Sau này thực tế chứng minh, ngày đó quả thực không phải là một ngày lành.
Bởi vì trong hoàng lịch viết mọi việc không thích hợp. Nói như vậy, loại hoàng lịch này, chỉ có nàng là không tin. Người giang hồ thường cười nhạt, ai ngờ ngày đó thực sự là linh nghiệm.
Đại hội anh hùng bắt đầu vào giờ tý buổi sáng. Theo như người đời sau thống kê những người tham gia lần đấu võ giành chức vị minh chủ lần này có mười bảy môn phái và một số nhân vật, còn để phán xét lại nhưng chỉ có một người, mà người này phải đủ điều kiện để đại diện cho toàn bộ võ lâm, đương nhiên, người đó cũng phải có phong thái khuynh đảo toàn bộ võ lâm. Thế cho nên có người nghi ngờ người đó có thực sự là Thiên Hạ Vô Song hay không.
Vô Song hời hợt liếc nhìn người nọ, mỉm cười nói: “Thì ra là Cố lâu chủ của Hương mộc lâu…” Kế tiếp đó Vô song liền đem nội tình của gia thế, võ công, bí quyết kẽ hở, cùng với mọi chuyện to nhỏ của ba năm gần nhất, đạo đức hay không có đạo đức, tốt đẹp hay xấu xa, tất cả đều tỉ mỉ nói ra, làm cho Cố lâu chủ xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất. Bằng hữu tốt của ông ta là Thần phong đàn chủ cố gắng vì ông ta để giữ lại bộ mặt. Vì vậy Vô Song nhân tiện lại đem những sự tích “vinh quang” của Thần Phong đàn chủ bày tỏ hết ra.
Kể từ lúc đó không một ai dám đưa ra nghi vấn nữa.
Vô Song mỉm cười an ủi hai người họ: “Cố lâu chủ, việc ta nói ngày hôm nay, tuy rằng chư vị nào ngồi đây cũng đều nghe được, cũng phải xác thực là hầu hết là có một số người sẽ khinh bỉ đối với các ngươi, thế nhưng tất cả mọi người không ai là hoàn toàn trong sạch cả, năm mươi bước cười lấp đầy một trăm bước. Hai ngươi không cần lo lắng, bọn họ tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài nửa điểm, cho dù có người tiết lộ đi chẳng nữa, ngươi cũng không nghe thấy gì đâu.”
Cố lâu chủ bị Vô Song nói như ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì, đầu óc mờ mịt. Còn lúc này thì Ôn Lương Thần đã tuyên bố đại hội anh hùng bắt đầu. Cao thủ tinh anh của các môn phái tận hết sức lực để tranh đoạt chức vụ minh chủ, bộc lộ hết các tuyệt kỹ diệu chiêu ra, sử dụng tất cả bản lĩnh nhà nghề. Tỷ thí hơn mười trận, có xuất sắc, có thương vong, trong đó có phái Thanh Thành và Hoán hoa phái và Du long bàng là nổi trội hơn hắn, còn Mộ Dung Thu Thủy được Thiên Hạ Vô Song xem trọng để lựa chọn vào vị trí minh chủ thì vẫn chưa có kết quả.
Cho đến sau giờ Dậu, cuộc tỉ thí đã thời khắc mấu chốt, trong sườn núi bỗng có tiếng nổ to, cả ngọn núi rung động, lại có liên tiếp nhiều tiếng nổ, chấn động cả ngọn núi. Tất cả mọi người thất kinh, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì, có người nghi ngờ là sét đánh, nhưng người có kinh nghiệm trong phú từng trải nghe là biết tiếng nổ đó không hề bình thường, liền hỏi Ôn Lương Thần.
“Bà chủ Ôn, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ôn tiểu điệt à, chúng ta bị ám toán rồi.”
“Ôn Lương Thần, rốt cuộc ngươi làm cái quỷ gì vậy?”
Đỉnh núi lúc này đã bắt đầu sụp xuống, đá cuồn cuộn lăn xuống, cây cối bật cả gốc rễ, trong những âm thanh hỗn loạn nghe có tiếng đại bác, mùi khói thuốc xộc vào mũi rất nhanh tỏa khắp cả tòa núi.
