Đồ Mi Hương

Quyển 1 - Chương 12




Khi Thiết Tử Chính cùng quản sự trở về thì sắc trời đã mờ nhạt.

Vừa vào cửa, hắn đã gặp Đồ Mi chờ ở phòng nghị sự, trên tay nàng cầm khăn vải khô mát, bên cạnh là đệm mềm mại, còn có áo khoác sạch sẽ.

Bên váy nàng còn có một chậu nước ấm.

Trên lò nhỏ đang đun một ấm trà.

Nàng luôn giải quyết chu toàn mọi nhu cầu cá nhân của hắn.

Cơ hồ vừa nhìn thấy nàng hắn đã thấy tâm ấm áp lên.

Hắn tiến lên, nàng tiến lên dùng khăn thay hắn lau nước mưa trên người.

Lúc trước hắn đã từng nghĩ nếu ngày nào đó kỳ tích xuất hiện, Đao gia mang tiền tới trả nợ, muốn chuộc nàng về thì hắn có bằng lòng buông tay hay không?

Mấy năm nay, hắn đã sớm quen với sự tồn tại của nàng, quen nàng luôn ở bên cạnh, để ý mọi việc cho hắn.

Mới đầu, hắn chỉ muốn làm nàng an tâm, cấp cho nàng một vị trí để dung thân ở Thiết gia, nên mới đưa việc cho nàng làm.

Nhưng sau đó…… hắn thực sự tin tưởng nàng.

Tín nhiệm đối với nàng cũng khiến hắn ngạc nhiên.

Năm đó cha mẹ mất sớm, gia nghiệp bị người ta xâu xé, mà những người đó đều là người thân thiết.

Hắn biết cách dùng người nhưng sẽ không tin người.

Hắn biết nàng đi theo bên người hắn là muốn tập làm ăn, để khi nào có thể về nhà sẽ giúp đỡ người nhà một tay, cái này hắn cũng không quan tâm lắm, có thể học bao nhiêu là tài năng cá nhân, ai cũng phải tự cố gắng.

Tình cảm thương tiếc đối với nàng từ đầu đã có.

Nàng là tiểu cô nương kiên cường, mặc dù rời xa nơi chôn rau cắt rốn, cũng vẫn thẳng lưng, dũng cảm đối mặt với tất cả những điều xa lạ trước mặt.

Mấy năm nay nàng dần dần trưởng thành, từ một vị tiểu cô nương lặng lẽ biến thành một đại cô nương ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, lại thận trọng.

Nàng vì hắn, vô cùng dụng tâm, làm hết sức, giống như toàn tâm toàn ý.

Nàng chú ý hắn nghỉ ngơi, chiếu cố hắn ăn ở, biết hắn thích hay không thích cái gì, chỉ cần hắn động tâm thì nàng chắc chắn sẽ đem mọi thứ chuẩn bị thỏa đáng.

Không biết từ khi nào hắn đã tin nàng.

Hắn đã không nhớ bắt đầu từ năm nào thì hắn bắt đầu tưởng, bắt đầu để ý, bắt đầu chú ý…… Rồi vào năm rét đậm đó, nàng hỏi hắn câu hỏi kia.

Ta không phải khách, không phải chủ, không phải nô thì là cái gì?

Nếu là người khác thì hắn đã sớm mua hết đan dược của Đao gia để trả nàng về, hắn không thiếu món tiền đó, còn ân tình hắn ra tiền là được. Nhưng tới lúc đó hắn mới phát hiện, hắn không nghĩ, không muốn, cũng không chịu để nàng đi.

Thẳng đến đêm đó, hắn mới phát hiện, chẳng bao lâu sau, tình cảm thương tiếc đã càng ngày càng sâu, càng ngày càng đậm.

Đôi bàn tay trắng nõn giúp hắn thay áo ngoài, tháo đai lưng, vuốt lên vạt áo hắn.

