#Edit: DVLA
Cửa miệng của động này rất thấp, căn bản không có khả năng trực tiếp đi vào, mà ngay cả đứng ở bên ngoài, khom người từ cửa động nhìn vào bên trong đều là quá sức. Bên trong đen nhánh một mảnh, như một cái mắt đen trống rỗng giấu ở phía dưới mảnh rễ cây cùng cành lá.
Âm Ca cầm lấy đèn pin từ chỗ Vũ Lâm Hanh mang tới, ở ngoài động quỳ xuống, dùng cả tay chân mà bò vào bên trong.
Ánh đèn pin u lãnh giống như sương quang ở phía trước dò xét, soi sáng ra cảnh tượng trong động.
Trước mắt chỉ có một cái thông đạo thập phần eo hẹp chật chội, hơi nâng lên thân thể một chút, có thể chạm đến đỉnh thông đạo, ngoại trừ bò tiến về phía trước, không còn phương pháp nào khác.
Bên trong tràn ngập hương vị chỉ có ở mảnh rừng mưa này, ẩm ướt, oi bức, lại mang theo mùi hư thối của cành lá nơi đây, người đi vào cũng sẽ bị khí tức những thứ hỗn tạp này bọc lấy, hầu như khó có thể hô hấp, luôn trong trạng thái hít thở không thông. Mặt đất nguội lạnh, vách tường hai bên lối đi hiện ra màu đen, gồ ghề, giống như bùn đất đen nhánh thoạt nhìn thập phần tơi xốp, nhưng mu bàn tay Âm Ca vừa đụng vào, lại không cảm giác được bất luận mềm mại nào, ngược lại là vô cùng cấn người.
Một cái thông đạo như vậy, chỉ có thể là do con người làm ra, nhìn qua còn đã thật rất lâu.
Thần sắc Âm Ca hờ hững, cho dù chỉ có một mình nàng ở bên trong thông đạo âm lãnh, cũng không có bất luận e ngại gì. Ở phía dưới Sư trạch nàng cũng đã từng một mình bò qua thông đạo hẹp hòi tựa như thế này, cũng không biết có phải là là thói quen hay không, nàng nhìn qua đã có chút chết lặng.
Bất quá bò thêm được một khoảng, động tác của Âm Ca rốt cuộc thả chậm không ít, bắt đầu có loại cẩn thận né tránh từng chút một.
Hai bên vách tường dần dần xuất hiện một loại nấm nhỏ màu tím.
Tầng ngoài của nấm này bao trùm một mảnh lưới màu trắng, ẩm ướt dính vào mặt ngoài của nấm, nhìn qua giống như là tơ nhện, chỉ có điều hình dạng ô lưới cùng tơ nhện bất đồng, là do một ít hình thoi có quy tắc liên tiếp kết nối cùng một chỗ, từng đốt hình thoi sinh ra một vật hình cầu thật nhỏ, lúc cao lúc thấp, phảng phất tựa như có hô hấp, ở chỗ kia phun ra nuốt vào.
Âm Ca biết rõ, đó là loại nấm bào tử.
Những loại nấm nhỏ nơi đây mọc thành một đám, chỗ đó có một lùm, càng đi đi vào trong, thì càng nhiều hơn một chút.
Mặt ngoài những cây nấm bào tử kia không ngừng phập phồng, nhìn xem tựa hồ đã dần dần to ra, chờ bành trướng đến một tình trạng nào đó, những bào tử này rất có thể sẽ nổ bung ra. Nếu như thân thể không cẩn thận tiếp xúc đến những bào tử này, bào tử sẽ lập tức nổ.
Theo cử động né tránh của Âm Ca đối với nấm bào tử, một khi những nấm bào tử này phát nổ, hậu quả nhất định là không chịu nổi.
Tiếp tục bò về phía trước, Âm Ca đột nhiên nhíu mày, tạm thời ngưng ở tại chỗ.
Trong không khí ẩm mốc xưa cũ lại mơ hồ trộn lẫn một chút mùi máu tanh, nghe giống như vừa được để lại.