Tình huống hết sức xấu, mọi người không ai dám chỉ trích oán giận lẫn nhau mà lùi lại sau núi để trốn chạy. Nhưng trận tỉ thí vừa rồi làm tiêu hao thể lực, tất cả đều mệt lừ, chỉ còn một số người là có khinh công tinh diệu, những người còn lại đều bị đá rơi trúng hoặc bị bắn trúng, hoặc chết hoặc bị thương.
Cố lâu chủ của Hương mộc lâu vừa mới tỉ võ với đạo trưởng Thanh Thành và bị thương ở chân trái, cử động vô cùng bất tiện, đi chưa được mấy bước đã bị một khối đá lớn rơi xuống trúng đầu. Chỉ trong nháy mắt, ông ta bỗng nhiên hiểu được những lời Vô Song nói. Bởi vậy, tiếng nổ rất mạnh của thuốc nổ là âm thanh cuối cùng mà ông ta nghe được.
Ôn Lương Thần thì ngây người.
Bất luận thế nào nàng cũng không ngờ sự tình lại biến thành như này. Nàng ngơ ngác nhìn mọi người tranh nhau chạy trối chết, hỏa lực cùng đá đều giã lên người họ, tiếng kêu thảm thiết vang lên nhưng lại lập tức bị tiếng nổ rung trời át đi, khắp bầu trời đều khói bụi vàng rực, đá rơi nhanh như tên bắn.
Cuối cùng, trong khủng hoảng nàng trấn tĩnh lại, quay đầu nhìn sang Thiên Hạ Vô Song đang đứng thẳng, gió mạnh cùng với luồng nhiệt làm mái tóc dài và trường bào của hắn tung bay, dung nhan tuấn tú của hắn bình thản, đôi mặt đen kịt sâu không thấy đáy, không chút gợn sóng sợ hãi.
“Ngươi đã biết đúng không?” Nàng bước tới trước mặt hắn, nghiến răng hỏi: “Ngươi đã sớm biết rồi, đúng không?”
“Biết cái gì?” Vô Song dường như không biết gì hỏi ngược lại, trên mặt không biểu lộ gì.
“ngươi biết rõ đây là một cái bẫy, vì sao còn thuận theo mọi người đến đây? Rốt cuộc ngươi có phải là người không?”
Giọng nói của Ôn Lương Thần run rẩy, nhưng thái độ vô cùng lãnh tĩnh, nàng dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn hắn, tựa như nhìn thấy một quái vật. Nàng không thể tin rằng, trên đời này lại có loại người lãnh huyết vô tình như vậy, dùng từ điên cũng không đủ để diễn tả về hắn.
Lời nói của nàng không hề khách khí, nhưng Vô Song không hề tức giận, hắn thản nhiên nói: “Mục tiêu mỗi người không giống nhau. Các ngươi muốn phản Thanh phục Minh, ta muốn Đỗ Lương Dạ. Ngươi cũng không cần phải tỏ ra đau lòng quá, từ xưa đến nay, có chiến tranh thì có hy sinh, đây là điều không thể tránh khỏi. Nghĩa sĩ phản Thanh trong thiên hạ có rất nhiều, nhưng Đỗ Lương Dạ, thì chỉ có một. Hãy hiểu cho tâm tình của ta, sau ngày hôm nay, nàng ấy cũng chỉ có một con đường có thể đi mà thôi.”
Hắn vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, thầm thở dài một tiếng, trong giọng nói vô cùng bi ai. Đời này của hắn chưa từng nghĩ tới, là có một ngày chính mình lại phải dựa vào một âm mưu quỷ kế để giữ lại một người.
Âm cuối của tiếng thở dài chưa tan, mũi kiếm của Ôn Lương Thần đã chĩa vào yết hầu của hắn. Hắn phất ống tay áo rộng thùng thình lên nhẹ nhàng đảo qua, kiếm của nàng liền rơi xuống đất.Tayhắn như một bông hoa lan lướt nhẹ qua vai nàng, tiện thể giúp nàng phủi bụi bặm trên y phục của nàng, ngữ khí vô cùng mềm mỏng: “Bà chủ Ôn, ta còn cần sự hỗ trợ của ngươi, ngươi ngàn vạn lần không thể chết được.”
Hắn nói xong, chậm rãi xoay người lại, nhìn nét mặt bình tĩnh của Mộ Dung Thu Thủy. Hai người họ nhìn nhau, những gì muốn nói đều hiện lên trong ánh mắt mà chỉ có hai người họ mới hiểu được. Yên lặng trong chốc lát, cả hai bỗng nhiên bật cười lên.
“Ngươi biết từ lúc nào vậy?”