Mỗi một động tác của nàng đều mềm nhẹ, cẩn thận, khiến hắn không thể không nghĩ.

Nàng vì hắn, là thật tâm? Báo ân? Là không thể không làm? Hay là chỉ vì tranh thủ chút gì đó cho mình?

Mỗi một ngày hắn đều nghĩ.

Hắn mong nàng là thật tâm, một chút cũng tốt, không vì cái gì khác, không vì ân tình, không vì tiền nợ, không vì cơ hội trở lại quê nhà, không vì cha mẹ, không vì Đao gia, chỉ vì hắn.

Chỉ vì hắn.

Tẩm ướt khăn, hắn xoa mặt, không tự giác, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ trắng như ngọc của nàng.

Gần như không thể nhận ra nàng khẽ run, làm cho hắn ngoài ý muốn là, mặc dù có quản sự chờ ở một bên nhưng lần này, nàng không vội vàng rút tay ra.

Đôi mắt nàng lặng lẽ nhẹ nhàng, nhìn vào mắt hắn.

Đôi mắt như làn thu thủy kia đen như hồ nước sâu, phản chiếu khuôn mặt hắn, giống như mặt hồ, còn ẩn chứa chút…… Chân thành thâm tình?

Hắn hoài nghi, nàng biết được tình cảm của hắn, cũng có ý với hắn…… Nếu không sao lại đối sử với hắn dụng tâm như vậy? Hết sức như vậy chứ? Còn có ôn nhu như nước?

Nhưng trước khi hắn có thể nhìn rõ tình cảm trong mắt nàng thì nàng đã rũ mắt, rụt tay lại.

Nàng luôn như vậy, không cho hắn nhìn cho rõ.

Nàng sợ mình sẽ đắm chìm sao? Sợ kiềm chế không nổi tình cảm với hắn sao?

Nàng lùi bước, khiến hắn nghẹn họng, trong lòng cũng buồn bực, chán nản, hắn giận nàng cũng giận mình, sợ có một ngày bức ép nàng quá đáng sẽ làm hỏng hết thảy.

Thiết Tử Chính nhìn Đồ Mi xoay người, giặt khăn, đem trà nóng tới, trong một chớp mắt ngắn ngủi, nàng đã lại lần nữa khôi phục biểu tình trấn định nhàn tĩnh, hắn chợt có xúc động phá vỡ khuôn mặt bình tĩnh kia của nàng.

Vô luận là nàng lộ ra hỉ nộ ái ố, cái gì cũng tốt.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nhịn xuống.

Hắn biết, hắn nếu cưỡng bức, nàng sẽ không phản kháng.

Nàng hiểu được Đao gia thiếu hắn nhiều lắm, cho dù hắn muốn nạp nàng làm vợ làm thiếp làm nô tì thì kể cả nàng là vu nhi cũng phải theo.

Nhưng hắn không muốn một người gỗ hay một hạ nhân bảo gì làm đó.

Hắn muốn là một Đồ Mi chân chính, mặc dù biết vu nhi không thể kết hôn nhưng vẫn nguyện ý vì hắn bỏ qua quy củ.

Hắn hy vọng chính mình có vị trí trong lòng nàng, muốn nàng coi trọng hắn hơn Đao gia, cùng với những thân nhân không có chút quan tâm nào đến nàng kia.

Hắn muốn nàng, cam tâm tình nguyện.


Cho nên hắn chờ, cũng chịu đựng.

Rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ hội tự nguyện ở lại trong lòng hắn, làm bạn ở bên người hắn, để cho hắn giúp nàng phân ưu, xóa bỏ đau buồn.

Thu hồi tầm mắt đặt trên người nàng, hắn ngồi xuống trước bàn, đem lực chú ý kéo đến đống hồ sơ ở trên bàn.

Hắn cùng quản sự thảo luận thương vụ.

Đồ Mi liền ngồi một bên yên lặng.