Phía trước có đồ vật, huyết khí đang nói rõ rằng chỗ đó có nguy hiểm.
Mà ở trong loại hoàn cảnh hẹp hòi này, chỉ có thể bò, hơn nữa hai bên trên vách đá còn có một đám nấm màu tím cần né tránh, một khi gặp được tình huống đột xuất, người đang trong động rất khó tiến hành di chuyển nhanh.
Còn may, hiện tại chỉ có một mình Âm Ca nếu như đồng thời có thật nhiều người đang ở bên trong động này, một người kế tiếp một người bò sát nhau, ở trong hỗn loạn mà cả trước lẫn sau đều bị ngăn trở, hầu như cũng chỉ còn đường chết.
Âm Ca dừng lại, an tĩnh một lát, tiếp tục di chuyển.
Theo nàng không ngừng tiến lên, mùi máu tanh này trở nên càng ngày càng nồng đậm, thông đạo hẹp dài, thông gió cực kém, mùi máu tanh này chồng chất ở bên trong, căn bản không cách nào tản đi, mãnh liệt kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơi thở.
Âm Ca cầm lấy đèn pin lung lay, cách đấy không xa tựa hồ nằm sấp vật gì đó, bên cạnh là một bãi vết máu.
Nàng chậm rãi bò về phía trước một khoảng, lúc này mới nhìn rõ ràng đó cũng không phải vật gì, mà là một người.
Không, đúng hơn mà nói, là một bộ phận của người.
Chỉ có nửa người trên, nửa người dưới không biết bởi vì nguyên nhân gì mà đã thiếu đi, cổ vặn vẹo, vì vậy dùng một loại góc độ thập phần quỷ dị bị xoay tròn ở trên đầu vai. Bộ dạng này khiến thân thể cơ hồ bị máu bao phủ thấm ướt, trên mặt mông lung một tầng màu đỏ, thấy không rõ tướng mạo cụ thể, chỉ có thể nhìn ra là một nam nhân. Toàn bộ nửa người trên của hắn nằm rạp trên mặt đất, hai tay vươn về phía trước, tựa nhưtrước khi chết là vẫn còn điên cuồng bò về phía trước, chỉ vì thoát đi cái gì đó.
Đáng tiếc, hắn không thể trốn được.
Tuy rằng Âm Ca không biết hắn, nhưng có thể nhìn ra kiểu dáng áo của hắn nhìn rất quen mắt, trong đội ngũ mà cha mẹ Vũ Lâm Hanh mang theo, có rất nhiều nam nhân trẻ tuổi đều mặc loại áo này, trên tay đeo lấy găng tay hở ngón màu đen, lưng cõng ba lô hành quân.
Gần nơi bàn tay hắn có rải rác vài vỏ đạn, súng lục, là loại trang bị tốt số một số hai trên thị trường hiện tại.
Âm Ca đưa tay nắm đèn pin hướng tới gần, trước tiên liền tìm kiếm trong ba lô nam nhân này, muốn nhìn một chút có vật gì có thể chứng minh thân phận hay không. Nàng tìm một hồi, trong ba lô đều là các loại công cụ khí giới dùng để đạo mộ, cũng không có thẻ căn cước, nàng tìm kiếm một chút trên túi áo của nam nhân, vẫn như cũ là không thu hoạch được gì.
Âm Ca vượt qua nửa thân thể của người nam nhân này, tiếp tục bò về phía trước.
Ở phía trước này loại nửa thân thể như vừa rồi càng ngày càng nhiều, đứt tay, đứt chân, vung vãi đến khắp nơi, thậm chí còn có đầu lâu. Chúng đều có một điểm giống nhau chính là xuất hiện những lỗ hổng trên thân thể, lại cao thấp không đều, phảng phất như bị loại thú gì gặm xé qua, ở loại hoàn cảnh không gian hẹp hòi thế này, loại thú cỡ lớn trên căn bản là không có khả năng tiến vào, chỉ có loại thú nhỏ, mới có thể ở bên trong tự do hoạt động.
