Chuyển ngữ: Phong Ca Thể loại: ngôn tình hiện đại, HE Độ dài: 47 chương + 1 ngoại truyện
Trong cuộc sống này có rất nhiều nổi đau nhưng không phải nổi đau nào cũng có thể nói ra được, mà chỉ có thể ẩn sâu trong lòng mình mà chịu đựng đợi chờ thời gian chữa lành vết thương.
Cố Diệc Thành yêu Thư Thù, thời tuổi trẻ nông cạn ngông cuồng cảm thấy không có thứ gì hay người nào là không thể có được, nhưng ánh mắt Thư Thù mãi mãi không nhìn thấy anh. Anh cũng chỉ là phàm phu tục tử, muốn quên đi chuyện xa xưa ấy nhưng lại không khống chế được những yêu-hận-si-mê.
Hận khó tiêu tan, yêu khó viên mãn.
Một lời thề hạ xuống, trang giấy phiêu tán muôn nơi.
**********************
Để viết lời dẫn cho câu chuyện này thì thật khó. Các bạn có thể tìm đọc tiết tử trong bản raw. Ở đây chúng tớ không dịch vì bản thân cũng chưa đọc hết bộ truyện và cũng không thích đọc trước, cảm hứng, liên quan đến cảm hứng đấy ạ! Chỉ có thể nói thế này:
Nếu THCV là một điệu nhạc buồn man mác, một dòng suối nhỏ lặng lẽ chảy qua từng ngóc ngách rồi thấm sâu vào lòng người lúc nào chẳng hay thì Đồ mi lại là một bản tình ca đau đáu nỗi bi thương, dằn vặt, người đọc thật khó có thể để nó ngấm dần vào trái tim được vì tự nó đã tìm được cách khơi dậy những góc khuất, những xúc cảm từ đáy lòng bạn.
Cố Diệc Thành, ở anh có nét trẻ con, bướng bỉnh bất chấp của một cậu trai sinh ra với cái thìa vàng trong miệng. Anh yêu cuồng dại, yêu đến tê tâm liệt phế nên chẳng thể thoát khỏi cái gọi là yêu-hận-sân-si, còn người con gái ấy, cô bị bạn bè, người quen oán trách vì những vết thương cô đã rạch lên tim anh nhưng…luôn luôn có chữ nhưng để diễn giải hai mặt cuộc đời.
Tôi thương Thư Thù, thương cho số kiếp con riêng bị ghẻ lạnh, thương cho những nỗi bất hạnh cả về thể xác lẫn tâm hồn cô phải gánh chịu từ khi quen biết anh mà người đời chẳng ai biết…
Lời đã nói đến đây, nếu bạn cảm thấy một câu chuyện buồn nhưng thực hơn cả cuộc sống thực có thể khơi dậy hứng thú trong bạn thì hãy ở lại để cùng chúng tớ bước vào thế giới của của những tham ái, hận niệm./.