Mặc dù chỉ là như vậy nhưng có nàng ở đây, hắn không hiểu sao lại thấy vô cùng yên tâm.

Việc cần bàn cao như núi.

Hắn lần lượt xử lý từng thứ một, quản sự chi nhánh ngân hàng ở các nước đều đến báo cáo, người không thể đến cũng gửi thư tới.

Tựa hồ ở trong chớp mắt, sắc trời đã tối.

Đồ Mi kêu người tới thắp đèn, đưa lên bữa tối, hắn tùy tiện ăn mấy miếng rồi lại tiếp tục nghị sự.

Sau đó, bữa tối trôi qua, mặt trăng cũng lên cao quá đầu.

Ve sầu ở ngoài cửa kêu râm ran, xa xa cũng có tiếng ếch kêu vọng lại.

Rốt cục, hắn cũng giải quyết xong hết đống việc trên bàn.

“Chư vị, còn có việc gì muốn thương nghị nữa không?” Các quản sự đã mệt mỏi, vừa thấy trên bàn không còn sổ sách nữa thì đều nhẹ nhàng thở ra.

“Nếu không có việc –”

Hắn vừa mở miệng thì đã nghe nữ tử bên cạnh nói chuyện.

“Gia, còn có một chuyện.”

Hắn sửng sốt, nhìn nàng.

“Chuyện gì?” Nàng cúi đầu, đem hộp gấm đã chuẩn bị sẵn đưa tới trước mặt hắn.

“Buổi trưa hôm nay, Thượng Trụ Quốc cho người tới đưa vật này.” Thượng Trụ Quốc?

Thiết Tử Chính trong lòng nhảy lên, nhưng vẫn bất động thanh sắc.

Hắn tiếp nhận hộp gấm, đem mở ra, trong đó có một tấm lụa, ngoài ra không có gì khác. Lúc mở tấm lụa ra thì hóa ra là tranh vẽ một nữ tử, họ Bạch, còn có chữ viết và lạc khoản trên đó.

Hắn mặt không chút thay đổi nhìn, mắt híp lại, nhẹ nhíu mày.

Sau đó, hắn nhìn về phía nàng.

“Tranh này, ngươi đã xem qua?”

“Vâng.”

“Người tới có nói gì không?”

“Nữ nhi Bạch thị tính dịu ngoan ôn nhu, thành thạo lục nghệ, gia thế tốt, cùng Thiết gia đúng là môn đăng hộ đối.”

Nàng cúi đầu, không lộ ra biểu tình, từng câu nói ra đều quanh quẩn trong không khí.

Mọi người trong đại sảnh nghe vậy thì tất cả đều kinh hãi.

Này…… Này không phải đang nói đến chuyện kết thân sao?

Đồ Mi chẳng lẽ không biết tâm ý của gia sao?

Mỗi người đều nhìn một nam một nữ ngồi sau bàn, gia thì đang nhìn Đồ Mi cô nương còn Đồ Mi thì lại rũ mắt nhìn tay mình, hai người đều không có biểu tình gì.

Cả căn phòng lặng im, không tiếng động.

Trên mặt mọi người nổi lên không yên lòng, mồ hôi lạnh từ lưng chuyển lên trán.

Sau đó, gia bắt đầu lấy ngón trỏ, chậm rãi gõ lên bàn theo tiết tấu.

Trong căn phòng không tiếng động, âm thanh kia vang lên.

Một, hai, ba —

Mỗi một nhịp đều giống như ngàn cây chùy đang đập vào lòng người, họ đều đồng tình thông cảm với nữ tử đang bị mọi người nhìn chằm chằm kia.

“Ngươi nói……” Thiết Tử Chính, mở miệng, nhẹ hỏi: “Ai tính dịu ngoan ôn nhu, thành thạo lục nghệ?”

Nàng hít vào, há mồm, phun ra cái tên: “Nữ nhi Bạch thị.”