Chỗ vải vóc còn lưu lại trên những mảnh thân thể này, từ kiểu dáng đến chất liệu quần áo đều giống như thi thể nam nhân nhìn thấy đầu tiên kia, về phần ba lô hành quân, cùng với các loại vũ khí, cũng có quy cách không sai biệt lắm.
Không hề nghi ngờ, tất cả bọn hắn đều là người Vũ gia đến rừng mưa đạo mộ. Theo như trước mắt Âm Ca chứng kiến những mảnh thân thể kia để tiến hành phán đoán giản lược, người tiến vào bên trong lối đi này, ít nhất cũng có bảy, tám người
Cảnh tượng trong thông đạo vô cùng thê thảm, không khác gì luyện ngục. Âm Ca nhìn thấy thấy, sắc mặt giống như treo một tầng băng hàn trầm trọng, nhưng trong đầu cũng không có bất luận ý niệm lui bước nào. Mục tiêu của nàng thập phần rõ ràng, phải biết rõ được trong này đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Trong thông đạo có rất nhiều thi thể, hơn nữa hầu như không có một cỗ thi thể nào lưu lại toàn thây, đều gánh chịu lấy gặm cắn ở mức độ khác nhau, Âm Ca một đường bò đi, giống như lội trong vũng máu, đi đến lúc sau, trên quần áo Âm Ca đã dính đầy vết máu, trên tay càng hầu như là đỏ thẫm.
Vốn dĩ đoạn đường này bò vào đến đây, đã gặp quá nhiều thảm trạng, dùng tính tình của Âm Ca, nội tâm đã sớm kích không ra bao nhiêu gợn sóng, nhưng đợi đến lúc có hai cỗ thi thể kề cùng một chỗ hiện ra trước mặt nàng, con ngươi của nàng bỗng nhiên phóng đại, nhanh tay bò về phía trước.
Hình dáng hai cỗ thi thể trước mắt này, cho thấy đây rõ ràng là một nam một nữ, bọn hắn cơ hồ bị vật gì đó cắn đến huyết nhục mơ hồ, trên mặt đất hiện đầy hỗn hợp chất lỏng sền sệt của máu thit, Âm Ca liếc nhìn về thân thể của bọn họ, thân thể bị cắn xuyên, ngay cả nội tạng bên trong đều bị moi ra.
Bi thảm trong đó, căn bản không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Thi thể nam nhân mặt dài hơn so với người bình thường, bị gặm mất một bộ phận, nhưng mặt thi thể nữ nhân coi như nguyên vẹn, từ hình dáng khuôn mặt xem ra, đường cong cực kỳ tinh xảo, tuy rằng đã không tính là còn trẻ tuổi, nhưng bộ dáng rất đẹp.
Âm Ca nhìn hai gương mặt quen thuộc này, cả người giống như bị đóng đinh ở đâu đó, thần sắc đọng lại.
Một lát sau, hô hấp nàng bắt đầu có chút bất ổn, bàn tay siết đến chặt chẽ, đốt ngón tay như đều vang lên.
Năm đó, sau khi nàng có việc phải rời đi, sự kiện mà nàng không biết kia, nguyên lai đều ở...... nơi này sao?
Từ biểu hiện cực độ sợ hãi của Vũ Lâm Hanh khi nhìn thấy cửa động đến xem, Âm Ca đã có thể chắc chắn năm đó Vũ Lâm Hanh đã từng bò vào thông đạo chật hẹp hiện tại, trông thấy một màn trước mắt này, một màn này đối với mười lăm tuổi như Vũ Lâm Hanh mà nói, không thể nghi ngờ là đã tạo thành đả kích mang tính hủy diệt.
Trông thấy một khắc này, thế giới của Vũ Lâm Hanh triệt để đổ nát.
Cảnh tượng trước mắt từng ở lại trong trí nhớ của Vũ Lâm Hanh, trở thành ác mộng khắc vào bên trong xương tủy, vĩnh viễn cũng xóa tẩy không được. Cho dù nàng đang ở trong mộng tràng, trí nhớ bị áp chế, nhưng lúc ở gần cửa động, vẫn sẽ theo bản năng cảm thấy sợ hãi, rồi lại bị dẫn dắt, muốn đi vào... tận mắt chứng kiến.
