phía sau nàng cũng không dám quấy nhiễu.

Hơn mười con gà bị nhốt ở trong một cái lồng trúc ở một bên góc tường. Hai gã nam phó bưng bốn thùng nước vào cửa, một vị tiểu cô nương ngồi xổm ở bên cạnh thùng nước, bắt con cá đang tung tăng bơi vui vẻ trong nước vớt ra rồi nhanh nhẹn làm sạch, đánh vảy, bỏ vây, nhanh đến nỗi nàng sợ hãi không thôi.

“Trưa nay đãi khách nên làm món măng mùa xuân, không được nấu đậu hạt, phiền ngàu chú ý chút.”

“Vâng.” Đại nương quản phòng bếp rũ mắt đi theo phía sau Đồ Mi.

“Trễ chút, chuẩn bị chút canh đậu xanh, đưa đến phòng các quản sự, để mọi người trừ hoả. Ngày mai phòng bếp đốt hương khử trùng, để mọi người nghỉ tạm một ngày, nhớ chuẩn bị những món ăn lạnh.”

“Đã biết.”

“Còn có, cơm trưa của Thiết gia làm nhẹ nhàng chút, đừng rót rượu vào bầu, để chút trà hoa cúc hoa nhài là được.”

Đầu bếp nữ nghe vậy sửng sốt, chần chờ nói: “Trà này…… Này…… Nếu gia trách tội xuống dưới……”

Đồ Mi thản nhiên nói: “Cứ nói bình rượu đó là ta chuẩn bị.”

Nghe thế, Miểu Miểu lại ngẩn ra, nhịn không được quay đầu xem nữ tử giả bộ lạnh lùng kia. Đồ Mi không để ý nàng, sau khi giao việc cho nữ quản bếp xong thì xoay người bước ra cửa, đi ra ngoài.

Miểu Miểu cũng đi theo ra khỏi phòng bếp.

Ngoài phòng mặt trời lên cao, hơi nóng bắt đầu bốc lên.

May mắn ngẫu nhiên có gió nhẹ, lưu lại chút hơi ẩm, lướt qua mặt làm tan chút phiền chán trong lòng mới làm cho người ta cảm thấy dễ chịu nhiều.

Nhưng mặc dù ngày nắng hè chói chang nhưng nữ tử bên cạnh cũng không đổ một giọt mồ hôi nào.

Đây chính là lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh sao?

Miểu Miểu ném ra ánh mắt xem thường, nhịn không được lại mở miệng hỏi.

“Có thể hỏi ngươi một câu nữa không?”

“Ân?” Nàng kia bước chân nhẹ nhàng, bất động thanh sắc tiếp tục đi phía trước.

Hoa Miểu Miểu thở dài, hỏi: “Kỳ thật ta không chết phải không? Bằng không ta làm sao còn đi được dưới ánh mặt trời chứ?”

Đồ Mi sửng sốt một chút, dừng bước xoay người nhìn nàng.

Nữ tử trước mắt thân ảnh rõ ràng, hai người vừa rời hành lang gấp khúc, đứng ở trong tiểu viện không có hành lang gấp khúc che đậy, lúc này đã gần đến giữa trưa, ánh nắng thẳng tắp rơi ở trên người Hoa Miểu Miểu.

Nàng xem thì thấy nàng ta đúng là giống người sống, thái dương nàng ta thậm chí còn túa mồ hôi.

Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của nữ tử kia, Đồ Mi há mồm, mở miệng thừa nhận.

“Có lẽ thế.”

Tiếng chưa dứt thì nữ tử đó bỗng trở nên mơ hồi rồi tan thành mây khói.

Dù là người trấn định như Đao Đồ Mi thì trong nháy mắt cũng trắng bệch cả mặt.

Nàng nhìn chằm chằm trước mắt không có một bóng người thì nhịn không được nhắm mắt lại, rồi lại mở ra.

Phía trước vẫn không có bóng ai hết.

Nàng nhìn từ trái sang phải, quét một lượt nhưng trong tiểu viện chẳng có ai hết.

Đương nhiên, trừ bỏ chính nàng.

Đồ Mi đứng ở tại chỗ, ngẩn người một lúc.

Xem ra, thật sự là gặp quỷ.

Không biết tại sao, trong lòng nàng lại có chút tiếc nuối.

Nàng kia, tuy là rất di, cấp bậc lễ nghĩa cũng không tuân theo nhưng rất biết quy củ.

Nàng đã thật lâu không cùng người ta nói chuyện như vậy.

Đến Thiết gia đã được mười năm, tuy rằng Thiết Tử Chính coi trọng đem nội vụ giao cho nàng xử lý nhưng thân phận đặc thù của nàng, cùng tính tình lạnh lùng bẩm sinh thủy chung đều làm cho người ta không thể cùng nàng nói chuyện thoải mái, thổ lộ tình cảm.

Cẩn thận nghĩ lại thì Hoa Miểu Miểu đúng là người duy nhất nói chuyện được một cách tự nhiên với nàng ở nơi này.

Nàng đúng là có chút tiếc nuối.

Rũ mắt xuống, Đồ Mi tự giễu nhếch khóe miệng, sau đó xoay người bước đi, rời khỏi tiểu viện, tiếp tục xử lý những việc vặt vánh chồng chất như núi kia.