“Ngươi cho rằng……” Hắn nhìn nàng, thản nhiên hỏi lại: “Nữ tử này cùng chúng ta là hộ đối?”

“Nữ nhi Bạch thị có gia thế hùng hậu, có gia tài bạc vạn, xác thực cùng gia môn đăng hộ –”

“Đồ Mi.”

Nàng nói chưa xong, Thiết Tử Chính đã mở miệng đánh gãy lời nàng.

Áp lực vô hình ập tới khiến Đồ Mi cấm khẩu, trong lòng cũng run lên.

Nàng có thể theo khóe mắt nhìn thấy những ngón tay ở trên bàn của hắn ngừng gõ.

Bầu không khí trong phòng quá mức căng thẳng, ép người ta không thở nổi.

“Ngươi hiện tại, muốn thay ta làm mai sao?” Đồ Mi bất giác nắm chặt tay thành quyền, muốn há mồm, lại phát không ra tiếng.

Thiết Tử Chính đem mỹ nhân đồ cầm lấy, từ trên xuống dưới, tinh tế đánh giá, không nhanh không chậm mở miệng: “Bộ dạng là không sai, nhưng ai biết bức vẽ này là giả hay không, các ngươi nói sao? Ta chẳng nhẽ cứ thế mà tiến đến nạp thải, vấn danh?” Trong nháy mắt vấn đề này lại rơi trên đầu mọi người.

Nhưng làm gì có ai dám nói gì. Mà biết nói gì đây?

Rõ ràng là đêm mùa hạ nhưng trong phòng lại lạnh lẽo khác thường.

Mọi người đều không lên tiếng, chỉ cảm thấy như vô cớ bị nhét vào hầm băng, gió lạnh từ bàn chân lan đến toàn thân.

Hắn buông bức họa, lại nhìn nữ tử bên cạnh hỏi: “Ta nếu cưới vợ, ngươi sẽ thay ta lo liệu hết chứ?” Nàng đem tay nắm càng chặt hơn, cúi đầu lựa chọn câu chữ.

“Gia cưới thê thất, tất nhiên Đồ Mi sẽ lo lắng chu toàn.”

Thiết Tử Chính nghe vậy, trong mắt bắn ra cơn tức giận, hắn cúi người, tiến đến gần nàng, gần như trào phúng hỏi: “Ngươi cũng thành thạo lục nghệ, dịu ngoan ôn nhu, nếu so về dịu ngoan thì còn ai dám so với ngươi nữa chứ? Không bằng người gả cho ta, ngươi thấy sao?”

Nàng run lên, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, há mồm lại nói: “Đồ Mi không tài không đức, không xứng với gia, không dám mơ tưởng việc này. Gia có chí nguyện lớn, nếu cùng Bạch gia kết thân, nhất định có thể sớm ngày thực hiện được ước nguyện –”

Phanh! Hắn thình lình quăng cái hộp gấm, tạo ra âm thanh rất lớn, vang vọng không ngừng.

Mọi người đều cả kinh, tim phổi cứ gọi là chấn động.

“Ngẩng mặt lên.” Hắn trầm giọng, mệnh lệnh.

Đồ Mi làm như không nghe thấy, chỉ nhìn tay mình, vẫn không nhúc nhích.

“Ngẩng lên!” Hắn lạnh giọng ra lệnh.

Nàng lại càng chấn động, chỉ phải ngẩng đầu.

Nâng đầu, Đồ Mi nhìn thẳng phía trước, tất cả các quản sự đều đang cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không có người dám giương mắt nhìn, không có người dám động, giống như cả đám đã hóa đá.

“Nhìn ta.” Hắn nói.

Nàng hít vào một hơi thật sâu, quay đầu nhìn hắn, vừa nhìn liền thấy đau lòng.

Nỗi đau đó như liệt hỏa, đốt nàng.