Âm Ca cẩn thận nghĩ đến thời gian năm đó, khả năng càng lớn hơn hẳn là Vũ Lâm Hanh từng cùng những người trong thông đạo này hội hợp, sau đó những người này vốn dĩ đang sống sờ sờ ở trước mặt nàng lại bị vật gì cắn xé đến hầu như không toàn thây.
Nếu như...... Vũ Lâm Hanh từng tận mắt nhìn đến một nam một nữ kia, ở trước mặt nàng chết thảm, đó không thể nghi ngờ là một chuyện đáng sợ nhất. Ở trong quá trình này, chắc chắn Vũ Lâm Hanh cũng nhìn thấy vật tàn sát bọn họ.
Sắc mặt Âm Ca càng ngày càng lạnh.
...... Không đúng.
Năm đó nàng cũng không bò vào lối đi này, đồng nghĩa với việc nàng chưa bao giờ thấy qua thảm kịch trước mắt.
Mà Vũ Lâm Hanh là người đã từng chứng kiến nhưng lại không tiến vào đây.
Vậy những thi thể trước mắt này, làm thế nào xuất hiện?
Ảo ảnh của người bị chết cùng người sống giống nhau, bản chất vẫn là người. Ở trong mộng tràng, ảo ảnh về người cùng cảnh tượng dựng lên cũng không giống nhau, sau khi cảnh tượng dựng ổn thỏa, liền cố định tại chỗ đó, cho dù kẻ bố mộng cùng mộng chủ đối với những cảnh tượng này tiến hành hoàn thiện tỉ mỉ hơn, nhưng khi mộng chủ đi ra khỏi mảnh cảnh tượng này, mảnh cảnh tượng này vẫn sẽ tồn tại.
Nhưng ảo ảnh về người, phải tồn tại ở trước mắt mộng chủ, mà lại còn phải là mộng chủ đã tạo ra loại ảo ảnh riêng biệt này. Nếu ảo ảnh riêng biệt này ra khỏi tầm mắt của mộng chủ đã tạo nên bọn họ, bọn họ sẽ biến mất, chỉ để lại một mảnh cảnh tượng trống rỗng, mặc dù là người chết, cũng sẽ không ngoại lệ.
Tuy rằng Âm Ca cùng Vũ Lâm Hanh đều là mộng chủ, nhưng Âm Ca cũng không có ký ức về những chuyện đã phát sinh trong thông đạo này, đối với một chuyện cũng không hay biết, cho dù hiện tại nàng tiến vào thông đạo, mảnh thảm kịch trước kia cũng sẽ không tái hiện, tự nhiên là không có khả năng tạo ra ảo ảnh những người chết ở trong này.
Vũ Lâm Hanh là người trải qua, theo lý mà nói, nàng mới là người sáng tạo ta những ảo ảnh thi thể này trong thông đạo, chỉ có nàng mới có thể khiến tình cảnh năm đó hiện ra.
Nhưng hiện tại Vũ Lâm Hanh không ở đây, thi thể lại rõ ràng không biến mất.
Trừ phi hiện tại, còn có một người khác tồn tại.
Người này, từng tận mắt chứng kiến qua thảm trạng năm đó ở trong sơn động, vì vậy tạo ra được ảo ảnh những thi thể này, mà bây giờ đang ở một nơi hẻo lánh kín đáo nào đó, nhìn chằm chằm vào đây, những thứ ảo ảnh này mới có thể vẫn một mực duy trì.
Âm Ca chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn vào sâu bên trong thông đạo chật hẹp này.
Có người, đang nhìn nàng.
Ở trong mộng tràng của nàng cùng Vũ Lâm Hanh, vẫn còn có một mộng chủ thứ ba tồn tại.