“Bắt đầu từ ngày Phạm Trình tiến vào thành Lạc Dương.”
“Cho nên, người mà đêm đó nàng thực sự muốn cứu, chính là Ôn Lương Thần!” Mộ Dung Thu Thủy cười khổ.
“Không sai. Chỉ có giữ lại mạng sống của Ôn Lương Thần, đại hội anh hùng này mới có thể tiến hành bình thường.”
Mộ Dung Thu Thủy trầm mặc.
Vô Song hỏi: “Ngươi hối hận rồi?”
Gương mặt của Mộ Dung Thu Thủy vì hồi ức mà thẫn thờ, lặng im một lúc, hắn nhìn thẳng vào Vô Song, nói: “Ta không hối hận, bởi vì bắt đầu từ ngày ta yêu, là sẽ không bao giờ dừng lại, trừ phi ta chết.”
Giọng nói của hắn rất khẽ, nhưng rất kiên quyết.
Vô Song cũng trầm mặc.
Đúng vào lúc này, vài viên đá rơi xuống, Mộ Dung Thu Thủy vượt lên trước một bước, dùng chưởng đánh lên. Vô Song lui về sau nửa bước, ngẩng lên nhìn Mộ Dung Thu Thủy liên tục dùng chưởng đánh nát mấy hòn đá trên không trung, vỡ vụn thành bụi rơi xuống. Chưởng phong của hắn liên tục, còn bụi đá thì không hề rơi lên người hắn – hắn luôn thích sạch sẽ.
Bỗng nhiên trong lúc đó, Vô Song nhớ đến Mộ Dung Thu Thủy của ngày nào ôn hòa độ lượng như nào, trầm tĩnh thế nào. Lúc nhỏ hắn chơi đùa với đồng bọn, bọn họ đồng lõa vô số trò đùa dai, bao nhiêu ý niệm tà ác trong đầu, Mộ Dung Thu Thủy vô điều kiện giải quyết hậu quả, chịu tiếng xấu thay cho người khác, bao che, hoặc là nói dối…không, những lời nói dối của Mộ Dung Thu Thủy luôn có trăm ngàn chỗ sơ hở, mỗi lần đều do hắn sắp xếp lại, sau đó Mộ Dung Thu Thủy đi nói thay cho hắn, bởi vì Vân thúc thúc tuyệt đối tin tưởng Mộ Dung Thu Thủy.
Đây là Mộ Dung Thu Thủy, là người chứng kiến toàn bộ quãng đời niên thiếu của hắn, kiêm người bảo hộ cho hắn.
Lúc này đây đang trong tình trang tuyết rơi núi lở, Vô Song bỗng nhiên ý thức được điểm này, sau đó có một sự bi thương như thủy triều cuồn cuộn bao trùm lấy hắn. Lần đầu tiên trong cuộc đời, trên mặt hắn hiện lên những biểu hiện phong phú: bi thương, hổ thẹn, thống khổ, đố kỵ, hoài niệm…Các loại tâm trạng hỗn loạn, phức tạp làm ngay cả chính hắn cũng không biết nói gì, nhưng Mộ Dung Thu Thủy nhìn là hiểu. Hắn nhìn thẳng vào Vô Song, khuôn mặt tuấn lãng cười, ánh mắt chân thành và cưng chiều, tựa như nhìn đứa trẻ bướng bỉnh năm mười tuổi, một lòng muốn cưng chiều hắn lên tận trời.
“Xin lỗi!” Vô Song cụp mắt xuống, nước mắt ngập mi.
“Nói cho Lương Dạ biết, ta yêu muội ấy.” Mộ Dung Thu Thủy mỉm cười nói.
“Ta sẽ.”
“Nếu như hiện giờ ta nhảy từ đây xuống, có phải là phối hợp với kế hoạch của ngươi không?” Mộ Dung Thu Thủy bỗng nhiên trừng mắt với Vô Song.
“Đúng vậy.” Vô Song cố cười, nhưng trong giọng nói lại nghẹn ngào.
“Được! Vậy ta đi trước một bước.”
Mộ Dung Thu Thủy nói xong, thực sự từ trên đỉnh núi buông người nhảy xuống.
Bắt đầu từ ngày đó, trên giang hồ không còn người nào là Mộ Dung Thu Thủy nữa, hắn như một cơn gió, lạnh lùng lướt qua giang hồ năm Thuận Trị, từ nay về sau mất dấu vết, dần dần chỉ còn lưu lại trong các câu truyện truyền miệng của những người kể truyện, cuối cùng trong giang hồ chỉ truyền lại những chuyện nhảm nhí.