“Ở trong mắt ngươi Thiết Tử Chính ta vô dụng như vậy sao, còn phải dựa vào cưới gả để kết thân, dựa vào quyền quý mới có thể được việc hả?”

Nàng nhìn hắn, há mồm, chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại: “Gia là anh tài không ai bì kịp, tự nhiên có thể thành công, nhưng việc này…… Cũng giúp không ít.”

Giúp không ít? Giúp không ít?! Tốt cho một câu này!

Nếu hắn muốn tham lam một chút lợi ích đó thì còn chờ tới bây giờ làm gì?

Hắn thấy khó thở, hỏa bốc lên.

Trong một khắc đó, hắn nắm chặt tay thành quyền, hận không thể đưa tay bóp chết nàng.

Hắn trừng mắt nàng, tiến sát đến mặt nàng, gằn từng tiếng lạnh như dao: “Ta không tham một chút lợi ích đó.”

Giọng hắn vang vọng trong căn phòng.

Nàng không nói gì, chỉ có thể trầm mặc.

“Việc này, đừng bao giờ nhắc lại nữa!” Lạnh lùng bỏ lại câu này, hắn đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi.

Mọi người không nói gì, tiếp tục trầm mặc, sau đó mới từng người một chậm rãi rời đi.

Hơn hai mươi vị quản sự lớn nhỏ dần dần rời đi, có vài vị, cũng muốn tiến lên nhưng lại không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu xoay người đi.

Người đã đi.

Mười …… Năm…… Ba …… Thẳng đến khi trong phòng không còn ai ngoài nàng.

Đồ Mi, còn ngồi ngay ngắn tại chỗ, thật lâu.

Đêm, thật sâu.

Dầu thắp, đã gần hết.

Hắn cự tuyệt.

Nàng không biết nên khóc, hay nên cười, nên vui hay buồn.

Hắn cự tuyệt, vì nàng sao? Nhưng lần tới thì sao? Còn có bao nhiêu lần thế này? Hắn có thể từ chối bao nhiêu lần? Còn muốn cự tuyệt bao nhiêu lần nữa? Thiết gia chỉ có mình hắn đơn truyền, hắn muốn vì nàng mà tuyệt hậu sao?

Trong lòng nàng là một mảnh mờ mịt.

Nàng biết sẽ đau nhưng lại không biết chỉ nhìn hắn thôi cũng đau như vậy……

Trong lúc hoảng hốt, nàng đứng dậy tắt đèn, trong đêm khuya, nàng bước từng bước trong hành lang, chậm rãi nhẹ nhàng.

Mặt trăng trốn trong đám mây, lúc ẩn lúc hiện.

Đêm xuống, đến cả con ếch cũng lặng yên.

Rẽ qua hành lang gấp khúc, mới tới cái sân nhỏ của mình, vừa vào đã thấy thân ảnh cao lớn của hắn đang đứng trước cửa, dưới ánh trăng.

Muốn là mộng nhưng lại là thực.

Hắn nên tức giận vì nàng thay hắn làm mai. Sao lại ở trong này?

Hoảng sợ khiến nàng dừng cước bộ, không dám lại gần.

Nhưng hắn đã phát hiện nàng, quay lại đi đến, dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú của hắn lạnh lùng, giống sắt đá.

Nàng không dám nhìn, không muốn lại thấy đau thương trong mắt hắn, thế nên vội lảo đảo lui bước.

Thấy thế, mặt hắn càng trầm xuống.

Đồ Mi không khỏi cúi đầu, trốn tránh hắn.

Sau đó, nàng nghe thấy hắn tiến lên, cảm giác được hắn tới gần, một lòng gắt gao co lại.

Hắn đi tới trước mặt nàng, trường bào sát cạnh mép váy.

Tim nàng đập như sấm.

Nàng đem tay nắm chặt lại.

Trong giây lát, bàn tay to của hắn cầm lấy tay nàng nâng lên.