Đang ở lúc Âm Ca muốn ngưng mắt nhìn lại, thì tất cả các thi thể trong thông đạo, kể cả vết máu bỗng triệt để biến mất không thấy gì nữa, vì vậy những vết máu trên người Âm Ca do lúc trước một đường nhiễm phải cũng giống như trống không tan biến bất bình thường.
Toàn bộ trong thông đạo đều sạch sẽ, chỉ còn lại một mặt đất ngăm đen.
Ảo ảnh biến mất, mộng chủ kia đã đi rồi.
Âm Ca dẹp đi gợn sóng trong mắt, rất nhanh liền bò trở về.
Đợi nàng từ cửa động đi ra, chỉ thấy Vũ Lâm Hanh ngồi tựa dưới gốc cây, trước khi đi Phong Sanh cùng Tô Diệc cũng đã bị Âm Ca đã khống chế, đồng dạng ngơ ngác bồi bạn ở bên cạnh Vũ Lâm Hanh.
Âm Ca ở trên bờ vai của ba người vỗ một cái, khiến cả ba thanh tỉnh.
Vũ Lâm Hanh đột nhiên lấy lại tinh thần, cái gì cũng không nói, lập tức muốn hướng về trong động phóng tới. Bạn đang đọc truyện tại ++ TRUМtr uyeЛ.VN ++
Âm Ca liền nắm lấy tay nàng: "Làm gì?"
Toàn thân Vũ Lâm Hanh run rẩy, vẫn còn đang giãy dụa: "Thả ta ra, ta muốn vào nhìn."
Nếu như Vũ Lâm Hanh lại một lần nữa đi vào, với tư cách là người đã chứng kiến tình cảnh ở bên trong, căn cứ vào tiềm thức logic trong đầu nàng, cảnh tượng vô cùng thê thảm khiến người ta sởn gai ốc kia tất nhiên sẽ một lần nữa xảy ra ở trước mặt nàng. Nhưng lúc này thời gian đã chậm, chỉ có thể nhìn đến kết quả thây rải khắp nơi, mà nhìn không tới quá trình thảm kịch phát sinh.
Nếu lại trải qua lần thứ hai.
Người sẽ điên mất.
"Bên trong không có cái gì." Âm Ca lạnh lùng nói: "Nhìn cái gì vậy."
"Ngươi chớ gạt ta, ta biết rõ bên trong có cái gì, ta biết rõ!" Vũ Lâm Hanh không biết từ nơi nào bốc lên thật lớn nóng nảy, xô đẩy nàng, hầu như gào thét lên.
Ánh sáng trong mắt Âm Ca hiếm khi không còn rét lạnh như vậy, mà mang theo vài phần thương xót, nhìn chăm chú vào Vũ Lâm Hanh.
Nàng lại một lần nữa vận dụng đồng tử thuật khống chế Vũ Lâm Hanh, nói: "Yên tĩnh."
Vũ Lâm Hanh đứng thẳng người, ngu ngơ bất động.
Âm Ca nhìn mặt Vũ Lâm Hanh, nàng biết rõ Vũ Lâm Hanh nghe không được, nhưng vẫn nói: "Ở cực kỳ lâu trước kia, ca ca ta đã từng dạy ta một loại phương thức xóa bỏ thống khổ trong nội tâm, nhưng ta không làm tốt được như ca ca, chỉ có thể đánh tan thời gian thống khổ ngắn ngủi, không cách nào giải quyết triệt để giống như ca ca ta."
Nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mà nói: "Ca ca nói, trên đời này, biện pháp tiêu trừ thống khổ duy nhất, chính là quên nó. Ta thấy lúc ngươi nói Hồng Lâu Mộng, thật vui vẻ, ta sẽ giúp ngươi chọn một chỗ nào đó."
Tiếng nói vừa hạ xuống, Âm Ca mở mắt ra, quay người đi trở về, cũng hướng về Vũ Lâm Hanh ngoéo... một cái tay.
Bước chân Vũ Lâm Hanh lảo đảo, bị nàng dẫn dắt, giống như một con rối đã mất đi linh hồn không có tự chủ, theo bộ pháp Âm Ca bắt đầu bước đi.