Thế nhưng, theo như Thanh binh sau khi lục soát dưới núi báo cáo lại, bọn họ cũng không phát hiện thi thể của Mộ Dung Thu Thủy. Cùng với sự mất tích của hắn còn có bốn người nữa, gồm: Ôn Lương Thần, Duyệt Ý của Đường môn, Chưởng môn phái Thanh Thành cùng với bang chủ Đoan Mộc Du Long. Năm người họ đều là những nhân vật quan trọng trong đại hội anh hùng, đúng thật là tất cả bọn họ đều không thấy. Bắt trộm cần phải bắt kẻ cầm đầu, hiện giờ nhân vật thủ lĩnh đều là cá lọt lưới, nước cờ của Đỗ Lương Dạ chẳng khác nào là thất bại.
Sự việc xảy ra như vậy, Vương gia còn có thể tin tưởng nàng không?
Nàng nhớ tới đêm đó ông ta đã cảnh báo nàng: “Yêu một người, như là châm một bó đuốc, ngược gió mà đi, sẽ có lúc tự đốt phải tay mình.”
Ông ta nhất định cho rằng, là nàng để cho Mộ Dung Thu Thủy chạy thoát.
Có trời biết, để bao vây diệt trừ tận cỏ đám giang hồ đó, ông ta sử dụng đội quân tinh nhuệ nhất, đặt thuốc nổ, thậm chí không tiếc điều tới hồng di đại pháo, nhưng kết cục lại thay đổi như vậy. Nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng ra thái độ của ông ta lúc này như nào. Căn bản nàng không thể giải thích, cho dù có giải thích, ông ta cũng sẽ không tin tưởng, thì ngay cả nàng cũng không tin bản thân mình. Cả ngọn núi bị bao vây chật như nêm cối, rốt cuộc thì năm người đó thoát đi bằng cách nào?
Ông ta nhất định cho rằng: Là có người để cho họ chạy thoát.
Người này sẽ là ai?
Đương nhiên là Đỗ Lương Dạ, tuyệt không thể là người nào khác!
Nhưng trên thực tế, nàng thực sự không có.
Ông ta đã từng nói với nàng: “Ta mong muốn ngươi sẽ không vì quyết định ngày hôm nay mà sau đó hối hận.”
Trong những lời này có hàm ý cảnh tỉnh, chính là sợ nàng lần thứ hai xung động, lần thứ hai xử trí theo cảm tính, lần thứ hai để cho Mộ Dung Thu Thủy chạy thoát. Không sai, xác thực nàng từng có ý niệm này trong đầu, nhưng từ lúc nàng ở phủ nha Lạc Dương, trong phòng Phạm đại nhân lấy được chỉ dụ trong tay ông ta, từ giây phút đó, chút tâm tư nhỏ bé này của nàng lập tức bị đóng băng lại.
Nàng không thể lừa gạt ông ta bất cứ chuyện gì, nàng so với kẻ khác hiểu rõ thủ đoạn của ông ta, ông ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nàng sẽ không phản bội ông ta, bởi vì nàng không muốn chạy trốn chui lủi như loài chuột hoang, nàng hiểu rõ đó là loại cuộc sống như nào. Ông trời làm chứng, nàng thực sự chịu đựng đủ rồi cuộc sống lang bạt ngày hôm nay lo bữa ăn ngày mai, so sánh với cuộc sống thảm bại đó, nàng nguyện được chết trong sung sướng. Như vậy, có thể còn giữ lại được sự kiêu ngạo cuối cùng.
Mặc dù số phận đã trói chặt tay lại như vậy. Nhưng, sẽ không có ai là dám nếm thử hoặc đấu tranh ở mọi tình huống, mà tự nguyện để đưa tay chịu trói. Trên thực tế, Đỗ Lương Dạ chỉ có một con đường để đi.
Lúc trước chúng ta đã từng nói qua, nếu như ai đó có một việc, hao tổn tâm cơ, dùng hết khả năng trên đời này nghĩ hết tất cả các biện pháp nhưng vẫn không thể giải quyết được, người đó đã tới đường cùng khóc không ra nước mắt. Vậy thì, chí ít họ còn có một nơi để đến.
Nơi đó chính là Thiên hạ vô song các