Đụng chạm nóng bỏng đó khiến nàng chấn động, không dám động đậy, chỉ có thể nhìn hắn, cường ngạnh, cố gắng rút từng ngón tay về.

Lòng bàn tay nàng đã bị móng tay đâm đến chảy máu.

Nhìn máu đỏ sẫm, nàng hơi ngẩn ra, không biết mình nắm tay lại chặt như vậy.

“Ngươi, ghét ta đến thế sao? Hận ta đến thế sao?” Giọng nói của hắn thật xót xa, thảm đạm, ẩn ẩn thương tâm.

Nàng hít vào, lại kiềm chế không được trái tim trong lồng ngực.

Lòng bàn tay nàng bị thương cũng không thấy đau, đau đớn đều ở trong lồng ngực, ở trong lòng.

Nàng lại hít vào, nước mắt mơ hồ rơi trên bàn tay hắn, cùng với bàn tay dính máu của nàng.

Nhẹ nhàng, hắn đưa tay ra, tiếp được lệ rơi xuống.

Sau đó, hắn vỗ về mặt nàng, đem khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nâng lên, bắt nàng xem chính mình.

Nàng không muốn nhìn, không nên nhìn, nhưng không thể không nhìn.

Nỗi đau của hắn đều ở trên mặt, trong mắt, đau ở tâm.

“Ngươi biết ta mấy năm nay, vì sao không cưới?” Hắn hỏi, giọng nói ám ách, mắt thê lương.

Lệ đọng trên mặt nàng, rơi xuống xuống.

“Đồ Mi……” Nàng cố nén lệ, nhìn hắn, nghẹn lời cố nói: “Không biết.”

Nàng né tránh tầm mắt hắn, nữ nhân này dù đang nhìn hắn nhưng mắt lại không có tiêu cự.

Một chớp mắt đó, hắn đột nhiên biết, cũng hiểu được nàng nói dối, nàng vẫn đều biết.

Nữ nhân này, trước mặt hắn lại dám trợn mắt nói nói dối.

Như vậy đau, như vậy đau, còn muốn nhẫn nhịn sao?

Còn muốn nhẫn?! Vì ai? Vì Đao gia? Vì cha mẹ thân sinh? Vì tộc nhân không chút quan tâm sao?

Nắm lấy bàn tay dính máu của nàng, và cả khuôn mặt lạnh như băng kia, hắn đau lòng, lại phẫn hận, tức giận, lại thương tiếc, mọi tư vị, và cảm xúc phức tạp đều lan ra trong lòng.

“Ta không phải kẻ vô năng không thể tự quyết định, ngươi có hiểu hay không?” Hắn thấp giọng gào.

“Không……” Nàng nhẹ thở gấp, lệ lã chã, mạnh miệng nói: “Không hiểu.”

Hắn hít vào một hơi, mắt híp lại, càng tức, càng giận, hai tay đều để trên mặt nàng, bắt buộc nàng nhìn mình, căm giận nói: “Ngươi biết, ngươi biết lòng ta, biết tình cảm của ta, còn muốn ta lấy người khác –”

Nàng nhắm mắt, nghẹn ngào phủ nhận, “Ta không hiểu, không hiểu……”

“Vậy nhìn ta nói, nhìn ta, lặp lại lần nữa!” Hắn giận dữ, lay người nàng, lạnh giọng thét ra lệnh.

Nàng run rẩy mở mắt, chỉ thấy khuôn mặt hắn xanh mét, nổi cả gân lên.

Tâm, đau quá đau quá, nhưng nàng có thể nào vào lúc này lại lui bước? Có thể nào bởi vậy, thất bại trong gang tấc?

Nàng há mồm, ngoan tâm, nói: “Gia…… Đêm khuya tới đây là muốn Đồ Mi thị tẩm?”

Hắn ngừng thở, không tin được.

“Đao Đồ Mi, ngươi thà làm nô, cũng không muốn làm chủ sao?” Gió lạnh thổi qua.

Hai mắt nàng đẫm lệ mơ hồ nhìn nam nhân trước mặt, thống khổ bức chính mình phun ra một câu kia, muốn hắn tuyệt vọng.

“Vâng……” Khổ hận, nảy lên trong lòng, tiến vào trong miệng.

Hắn giận trừng mắt nàng, thả tay ra, lạnh lùng mở miệng: “Vậy đi vào nhà.”

Đồ Mi nhìn hắn, sau đó bước đi, mở cửa, vào nhà.

Hắn đi theo phía sau, khép cửa lại.

“Quay lại đây.”

Nàng xoay người, nhìn hắn.

Đèn chưa được thắp nên trong phòng rất tối, chỉ có ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu vào từ cửa sổ.

Khuôn mặt hắn ẩn trong bóng đêm, nhìn không rõ. Điều này càng làm cho nàng khổ sở hơn.

“Cởi quần áo của ngươi ra.”

Nghe vậy, Đồ Mi run lên.

Sau một lúc lâu, nàng vẫn thuận theo, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, nàng run tay bắt đầu cởi áo khoác, đai lưng, rồi áo dài, áo lo̶t̶"̶.

Không khí lạnh lẽo khiến nàng càng run hơn.

Nàng nghe thấy hắn hít một ngụm, giây tiếp theo, hắn túm được bàn tay đang cởi áo của nàng, thật sâu nhìn nàng, oán hận nhìn nàng.

Nàng thật muốn thị tẩm?

Hắn đau đớn,thương xót, yêu nàng như vậy nhưng nàng lại coi mình như một chiếc giày cũ?

Hắn phẫn nộ, tiến đến hung hăn chà đạp đôi môi lạnh băng đang run run của nàng.

Toàn bộ chán nản, hận, yêu và tình cảm đè nặng như thủy triều không thể khống chế, phá vỡ phòng tuyến hắn dựng lên bấy lâu nay mà ào ào dâng lên.

Nàng nên cảm thấy nhục nhã, nên cảm thấy khốn quẫn, nhưng trong lòng lại chỉ có đau lòng và tình cảm dành cho hắn.

Là nàng đưa hắn bức tới bước này, nàng biết hắn đau, cùng bị tổn thương nhiều đến thế nào.

Nàng mặc hắn kéo xiêm y của nàng để phát tiết.

Nhiều năm như vậy, nàng đem tình cảm giấu sâu như vậy, ép buộc đau đớn như vậy……

Nàng làm tổn thương hắn như vậy thì đáng bị hắn trả thù, chỉ cần có thể chặt đứt tình cảm của hắn, cùng với ý niệm thì nàng nguyện ý làm bất kỳ điều gì.

Nàng thiếu hắn nhiều lắm, không thể tiếp tục thiếu. Tình cảm của hắn nàng không dám nhận, chỉ có thể hạ thấp chính mình để hắn chết tâm, chặt đứt ý niệm này.

Nếu hung hăng tổn thương nàng, có thể làm cho hắn tuyệt vọng thì nàng cũng cam nguyện.

Hắn đem nàng bế lên giường, cởi áo quần, rút đi tất và giày của mình.

Hắn cúi người, thân thể nóng bỏng dán lên cơ thể lạnh như ngọc của nàng. Nàng đón nhận môi lưỡi thô bạo của hắn đánh tới, còn có bàn tay to của hắn sờ nắn khiến nàng đau nhưng không dám kêu.

Dưới ánh trăng, Thiết Tử Chính đau lòng ngóng nhìn nàng vì đau mà cắn môi.

Ánh mắt nàng mơ hồ, mắt chứa lệ, khiến người ta đau lòng.

Hắn nên hận nàng nhưng lại vẫn luyến tiếc, ngay cả khi cực kỳ giận dữ, thì vẫn sợ nàng đau, vẫn thương xót, vẫn yêu thương nàng.

Hắn không tin, không muốn tin nàng vô tình với hắn.

Nhiều năm ở chung, hắn biết nàng mặt lạnh nhưng tâm không lạnh, điều này không ai rõ ràng hơn hắn.

Nhưng vì sao, nàng thà làm nô cũng không muốn làm thê tử của hắn? Nàng buộc hắn không kiềm chế được nhưng sao lại rơi lệ? Vì sao trong mắt nàng vẫn có tình yêu?

Muốn giấu lòng mình thì nên giấu cho tốt chứ? Nàng phải giấu thật kỹ, thật sâu, để hắn chỉ có thể hận là tốt rồi — nhưng nữ nhân này, học nghệ không tinh.

Trong lúc bất giác, hắn chậm lại động tác thô lỗ, chuyển sang nhẹ nhàng hơn.

Hắn nhẹ vỗ về khuôn mặt của nàng.

Không cần…… Đồ Mi hoảng hốt nghĩ, trong lòng đau đớn.

Đừng ôn nhu như vậy…… Hắn phải hận nàng a…… Không tự kìm hãm được, nàng hoảng sợ giương mắt, ánh trăng chiếu lên mặt hắn, dát ánh bạc lên đó, hắn không còn giận, nhưng lệ quang vẫn ẩn hiện, trong mắt vừa có hận nhưng càng nhiều là yêu thương.

Trong chớp mắt nàng không nhìn rõ, không biết là ảo hay là thật.

Sau đó nàng nếm được nước mắt của hắn, mới biết mọi thứ đều là thật.

Hỉ nộ ái ố, đau khổ chua xót đều cùng một lúc dâng lên, càng khiến nàng đau lòng không thôi.

Đều đã như thế, vì sao hắn vẫn chưa từ bỏ ý định? Vì sao hắn còn không hết hy vọng?

Vì nàng, đáng giá sao? Đáng giá sao?

Đến tận lúc này đây, nàng không thể muốn hắn, cũng không dám muốn hắn.

Hơi thở của hắn tiến vào trong miệng, sưởi ấm huyết mạch của nàng.

Trong lúc bất giác, nàng ôm lấy vai gáy hắn, sợ hãi đau lòng, lau đi nước mắt trên mặt hắn.

Nếu không thể được chỉ cầu một đêm này.

Có thể cho nàng tham lam một khắc này được không?

Không thể làm thê, không thể làm thiếp, chỉ dám cầu một chút triền miên là tốt rồi. Dù hắn hận nàng cũng chẳng sao.

Hắn hôn say đắm đôi môi đỏ mọng của nàng, bàn tay to giống như ngọn lửa lướt qua da thịt như tơ của nàng, thân thể cường tráng dán lại, thiêu đốt nàng, cưỡng bức nàng đáp lại, muốn nàng chỉ chú ý hắn, chỉ vì hắn.

Tiếng ngâm nga, thở gấp vang lên.

Cổ tay nàng như sợi cỏ dại, gắt gao quấn lấy vai gáy hắn, đưa hắn kéo càng gần, ôm càng chặt.

Nàng chỉ dám liều một lần này, để hắn là của nàng.

Hắn yêu thương, hắn ôn nhu, hắn phẫn nộ, hắn thâm tình, đều khắc sâu trong lòng nàng.

Đồ Mi rưng rưng, cổ họng nghẹn lại, tim đập thật nhanh, cũng chỉ có thể dùng môi lưỡi, dùng hai tay, dùng thân thể, trong đêm khuya vắng thổ lộ nhu tình.

Đêm dài, vắng vẻ.

Hương thơm sâu kín, phiêu đãng, bọc lấy thân thể hai người.

Không người nào nói gì, chỉ triền miên, ôn tồn, thẳng đến bình minh……